Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Từ sau khi có con dấu pháp khí, hiệu suất, chất lượng sản phẩm đều được nâng cao lên rất nhiều, sẽ không còn lâm vào tình huống đan dược cung không đủ cầu nữa, cho dù Ô Nhược không luyện ra được nhiều đan dược như vậy, cũng có thể thu mua đan dược của người khác luyện chế với giá thấp, sau đó đóng dấu phù văn của mình lên để kiếm tiền.
Hơn nữa chủng loại cũng rất nhiều, ban đầu một viên đan dược chỉ vẽ được một cái phù văn, hiện nay mỗi viên đan dược lại có thể in hai cái, ba cái hoặc là bốn cái, năm cái phù văn. Trên phương diện giá cả, phù văn càng nhiều thì giá sẽ càng đắt, nhưng lại rẻ hơn so với đan dược trực tiếp luyện chế ra, đương nhiên sẽ có nhiều người mua.
Sau đó, Ô Nhược còn in phù văn lên đan dược trung cấp, cao cấp và cực phẩm, phát hiện một điều nếu linh lực không đạt đến cấp năm thì không thể dùng con dấu in phù văn lên đan dược trung cấp, cho dù là tự mình động thủ cũng không vẽ lên được. Đan dược cao cấp yêu cầu thuật sư có linh lực thấp nhất là cấp bảy, đan dược cực phẩm thì phải có linh lực cấp chín mới được.
Công việc kinh doanh của tiệm tạp hóa số một càng ngày càng tốt, đặc biệt là sau khi tiệm tạp hóa số một bán linh phù mới, càng hấp dẫn thêm nhiều thuật sư quang lâm.
Hiệu quả của linh phù mới cũng được nâng cao như đan dược, linh phù do thuật sư cấp bốn vẽ ra lại có thể đạt được hiệu quả như linh phù của thuật sư cấp năm vẽ, nhưng giá lại rẻ hơn nhiều so với linh phù của thuật sư cấp năm vẽ, mọi người đương nhiên là muốn mua đồ vừa tốt vừa rẻ, hơn nữa, bề ngoài linh phù không chỉ giới hạn trong phù văn đỏ vẽ trên giấy vàng như trước, hiện nay còn xuất hiện phù văn xanh lam trên giấy vàng, phù văn xanh lục trên giấy vàng, phù văn tím trên giấy vàng vân vân, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác, hiệu quả cũng cực kỳ tốt.
Các thương gia khác cũng muốn mô phỏng linh phù của tiệm tạp hóa số một, nhưng mà, linh phù mà thuật sư cấp bốn của bọn họ làm ra vẫn chỉ là linh phù cấp bốn, không có cách nào nâng cao cấp bậc của linh phù giống tiệm tạp hóa số một. Bọn họ đã nhiều lần mua rất nhiều linh phù của tiệm tạp hóa số một về nghiên cứu tham thảo, nhưng chính là không thể nhìn ra được điều gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn việc kinh doanh của tiệm tạp hóa số một ngày càng rực rỡ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Mỗi ngày, tiệm tạp hóa số một đều chen chúc đầy người, thiếu chút nữa là làm đổ cả tiệm tạp hóa số một, thậm chí khi nào quạnh quẽ nhất, cũng là vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là ngày 30 tháng 8 sẽ cử hành tỷ thí giữa các thuật sư, người mua đồ vật lại càng ngày càng nhiều, ngay cả cổ trùng ở trên lầu 5 cũng càng ngày càng được người khác chú ý đến.
Lão Hắc không thể không thuê thêm 50 tiểu nhị, hai mươi chưởng quầy cùng năm tiên sinh kế toán, chưởng quầy cùng tiểu nhị thuê đến từ trước cuối cùng cũng có thể dễ thở hơn một chút, đồng thời Lão Hắc cũng trả thêm tiền công cho bọn hắn, bằng không thật đúng là không thể tiếp tục làm được nữa, công việc làm ăn buôn bán trong tiệm thật sự là quá bận quá khiến người mệt mỏi, chỉ có khi ăn cơm mới được tạm nghỉ một lúc.
Lão Hắc cũng tra sổ sách đến đau cả mắt, dường như mỗi ngày đều có hai, ba quyển sổ sách ghi kín đưa đến trước mặt để hắn xem xét, cứ mỗi 10 ngày hắn lại mang theo một chồng sổ sách thật dày tiến cung gặp Ô Nhược.
Ô Nhược nhìn hai chồng sổ sách cao cao, quyển nào cũng vừa to vừa dày, cũng hiểu được cảm giác vừa thống khổ vừa vui sướng là cảm giác như thế nào.
Y cầm lấy một trong số những quyển sổ tùy ý lật nhanh: “Sao lại có nhiều sổ sách như thế vậy?”
Lão Hắc cười tủm tỉm nói: “Gia, ngươi không biết hiện tại việc kinh doanh của tiệm tạp hóa số một tốt đến nhường nào đâu, dường như mỗi ngày mỗi canh giờ đều chen đầy người, nếu không phải là mặt tiền cửa hàng đắt, ta còn muốn mở rộng cửa hàng, đặc biệt là hiện tại đại hội tỷ thí giữa các thuật sư sắp bắt đầu, người mua đồ càng nhiều hơn.”
Ô Nhược nghe đến công việc kinh doanh của nhà mình phát đạt liền vô cùng vui vẻ, nhưng vừa nhìn đến chồng sổ sách liền đau đầu.
“Cha, số lượng không đúng.” Tiểu Tiểu ngồi ở trên vai Ô Nhược bỗng nhiên nói.
“Hả?” Ô Nhược nghiêng đầu: “Cái gì không đúng?”
“Số lượng trong sổ sách không khớp.”
Lão Hắc sửng sốt: “Tiểu Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại biết không khớp?”
“Mới vừa rồi khi cha lật sổ sách, ta cũng nhìn theo, tổng cộng thiếu 150 lượng.”
Lão Hắc líu lưỡi: “Tốc độ gia lật nhanh như vậy, ngươi vừa nhìn liền nhớ được? Hơn nữa, còn tính ra được?”
Ô Nhược cũng hết sức kinh ngạc, vừa rồi y chỉ tiện tay lật qua, đến cả bên trong sổ sách viết vật phẩm gì cũng chưa nhớ được, con của y vậy mà đã tính xong.
Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Vâng.”
Ô Nhược vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm lấy một quyển sổ sách mỏng khác lật cho Tiểu Tiểu đọc.
Tiểu Tiểu nhanh chóng nhìn một lượt: “Quyển này vốn không tính sai.”
Ô Nhược lại mở một quyển khác cho Tiểu Tiểu đọc.
Chưa đầy một nén hương thời gian ngắn ngủn, liền có thể đọc xong hết đống sổ sách mà người khác phải cần mấy ngày mới có thể đọc xong, ngoài quyển thứ tám hơi mỏng và quyển thứ nhất có vấn đề, các quyển khác đều không tính sai.
Lão Hắc bưng chén trà, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu thiếu gia thật lợi hại.”
Ô Nhược cười đặt Tiểu Tiểu ngồi lên mặt bàn, sau đó, nghiêm khắc nói: “Đem quyển sổ sách tính sai này về bảo tiên sinh kế toán kiểm tra lại một lần nữa, tuy rằng với ta mà nói không phải là con số lớn gì, nhưng cũng nghiêm tra.”
“Đây là đương nhiên.” Lão Hắc cầm quyển sổ sách tính sai đặt ở một bên, chờ sau khi trở về sẽ bảo tiên sinh kế toan tra lại một lần.
Ô Nhược đánh giá Lão Hắc: “Ngươi béo lên rồi.”
Lão Hắc ngượng ngùng nói: “Gần đây cửa hàng thuê rất nhiều tiểu nhị, dần dần, cũng không tới phiên ta ở trong tiệm hỗ trợ, thường ngày chỉ cần kiểm tra chút sổ sách là xong, tâm tình rộng thùng thình, liền ăn nhiều hơn một chút, lại còn ngủ ngon hơn, bất tri bất giác người liền béo lên.
Ô Nhược không nói gì.
Lão Hắc thấy vẻ mặt của y nghiêm túc, liền cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ ta không thể béo sao?”
Hay là nói gia không hài lòng vì hắn lười biếng?
“Ngươi quả thật không thể béo.” Ô Nhược nhíu mày: “Hiện tại ngươi làm ta ý thức được một vấn đề.”
Lão Hắc vội vàng ngồi thẳng lưng lên: “Vấn đề gì?”
“Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ rất nhanh chết già giống như người thường.” Ô Nhược không muốn Lão Hắc giống người thường chỉ sống được vài thập niên ngắn ngủn rồi chết, sau này có muốn tìm được người vừa khéo léo đưa đẩy vừa có khả năng xử lý tình huống như lão Hắc sẽ rất khó khăn.
Lão Hắc: “……”
Gần đây quả thật là hắn cũng xem nhẹ tu luyện.
“Ngươi là người có linh điền, cũng không nên lãng phí điều kiện tốt như vậy, nếu bây giờ ngươi không phải tự thân làm nhiều chuyện như trước nữa, khi ngươi rảnh phải chăm chỉ tu luyện, nâng cao cấp linh lực của mình.” Ô Nhược lấy ra một cái cái chai đưa cho Lão Hắc: “Lọ đan dược này là đan dược gần đây ta nghiên cứu ra chỉ có thể rửa sạch một phần nhỏ tạp chất trong cơ thể ngươi, nhưng có thể giúp ngươi sau này thăng cấp linh lực không còn khó khăn.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Vẻ mặt Lão Hắc cảm kích nhận lấy đan dược: “Cảm ơn đan dược của gia.”
Ô Nhược lại lấy ra mấy món pháp khí cao cấp đưa cho Lão Hắc: “Ở trong mắt người khác, ngươi đã là đại chưởng quầy của tiệm tạp hóa số một, nói không chừng sẽ có người đỏ mắt muốn gây sự với ngươi, trên người nên mang theo mấy món pháp khí phòng thân thì tốt hơn.”
“Tuân lệnh.” Lão Hắc cảm động đỏ mắt nhận lấy pháp khí, ngày đó khí kết khế ước, hắn căn bản không nghĩ tới chủ tử sẽ đối tốt với hắn như vậy, so với người nhà hắn còn tốt hơn.
“Lão Hắc, hiện tại việc làm ăn buôn bán của tiệm tạp hóa số một rực rỡ như thế, bình thường ngươi phải cảnh giác một chút.” Một tiếng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào.
Ô Nhược bọn họ nhìn về phía cửa, Hắc Tuyển Dực từ ngoài đi vào nói: “Chắc chắn sẽ có người đỏ mắt đến gây sự với tiệm tạp hóa số một, cõ thể sẽ âm thầm gian lận vu hãm hàng hóa của chúng ta có vấn đề.”
Lão Hắc nói: “Ta đã dặn dò kĩ đám tiểu nhị trong tiệm, trước khi bán đồ cho người khác, nhất định phải nói khách nhân kiểm tra rõ ràng, xác định không có vấn đề mới có thể bán hàng hóa cho đối phương, sau khi ra khỏi cửa hàng, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm nữa. Sáng sớm mỗi ngày, ta còn cho người kiểm tra dược liệu, xem xem có cái gì bị lẫn vào dược liệu hay không.”
Hắc Tuyển Dực rất vừa lòng với thái độ làm việc cẩn thận của Lão Hắc.
Lão Hắc cũng thức thời không quấy rầy hai vị chủ tử hiếm có được thời gian ở chung với nhau, ngắn gọi hàn huyên với Ô Nhược bọn họ về tình hình trong tiệm một lát liền rời khỏi Hành Tinh Cung.
Ô Nhược hỏi Hắc Tuyển Dực: “Bây giờ mới giờ Thân, sao ngươi đã trở lại rồi?”
“Đêm nay có một bữa gia yến, sẽ mời các thân nhân khác tham gia yến hội, đến lúc đó dẫn ngươi cùng bọn nhỏ đến giới thiệu cho những người khác biết.” Hắc Tuyển Dực ôm Tiểu Tiểu ra đại sảnh, bảo Hắc Tín mang Tiểu Tiểu cùng Đản Đản bọn họ đi tắm.
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Sao ngươi không nói cho ta chuyện này sớm hơn?”
“Khi ta trở về ngươi đã ngủ say, không muốn quấy rầy giấc ngủ của ngươi nên chưa nói cho ngươi chuyện này được, hơn nữa, chỉ là một bữa gia yến bình thường ngươi không cần quá để ý, coi như đi ăn bữa cơm là được.”
Ô Nhược nhìn thái giám cung nữ bưng hoa bào cùng các loại trang sức phối sức mới tiến vào, nhướng mày: “Chỉ là gia yến bình thường, còn phải chuẩn bị quần áo mới?”
“Bổn cung muốn cho mọi người biết không ai có thể so sánh được với Thái Tử Phi của bổn cung.” Hắc Tuyển Dực lôi tay y đến phòng tắm.
Trong lòng Ô Nhược ngọt lịm cười nói: “Cũng chỉ có ngươi cảm thấy ta là tốt nhất.”
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong lên, bế Ô Nhược đặt vào trong thau tắm: “Thái Tử Phi của bổn cung đương nhiên là tốt nhất.”
“Quần áo ta còn chưa cởi, ngươi đã đặt ta vào đây?”
Hắc Tuyển Dực cũng không cởi áo ngoài ra, trực tiếp bước vào trong thau nước: “Bây giờ ta cởi giúp ngươi.”
Ô Nhược thừa dịp hắn dựa lại đây, cười cười hôn một cái lên chiếc môi mỏng mị người của hắn, sau đó, nhẹ nhàng dựa vào người hắn, mặc hắn xoa tròn bóp dẹp.
Khi từ phòng tắm đi ra, Tiểu Tiểu cùng Đản Đản đã mặc quần áo chỉnh tề, hoa bào trên người hai người giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng đều tương đồng, đều là tóc tai rối tung, trông hết sức đáng yêu.
Thái giám cung nữ nhìn thấy Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực trở về, cũng vội vàng mặc quần áo cho bọn họ, kiểu dáng cùng màu sắc của quần áo gần giống như bọn nhỏ, hoa bào màu đen thêu hoa văn tím, bên ngoài lại khoác lên một tấm lụa mỏng màu tím, trên đầu đeo trường quan tử ngọc, cố định mái tóc dài, một phần khác rũ xuống, phiêu phiêu sau lưng.
Cuối cùng, các cung nữ đeo cho Ô Nhược vòng cổ tử ngọc, mặt trên khảm rất nhiều viên đá tử ngọc, bên hông treo một tua tường ngọc tím, khi đi lại, sẽ đong đưa theo.
Ô Nhược đứng trước gương đồng, có chút không thể tin được nam tử khí chất cao quý trong gương lại chính là mình.
“Cha, thật là đẹp mắt.” Miệng của Tiểu Tiểu rất là ngọt.
Đản Đản cũng nói theo: “Phụ thân cũng đẹp.”
Hai người lớn nghe thấy lời này, nhanh chóng xoay người nhìn lẫn nhau.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy dung nhan Thái Tử Phi nhà mình khuynh quốc khuynh thành, không cầm lòng được mà kéo người vào trong lòng ngực: “Làm sao bây giờ? Ta không muốn để ngươi đi ra ngoài nữa. Nếu ngươi nhỏ như Tiểu Tiểu thì tốt rồi, ta liền có thể giấu ngươi ở trong hộp đem theo trên người.”
Ô Nhược buồn cười nói: “Đặt ta ở trong hộp? Ngươi đây là muốn làm ta ngạt thở chết hay sao?”
Thái giám cung nữ che miệng cười trộm.
Trong mắt Hắc Tuyển Dực ánh lên vẻ cưng chiều cười cười hôn mặt y, sau đó, đặt Tiểu Tiểu lên trên hắn vai, lại bế Đản Đản lên, nắm tay Ô Nhược rời khỏi Hành Tinh cung.