Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Hậu duệ của tiên nhân?” Ô Trúc cùng Ô Hi chưa từng nghe qua những việc này, đều tò mò mà trừng lớn đôi mắt: “Nhân giới chúng ta thực sự có tiên nhân?”
Ô Nhược: “……”
Hóa ra Hắc Tuyển Dực chính là hậu duệ của tiên nhân, khó trách hắn lại hiểu biết chuyện của hậu duệ tiên nhân như vậy.
U Diệp nói: “Vạn năm trước kia, tiên nhân thường xuyên lui tới Nhân giới, sau này có một hồi đại chiến. Tiên nhân liền rất ít khi hạ phàm tới nhân gian, những đứa trẻ mà trước kia bọn họ cùng Nhân tộc sinh hạ liền trở thành hậu duệ tiên nhân. Hiện nay có lẽ cũng còn có tiên nhân tới Nhân giới, nhưng nếu bọn họ không tự mình tiết lộ ra thân phận, chúng ta cũng không phát hiện được.”
Ô Nhược than nhẹ một tiếng, hỏi: “Vừa rồi Cức Hi nói hoàng tộc Tử Linh Tộc đều là hậu duệ tiên nhân, vậy Đế Hậu cùng là dậu duệ tiên nhân kia hẳn là không phải người Tử Linh Tộc đi?”
“Đúng là không phải, là một người từ quốc gia khác gả tới, vì nguyền rủa của Đế Hậu, quốc gia của nàng cũng trở nên thần bí, trốn ở nơi người khác khó có thể tìm thấy.”
Ô Nhược hỏi: “Tử Linh Quốc có thể phá bỏ nguyền rủa không?”
“Hẳn là có thể đi.” U Diệp ý vị thâm trường cười: “Bây giờ bọn họ hẳn là đang tìm kiếm biện pháp phá bỏ nguyền rủa.”
Ô Hi tò mò hỏi: “Không phải nói người Tử Linh Quốc không thể thấy ánh sáng sao? Vậy vì sao Dực ca bọn họ lại có thể đến Thiên Hành quốc?”
Ô Trúc nhíu mày “Ta nghe nói người Tử Linh Quốc sẽ tìm người nước khác, đem linh hồn của chính mình đổi đến trong thân thể của người nước khác sau đó liền rời khỏi Tử Linh Quốc……”
“Thay đổi thân thể? Vậy, vậy Dực ca, hắn, bọn họ có phải là cũng thay đổi thân thể hay không, Dực ca cùng nhị ca, bọn họ đã, ách……” Ô Hi khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, không dám tiếp tục nói.
U Diệp bỡn cợt chớp chớp mắt với Ô Hi: “Ngươi Dực ca cùng nhị ca ngươi thế nào?”
Ô Nhược: “……”
Hai má Ô Hi đỏ bừng, tức giận dậm chân một cái: “Như này.”
Ô Trúc hất tung cái tay trên vai: “Đừng dạy hư tiểu muội ta.”
Vẻ mặt U Diệp vô tội: “Ta cũng chưa nói gì cả.”
Ô Nhược nói: “Tuyển Dực bọn họ hẳn là dùng biện pháp khác né tránh nguyền rủa đến Thiên Hành quốc.”
Ô Hi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ô Nhược: “……”
U Diệp buồn cười, nhìn Đản Đản đang nói chuyện với Quản Đồng cùng Ô Tiền Thanh nói: “Bây giờ ta lại khá tò mò khối đá tam thất này từ đâu ra.”
Ô Nhược: “……”
Cảm thấy hình như Ma Đế đã biết lai lịch của Đản Đản.
Dạ Ký cùng Cức Hi: “……”
Đã qua một thời gian dài như vậy, Ma Đế vẫn luôn không đề cập tới đá tam thất, còn tưởng rằng hắn đã không nhớ rõ chuyện này.
Ba người nhìn U Diệp, giả vờ một bộ dáng kiểu ta không hiểu ngươi nói cái gì nhìn hắn.
U Diệp cười xùy.
Vẻ mặt của Ô Trúc cùng Ô Hi nghi hoặc: “Đá tam thất?”
“Ta hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.” U Diệp đi đến trước mặt Quản Đồng: “Nương, ta có thể ôm Đản Đản một cái không? Ta chưa từng được ôm hắn.”
Quản Đồng cười đưa đứa bé tới trước mặt hắn.
Đôi mắt Đản Đản không chớp mắt mà nhìn U Diệp.
U Diệp dùng đầu ngón tay ấn ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười hỏi: “Biết gọi ta là cái gì không?”
Khi ở thôn trang ven bờ biển, thân phận của hắn đối với Ô gia mà nói có chút xấu hổ, mà Đản Đản thì mỗi ngày đều chỉ lo cùng các bạn nhỏ ra bên ngoài chạy nhảy, chỉ có khi ăn cơm hai người mới có thể nhìn thấy nhau. Sau khi lên thuyền, bởi vì bị say tàu, mọi người đều ăn cơm ở trong phòng, cho nên Ô Nhược bọn họ cũng vẫn luôn không có cơ hội mà dạy Đản Đản xưng hô với hắn như thế nào.
Đôi mắt nhỏ tinh nghịch của Đản Đản xoay chuyển, cái miệng nhỏ cười tươi: “Đại bá mẫu.”
U Diệp sung sướng cười nói: “Đứa bé này, thật thông minh, khối ngọc bội này tặng cho ngươi.”
Hắn lấy ra một khối ngọc bội màu đen đưa cho Đản Đản: “Dùng nó có thể hành tẩu đến khắp mọi nơi ở Ma giới mà không bị chặn lại.”
“Cảm ơn đại bá mẫu.” Đản Đản nhét ngọc bội vào chiếc túi nhỏ bên eo hắn.
U Diệp cười nâng hắn ném lên không trung.
Đản Đản cười khanh khách, chơi hết sức vui vẻ.
Ô Tiền Thanh nhìn mà lo lắng không thôi, nhỡ đâu U Diệp không đỡ được đứa trẻ thì làm sao bây giờ.
Quản Đồng thấy bọn họ chơi vui vẻ như vậy, nhấp môi cười khẽ: “U nhi thích trẻ con như vậy, có thể cùng Tiểu Trúc sinh một đứa.”
Người biết giới tính của U Diệp thiếu chút nữa bị sặc chết.
“Được.” U Diệp không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Ta cũng muốn có một đứa con giống với Tiểu Trúc.”
Ô Trúc: “……”
Nếu không phải Quản Đồng bọn họ ở chỗ này, thật muốn rống một tiếng: “Hai đại nam nhân làm sao mà sinh được?”
Dạ Ký cùng Cức Hi cảnh giác mà nhìn U Diệp, Ma Đế muốn đoạt đá tam thất của bọn họ sao.
Đã đến giờ ăn cơm, Ô Hi hỏi: “Dực ca không vào ăn cơm sao?”
Mãi mới tìm được nhị ca, Dực ca không lí nào không vào ăn cơm chứ nhỉ.
Ô Nhược cười gượng, nghĩ đến Hắc Tuyển Dực có khả năng vẫn đang chờ ngoài cửa, không đành lòng.
Lão Hắc đang truyền đồ ăn nói: “Chủ tử thân là Thái Tử, nhiều việc cần giải quyết, lát nữa hắn lại đến.”
Ô Nhược nhìn về phía Lão Hắc.
Lão Hắc liếc mắt ra ngoài cửa, tỏ vẻ Hắc Tuyển Dực bọn họ vẫn đang ngoài cửa.
Ô Nhược rũ mí mắt xuống, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không để Lão Hắc gọi Hắc Tuyển Dực bọn họ tiến vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Ô Tiền Thanh bọn họ nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, liền đứng dậy trở về. Khi mở cửa, lại nhìn thấy Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Đường bọn họ vẫn đang đứng ngoài cửa.
Ô Hi giật mình một chút, nói: “Dực ca, sao bây giờ các ngươi mới đến, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, các ngươi ăn chưa?”
Khóe miệng Hắc Tuyển Đường giật giật.
Tiểu Hi muội muội quả là ngây thơ!
Làm hắn thật sự không đành lòng nói cho nàng, bọn họ căn bản không hề rời đi, vẫn luôn đứng trước cửa uống gió Tây Bắc.
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu.
Ô Nhược nhìn hắn, không lên tiếng.
Ô Tiền Thanh nói: “Tuyển Dực, chúng ta đi về trước đây.”
“Được, nhạc phụ đi thong thả.”
Hắc Tuyển Đường thừa dịp đại môn mở ra, vội vàng đẩy Hắc Tuyển Dực vào bên trong. Sau đó, đối với Ô Tiền Thanh bọn họ làm ra thủ thế xin mời: “Ông thông gia, bà thông gia, ta và các ngươi cùng nhau trở về.”
Quản Đồng nhìn đôi phu thế đứng ở trước cửa im lặng nhìn nhau, hơi hơi há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài, xoay người cùng Ô Tiền Thanh bọn họ rời đi.
Ô Nhược đang muốn đưa Ô Tiền Thanh bọn họ xuống lầu nhưng khi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực lại không thể rời mắt, nỗi nhớ nồng đậm đè nặng dưới đáy lòng suýt nữa bộc phát ra như núi lửa phun trào.
Hắc Tuyển Dực cũng là như thế, từ sau khi Ô Nhược mất tích, hắn không có một khắc nào không nhớ nhung đối phương. Bây giờ người đã ở trước mắt, hận không thể hung hăng ôm người vào trong ngực mà hôn một cái.
Hai người nhìn nhau xuất thần đều sắp không nhớ rõ đêm nay là ngày nào tháng nào, ngay cả nhi tử vẫn luôn đứng dưới chân cũng không nhớ đến.
Đản Đản ngẩng đầu nhỏ, nhìn phụ thân mình, lại nhìn cha mình, hai người đều không để ý tới hắn, có chút không vui chu chu cái miệng nhỏ, lôi quần áo Ô Nhược: “Cha, ta muốn tắm rửa.”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, vội vàng rời ánh mắt, ôm nhi tử vào nhà.
Hắc Tuyển Dực trừng mắt nhìn con, quả trứng thối này vậy mà lại quấy rầy bọn họ, biết vậy vừa rồi bảo Hắc Tuyển Đường dẫn hắn đi luôn.
Đản Đản làm mặt quỷ với hắn, ấm ức nói với Ô Nhược: “Cha, đồ khốn kiếp trừng ta.”
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực giật giật.
Ô Nhược trừng mắt lại Hắc Tuyển Dực: “Ngươi không được tiến vào.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Đản Đản cười khúc khích, ôm cổ Ô Nhược nói: “Cha, cùng ta tắm rửa.”
“Được.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Thực sự muốn đánh mông đứa con này một trận.
Ô Nhược chờ hạ nhân đổ đầy nước nóng, liền ôm con đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.
Hắc Tuyển Dực bị chặn ở ngoài cửa, chỉ có thể nhìn bóng dáng hắt trên cửa sổ nhìn thấy Ô Nhược cởi quần áo của con ra, đặt con vào trong nước, sau đó, lại cởi bỏ từng chiếc từng chiếc áo quần của mình, lộ ra thân thể mê người, nhìn thấy một cảnh này khiến nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nữa liền chảy máu mũi.
Hắn vội vàng nhìn xung quanh, may mắn bọn hạ nhân đều ở trong phòng thu dọn đại sảnh.
Hắc Tuyển Dực thở sâu, ngăn chặn dục hỏa trong cơ thể, trời ạ, một tháng vừa qua, chẳng nhẽ Ô Nhược đều tắm rửa như vậy ư?
Nếu thật là như vậy, hắn nhất định sẽ móc mắt của tất cả mọi người ở đây.
Người của hắn chỉ có thể để một mình hắn xem.
Kỳ thật Ô Nhược cố ý làm như vậy, cố ý khiến bóng dáng in ở trên cửa sổ dụ dỗ Hắc Tuyển Dực, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy mà không ăn được.
Trong phòng tắm, tất cả đều là thanh âm Đản Đản cùng Ô Nhược vui đùa, hai cha con trong phòng tắm chơi vui biết bao nhiêu, làm cho Hắc Tuyển Dực bắt đầu cảm thấy đố kỵ với Đản Đản, thật muốn bắt đứa con xấu xa này ra đây đổi hắn đi vào tắm rửa.
Sau khoảng một nén hương, một lớn một nhỏ mới ra khỏi phòng tắm.
Tóc Ô Nhược vẫn còn ướt át ôm hài tử đi trở về phòng.
Hắc Tuyển Dực thừa dịp y chưa đóng cửa, chui vào: “Tiểu Nhược.”
Ô Nhược không nhìn hắn, dùng linh lực hong khô tóc của hai người, sau đó, đặt con lên trên giường.
“Tiểu Nhược.” Hắc Tuyển Dực giữ chặt tay y.
Thật sự nếu không giải thích, người này chắc chắn còn giận hắn mấy ngày, nhưng hắn chịu không nổi Ô Nhược lạnh nhạt với hắn.
Ô Nhược lắc lắc tay, hất tay hắn ra: “Ngươi buông ra.”
Hắc Tuyển Dực kéo y vào trong lòng ngực: “Tiểu Nhược, tên của ta là thật, cũng không có lừa ngươi, chỉ là, Tuyển Dực là tên của ta, người nhà của ta đều gọi ta Tuyển Dực, tên Hắc Tuyển Dực cũng chỉ khi rời khỏi Tử Linh Quốc mới sử dụng. Ngươi không nghe ngóng được gì về ta cũng không kỳ quái, khi rời khỏi Thiên Hành Quốc ta đã dự định, sau khi trở về sẽ nói cho ngươi tất cả mọi chuyện, chỉ là ta không ngờ tới khi dẫn ngươi trở về lại xảy ra việc bị nước cuốn trôi, thật xin lỗi, đã khiến ngươi đau khổ tìm ta một tháng.”
Ô Nhược ngẩng đầu: “Tên của Hắc Càn, Hắc Tín cũng là tên của bọn họ sao? Ta cũng đã từng hỏi thăm về bọn họ, nhưng người khác cũng không biết bọn họ là ai.”
Hắc Tuyển Dực giải thích: “Hắc Càn bọn họ là ảnh vệ của ta, người thường cũng không biết về sự tồn tại của bọn họ.”
Ô Nhược bớt giận một chút: “Ta không tìm thấy ngươi, ngươi cũng không phái người tìm ta.”
Hắn hỏi thăm ở nha môn, không nghe nói về chuyện bạn đời của Thái Tử mất tích.
“Ta phái rất nhiều người đi tìm ngươi, chỉ cần là người đã từng gặp ngươi đều phái đi, nhưng mà không thể trắng trợn táo bạo tìm người khắp nơi, chỉ có thể để cho bọn họ ngụy trang thành bình thường xen lẫn vào trong trong đám người lén đi tìm.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta lo thù địch của ta sẽ nhân cơ hội bắt ngươi đi hoặc là giết ngươi, cho nên, ta mới phải giả truyền ra tin tức ta cùng Thái Tử Phi tương lai đã hồi cung. Còn bảo Ngũ đệ ta giả trang ngươi, để hắn đi cùng ta đến Tụ Phong Trai, để cho người khác cho rằng Thái Tử Phi tương lai và ta thật sự ở cùng nhau, có thể phân tán lực chú ý của những người khác.”
Hắc Tuyển Dực nhận thấy được người trong lòng ngực đã bớt giận rất nhiều, cúi đầu hôn hôn trên trán y, hỏi: “Bây giờ ngươi có nguyện ý nghe ta nói tất cả mọi việc của ta không?”
Đản Đản cười khúc khích, ôm cổ Ô Nhược nói: “Cha, cùng ta tắm rửa.”
“Được.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
=> Phụ thân ngươi cũng muốn a!
(っÓ╭╮Ò)っ