Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược đi theo bọn họ vào tiền viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tàn lưu của một trận pháp ở trong sân, không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc, đây chăng phải là trận pháp lớn đã đưa y đi trọng sinh sao?
Này……
Y đang nằm mơ sao?
Nhưng tại sao lại mơ thấy những chuyện sau khi y bị đưa đi?
Ô Nhược còn chưa hiểu rõ ràng tại sao lại thế này, một lực lớn đã kéo hắn đến bên người Hắc Tuyển Dực.
Trên đường phố, xác chết khắp nơi, tiếng kêu than thảm thiết không ngừng, những căn nhà cứ nối tiếp nhau sập xuống, khung cảnh giống như địa ngục tận thế giáng xuống vậy, một ngôi thành rộng lớn phồn hoa biến thành địa ngục nhân gian.
Thân là đệ nhất đại gia tộc nhưng Ô gia cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, cổng lớn cùng với tường bao vậy đều sụp đổ, thẳng chân dẫm qua đống đổ nát là có thể tiến vào sân lớn, không ai ngăn lại, cũng không có người nào nhàn rỗi đi để ý tới mấy người Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực đi dọc con đường tìm được tới chỗ Ô Thần Tử.
Ô Thần Tử cùng tộc trưởng Ô gia đang vất vả đối phó với một lệ quỷ cấp cao, thậm chí còn lấy ra những Tiên Khí chưa được trả lại, nếu như không phải có Tiên Khí bảo vệ bọn họ, Ô gia sớm đã thất thủ rồi.
Hắc Tuyển Dực triệu hồi bạo cốt của hắn, nhằm vào Tiên Khí, một tiếng ầm vang lên, tức khắc, một uy lực vô cùng khủng khiếp gây chấn động không gian, những người xung quanh đều bị cơn chấn động khiến cho lảo đảo lui về phía sau một bước, tiếp theo, hai đại pháp khí đối đầu với nhau.
Ô Nhược kinh ngạc, bạo cốt thế nhưng lại có thể chống chọi lại Tiên Khí, có điều quỷ sai đã từng nói rồi, linh khí trong Tiên Khí là cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Bằng không, với bạo cốt của Hắc Tuyển Dực luyện ra, không có khả năng đối chọi được với Tiên khí.
Ô Thần Tử nhìn thấy Hắc Tuyển Dực, đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ: “Hắc Tuyển Dực.”
Ô Úy Tuyết nghe vậy, lộ ra nét mặt vui mừng.
Có điều nàng ta cũng chẳng cao hứng được bao lâu. Sau khi người của Ô gia mất đi Tiên Khí bảo hộ, lập tức bị lệ quỷ xông vào gặm nhấm. Một lát sau, người của Ô gia đã ngã xuống hơn phân nửa, thi thể bị gặm đến chỉ còn lại bộ xương.
“Tổ phụ, cứu ta……”
Ô Úy Tuyết kêu thảm thiết, sử dụng huyền thuật hay pháp khí đều không có hiệu quả đối với lệ quỷ, chỉ chốc lát sau, cánh tay đã bị nó cắn đứt .
“A, tay của ta, tay của ta.” Ô Úy Tuyết ngã trên mặt đất lăn lộn.
Nàng ta càng là, lệ quỷ càng điên cuồng, trực tiếp nhào lên cắn xé đôi môi đỏ tươi của nàng ta, mất đi đôi môi, nàng ta quả thực vô cùng thê thảm ,khuôn mặt xinh đẹp không còn tồn tại nữa
Ô Thần Tử đến tự mình cũng khó bảo toàn, chống chọi không xuể với đám lệ quỷ: “Hắc Tuyển Dực, lệ quỷ là do ngươi đưa tới phải không?”
Ô Nhược quay đầu nhìn về phía dung nhanh anh tuấn còn khiến người ra sợ hãi hơn cả lệ quỷ, y cảm giác được ở trong tâm người này đang thống khổ đến rơi lệ, khiến y nhịn không được muốn tiến tới ôm lấy, nhưng đôi bàn tay vươn ra lại xuyên qua cơ thể hắn: “Tuyển Dực……”
Thân hình Hắc Tuyển Dực chợt loé lên, đi thẳng tới trước mặt Ô Thần Tử: “ Sư phụ của Nguyễn Trì Tranh là ai?”
Ô Thần Tử sửng sốt, cười điên cuồng trả lời: “Hắc Tuyển Dực, ngươi phẫn nộ như vậy, có phải Ô Nhược đã hồn phi phách tán hay không ?”
Ngay sau đó, hắn đã bị một chưởng của Hắc Tuyển Dực đánh bò trên mặt đất.
“Phụt——-” Ô Thần Tử phun ra một ngụm máu tươi, khó có thể tin Hắc Tuyển Dực tuổi còn trẻ nhưng lại có được linh lực hùng hậu như vậy.
Hắc Tuyển Dực tiến lên trước, một chân dẫm lên ngực của Ô Thần Tử: “Sư phụ của Nguyễn Trì Tranh là ai?”
Ô Thần Tử yếu ớt cười lạnh: “Bản tôn vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi biết sư phụ của Nguyễn Trì Tranh là ai, bản tôn phải khiến ngươi cả đời không tìm ra được người này.”
Hắc Tuyển Dực đôi mắt trở càng đỏ, giống lệ quỷ muốn đòi mạng người khác, vươn bàn tay trắng nõn về phía Ô Thần Tử, tức khắc, Ô Thần Tử có cảm giác hồn phách sắp rời khỏi cơ thể.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi: “Hắc Tuyển Dực, ngươi muốn làm gì?”
Ô Nhược rõ ràng nhìn thấy hồn phách của Ô Thần Tử bị kéo ra khỏi thân thể hắn.
“Á —-——” Ô Thần Tử thống khổ kêu lớn, hồn phách bị rút sống ra khỏi cơ thể còn đau đớn hơn việc rút gân cốt. Hắn muốn sử dụng huyền thuật để đối phó với Hắc Tuyển Dực, nhưng lại vì hồn phách không ổn định mà không khai triển được .
Hắc Tuyển Dực khuếch đại linh lực, nháy mắt rút hết hồn phách của Ô Thần Tử ra khỏi thân thể.
Người của Ô gia cực kỳ hoảng sợ, bọn hắn mất đi chủ lực, nhanh chóng bị lệ quỷ cắn nuốt toàn bộ.
Ô Thần Tử bị rút hồn phách ra khỏi cơ thể, đau đớn muốn chết, dưới sự khống chế tàn nhẫn của Hắc Tuyển Dực, hắn vô thức lên tiếng: “Ta căn bản không quen biết sư phụ của Nguyễn Trì Tranh, ta chưa từng gặp qua người này.”
Hắc Tuyển Dực nheo cặp mắt lạnh giá, dùng lực, bóp nát hồn phách của Ô Thần Tử.
Thân thể của Ô Úy Tuyết vẫn đang bị lệ quỷ gặm nhấm từng nhát từng nhát một, nàng ta lộ ra thần sắc sợ hãi đau đớn, không thể ngờ được nam nhân xinh đẹp này lại kinh hoàng như vậy, sớm biết thế này, có cho tiền nàng ta cũng không dám chọc vào người nữa.
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Ô Úy Tuyết.
Lập tức, Ô Úy Tuyết cảm nhận được sự khiếp sợ tột cùng, thêm vào việc cơ thể cực kỳ đau đớn, nàng ta bị nam nhân mà bản thân từng mê đắm doạ sợ đến ngất đi. Không lâu sau đó hơi thở cũng dừng hẳn, thân thể bị gặm nhấm đến mức chỉ còn lại một bộ xương khô.
Hắc Tuyển Đường vội vàng nói: “Đại ca, người của Ô gia đều đã chết, huynh mau dừng tay lại đi, sử dụng bí thuật Vạn Quỷ Thịnh Yến trong thời gian dài như vậy sẽ khiến linh lực của huynh bị cạn kiệt, huynh cũng không muốn khiến đại tẩu lo lắng cho mình chứ?”
Hắc Tuyển Dực nghe thấy hắn nhắc đến Ô Nhược, nhanh chóng thu hồi lại linh lực.
Vạn quỷ dường như vẫn chưa có cắn xé đủ mỹ thực, một bên liếm máu tươi dính trên tay, một bên lại phát ra tiếng cười quái dị chói tai, chậm rãi biến mất ở Hoàng Đô Thành.
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng đưa cho Hắc Tuyển Dực năm viên Nhất Khí Đan.
“Tiểu Dược sẽ không bao giờ có thể lo lắng cho ta được nữa.” Hắc Tuyển Dực đẩy Hắc Tuyển Đường ra, lê từng bước chân khập khiễng trở về Hắc phủ, tuy rằng Hắc phủ đã biến thành phế tích, thế nhưng hắn vẫn tìm được chuẩn xác mảnh sân mà bọn họ đã từng ở đó.
Ô Nhược vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau, rất muốn tiến lên ôm lấy thân hình rệu rã đó và nói với hắn, cho dù trọng sinh rồi nhưng y lúc nào cũng nhớ tới hắn ở đời trước.
Hắc Tuyển Dực vẫn đứng yên không nhúc nhích trước đống gạch ngói đổ nát của căn phòng, không chớp mắt nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, tựa như đang quanh quẩn nơi kí ức, lại giống như ở ngập chìm trong bi thương khổ đau, những tia máu đỏ tươi trong đôi mắt chưa từng mờ đi.
Hắc Tuyển Đường cùng những người khác đi theo hắn đến đây, nhưng họ không dám quấy rầy hắn, chỉ yên lặng mà đứng ở phía sau.
Những tia sáng lờ mờ xuất hiện ở đằng Đông rồi lại dần dần vụt tắt, bầu trời chậm rãi sáng lên, đêm đen lại từ từ buông xuống, Hắc Tuyển Dực chưa từng rời khỏi đây quá nửa phân.
Ô Nhược trơ mắt nhìn hắn từng chút từng chút một trở nên tiều tụy, râu dưới cằm cũng dần dần mọc ra.
“Tuyển Dực, ta cầu ngươi đừng tra tấn chính mình như vậy nữa, nhìn thấy ngươi như vậy, trong lòng ta khó chịu lắm, ngươi còn không ăn không uống như vậy sẽ chết đó .”
Nhưng Hắc Tuyển Dực hoàn toàn không nghe thấy lời y nói.
Lúc này, Hắc Tuyển Đường bưng một chén canh gà đi tới: “Đại ca, huynh uống một chút đi, bằng không cứ tiếp tục như này, thân thể sẽ không chịu đựng được đâu.”
Hắc Tuyển Dực không để ý tới hắn.
Hắc Tuyển Đường nhìn về phía căn phòng đổ nát trước mặt: “Đại ca, ta biết nơi này tràn ngập hồi ức của huynh, nếu như huynh luyến tiếc nó, chúng ta xây nó lại có được không? Xây lại giống hệt như bộ dáng ban đầu.
Hắc Tuyển Dực vẫn bất động.
Hắc Tuyển Đường nhìn thấy đại ca mình như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn nức nở nói: “Đại ca, kỳ hạn một năm sắp tới rồi, thời gian chúng ta lưu lại nơi này không còn nhiều lắm, quả trên cây đều bị chúng ta ăn hết rồi, vậy nên chúng ta bắt buộc phải rời khỏi nơi này để trở về Tử Linh Quốc.”
Hắc Tuyển Dực hơi cử động.
Hắc Tuyển Đường thấy hắn cử động, trên mặt hiện ra nét vui mừng, tiếp tục nói: “Đại ca, hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về, bằng không sẽ không kịp với thời gian thuốc mất đi hiệu lực.
Hắc Tuyển Dực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khàn khàn nói: “Ta muốn đến Ma giới một chuyến.”
“Huynh chỉ cần uống chén canh gà này, cho dù huynh muốn đi đâu chăng nữa, chúng ta cũng sẽ theo huynh.”
Hắc Tuyển Dực nghĩ đến những việc còn phải làm, liền nhận lấy chén canh gà uống một hơi cạn sạch.
Hắc Tuyển Đường cùng Ô Nhược tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Trước tiên Hắc Tuyển Dực dẫn người đến chợ đen tìm Thị Chủ, sau khi được Thị Chủ cho phép liền đi theo thông đạo đến Ma giới, sau đó trộm lẻn vào hoàng cung.
Ô Nhược vẫn luôn đi theo bọn họ, mới đầu y chẳng biết Hắc Tuyển Dực đến Ma giới để làm gì, về sau mới nghĩ ra là Hắc Tuyển Dực muốn đi trộm Tam Thất Thạch. Hắn từng hỏi thăm vị trí của Tam Thất Thạch, nhưng khi tìm được đến nơi lại không thấy nó.
“Tại sao lại không có?”
Hắn lật tung cả hoàng cung một lượt nhưng vẫn không tìm được, thẳng cho đến khi gặp được Cức Hi.
Hắc Tuyển Dực biết Cức Hi có khế ước với Ô Nhược, cũng không sợ Cức Hi sẽ tìm người đến bắt hắn, trực tiếp hiện thân trước mặt Cức Hi.
Cức Hi nhìn thấy Hắc Tuyển Dực liền ngẩn người, nhíu mày nói: “Tại sao ngươi lại ở nơi này?”
Ô Nhược nhìn thấy Cức Hi cũng sửng sốt một chút, người trước mắt đã rút đi bớt ngạo khí lúc trước, cả người thoạt nhìn vô cùng trầm ổn. Sau khi Cức Hi rời khỏi y trở về Ma giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi có biết Tam Thất Thạch đang ở nơi nào không?” Hắc Tuyển Dực đi thẳng vào vấn đề.
Cức Hi nhíu chặt mày: “Ngươi muốn Tam Thất Thạch làm gì?”
Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn.
Cức Hi lại hỏi: “Ô Nhược đâu? Vì sao bổn tọa lại đột nhiên mất đi liên hệ khế ước với y ?”
Đã hơn một năm hắn chưa đến Nhân giới, cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì.
Mắt Hắc Tuyển Dực siết lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.
Cức Hi trong lòng nhảy dựng lên, người này sẽ không giết Ô Nhược chứ? Nhưng nhìn bộ dáng của hắn không có vẻ như đã giết y, vẻ mặt tiều tụy giống như bị nỗi đau mất đi thê tử giày vò.
Chẳng lẽ Ô Nhược thật sự đã chết.
Cức Hi càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng, chỉ có như vậy liên hệ mới vô duyên vô cớ bị cắt đứt.
Hắc Tuyển Dực lại hỏi một lần nữa: “Tam Thất Thạch ở đâu?”
Ánh mắt khiến người ta sợ hãi làm Cức Hi âm thầm nuốt nước miếng: “Ngươi không nói ngươi muốn Tam Thất Thạch để làm gì, bổn tọa sẽ không nói cho ngươi biết Tam Thất Thạch ở nơi nào đâu.”
Hắc Tuyển Dực vẻ mặt âm trầm nhếch miệng lên. Lúc Cức Hi đang cho rằng hắn sẽ giết chết bản thân mình thì lại nghe thấy Hắc Tuyển Dực mở miệng nói: “Ta muốn nặn ra một đứa trẻ gửi cho Ô Nhược sau khi trọng sinh.”
“ Ô Nhược trọng sinh ư? “Cức Hi khiếp sợ nhìn hắn: “Ô Nhược thật sự đã chết rồi sao? Ngươi còn đưa người về quá khứ nữa, trời ạ, ngươi điên rồi đúng không?”
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Tam Thất Thạch ở đâu?”
Cức Hi: “……”
Hắn đi theo bên người Ô Nhược đã nhiều năm, chính mắt thấy quá trình mà Hắc Tuyển Dực ở bên Ô Nhược, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng Hắc Tuyển Dực không thích y, nhưng không ngờ rằng người này có thể vì Ô Nhược mà làm ra được những chuyện này.
Cức Hi do dự đấu tranh một lúc: “Ngươi đi theo ta.”
Hắn mang theo Hắc Tuyển Dực đi vào phủ của hắn, từ trong mật thất lấy ra Tam Thất Thạch: “ Tam Thất Thạch là do bạn đời của ta vì muốn người nhà ta đồng ý cho hai người chúng ta ở bên nhau, nên đã cố tình giả vờ thành thân với công chúa Ma giới rồi lừa gạt ma đế để có được nó. Mục đích là muốn chúng ta có thể có một đứa con, như vậy người nhà ta sẽ không phản đối việc hai người bên nhau nữa, nhưng mà……”
Cức Hi cười khổ: “Hiện tại không còn dùng đến nữa rồi.”
Từ lúc tiến vào đây, Ô Nhược vẫn luôn thăm dò xem chỗ ở của Cức Hi ở đâu. Sau khi nghe được lời này của hắn, y chợt phát hiện ra chính diện đặt linh vị của Dạ Ký.