Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược cầm tờ đơn tuyên truyền của chợ đen đi về vương phủ của Hắc Tuyển Đường, nhìn thấy Quản Đồng bọn họ, liền đưa đơn tuyên truyền cho bọn họ xem: “Ngày 30 tháng 8, chợ đen sẽ cử hành một cuộc tỷ thí giữa các thuật sư ở Biên thành trên mặt đất Tử Linh Quốc, phần thưởng ghi bên trên đều là những đồ ra chưa từng nhìn thấy, chỉ nói là những nguyên liệu, đan dược, pháp khí siêu cực phẩm vân vẫn, cũng không giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ cho lắm, quả thực chính là cố ý khiến mọi người tò mò. Nhưng mà, vì sao chợ đen lại đột nhiên cử hành tỷ thí giữa các thuật sư? Thậm chí còn mời người từ các quốc gia tới tham gia, còn có người Yêu tộc, Quỷ tộc, Ma tộc đều tới, liệu có long trọng quá hay không?”
Ở đời trước, chợ đen xưa nay chưa từng cử hành cuộc tỷ thí giữa các thuật sư nào, vì sao đời này lại đột nhiên tổ chức đại hội tỷ thí long trọng như vậy?
Quản Đồng cầm lấy tờ đơn tuyên truyền đọc qua một lượt danh sách khen thưởng, tức khắc, ánh mắt nàng sáng long lanh: “Tiểu Nhược, phần thưởng ghi trên đây đều là thứ tốt, nếu có thể thì tốt nhất là rinh thưởng toàn bộ những thứ này về.”
Mọi người đều hết sức tò mò: “Tốt đến mức nào?”
Quản Đồng chỉ vào phần thưởng số mười, còn chưa nói ra, mày nhăn lại, xua xua tay: “Không thể nói, không thể nói, tóm lại là chỉ cần biết chúng rất tốt là được.”
Ô Nhược đoán đống phần thưởng này đều có liên quan với Bí Ẩn tộc, cho nên, nương y mới không thể nói ra phần thưởng tốt đến mức nào.
U Diệp cũng nhìn qua một lần: “Nhìn danh sách những phần thưởng này, quả thật đều là thứ tốt, thậm chí có tiền cũng không mua được.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“29 tháng 8 là sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Nhược.” Quản Đồng hơi hơi mỉm cười: “Cũng chính là năm nhược quán* của Tiểu Nhược, có lẽ tỷ thí chính là lễ vật mừng trưởng thành hắn tặng cho Tiểu Nhược.”
Mọi người đều biết nàng nói hắn là chỉ Thị Chủ chợ đen.
Ô Nhược ngẩn người.
Nếu nương của y không nhắc tới chuyện này, y cũng không nhớ bản thân mình năm nay mới hai mươi tuổi.
Đối với nam tử mà nói, hai mươi tuổi là một ngày trọng đại.
“Tỷ thí chính là lễ vật mừng trưởng thành là có ý tứ gì?”
Quản Đồng cười nói: “Có thể giúp ngươi học được càng nhiều thứ hơn, đến lúc đó ngươi nhất định phải nghiêm túc xem.”
Ô Nhược cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ của nàng, đến lúc đó vừa có thể hấp thu linh lực, lại vừa có thể học tập huyền thuật của người khác, quả thực là một công đôi việc, nếu có thể thắng được phần thưởng, chính là một công ba việc.
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tham gia, tin rằng trong số chúng ta nhất định sẽ có người mang về được một phần thưởng nào đó.”
U Diệp, Cức Hi, Dạ Ký nhìn nhau một cái, gật gật đầu.
Đản Đản lập tức reo lên: “Cha, ta cũng muốn tham gia.”
“Ta cũng muốn tham gia.” Tiểu Ô U cũng reo lên.
Tiểu Dạ Cức cũng nói: “Ta cũng muốn.”
Ô Nhược nhìn lướt qua tờ đơn tuyên truyền: “Cũng được, cùng ngày cũng có sân thi đấu cho trẻ con, hơn nữa, chỉ quy định số tuổi, không có quy định cấp độ linh lực, đến lúc đó các ngươi liền tham gia trận thi đấu này.”
Đản Đản há miệng thở dốc, vốn dĩ còn muốn nói lời gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Tiểu liền ngừng lại.
“Ta có hẹn với người khác đến Rã Rời Các ăn cơm trưa, buổi chiều mới đến đón Tiểu Tiểu cùng Đản Đản về.” Ô Nhược đứng dậy rời đi.
Đản Đản nhanh chóng bế Tiểu Tiểu lên cùng Ô U, Dạ Cức rời khỏi đại sảnh, chạy đến sân trong đình thương lượng sự tình.
Ô Nhược đi vào trong Rã Rời Các, Tuyển Hành cùng Thâm Tụng đã chờ ở đây từ lâu.
Tuyển Hành chờ sau khi Ô Nhược ngồi xuống, liền rót một chén rượu: “Phán Dương, một ly này ta kính ngươi.”
Hắn uống một hơi cạn sạch: “Ngày hôm trước thật sự xin lỗi, hy vọng ngươi không để ý.”
Ô Nhược cười nói: “Khi chúng ta đã là bạn bè, thì đừng nói những lời như vậy, huống chi cũng không phải chuyện gì to tát, không mượn được bản vẽ trận pháp, thì ta có thể tự mình nghiên cứu trận pháp.”
Tuyển Hành lại rót một chén rượu, một ngụm uống hết: “Một ly này là muốn cảm tạ ngươi đã hỗ trợ.”
“Tuyển Hành đại nhân, ngươi quá khách khí, giúp ngươi chẳng khác nào giúp chính bản thân ta, ta cũng hy vọng mọi người có thể được sưởi ấm.”
Thâm Tụng hỏi: “Người ở tầng một và các tầng khác đều có thể sưởi ấm, là nhờ bố trí trận pháp ngươi nghiên cứu ra sao?”
Tuy rằng ngày hôm sau bọn họ liền đem bản vẽ trận pháp hấp thu ánh mặt trời đến Rã Rời Các, nhưng mà, không ai tới nhận đồ.
Ô Nhược thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Thâm Tụng bị vẻ mặt thẳng thắn của y làm cho ngượng ngùng không có mặt mũi hỏi câu kế tiếp, xấu hổ cười cười.
Ô Nhược hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tuyển Hành nhàn nhạt liếc mắt Thâm Tụng.
Thâm Tụng vội vàng nói: “Không có vấn đề, không có vấn đề, chỉ là cảm thấy ngươi thật là lợi hại, người chuyên nghiên cứu trận pháp của chúng ta phải nghiên cứu một thời gian dài mới nghiên cứu ra trận pháp hút ánh mặt trời, nhưng ngươi chỉ cần nửa ngày liền nghiên cứu ra, hơn nữa, còn tốt hơn của chúng ta, còn có thể hút mùi hương hoa cỏ vào trận pháp.”
Kỳ thật hắn muốn hỏi trận pháp y nghiên cứu ra đưa cho ai rồi, nhưng vẻ mặt y thản nhiên như vậy, liền ngại hỏi thăm chuyện riêng tư của y.
“Đây là trận pháp do ta cùng người khác nghiên cứu ra, không tính là rất lợi hại.”
Tuyển Hành hỏi Ô Nhược: “Gần đây không gặp được ngươi, ngươi đang bận rộn làm chuyện gì vậy?”
Ô Nhược cười nói: “Bận kiếm tiền nuôi gia đình.”
Tuyển Hành tò mò hỏi: “Kiếm tiền như thế nào?”
Ô Nhược nửa thật nửa giả nói: “Chính là đem đan dược ta luyện ra, linh phù cùng trận pháp ta vẽ ra đi bán, có đôi khi còn nhận nhiệm vụ kiếm tiền.”
Thâm Tụng hỏi y: “Trận pháp sưởi ấm ngươi nghiên cứu ra không phải là đem bán cho người của quan phủ để kiếm bạc rồi chứ?”
Ô Nhược đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Tuyển Hành liền nói: “Nhận nhiệm vụ thì phải di chuyển nhiều nơi, khó trách chỗ ở của ngươi không ổn định.”
Hắn cầm lấy thực đơn đưa cho Ô Nhược: “Chúng ta mới chỉ gọi vài món đồ ăn, Phán Dương, ngươi còn muốn ăn thêm cái gì không?”
“Ta ăn gì cũng được.”
Không lâu sau, tiểu nhị liền bưng đồ ăn đi lên.
Trong lúc ăn cơm, Ô Nhược cùng Tuyển Hành vừa ăn vừa nói chuyện, Thâm Tụng ngồi ở một bên nghe, sau đó phát hiện cử chỉ lời nói của chủ tử nhà mình có chút quái dị, khi cùng Ô Nhược nói chuyện, thần thái cả người sáng lạn, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười dịu dàng nhàn nhạt, khiến Thâm Tụng sợ tới mức thiếu chút nữa thì làm đũa rớt xuống mặt đất.
Khi Ô Nhược cúi đầu ăn cơm, Tuyển Hành liền dừng lại, lẳng lặng chăm chú nhìn Ô Nhược, trong mắt lộ ra một cỗ cảm xúc không thể nói rõ là như thế nào. Chờ tới khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn hắn, liền lập tức cúi đầu và vài miếng đồ ăn, hoặc là gắp đồ ăn cho Ô Nhược ăn.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thâm Tụng chưa từng nhìn thấy một mặt dịu dàng như vậy của chủ tử.
Hắn sờ sờ cằm, thầm nghĩ, chủ tử nhà hắn gần đây có phải gặp được chuyện gì tốt đẹp mới có thể trở nên ôn hòa như vậy hay không? Nhưng mà, gần đây thiếu chút nữa là phải hủy bỏ hôn ước với Từ gia, đâu có xảy ra chuyện gì tốt?
Nói đến hủy bỏ hôn ước, ngày hôm đó chủ tử nhà hắn thật đúng là quyết tâm, cũng không quan tâm Từ Tuyền Huỳnh có khóc nháo như thế nào, các trưởng bối khuyên giải như thế nào, chủ tử nhà hắn đều nhất quyết phải hủy bỏ hôn ước, sau đó bởi vì phải đi bố trí trận pháp sưởi ấm mới không thành công.
Khi Ô Nhược ăn cũng khá no rồi, hỏi: “Tháng sau các ngươi có tham gia tỷ thí giữa các thuật sư không?”
“Tham gia.” Tuyển Hành buông chiếc đũa, lấy ra đơn tuyên truyền trong tay áo: “Danh sách phần thưởng ở trên trông có vẻ không tồi, nếu bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.”
Ô Nhược cười hỏi: “Các ngươi chưa gì đã chắc chắn có thể lấy được phần thưởng như vậy?”
Thâm Tụng tự tin nói: “Nếu không tự tin một chút, làm sao còn dám lên đài? Cho dù không lấy được giải nhất, thì ít ra cũng có thể đứng thứ năm sáu gì đó, đúng không? May sao chợ đen thiết trí mười người đứng đầu trên mỗi cấp linh lực đều có thể nhận được phần thưởng, bằng không, khẳng định ta không chiếm được phần thưởng.”
Khóe miệng Tuyển Hành cũng cong lên cười: “Chợ đen ra tay thật đúng là hào phóng, bây giờ có tổng cộng chín cấp linh lực tỷ thí, mỗi cấp linh lực lấy ra mười người đứng đầu, nếu như thế thì, chợ đen sẽ phải chuẩn bị 90 phần thưởng cực phẩm, chỉ là người tới tỷ thí rất nhiều, có thể vào được trong số mười người đứng đầu hay không thật đúng là khó nói.”
“Ta tin chủ tử nhất định có thể đạt được giải nhất.” Thâm Tụng buông chiếc đũa, xoa xoa miệng: “Từ Tam công tử, ngươi thì sao, ngươi có tham gia tỷ thí hay không?”
Ô Nhược cười: “Vốn dĩ ta không định tham gia tỷ thí, từ trước đến nay cũng không có hứng thú với tỷ thí, nhưng mà, nương ta khuyên ta đi thử một lần xem sao.”
Lời y nói chính là lời nói thật, khi nhận được tờ đơn tuyên truyền, thật sự là không có ý định tham gia tỷ thí, bởi vì ở đời trước y đã từng tham gia quá nhiều cuộc so đấu giữa các thuật sư, dần dà liền cảm thấy không còn thú vị.
“Linh lực của ngươi cấp mấy? Chúng ta sẽ không đối đầu với nhau chứ?”
Ô Nhược quay qua nhìn Thâm Tụng: “Ngươi đoán xem linh lực của ta cấp mấy?”
Thâm Tụng lắc đầu: “Ta không nhìn ra, nhưng mà chủ tử nói ngươi mạnh hơn ta.”
Ô Nhược nhướng mày: “Tuyển Hành đại nhân có thể nhìn ra cấp linh lực của ta?”
“Ừm.” Tuyển Hành híp híp mắt: “Trên người của ngươi có pháp khí che giấu linh lực của ngươi, phải quan sát kĩ mới có thể nhận ra cấp linh lực của ngươi.”
Ô Nhược rót một ly rượu cho chính mình cùng Tuyển Hành: “Ngươi nói liệu chúng ta có thể trở thành đối thủ hay không?”
Tuyển Hành cầm lấy chén rượu: “Có thể.”
“Tuyển Hành đại nhân, đến lúc đó ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi.” Ô Nhược cùng hắn chạm cốc, một ngụm uống cạn.
“Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.” Tuyển Hành cười cũng uống hết rượu.
Thâm Tụng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Từ Tam công tử, ngươi cũng là linh lực cấp chín?”
Ô Nhược cong cong môi: “Ngươi đoán xem?”
Thâm Tụng buồn bực nói: “Ngươi không thể nói thẳng ra sao?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Ba người ăn no cơm trưa xong, rời khỏi Rã Rời Các, Ô Nhược nói: “Hai lần này đều là các ngươi mời ta ăn cơm, lần sau nên đến phiên ta.”
Thâm Tụng thoải mái cười: “Được, lần sau liền đến phiên ta ăn một bữa cơm của ngươi.”
“Được, vậy chúng ta……” Ô Nhược còn chưa nói xong lời, bỗng nhiên có người dùng sức đụng phải Thâm Tụng.
Thâm Tụng bước chân lảo đảo nhào về phía Ô Nhược.
Mắt mũi Tuyển Hành lanh lẹ, vội vàng giữ chặt cánh tay Thâm Tụng.
“Con mẹ nó, tên khốn nào không có mắt như vậy.” Thâm Tụng giận dữ xoay người, chỉ thấy người đâm vào hắn vừa vặn bị một nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt bắt lại.
Lập tức, Ô Nhược bọn họ bị dung mạo kinh diễm của nam tử làm cho ngơ ngác, đối phương trông cứ như trích tiên hạ phàm, cả người toát ra khí chất siêu nhiên như tiên tử, đẹp đến phiêu nhiên xuất trần.
Nam tử áo xanh nắm lấy nam nhân xô ngã Thâm Tụng, nói với Thâm Tụng: “Túi tiền của ngươi?”
Thâm Tụng sửng sốt, sờ sờ bên hông, tức giận nói: “Con mẹ nó, thật là thật to gan, đến túi tiền của Thâm Tụng ta đây cũng dám trộm.”
Hắn tiến lên dùng sức đá tên ăn trộm một cái, lấy túi tiền về, nói lời cảm tạ với nam tử áo xanh: “Cảm ơn công tử đã bắt được tên tiểu tặc này, nếu không, hôm nay ta liền bị tổn thất thảm trọng.”
Nam tử áo xanh nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí.”
Hắn liếc nhìn Ô Nhược cùng Tuyển Hành, sau đó xoay người rời đi.
Thâm Tụng vội vàng hỏi: “Công tử, ngươi tên là gì?”
Công tử áo xanh không nói gì, xoay người rời đi cùng đồng bạn đang chờ hắn.
“Công tử……”
Tuyển Hành ngăn lại: “Không cần gọi, người rời đi cùng hắn là người Từ gia.”
“A? Người giúp ta cũng là người Từ gia sao?”
“Ta chưa từng gặp qua hắn, nhưng mà, nếu ngươi muốn cảm tạ hắn, có thể tìm người Từ gia hỏi thăm về hắn.
“Được.”
*Trung Quốc thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Rất có thể là tên Thánh Tử kia, haizz… Đẹp hơn nhiều so với Nhược ca a.