Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người đi vào Tụ Phong Trai đều vội vội vàng vàng kết giao bằng hữu, chỉ có Ô Nhược bọn họ trực tiếp đi đến chiếc bàn bày đầy đồ ăn.
Lão Hắc tiếc ba trăm lượng bạc, chủ ý chọn những món điểm tâm quý nhất gắp vào trong chén, nhìn thấy Đản Đản chỉ kẹp đại hai miếng, vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, cái bánh phù dung đậu đỏ này khá đắt, ngài ăn cái này mới ngon.”
Ô Nhược cảm thấy buồn cười: “Lão Hắc, ngươi đừng lo lắng, ba trăm lượng của chúng ta tuyệt đối sẽ không lãng phí.”
Nếu là đồ ăn không có linh khí, Đản Đản sẽ ăn không đủ no.
“……” Lão Hắc nhìn thấy Đản Đản ăn hết chén này đến chén khác đồ ăn, từ đau lòng trở nên đồng tình cho Tụ Phong Trai, nếu lại có thêm vài người như tiểu thiếu gia đến đây, tuyệt đối sẽ lỗ vốn.
“Ta nghe nói lão bản Tụ Phong Trai mời Thái Tử tới tham gia.”
Ô Nhược cùng Lão Hắc nghe bọn hắn nhắc tới Thái Tử, không hẹn mà cùng nhìn về phía cái bàn bên cạnh.
“Thật ư? Ta chưa từng nhìn thấy Thái Tử, Thái Tử trông như thế nào?”
“Thái Tử dung mạo bất phàm, là nam nhân đẹp nhất từ khi sinh ra đến nay mà ta từng gặp, đúng rồi, Thái Tử còn sẽ dẫn theo Thái Tử Phi tương lai của hắn tới Tụ Phong Trai.”
“Ta nghe nói Thái Tử Phi là một nam nhân, hơn nữa, không phải người Tử Linh Quốc chúng ta, Đế Hoàng cùng Đế Hậu có thể đồng ý hôn sự này sao?”
“Đế Hoàng có đồng ý hay không ta không biết, nhưng có không ít đại thần phản đối. Nhưng mà, Thái Tử muốn cưới nam nhân, đại thần phản đối cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ là khi lên triều đưa ra vài cái ý kiến, khi phải đối mặt với Thái Tử, bọn họ đến cái rắm cũng không dám thả.”
Có một nữ thuật sư hâm mộ nói: “Thật hâm mộ Thái Tử Phi tương lai, không biết Thái Tử Phi trông như thế nào, nếu mà quá xấu ta sẽ không chấp nhận đâu.”
“Thái Tử Phi xấu hay đẹp thì liên quan gì đến ngươi? Cũng không phải ngươi cùng Thái Tử Phi thành thân.”
Có người nhắc nhở bọn họ: “Đã đến buổi trưa, Thái Tử sắp tới rồi.”
Mọi người vừa nghe thấy, cũng không dám nghị luận chuyện của Thái Tử nữa.
Ô Nhược cùng Lão Hắc thu hồi ánh mắt.
Đản Đản đã ăn xong đồ ăn trong chén, lại bảo Lão Hắc đi lấy một chén nữa.
“Kiếm lời kiếm lời.” Lão Hắc cười tủm tỉm nói: “Đã kiếm lại được ba trăm lượng bạc, tiểu thiếu gia ăn khỏe thật.”
Ô Nhược cười cười, đánh giá bố trí của Tụ Phong Trai, trong phòng cùng trên xà nhà đều có khắc phù văn áp chế linh lực, có cả khế ước ngăn cản các loại sóng linh lực chờ cảm ứng, dưới chân còn vẽ trận pháp phòng ngự, có thể phòng ngừa các thuật sư phá hư các đồ vật ở đây.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, mơ hồ nghe thấy có người nói Thái Tử tới.
Ngay sau đó, hai nam nhân mặc hoa phục được một đoàn thị vệ bảo vệ, tay nắm tay đi vào đại đường Tụ Phong Trai. Trong đó một nam nhân có dáng người hoàn mỹ, ngũ quan cực hạn, tấn như đao tài, mi như mặc họa, tuấn mỹ tôn quý giống như thiên thần hạ phàm, nam tử đứng ở bên cạnh hắn cũng mặc quần áo màu tím đen màu, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng khiến người khác không nhìn thấy diện mạo của hắn, nhưng trên người lại lộ ra khí chất tuyệt đối bất phàm.
“Thái Tử, là Thái Tử tới.” Đám thuật sư muốn kết bạn với Thái Tử vội vàng qua đó vây quanh.
Mắt Ô Nhược đột nhiên nhíu lại.
Lão Hắc nhìn thấy người vừa tới, khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt: “Kia, kia không phải Hắc chủ tử……”
Kia không phải là Hắc Tuyển Dực sao?
Hắn quả nhiên là Thái Tử.
Thật tốt quá, không cần tìm hắn, người liền đưa tới cửa.
Chỉ là, người cầm tay hắn là ai? Thái Tử Phi?
Vậy……
Lão Hắc nhìn về phía Ô Nhược cả người phát ra hàn khí, không khỏi rùng mình.
Đản Đản hưng phấn mà đứng lên: “Là phụ……”
Ô Nhược che lại cái miệng nhỏ của hắn, lạnh lùng cong khóe môi, đứng dậy nói “Lão Hắc chúng ta lên lầu.”
Lão Hắc lấy lại tinh thần nói: “Gia, lên lầu lại thu thêm phí.”
“Bao nhiêu?”
“Một cái ghế một ngàn lượng.”
“Không sao, nhi tử ta có thể ăn hết.” Ô Nhược bế Đản Đản lên đi lên lầu trên.
“……” Lão Hắc yên lặng mà lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu giao cho hộ vệ thủ thang lầu, sau đó, cùng Ô Nhược đi lên lầu hai.
Đản Đản lập tức cầm lấy trái cây trên bàn cắn một miếng.
Lão Hắc nói: “Tiểu thiếu gia ăn nhiều điểm tâm như vậy, không sợ vỡ bụng nhỏ sao?”
“Sẽ không, ta còn chưa ăn no.”
“……” Lão Hắc nhìn chiếc bụng nhỏ của Đản Đản.
Ô Nhược đi đến phía trước cửa sổ treo sa mành cùng rèm châu, gắt gao mà nhìn chằm chằm mọi thứ phía dưới.
Hắc Tuyển Dực ngươi giỏi lắm, ta vất vả tìm ngươi một tháng, ngươi lại ở đây lôi lôi kéo kéo tay nhỏ của người khác, cũng nói với bên ngoài đó là Thái Tử Phi của ngươi, vậy ta đây là cái gì?
Y cười lạnh một tiếng: “Hắc Tuyển Dực, ngươi chết chắc rồi.”
Hắc Tuyển Dực nhận thấy được có người đang nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, nhưng bởi vì phía trước cửa sổ bị màn sa che lại, cho nên, không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng mà, có thể loáng thoáng nhìn thấy thân hình của đối phương, một loại cảm giác quen thuộc làm lòng hắn nhảy nhảy.
“Cha, ta nhìn thấy phụ thân rồi.” Đản Đản chạy đến dưới chân Ô Nhược, giữ chặt góc áo y nói.
Ô Nhược cúi đầu trừng mắt hắn: “Không được gọi hắn phụ thân.”
“Hả, vậy gọi là gì?”
“Đồ khốn kiếp.”
Lão Hắc: “……”
Ô Nhược híp híp mắt: “Tóm lại, trước khi được ta cho phép, đều không thể nhận hắn, biết chưa?”
Đản Đản nhận thấy được cha không vui, vội vàng gật gật đầu.
Ở trong lòng Lão Hắc đã sớm đem Hắc Tuyển Dực ra mắng cái trăm ngàn cái, bọn họ vất vả khắp nơi tìm người, nhưng người thì sao, lại dẫn theo Thái Tử Phi tương lai rêu rao khắp nơi, nhi tử không nhận ngươi cũng đáng đời.
Hắc Tuyển Dực dẫn theo người đi lên lầu ba, bước vào trong phòng.
Thuật sư ở đại đường dưới lầu đầu tiên là kết bạn lẫn nhau, lại giới thiệu đồ vật của mình hoặc là năng lực của mình cho nhau, nếu có người muốn mua vật phẩm của đối phương hoặc là năng lực của đối phương, thương lượng giá tốt, sau đó đem bạc cùng vật phẩm giao cho người Tụ Phong Trai, đợi người Tụ Phong Trai xác định vật phẩm và bạc là đồ thật, liền thu phí môi giới tương ứng, sau đó, đưa đồ vật đến trong tay đối phương, cũng có nghĩa là giao dịch thành công.
Cứ như vậy, vừa an toàn, vừa không gây ra mâu thuẫn, có thể yên tâm mà mang những vật cực phẩm đến để mua bán.
Ô Nhược không có tâm tư đi xem tình hình dưới lầu, vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng đối diện trên lầu, mãi cho đến khi dưới lầu phát ra một tiếng “loảng xoảng”, y mới lấy lại tinh thần: “Lão Hắc, đợi lát nữa mặc kệ bọn họ đưa ra vật phẩm nào, chúng ta đi đều ra giá cao hơn, còn có, đừng để cho bọn họ nghe ra giọng của ngươi.”
Lão Hắc thật cẩn thận hỏi: “Gia, ngài đủ bạc không?”
Trong không gian của Ô Nhược cất khoảng hơn trăm triệu ngân lượng, nhưng cũng không chắc chắn lắm nói: “Hẳn là đủ đi.”
Y nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Nếu mà, nếu mà vượt quá 8000 vạn lượng thì thôi.”
Lão Hắc nhịn không được mà hít hà một hơi, hắn không thể tưởng tượng ra được có vật phẩm gì có thể vượt quá 8000 vạn lượng chứ.
Tụ Phong Trai lấy ra mấy cái pháp khí cực phẩm, dược liệu cùng tài liệu, mấy phòng đối diện đều không ai ra giá, cho đến khi Tụ Phong Trai lôi ra một con quỷ linh cấp chín, phòng đối diện trên lầu mới có phản ứng.
“Con quỷ linh cấp chín này là do ba vị thuật sư cấp chín cùng nhau hợp lực mới bắt giữ được, trong lúc bắt đã tiêu phí rất nhiều sức lực, có thể thấy được nó có năng lực bất phàm, hơn nữa, tuổi của quỷ linh đã vượt qua 500 năm, không phải các quỷ linh khác có thể so sánh được, nó có thể xuyên tường cũng có thể ẩn thân, lên trời cao cũng có thể xuống đất, còn có năng lực nhìn xuyên thấu cùng sử dụng ma trơi, bởi vậy, nó có giá quy định là hai trăm vạn lượng bạc, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn một vạn lượng bạc.”
Quỷ linh cấp chín tất nhiên là chỉ có thuật sư cấp chín mới có thể khống chế nó, nhưng ở đây thuật sư cấp chín cũng không nhiều. Hơn nữa, đối với một số thuật sư cấp chín mà nói khống chế quỷ linh khá là phiền toái, nếu không cẩn thận, sẽ bị quỷ linh đoạt xác, trừ phi lại bỏ nhiều tiền ra mua pháp khí khống chế nó. Cho nên, ngoài những thuật sư dùng quỷ linh làm pháp khí ra, thuật sư ở Tử Linh Quốc sẽ không giống như âm dương sư, tế sư khống chế quỷ linh để tấn công người, huống chi người Tử Linh Quốc vốn dĩ cũng có thể triệu hoán Quỷ tộc hỗ trợ, đây cũng là nguyên nhân vì sao quỷ linh cấp chín lại có giá thấp như vậy.
“Hai trăm mười vạn.” Sương phòng bên cạnh Ô Nhược có người kêu lên.
Người bán đấu giá hỏi: “Hai trăm mười vạn, còn ai ra giá cao hơn không?”
Ô Nhược rất thích con quỷ linh cấp chín này, bởi vì bây giờ y ngoài Giác Giác miễn cường có thể có tác dụng ở ngoài ra, thì không có linh vật nào có thể lấy ra dùng, mà lấy năng lực hiện tại của y, hẳn là có thể khống chế ba con quỷ linh cấp chín hoặc là yêu thú, ma linh gì đó.
Y đang muốn ra giá, trong sương phòng Hắc Tuyển Dực truyền ra: “Hai trăm năm mươi vạn.”
Lão Hắc đang vẫn luôn khẩn trương nghe thấy Hắc Tuyển Dực ra giá, cũng đè thấp tiếng nói hô: “Hai trăm năm mốt vạn.”
Thanh âm của hắn mang theo chút run rẩy cùng hưng phấn.
Ô Nhược yên lặng quay đầu nhìn Lão Hắc.
Lão Hắc lau một đầu mồ hôi: “Đây là lần đầu tiên ta ở hội đấu giá ra giá, mở miệng ra chính là trên trăm vạn, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Ô Nhược cong cong môi: “Kêu vài lần nữa liền quen.”
“Ba trăm vạn.”
“Ba trăm linh một vạn.” Lão Hắc ra giá xong lại hỏi: “Gia, mỗi lần ta chỉ kêu một vạn, liệu có thể làm cho bọn họ phát giác chúng ta đang nhằm vào hắn hay không?”
Ô Nhược hừ lạnh: “Ta chính là muốn làm cho bọn họ biết ta đang nhằm vào bọn họ.”
Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Ba trăm năm mươi vạn.”
“Ba trăm năm mốt vạn.”
“……” Hắc Tuyển Dực bên kia rất nhanh liền phát hiện đối phương cố ý ra giá nhiều hơn một vạn so với bọn hắn.
“Năm trăm vạn.”
“Năm trăm linh một vạn.” Lão Hắc càng kêu càng thuận miệng.
“Tám trăm vạn.”
“Tám trăm linh một vạn.”
Tám trăm vạn đã vượt qua giá trị của quỷ linh, sương phòng Hắc Tuyển Dực đã đánh mất cơ hội mua quỷ linh, Ô Nhược đạt được quỷ linh.
Kế tiếp, Tụ Phong Trai lôi ra một con yêu thú cấp chín vừa giống hổ vừa giống sư tử, yêu thú đối với người Tử Linh Quốc mà nói tác dụng khá lớn, vừa có thể làm tọa kỵ, cũng có thể dùng để làm hộ vệ công kích người, công kích của yêu thú có rất nhiều dạng, thậm chí còn có chút năng lực làm cho các thuật sư không thể ứng phó.
Người bán đấu giá giới thiệu cho mọi người năng lực của yêu thú cấp chín: “Con yêu thú hổ sư cấp chín này, da dày kháng đánh, còn có thể phi hành, ngũ hành yêu thuật, mọi thứ tinh thông, các thuật sư phải nhân cơ hội nó bị thương mới bắt giữ được……”
Mọi người nghe thấy yêu thú biết ngũ hành yêu thuật, đều ngo ngoe rục rịch, nhưng rất đáng tiếc, người có thể khống chế nó cũng không nhiều lắm.
“Giá quy định là một ngàn vạn, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn mười vạn.”
Người ở sương phòng bên cạnh Ô Nhược lập tức kêu lên: “Một nghìn một trăm vạn.”
“Một nghìn ba trăm vạn……”
“Một nghìn năm trăm vạn.”
“Một nghìn chín trăm vạn……”
Cho đến khi giá vượt qua ba nghìn vạn, nhân tài ra giá càng ngày càng ít.
“Ba nghìn năm trăm vạn.” Trong sương phòng Hắc Tuyển Dực lại có người bắt đầu ra giá.
Lão Hắc lập tức kêu lên: “Ba nghìn năm trăm mười vạn……”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày, ý bảo người bên cạnh tiếp tục ra giá.
“Bốn nghìn vạn.”
“Bốn nghìn không trăm mười vạn……”
Nam nhân bên cạnh Hắc Tuyển Dực tức giận nói: “Người dưới lầu có phải là cố ý nhằm vào chúng ta hay không? Mỗi lần đều chỉ ra nhiều hơn so chúng ta mười vạn lượng.”
Hắn nói với thị vệ bên cạnh nói: “Ra giá, ngươi lại tiếp tục ra giá cho ta.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ vội vàng hô: “Bốn nghìn năm trăm vạn……”
“Bốn nghìn năm trăm mười vạn……”
“Năm ngàn vạn.”
Lão Hắc nghe thấy con số này, môi không khỏi mà run run, nhìn Ô Nhược, không biết là có muốn tiếp tục ra giá hay không.
“Ra giá, mau ra giá đi.” Đản Đản hưng phấn hô.
Lão Hắc nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược do dự một lát, nghĩ có đáng giá bỏ mấy ngàn vạn ra mua yêu thú hay không.
Nam nhân ngồi bên cạnh Hắc Tuyển Dực cười lạnh: “Người nọ khẳng định không đủ bạc, xem hắn còn dám tranh với chúng ta nữa không.
Sau đó, phòng Ô Nhược truyền ra tiếng trẻ con non nớt: “Tám nghìn vạn……”
Không khí trở nên xôn xao, mọi người đều nhìn về phía gian phòng trên lầu hai.
Đêm hôm mà cừi gần chết 😂
Tự nhiên có một loại xúc động muốn lột quần Đản Đản ra đánh mông quá phải làm sao đây?