Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Bạch Dạ ăn tối cùng Hạ Quân, sau đó không có nơi nào để đi, đành phải ngồi lên xe trở về Hạ gia với hắn ta
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được,đầu tiên là trọng sinh vào trong cơ thể người khác, sau đó là Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên đặt trong mật thất của Bạch gia có thể tạo ra sấm chớp, cuối cùng là cậu phát hiện tốc độ bản thân xem tướng đoán mệnh cho người khác nhanh hơn so với trước rất nhiều.
Trước kia khi xem tướng cho người khác, phải nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương một hồi mới có thể tính ra vận mệnh của họ, bấm đốt ngón tay bói toán cũng cần tốn một ít thời gian mới có thể tính ra kết quả, không giống như hôm nay, chỉ cần nhìn một cái là tính ra được mệnh số của đối phương. Có điều vẫn còn một vài người cậu khá vất vả mới tính được ra, ví dụ như những hòa thượng và đạo trưởng mà cậu gặp ngày hôm nay, cũng như Hạ Quân đang ngồi bên cạnh lúc này, cậu chẳng thể nào liếc một cái mà nhìn thấu quá khứ cùng tương lai của bọn họ, cũng không thể tính toán được mệnh số của đối phương. Điều này anh cả đã từng nói rồi, chắc là do đạo hạnh của cậu không đủ.
Dù gì cách cậu xem tướng và bói toán đoán mệnh đều là do tự học hỏi, không có người chỉ dạy, cũng không có ai chỉ điểm dẫn bước, chỉ dựa vào vài quyển sách đoán mệnh mà học thành tài, có thể nói cậu rất có thiên phú trong phương diện này .
(Xem chương mới nhất tại: quanvuthienha.com)
Đúng tám giờ, hai người trở lại Hạ gia.
Hạ Quân không khống chế được nội tâm kích động, xuống xe một cái là điên cuồng chạy một mạch vào đại sảnh: “Cha mẹ, ông nội, bà nội, con thăng rồi, con thăng rồi, con cuối cùng cũng thăng rồi.”
Bạch Dạ nghe hắn hét lên “sinh rồi” liền cười khúc khích nói: “Cậu sinh con trai hay sinh con gái đấy?”
(Sinh và Thăng trong tiếng Trung cùng âm đọc /sheng/)
Hạ Quân tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục chạy về hướng đại sảnh: “Cha, mẹ……”
“Tiểu Quân, con vừa nói cái gì? Con nói con thăng rồi ư? Tấn thăng sao?” Cha mẹ Hạ cùng với hai ông bà vui mừng khôn xiết bước nhanh tới đại sảnh, vây quanh người Hạ Quân.
Cha Hạ quan sát hắn, thấy hơi thở của hắn có sự biến hóa liền cười toe toét: “Đúng là thăng rồi, con làm thế nào mà thăng được vậy?”
Hạ Quân dừng ở; Luyện Khí tầng chín đã tám năm rồi, sau đó cũng không có đột phá gì, người trong nhà thật sự sốt ruột.
Tuy nói người tu chân tám năm không có đột phá gì cũng là bình thường, nhưng Hạ Quân ở trong giới Tu chân; lại là một thiên tài. Nếu như thiên tài phải dừng chân ở bước này, thật sự sẽ khiến người ta rất nuối tiếc.
(Xem chương mới nhất tại: quanvuthienha.com)
Hạ Quân hồi tưởng lại tình hình lúc đó: “Lúc ấy con chỉ nghe thấy một tiếng sấm vang rền, sau đó giống như bị điện giật vậy, cả người hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì thăng rồi.”
Mẹ Hạ cùng với bà nội líu lưỡi: “Đơn giản như vậy mà thăng rồi ư?”
Ông nội Hạ cười thành tiếng: “Ta đã nói Tiểu Quân là đứa trẻ có vận khí cao mà. Tất cả đều phải thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu quá mức đâu.”
Cha mẹ Hạ cũng cảm thấy cao hứng thay cho Hạ Quân: “Đây chính là chuyện đáng mừng, con phải chúc mừng Tiểu Quân một phen mới được.”
Bạch Dạ đứng ở xa nghe không rõ lắm lời bọn họ nói, hơn nữa lúc này sự chú ý của cậu tất cả đều đặt trên gương mặt của mấy người họ, bởi vì cha Hạ, mẹ Hạ cùng với hai ông bà thật sự quá trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng đầu ba mươi, nói rằng họ là anh chị của Hạ Quân cũng chẳng có ai hoài nghi cả. Kẻ có tiền đều chăm chút như vậy sao?
Ông nội Hạ cao hứng đi qua, nhìn thấy Bạch Dạ đang đi về phía hậu viện, sắc mặt trầm xuống, quát: “Ngươi đứng lại đó cho ta.”
Ông cụ không gọi tên, cũng chẳng nói họ, Bạch Dạ căn bản không biết ông đang gọi mình,; quẹo một cái liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Ông cụ thiếu chút nữa tức đến phát bệnh tim: “Nhìn thái độ của nó kìa, Tiểu Sâm tại sao lại coi trọng nó chứ?”
Ông cụ chỉ cần tưởng tượng đến việc đứa cháu cả ông lấy làm tự hào kết hôn cùng một người bình thường không có tu vi, liền tức giận đến toàn thân phát đau. Cho dù ông nhìn thấy Bạch Dạ ở đâu cũng thấy cậu không vừa mắt.
“Ông nội, ông không gọi tên cậu ta, làm sao cậu ta biết ông đang gọi hắn.” Hiếm khi thấy Hạ Quân nói thay cho Bạch Dạ.
Ông nội Hạ: “……”
Bà nội Hạ hỏi Hạ Quân: “Tiểu Quân, tại sao con lại trở về cùng Bạch Dạ?”
Hạ Quân nói: “Hôm nay trùng hợp gặp được cậu ta.”
Mẹ Hạ hỏi: “Hôm nay con ở cùng nó cả một ngày sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nó có nói rằng đã gặp mấy người Đồng Tất chân nhân rồi lên xe của bọn họ không? Có nói mấy người họ nhờ vả nó một số việc không? Hoặc là nó có nhận quà của bọn họ hay không?”
Hạ Quân nhíu mày: “Cậu ta không nói với con những điều này, sao vậy ạ?”
Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Buổi chiều chúng ta trở về nhà, người làm nói rằng bọn họ nhìn thấy Bạch Dạ lên xe của Đồng Tất chân nhân, chúng ta lo lắng rằng nó ngu ngơ không biết gì, đồng ý với mấy người bọn họ những việc mà chúng ta không làm được. Hoặc là nó nhận quà của mấy người Đồng Tất chân nhân, làm hỏng thanh danh của Hạ gia chúng ta.”
“……” Hạ Quân không khỏi nhớ tới mấy túi linh thạch mà Bạch Dạ để ở Bạch gia, không phải là mấy người Đồng Tất chân nhân đưa cho cậu ta chứ?