Tác giả: Lữ Thiên Dực
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ước Sắt Bội thoáng nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt tò mò đơn thuần như trẻ con nhìn chăm chú Tây Địch ánh mắt kia trong vắt, đã không còn thấy được nửa phần ngờ vực hay sợ hãi nào.
Cậu chưa nhớ lại hết thảy, nhưng toàn bộ chi tiết mấu chốt đều đã kết nối lại với nhau.
Quan trọng hơn, đó là những cảm xúc xa xôi mông lung, là những cảm xúc chua xót hoặc là tình cảm ngọt ngào……
Chúng nó ảnh hưởng tới cậu.
Mà cậu đã mất đi “Tín ngưỡng” chống đỡ, không còn khả năng phản kháng.
“Tây Địch……” Hai cái âm tiết này, vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ước Sắt Bội thử thăm dò kêu gọi, đầu lưỡi mềm mại, bóng loáng, ở ấn nhẹ vào giữa hai hàm răng, cánh môi tùy ý phát âm hơi hơi vểnh lên, giống như một nụ hôn: “Tây Địch?”
“Là anh, tê tê…… chạm vào anh đi, tình yêu của anh, an ủi anh ……” Tây Địch nhìn chằm chằm đôi môi màu hồng nhạt kia, muốn mở miệng, hận không thể đưa ra lưỡi rắn, nhưng K nỗ lực nhẫn nại. K thuần phục mà rũ đầu xuống, hèn mọn khẩn cầu Ước Sắt Bội vuốt ve vảy trên người mình, khi nói đến tương tư, một đôi u quang khiếp người nhướng lên lên trên, giảo hoạt mà khiêu khích, nhìn trộm Ước Sắt Bội.
Xà tính của K không hề thay đổi.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Ước Sắt Bội giơ tay, động tác có chút chậm chạp, giống như khớp xương bị rỉ sắt, tim cậu đập cực nhanh, nhưng cậu vẫn có chút sợ hãi xà ma ―― ảnh hưởng tôn giáo ít nhiều còn một chút tàn lưu.
Cậu vẫn bị rơi vào trong xoáy nước cảm xúc hỗn loạn, các thế lực đến từ bốn phương tám hướng không ngừng tranh đoạt, xé rách cậu dù chỉ một khắc: “Nhớ lại quá khứ” cũng không thể khiến cho cậu nháy mắt thay hình đổi dạng, hoàn toàn trở về làm “Yenia”, suy cho cùng, mười chín năm sinh mệnh hiện tại đã tạo thành ảnh hưởng sâu nhất, cường liệt nhất, mạnh mẽ nhất đối với cậu, đứng trước tất cả những việc đã trải qua trong vài lần sinh mệnh trong quá khứ cũng vô pháp lật đổ mười chín năm này …… Cậu vẫn cần thời gian để phối hợp và thích ứng ký ức cùng tình cảm đột nhiên dũng mãnh tuôn trào này.
Cậu thử vuốt ve đầu của Tây Địch
Sợi tóc sắc bạch kim lạnh toát dẻo dai, kết cấu giống như vảy rắn, đôi bàn tay trắng tinh của Ước Sắt Bội hoàn toàn bị cuốn vào đó. Tây Địch kịch liệt run run, đầu lưỡi đỏ chót phun ra nuốt vào, K chiếm cứ ở dưới chân Ước Sắt Bội, đầu như gần như xa mà chôn trong lòng ngực Ước Sắt Bội, rung đùi đắc ý chỉ dẫn ngón tay Ước Sắt Bội, giúp cậu mềm mại sờ sờ cái đầu, K cực kỳ yêu thích hành động như vậy, một đôi con ngươi yêu dị vui thú mà nheo lại……
Ước Sắt Bội không nghĩ tới sờ đầu sẽ khiến cho Tây Địch có phản ứng phấn khởi như thế, phảng phất như thứ cậu sờ không phải đầu, mà là đồ vật không được động đến ……
Mặt cậu đỏ như phải bỏng, ngượng ngùng bất an rút tay về, cậu vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với tán tỉnh thân mật nhiệt liệt như vậy, hoàn toàn không thích ứng, nhưng Tây Địch lại nắm lấy cổ tay cậu, mãng đuôi hơi động, xốc lên nửa người như sắt thép che khuất ánh nến, dùng nửa người nửa xà kia uốn lượn bao bọc Ước Sắt Bội.
K đã thăm dò ra điểm mấu chốt, K muốn tiến thêm một thước……
“Gọi anh là ‘ Tây Địch ’, tê tê, nói ra tên của anh ……” K chăm chú nhìn đôi môi của Ước Sắt Bội, “ Em rốt cuộc cũng chịu tin tưởng anh là người yêu của em ……”
Khi phát ra hai cái âm tiết này, đôi môi của Ước Sắt Bội sẽ thực quyến rũ dụ người.
“Tây Địch……” Ước Sắt Bội rũ mắt, nhẹ giọng kêu K.
Một cái lưỡi màu đỏ tươi tập kích khóe môi cậu, ở trên đó còn dính lên một ít thủy dịch, rồi nhanh chóng rút về.
“Ừm…… Em quả thật đã nhớ tới rất nhiều việc.” Xương gò má của Ước Sắt Bội nổi lên hai luồng đỏ bừng, cậu né tránh, theo bản năng vén lên góc chăn, cố gắng loại bỏ chất dịch trên môi, nhưng khi tay giơ lên một nửa, cậu ý thức được hành động này có khả năng sẽ khiến cho Tây Địch đau đớn, liền sững người. Cậu muốn lau nhưng lại không dám lau, bất lực mà ngây ngốc.
Tây Địch tinh tế nhìn kỹ động tác nhỏ đó, đôi mắt hẹp dài hơi cong, càng thêm tà khí.
“Chỉ là em còn không có biện pháp gì nhanh như vậy liền khiến cho những cái ký ức đó dung hợp hoàn toàn, suy cho cùng thì những năm gần đây em vẫn luôn trải qua sinh hoạt của tu sĩ phàm nhân, dù cho hết thảy thứ kia đều là dối lừa đi chăng nữa, nhưng em vẫn cần thời gian để thay đổi……” Ước Sắt Bội nhẹ giọng thì thào mà miêu tả cảm thụ của chính mình, một cái đầu lưỡi lại quét qua đôi môi ướt át đỏ mọng của cậu, cậu bị liếm đến giật mình, mặt càng hồng hơn.
“Em, em vẫn chưa thể hoàn toàn thừa nhận thân phận của ‘ Yenia ’ …… Xin anh trước tiên đừng……” Ước Sắt Bội gục đầu xuống tránh né cái lưỡi háo sắc kia, nhưng nó cực kỳ giảo hoạt, tận dụng lúc cậu mở miệng nói chuyện vuốt ve trêu chọc không ngừng. Ước Sắt Bội không dám tiếp tục hé răng, trốn tránh rồi lại trốn tránh, dùng chăn mỏng quấn lấy thân thể gầy yếu, dùng tay che lại đôi môi ở góc tường, hai lỗ tai nhỏ đỏ ửng ẩn hiện giữa làn tóc bạch kim.
Tây Địch chống tay vào tường, giam cầm lấy cậu.
Hôn không được, K không cam lòng, K mới hôn vài cái, vì thế K dùng cái lưỡi mỏng nhẹ khẽ quét qua quét lại lòng bàn tay cùng gò má của Ước Sắt Bội, chờ Ước Sắt Bội buông tay để hắn đi vào, thì lại giống như thực khách tùy tiện dùng lưỡi dao cạy ra vỏ trai trên bàn tiệc.
K cực kỳ làm càn, trắng trợn, bởi vì K hiểu rằng Ước Sắt Bội sẽ dung túng cho K, K biết cách xem mặt đoán ý, sau khi Ước Sắt Bội ngất đã có sự thay đổi, hiển nhiên cậu đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Lúc này Ước Sắt Bội khẩn trương đến lợi hại, nhịn không được e lệ hôn một cái, Tây Địch phân biệt rõ loại loại thần thái này, dần dần hiểu ra……
“ Tình yêu của anh, đối với anh mà nói, chúng ta là cửu biệt tương phùng.” Mắt Tây Địch sáng ngời, tê tê cười nhẹ, “Nhưng đối với em mà nói.” K dùng mãng đuôi cuốn lấy Ước Sắt Bội bọc cậu thành một cái túi, khó nén được phấn khởi, tiếng nói bệnh phát run, “Anh là mối tình đầu của em trong lịch trình sinh mệnh đời này …… Đúng không? Tê tê……”
Ước Sắt Bội nghe vậy, hận không thể đem chính mình chui vào khe nứt trên tường, cậu che miệng, lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì đó, thanh âm mỏng manh đến mức nghe không rõ.
Chất lỏng trong cơ thể của Tây Địch bám vào cánh môi cùng chỗ cằm của cậu, khô cạn bốc hơi, mùi thơm lạ lùng quanh quẩn, hương vị kia tanh ngọt như cỗ tường vi hủ bại đun nóng thân thể cậu, trước kia đã từng xuất hiện qua, cái loại khát vọng huyết nhục dị thường đối với Tây Địch này lại một lần nữa dâng lên.
Giống như không thể chịu được nữa…… Ước Sắt Bội khát khô nuốt nuốt nước miếng.
Cậu che miệng, đầu lưỡi ẩn nấp mà dò ra, liếm liếm bên môi của chính mình ……
Chỗ đó còn sót lại chất dịch của Tây Địch
Diều kia quả thật đã khiến cho cậu thoải mái một chút, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, sự khô khốc như thiêu đốt linh hồn lại lập tức lại bốc lên, nhiệt độ cơ thể tăng mạnh, như là đột nhiên nóng lên.
“Em đang khát vọng tế bào của anh ……” Tây Địch nhìn thấu động tác nhỏ của cậu, K tiến lại cách cậu càng gần, chóp mũi nhẹ nhàng để ở trên mu bàn tay Ước Sắt Bội, để dòng khí mùi thơm lôi cuốn lạ lùng mà K thở ra xâm nhập vào khe hở ngón tay ―― điều này gần giống như đang cố tình câu dẫn.
“Tế bào xà ma trong cơ thể em đang kêu gọi anh, đây là ‘ bệnh trạng’ tất nhiên sẽ xuất hiện trên đường chuyển hóa, tùy theo trình độ gia tăng của sự chuyển hóa, mà tần suất phát tác sẽ càng ngày càng cao, cho đến khi chuyển hóa hoàn toàn hoàn thành…… Em sẽ cảm thấy anh rất dễ ngửi, hết thảy những thứ gì của anh đều sẽ có mùi thơm lạ lùng …… Tê tê, nước bọt của tôi, máu của tôi, mồ hôi của tôi, tôi ……” Tây Địch phun ra một từ cấm.
“Đừng, đừng nói…… cái từ này nữa.” Ước Sắt Bội đời này chưa từng nghe qua người nào lại thản nhiên mà thổ lộ từ ngữ khinh nhờn như vậy, cậu liều mạng đè thấp đầu, dùng cái trán áp vào đầu gối.
“…… Còn nhớ rõ những cái ‘nước thánh thêm muối’ đó không?” Tây Địch bỡn cợt mà cười cười, bỗng nhiên thay đổi sang đề tài khác.
Ước Sắt Bội rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi mở to hai mắt ra nhìn.
“Những cái đó đều là tế bào của anh.” Tây Địch nghiêng đầu, dán lên vành tai Ước Sắt Bội, buồn bã nói, “Em không dám nghe, nhưng tại sao cậu lại từng ngụm từng ngụm mà uống vào, tê tê……”
“Anh, anh……” Ước Sắt Bội suýt nữa cảm thấy thẹn đến mức trực tiếp ngất đi, nhưng vào giờ phút này, cho dù là cái nước thánh có hương vị đáng sợ đó, cũng tựa hồ đang tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
“Trừ phi em hút vào đủ lượng tế bào xà ma, làm thân thể của em tạm thời ‘ ăn no ’, nếu không loại khát cầu này sẽ không bỏ dở, hơn nữa em còn sẽ phát sốt, sốt đến vô cùng lợi hại…… Để anh đút cho cậu em ít tế bào đi, tê tê……” Tây Địch tận hết sức lực mà nói năng, dụ dỗ, Ước Sắt Bội rốt cuộc cũng buông lỏng, cậu vừa thẹn thùng vừa tham lam mà mấp máy cánh mũi, ngửi ngửi hơi thở thơm tho ngọt ngào của Tây Địch khi nói chuyện.
“Ngoan……” Tây Địch dỗ dành người tình nhỏ bé của K như mối tình đầu, mềm nhẹ mà lấy ra bàn tay đang che lại nửa khuôn mặt của cậu.
K hôn xuống……
Lưỡi rắn đỏ tươi khuấy động tinh ngọt ái muội.
Ngón tay Ước Sắt Bội đã hư nhuyễn vô lực, K đem năm ngón tay lấp đầy khe hở ngón tay của Ước Sắt Bội, để ở trên tường.
Bàn tay của K lớn hơn Ước Sắt Bội một vòng, mu bàn tay phủ một ít vảy mỏng, thanh quang lập loè.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
“Ừm……” Ước Sắt Bội như người chết đuối nắm chặt lấy năm ngón tay của Tây Địch
Gót chân đẩy qua đệm chăn, vẽ ra đường nét tinh tế.
Cậu suy yếu mà dựa vào vách tường trượt xuống.
Khát cầu đối với tế bào xà ma khiến cho hầu kết của cậu không chịu được mà run rẩy.
……
Cậu thu lấy rất nhiều tế bào đến từ trong khoang miệng xà ma ……
Điều đó tạm thời làm dịu cơn sốt cao cùng khát cầu bỗng nhiên đột kích, mùi thơm lạ lùng mà Tây Địch tản mát ra cũng không hề nồng đậm đến kỳ quái nữa.