Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược kinh hãi, vội vàng bắt mạch cho Quản Đồng: “Mẫu thân, tại sao người lại hộc máu rồi? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Hay là ăn nhầm thứ gì đó rồi?”
Quản Đồng xua tay, rút ra chiếc khăn lụa lau khóe miệng, trấn an y: “Ngươi đừng lo lắng, vì ta muốn nói ra chuyện trong tộc nên bị lời thề độc phản phệ, hiện tại hộc máu đã coi là nhẹ rồi.”
“Hộc máu mà coi là nhẹ ư?” Ô Nhược xác định bà chỉ có chứng khí hư chứ không có gì đáng lo ngại hết, không khỏi nắm chặt tay bà: “Vậy nếu nghiêm trọng hơn chẳng phải sẽ chết người à?”
Quản Đồng không nói, nhưng trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
“Mẫu thân vẫn không nên nói ra thì hơn.” Ô Nhược không muốn mẫu thân của y xảy ra việc gì: “Đúng rồi, không thể nói ra, nhưng có thể viết trên giấy chứ?”
Quản Đồng lắc đầu: “Ta trước kia đã từng thử rồi, viết trên giấy cũng không được.”
Ô Nhược nhíu mày: “Vừa rồi mẫu thân nói không phải hai người yêu nhau là có thể giải chú, đúng không? Nhìn mẫu thân gấp gáp như vậy, có phải trong quá trình giải chú sẽ có nguy hiểm hay không?”
Quản Đồng gật đầu.
Ô Nhược nhìn chằm chằm bà một lát “Mẫu thân, ta phát hiện người có thể gật hoặc lắc đầu để thể hiện suy đoán của ta đúng hay sai, như vậy sẽ không bị lời thề độc phản phệ.”
Quản Đồng ngẫm nghĩ, hình như là như thế thật.
“Trước khi tới đây, ta từng hỏi Tuyển Dực xem cần làm những gì để giải trừ lời nguyền rủa, hắn nói phải hỏi Đại Linh Sư xem làm như thế nào mới được. Có thể nhìn ra hắn cũng không biết việc giải chú nguy hiểm, còn tưởng rằng chỉ cần hai người yêu nhau là lời nguyền rủa sẽ được giải trừ.”
Quản Đồng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Hắn không biết ư?”
“Ừ, mẫu thân, nguyên nhân chính khiến người né tránh Tuyển Dực hẳn là vì giận hắn giấu giếm mục đích mà tiếp cận ta, khiến ta lâm vào vòng nguy hiểm đúng không?”
Quản Đồng trầm mặt : “Đúng vậy.”
“Vậy người biết làm thế nào để giải chú không?”
Quản Đồng lắc đầu.
“Nói như vậy quá trình giải chú sẽ vô cùng nguy hiểm là nghe người khác nói sao?”
Quản Đồng gật đầu.
“Chờ sau khi ta trở về, ta sẽ hỏi Tuyển Dực.”
Quản Đồng nhíu mày: “Hắn sẽ nói thật với ngươi sao?”
“Sẽ.” Ô Nhược cười tủm tỉm ôm lấy bả vai bà: “Bởi vì hắn thích ta.”
Quản Đồng bị lời này của y chọc cười: “Đúng là không biết xấu hổ.”
“Ta nói thật mà, mẫu thân, không phải người lo lắng hắn lừa gạt ta, lừa ta để giải chú sao? Nhưng người nghĩ kĩ xem, nếu hắn không thật sự thích ta, vậy làm sao có thể giải chú thành công được ?”
Quản Đồng sửng sốt.
Lúc trước, bà chỉ lo lắng rằng con trai mình sẽ bị mắc mưu, nhưng không ngờ Hắc Tuyển Dực cũng đã cho đi hết phần chân tình của mình.
Ô Nhược nhân lúc thái độ của bà mềm xuống tiếp tục nói: “Mẫu thân, lúc đầu Tuyển Dực ôm mục đích tới tiếp cận chúng ta quả thật là vô cùng đáng giận. Sau khi ta biết được chuyện đó cũng giận hắn đến vài ngày, còn cố ý làm khó hắn, sai hắn làm cơm sáng cho ta, giặt quần áo, cọ nhà xí, đến bây giờ ta cũng chưa định tha thứ cho hắn đâu. “
Quản Đồng líu lưỡi: “Ngươi sai hắn đi cọ nhà xí ư?”
“Đúng vậy, người không biết hắn buồn cười thế nào đâu, khi cọ nhà xí còn che mặt giống như đi ăn trộm vậy.”
Quản Đồng nghĩ đến Hắc Tuyển Dực thân là Thái Tử mà lại phải cọ nhà xí, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Giận xong thì ta cũng bình tĩnh lại, liền nghĩ về việc hắn tiếp cận chúng ta, về mặt tình cảm cũng coi như có thể tha thứ được. Mẫu thân, hiện tại người chỉ nhìn thấy lão bá tánh ở một tầng, trừ việc ban ngày không thể lên bề mặt ra thì gần như không khác biệt lắm so với người ở Thiên Hành Quốc. Nhưng người không biết tầng mười tám tồi tệ đến thế nào đâu, không khí không chỉ vô cùng u ám lạnh lẽo, người dân còn không có củi đốt, không có nước uống, đồ ăn cũng rất ít, rất nhiều người phải đào đất tìm sâu ăn để sống qua ngày. Ngoài những thứ đó ra, còn có rất nhiều đứa trẻ mắc bệnh Khuyết Dương, những đứa trẻ mắc bệnh đó đều không sống quá mười tuổi. Sở dĩ chúng mắc bệnh đó là bởi vì quanh năm mặt trời không chiếu xuống được nơi này. Tuyển Dực thân là Thái Tử, tất nhiên hắn phải lo cho sự an nguy của bá tánh, muốn giải trừ lời nguyền rủa của Tử Linh Quốc, giúp bọn họ được sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc.”
Quản Đồng vốn rất mềm lòng và thiện tâm, nghe thấy tình hình ở tầng mười tám, trong lòng cũng khó chịu theo: “Bệnh của những đứa trẻ đó không thể chữa khỏi sao?”
“Không thể.” Ô Nhược chau mày: “Ta đã từng thử rồi, nhiều nhất chỉ có thể giúp cho bọn họ sống lâu hơn một vài ngày mà thôi.”
“Tình hình thê thảm như vậy thật sao?”
“Ừ, nếu người có thời gian có thể đi với cha tới những tầng khác quan sát một vòng xem sao, có điều trị an ở những tầng dưới không tốt lắm. Hai người nên mang theo mấy người đại tẩu đi cùng thì hơn, nếu bị người khác phát hiện ra mọi người là đến từ vương quốc khác sẽ rất dễ bị bắt rồi cướp đấy.”
“Được.”
Ô Nhược đứng lên: “Mẫu thân, sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa thôi. “
“Ừ.”
Bọn họ trở lại đại sảnh, Ô Hi lập tức chạy tới hỏi: “Nhị ca, huynh cùng nương trốn ở trong phòng nói chuyện gì vậy?”
Ô Nhược cười nói: “Chúng ta đang thương lượng làm sao để gả ngươi đi đây.”
Ô Hi mắc cỡ đỏ mặt: “Ta không gả đi sớm như vậy đâu.”
Ô Nhược đùa với nàng:” Vậy ngươi định khi nào mới gả cho người ta đây? “
“Ít nhất phải sau 30 tuổi.”
Ô Trúc cười nói: “Chờ đến khi ngươi gặp được người mình thích, nói không chừng còn chưa đến hai mươi tuổi liền gấp gáp muốn gả cho người ta luôn rồi.
“Mẫu thân———” Ô Hi chạy đến bên người Quản Đồng: “Đại ca cùng nhị ca bắt nạt ta.”
Quản Đồng tức giận trừng mắt nhìn Ô Trúc và Ô Nhược: “ Hai đứa là huynh lớn mà còn không biết ngại đi bắt nạt muội muội hả. Sắp đến giờ ăn cơm rồi, Tiểu Nhược, ngươi sai người đi mời Tuyển Dực cùng Tuyển Đường đến đây cùng ăn cơm đi.”
“Được.”
Trong khi ăn cơm, Quản Đồng cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với Hắc Tuyển Dực, còn gắp cho hắn một miếng thịt gà nữa, có thể thấy bà không còn giận nữa rồi.
Hắc Tuyển Đường thay đại ca hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đêm đến, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực mới rời khỏi vương phủ. Trên xe ngựa, Ô Nhược kể về chuyện Quản Đồng nhắc tới việc giải chú.
Hắc Tuyển Dực nói: “Việc giải chú cứ đợi sau khi người nhà hai bên gặp mặt rồi tính, để ta đi điều tra rõ ràng đã. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi vào cung để gặp người nhà của ta.”
Ô Nhược vừa nghe, không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương. Trở lại Vọng Nguyệt Cư, y lập tức lấy hết quần áo từ trong không gian ra bày biện ở trên giường: “Lão Hắc, ngươi mau xem cho ta bộ nào thích hợp để mặc vào trong cung đi. Còn có Đản Đản nữa, nó mặc bộ nào thì ổn nhỉ?”
Lão Hắc tiến lên trước nhìn đống quần áo trên giường, trong đó một phần thì thêu hoa thêu chữ, một phần khác tương đối đơn giản mộc mạc, còn có một phần lại quá mức khoa trương diễm lệ, hình như đều không thích hợp để mặc vào trong cung: “Gia, quần áo của ngài hình như đều không thích hợp để mặc vào cung cho lắm, dù gì trong cung cũng nhiều quy củ. Nếu ngài mặc quần áo có thêu chữ để tiến cung, có khả năng chính những chữ trên quần áo lại khơi ra sai lầm của ngài. Nếu ăn mặc quá mộc mạc thì nhất định sẽ khiến người ta khinh thường, nếu quá mức hoa lệ thì lại khiến người ta cảm thấy ngài thu hút sự chú ý của quá nhiều người, cướp đi sự nổi bật của hoàng thất.”
Ô Nhược gật đầu: “Ngươi nói rất có lý, vậy ta mặc cái gì bây giờ? Cũng không thể để cơ thể trần trụi mà vào cung được?”
Lão Hắc nghĩ nghĩ, xấu hổ cười một cái: “Cái đó, gia, có một chuyện ta muốn nói với ngài .”
“Chuyện gì?”
“Ngày thứ hai sau khi ngài biết được chủ tử là Thái Tử, không phải ngài đã đưa ta mươi mươi vạn lượng bạc để đi đổi thành ngân phiếu sao? Sau khi ta đổi thành ngân phiếu, liền nghĩ sớm hay muộn cũng có một ngày ngài phải vào cung diện thánh cùng với chủ tử, hơn nữa còn là vào cung với thân phận Thái Tử Phi tương lai nữa. Cho nên ta đã lén may cho ngài và tiểu thiếu gia ba bộ quần áo thích hợp để mặc vào cung, tránh việc sau này ngài vào cung nhưng không có gì để mặc.”
Ô Nhược bình tĩnh nhìn hắn.
Lão Hắc bị y nhìn chằm chằm nên cả người không được tự nhiên, hắn cẩn thận hỏi: “Gia, ngài sẽ không chê ta nhiều chuyện chứ?”
“Được đấy Lão Hắc.” Ô Nhược cười nói: “Không ngờ ngươi lại suy nghĩ chu đáo như vậy.”
Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm, cái mũi không khỏi mà hếch lên: “ Về sau ta chính là người bên cạnh Thái Tử Phi, đương nhiên phải giải quyết một cách thoả đáng mọi chuyện liên quan đến người rồi.”
Ô Nhược nhướng mày, ý vị thâm sâu nói: “Ta nghe nói người bên cạnh Thái Tử Phi đều là thái giám.”
Hạ thân Lão Hắc căng thẳng, vẻ mặt đau khổ nhìn y: “Ngài sẽ không tàn nhẫn như vậy với ta chứ?”
Ô Nhược cười hì hì, thu hồi hết quần áo vào trong không gian: “Còn không mau lấy quần áo lại đây cho ta xem.
“Vâng.” Lão Hắc cười tủm tỉm trở về phòng lấy quần áo mới mang sang đây, Ô Nhược liếc mắt một cái liền thích chiếc áo choàng đỏ trắng đan xen đặt ở trên cùng, vật liệu may mặc là tơ lụa cao cấp màu trắng, lại dùng chỉ màu đỏ để thêu những hoa văn mỹ lệ mà chỉ Tử Linh Quốc mới có. Sau khi y mặc lên người vừa không quá mức mộc mạc nhưng cũng không hề diêm dúa rực rỡ, đã vậy còn làm cho da trắng hơn, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của y thêm vài phần diễm lệ.
Lão Hắc đưa giày và trang sức đi cùng với bộ đồ cho Ô Nhược thử, tức khắc, một thiếu gia tuyệt thế khuynh thành hiện ra với trước mắt.
“Gia, ngài thật xinh đẹp.” Lão Hắc cầm lòng không được mà tán thưởng.
Ngay cả đến Hắc Tuyển Dực sớm hôm sau tới đón người cũng không khỏi nhìn Ô Nhược đến thất thần.
Ô Nhược trong lòng vô cùng vui vẻ: “Đẹp không?”
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực toả ra ý cười: “Đẹp.”
“Ta thì sao, ta có đẹp không?” Đản Đản kéo quần áo của Hắc Tuyển Dực, khiến hắn cúi xuống xem mình mặc gì.
Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn, thấy nó và Thái Tử Phi của hắn ăn mặc giống nhau như đúc, ghen tị mà nhướng mày nói: “Không đẹp”
Ô Nhược: “……”
Đản Đản chép chép cái miệng nhỏ, ấm ức nhìn về phía Ô Nhược: “Cha……”
Ô Nhược trừng mắt nhìn Hắc Tuyển Dực, đau lòng bế Đản Đản lên: “Đừng nghe hắn nói bậy, con trai ta chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế gian này.”
Đản Đản rơm rớm nước mắt nói: “Vậy cha phải trừng phạt cái người vừa nói bậy kia mới được.”
Ô Nhược cười hỏi: “Ngươi muốn ta trừng phạt hắn như thế nào?”
“Không được cho hắn hôn cha.”
Hắc Tuyển Dực khóe miệng giật giật, đứa nhỏ này ỷ lại vào việc Ô Nhược yêu thích nó nên càng ngày càng không coi ai ra gì cả.
Lão Hắc che miệng cười trộm.
Ô Nhược nhìn thấy Hắc Tuyển Dực mặt đen sì, cong môi nói “Được.”
Hắc Tuyển Dực nhịn không được lên tiếng: “Tiểu Nhược, ngươi đừng nghe nó.”
Đản Đản cười hì hì, nghịch ngợm mà lè lưỡi với Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực mặt u ám ôm nó vào trong lòng, vỗ nhẹ cái mông nhỏ: “Tiến cung.”
Bọn họ ngồi xe thú đến hoàng cung, bởi vì thân phận thái tử của Hắc Tuyển Dực nên có thể đi thẳng đến nơi dừng xe thú trong cung.
Sau khi xuống xe, Ô Nhược tò mò đánh giá bốn phía. Cung điện vô cùng cao lớn, trang nghiêm và hoa lệ, để tránh cho việc kẻ thù đặt bẫy, hoàng cung không có cái sân nào quá rộng hết, nóc của cung điện kết hợp với trần đất, trên nóc và trần đất đều được điêu khắc phù văn, khiến cho cung điện thêm vững chắc.
Đản Đản cũng tò mò nhìn trái nhìn phải : “Cha, nơi này là chỗ nào?”
“Hoàng cung.” Ô Nhược ngẫm nghĩ rồi thì thầm nhỏ nhẹ bên tay nó: “Đợi lát nữa nhìn thấy người nhà của phụ thân ngươi, không thể gọi phụ thân ngươi là tên thối trước mặt bọn họ đâu đấy.”
Đản Đản học y nhỏ giọng thì thầm: “Cha tha thứ cho phụ thân rồi sao?”
Ô Nhược nhìn nam nhân đang dựng lỗ tai lên để nghe lén, hừ nhẹ: “Chưa đâu.”
Hắc Tuyển Dực: “……”