Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Đứa con thứ hai hẳn là kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc chứ?”
Hắc Tuyển Dực khẽ lắc đầu: “Đứa nhỏ này không chỉ không kế thừa được năng lực của Bí Ẩn tộc, ngay cả linh lực đều không có.”
“Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Thánh Nữ cùng người tộc khác sinh con, dẫn tới con của nàng đứa này kém hơn đứa kia sao?”
“Chúng ta mới đầu cũng cho rằng như thế, về sau lại cảm thấy không thể nào, cho đứa này không bằng đứa kia, cũng không đến mức đến linh lực cũng không có, mà đứa con thứ ba của nàng lại có linh lực, cho nên, chúng ta cảm thấy đứa con thứ hai có vấn đề, liền vẫn luôn âm thầm quan sát hắn.”
“Sau khi các ngươi quan sát, là thực sự có vấn đề sao?”
“Ừm, đúng là có vấn đề.”
“Nói như vậy đứa nhỏ này kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc?”
“Kế thừa.”
“Vậy đứa thứ ba thì sao? Kế thừa năng lực không?”
“Không có.”
Ô Nhược nhướng mày: “Hiện tại cũng đã hơn hai mươi năm, đứa con thứ hai đã trưởng thành, hoàng thất các ngươi lại không phái người qua tiếp xúc với đứa con thứ hai, nhỡ đâu hắn thích người khác thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại phải đợi đến khi con hắn sinh ra? Đúng rồi, hoàng thất các ngươi định để cho ai gắp gỡ tiếp xúc với đứa con thứ hai kia?”
Hắc Tuyển Dực không đáp mà hỏi lại y: “Ngươi không cảm thấy chúng ta có mục đích tiếp cận đứa con thứ hai không tốt lắm sao?”
Ô Nhược nghĩ nghĩ nói: “Đúng là không tốt lắm, nhưng mà, các ngươi chỉ là khiến nàng thích người Tử Linh Quốc, chứ không phải cưỡng bức nàng gả cho người Tử Linh Quốc các ngươi. Người của các ngươi đi tiếp xúc với nàng coi như là bồi dưỡng cảm tình, nếu thật sự không thể khiến đối phương thích người của các ngươi hoặc là nàng đã thích người khác, liền lập tức buông tay, đối đứa nhỏ này mà nói cũng không có tổn thất gì. Đương nhiên, nếu là hai người có thể thực sự thích nhau thì càng tốt, sau khi nàng thích của người các ngươi, nhất định cũng sẽ hy vọng Tử Linh Quốc có thể giải trừ nguyền rủa, tất sẽ ra tay hỗ trợ. Chỉ là, trước khi tiếp xúc, người của các ngươi tốt nhất là phải thích người ta trước, nếu không, đúng là có lỗi với người ta.”
Hắc Tuyển Dực nhìn y không nói gì.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Ô Nhược bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, ngay sau đó, híp híp mắt, có chút tức giận nói: “Hoàng thất các ngươi không phải là dự định phái ngươi đi tiếp xúc với đứa con thứ hai này chứ?”
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nắm chặt tay y, vẫn cứ không nói.
Ô Nhược ngẫm lại lại cảm thấy không đúng: “Nhưng mà, ngươi đã có người mình thích, không có khả năng lại phái ngươi đi tiếp xúc với đứa con thứ hai mới đúng.”
Hắc Tuyển Dực bất đắc dĩ thở dài, ôm y vào trong ngực.
Ô Nhược đẩy đẩy hắn: “Uy, ngươi đừng có nói một nửa, còn một nửa không nói, sau đó rốt cuộc thế nào? Các ngươi rốt cuộc có phái người đi tiếp xúc với đứa con thứ hai hay không?”
Hắc Tuyển Dực gắt gao ôm y không nói lời nào.
Đản Đản ngẩng đầu nhìn hai người đang ôm nhau, nhàm chán mà ngáp một cái, hắn nghe không hiểu câu chuyện này lắm dựa vào trong lòng ngực Ô Nhược để ngủ.
Ô Nhược cảm thấy hắn quái quái thế nào, trong đầu không khỏi hồi tưởng những chuyện hắn vừa kể, phát hiện chuyện của Thánh Nữ có chút tương tự với chuyện của nương y, cùng là bị đuổi ra khỏi tộc, cùng là sinh ba đứa con, hơn nữa, Tử Linh Quốc sốt ruột giải trừ nguyền rủa, hẳn là đã sớm phái người đi tiếp xúc với đứa con thứ hai, thậm chí đã có kết quả rồi.
Đầu óc của y suy nghĩ tới lui, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, đột nhiên, đẩy Hắc Tuyển Dực ra, hai mắt đỏ ngầu giận dữ hỏi: “Ta chính là đứa con thứ hai kia, đúng hay không?”
Hắc Tuyển Dực nhìn khuôn mặt đang phẫn nộ, gian nan gật gật đầu.
Tức khắc Ô Nhược có loại cảm giác bị người khác lừa gạt tình cảm: “Ngươi……”
Khó trách một người hoàn mỹ như thế lại cưới một tên mập mạp như y, thì ra là đã có âm mưu từ sớm, tất cả những nghi hoặc từ đầu đến giờ cuối cùng cũng đã được giải đáp.
Nương y nhất định là biết những việc này, mới có thể từ sau khi đi đến Tử Linh Quốc liền không thích Hắc Tuyển Dực.
Đản Đản bị âm thanh tức giận dọa tỉnh, mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt: “Cha, làm sao vậy?”
Ô Nhược sợ làm con hoảng, vội vàng thu hồi lửa giận, vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp đi.”
Mí mắt Đản Đản không ngừng díp lại, thật sự không chịu đựng nổi nữa, liền tiếp tục ngủ.
Ô Nhược lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực, đè nặng thanh âm tức giận nói: “Ngươi đi ra ngoài.”
“Tiểu Nhược … Hắc Tuyển Dực muốn nắm lấy tay y, lại bị Ô Nhược né tránh: “Có phải ngươi muốn ta đánh đuổi ngươi ra ngoài hay không?”
Hắc Tuyển Dực hơi cúi đầu, bộ dáng để mặc y đánh: “Nếu có thể làm ngươi hết giận, ngươi đánh ta như nào cũng được.”
Ô Nhược cười lạnh: “Đánh ngươi vài cái liền muốn ta hết giận, vậy thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, ngươi rốt cuộc có đi hay không? Ngươi không đi, ta đi.”
Hắc Tuyển Dực vội vàng giữ chặt y: “Ta đi.”
Hắn lo lắng lần này Ô Nhược một đi sẽ không bao giờ nữa trở về.
Hắc Tuyển Dực đi ra cửa nói: “Tiểu Nhược, tuy rằng tiếp cận ngươi là có mục đích, nhưng mà, ta thiệt tình thích ngươi, nếu ta không thích ngươi, ai cũng không thể bức ta làm những chuyện ta không thích.”
Ô Nhược không nhìn hắn.
Hắc Tuyển Dực mở cửa phòng rời đi.
Hắc Tín nhìn thấy Hắc Tuyển Dực bước ra, vội vàng hỏi: “Chủ tử, phu nhân, tha thứ cho ngài không?”
Hắc Tuyển Dực buồn thiu nói: “Ta đã nói chuyện bị nguyền rủa cho y.”
Hắc Tín ngẩn người, thở dài: “Đúng là nên nói cho y, nếu vẫn luôn gạt y, hai người các ngươi sau này ở chung cũng không tốt, chắc chắn bây giờ phu nhân rất tức giận. Nhưng mà, cũng không thể trách y, rốt cuộc chúng ta tiếp cận y có mục đích, cũng không biết phu nhân khi nào mới chịu tha thứ cho chủ tử.”
Hắc Càn nhăn chặt mày: “Phu nhân sẽ tha thứ chủ tử chứ?”
“Sẽ.” Hắc Tín hết sức khẳng định nói: “Chỉ cần phu nhân thích chủ tử, nhất định sẽ tha thứ cho chủ tử, tuy rằng chúng ta tiếp cận phu nhân có mục đích, nhưng chủ tử cũng thiệt tình thích phu nhân, mà chúng ta cũng là có nỗi khổ, là xuất phát từ bất đắc dĩ, sau khi phu nhân nghĩ thông suốt, chắc chắn sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Hắc Càn hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta trở về ư?”
“Không trở về.” Hắc Tuyển Dực nhìn cửa: “Ta muốn ở đây chờ Tiểu Nhược tha thứ cho ta.”
Trong phòng, Ô Nhược tức giận đến cả người phát run, vì không muốn đánh thức nhi tử, chỉ đem tổ tông mười tám đời Tử Linh Quốc ra mắng trong lòng, cuối cùng, cười tự giễu.
Lúc trước, khi y còn chưa biết đứa con thứ hai của Thánh Nữ là ai, còn sốt ruột thay cho người Tử Linh Quốc mau mau phái người đi tiếp xúc với đứa con thứ hai kia, hy vọng Tử Linh Quốc có thể sớm ngày giải trừ nguyền rủa. Dù sao thì cho dù có thành công hay không đối với đứa con thứ hai kia mà nói cũng đều không có tổn thất gì. Tuy nhiên, sau khi biết được đứa con thứ hai của Thánh Nữ lại là chính bản thân mình, lại không có cách nào bình tĩnh đối mặt, phẫn nộ, khiếp sợ, khổ sở vân vân cứ thế ập đến, sợ rằng tình cảm của Hắc Tuyển Dực đối với y chỉ là giả.
“Người quả nhiên là ích kỷ.”
Ô Nhược cực kì khó chịu.
Trong tình huống như thế, rõ ràng là không thể nào ngủ được, nhưng mà, mí mắt lại càng ngày càng nặng, trước mắt tối sầm, nhưng rất mau lại sáng lên, sau đó, Hắc Tuyển Dực xuất hiện ở trước mặt y.
Ô Nhược ngẩn người, tức giận nói: “Không phải ta bảo ngươi đi đi sao? Vì sao lại chạy về đây?”
Hắc Tuyển Dực phảng phất không nghe thấy lời y nói, cúi đầu bình tĩnh đứng, hơi thở xung quanh tràn đầy bi thương cùng thống khổ, nếu nhìn kỹ y sẽ chú ý tới thân thể hắn đang run rẩy giống như đang khóc vậy.
“……” Tim Ô Nhược đau nhói, đau đến khó chịu, tức khắc, lửa giận trong lòng biến mất hơn phân nửa: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả……”
Đột nhiên có người kêu lên: “Hắc Tuyển Dực……”
Ô Nhược nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhanh chóng nhìn qua, một người ăn mặc giống Thị Chủ đi tới.
Y khó có thể tin trừng lớn mắt: “Thị Chủ!? Sao ngài lại ở đây?”
Ô Nhược vội vàng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện nơi này thế mà lại là hậu viện Hắc phủ Thiên Hành Quốc.
Sao lại như vậy?
Y đang nằm mơ sao?
Thị Chủ nói: “Đã thành công đưa y trở lại quá khứ……”
“Trở lại quá khứ……” Giọng nói của Hắc Tuyển Dực không rõ ràng, phảng phất như nhiều năm chưa từng nói chuyện: “Sau khi y trở về quá khứ, không lâu sau là có thể cùng người kia ở bên nhau……”
Nhưng hắn thì sao?
Hắn không có Ô Nhược thì làm sao bây giờ?
“Hy vọng sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.” Thị Chủ thở dài thật dài, trong tiếng thở dài mang theo bi thương khổ sở không thể miêu tả.
Hắn cúi đầu, đi qua người Hắc Tuyển Dực, trở lại nơi hắn ở.
“Chủ tử.” Hắc Càn từ trong bóng đêm đi ra, nhìn thấy bóng dáng Hắc Tuyển Dực muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói ra bốn chữ: “Ngài nén bi thương”
Bốn chữ này dường như đã động đến lửa giận của Hắc Tuyển Dực, bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm khiến Ô Nhược sợ tới mức không khỏi lui ra phía sau một bước.
Ngay sau đó, thân thể Hắc Tuyển Dực ngưng tụ hắc khí xung quanh.
Hắc Càn kinh sợ, vội vàng nói: “Chủ tử, ngài muốn làm gì?”
Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn, tay trái tay phải làm ra vài động tác nhanh chóng vẽ ra một cái phù văn Ô Nhược chưa từng nhìn thấy, đồng thời trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Sau đó, giơ tay trái lên vẽ vài cái trên không trung, ngay sau đó, gió lớn nổi lên, khiến cho hoa cỏ cây cối xôn xao trong đại viện cả lên.
Hắc Tuyển Đường vội vàng đuổi đến, nôn nóng kêu một tiếng: “Đại ca……”
Lúc này, không trung xuất hiện dị động, tiếng gió cũng trở nên giống như tiếng quỷ tru, rung động mãnh liệt. Tiếp theo, bầu trời truyền đến các loại tiếng cười đáng sợ và những tiếng khóc làm cho người ta sợ hãi.
“Ha ha——”
“Ô ô ——”
“Hi hi ——”
Tiếng kêu vô cùng chói tai, chói tai đến mức giống như bị người dùng mũi tên đâm thủng màng tai, đau đến mức Hắc Càn cùng Hắc Tuyển Đường phải vội vàng che tai lại, nhưng cũng không có tác dụng, chỉ có thể dùng linh lực phong bế thính lực.
Ô Nhược ngẩng đầu, trên bầu trời trào ra vô số khuôn mặt quỷ đáng sợ, chúng nó vặn vẹo miệng điên cuồng rít gào, bá tánh trong thành không chịu nổi quỷ khóc thần gào, phát ra những tiếng kêu thê lương thống khổ, nháy mắt, toàn thành đều nổ vang.
Một lát sau, hàng ngàn hàng vạn con lệ quỷ cao cấp từ không trung chui ra, khuôn mặt chúng nó dữ tợn xấu xí, cử chỉ hung ác tàn khốc, gặp người liền giết, thấy động vật liền xé nát, ăn thịt người, gặm xương cốt, giống như thù hận toàn bộ thế giới, lệ quỷ đến cả hoa cỏ cây cối cùng phòng ốc xung quanh đều không buông tha, tất cả đều bị chúng nó phá hư.
Một màn này giống như đêm vạn quỷ được phép ra ngoài mà Ô Nhược đã từng nhìn thấy, nhưng khủng bố hơn rất nhiều.
Chưa đến nửa nén hương, phạm vi trăm dặm biến thành một đống phế tích, các bá tánh chạy trốn khắp nơi, các thuật sư cũng vô lực chống cự, lệ quỷ càng giết càng điên cuồng.
Hắc Tuyển Đường cùng Hắc Càn đều phải trốn đến bên người Hắc Tuyển Dực, chỉ có như vậy, lệ quỷ mới không tới gần bọn họ.
Ô Nhược nghi hoặc, chẳng lẽ đây là vạn quỷ thịnh yến thực sự.
Hắc Tuyển Dực buông tay trái, bước đi trên mặt đất hỗn độn, đi về phía Ô gia.