Tác giả: Lữ Thiên Dực
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ánh nến chiếu rọi xuống, màu sắc của mảnh đất có chút khác biệt so với xung quanh
An Cát Lạc quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng người vào giá nến, dựa vào ánh lửa để phân biệt mọi thứ.
Vào mùa đông giá rét, khí lạnh thẩm thấu vào từng tảng đá, buốt lạnh đến mức da tím xanh, nhưng dường như cậu lại chẳng cảm nhận được gì.
Đầu ngón tay lướt qua các vết nứt trên viên gạch, dần dần tìm ra quy luật của những ô vuông kia.
Đây là một cánh cửa bí mật.
Có một vòng kéo bằng đồng được giấu trong khe hở lớn giữa các viên gạch, có thể kéo ra khi sử dụng và có thể đặt chìm trong khe khi không dùng đến, hoàn toàn kín đáo.
Vòng đồng nhẵn bóng sạch sẽ, không có dấu vết rỉ sét, không giống như đồ vật bị bỏ quên quanh năm.
An Cát Lạc hơi nheo mắt, đào dọc theo khe cửa.
Một lúc sau, cậu bước ra khỏi giường, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi xoắn một sợi tóc màu bạch kim… Nó bị lọt vào kẹt cửa, rất khó phát hiện, cũng may An Cát Lạc sờ soạng cẩn thận.
Có ai đó đã sử dụng mật đạo này.
Thời gian không rõ, nhưng có lẽ Diego đang nói dối.
Miệng lưỡi khô khốc.
An Cát Lạc liếm đôi môi khô của mình.
Mộng Thanh minh.
Di truyền bạch tạng kỳ dị của họ hàng gia đình Bá tước.
Biển sương mù áp lực, ảm đạm, lãnh nguyên, rừng cây lá kim sẫm màu.
Chú thích* Lãnh nguyên: những vùng Bắc Cực trơ trụi, bằng phẳng, nơi tầng đất cái đã bị đóng băng vĩnh cửu.
Một con chó sói cực lớn và rất hiếm thấy.
A Đồ La và Snow đều bị thương.
…
Đủ những manh mối vụn vặt, nhỏ bé, đơn lẻ yếu ớt như sợi dây mảnh không đáng nhắc đến, bất thình lình bùng lên rồi xoắn lại, kết thành dây thừng, chỉ ra vực thẳm tăm tối ở nơi sâu thẳm nhất của bản chất con người… Ở đó là một nhận thức siêu việt nhất định về những dị thường và hỗn loạn của thế giới đang sinh sôi trong bóng tối, giống như nấm mốc đang âm thầm lan rộng.
Trái tim như đập thình thịch vào màng nhĩ, An Cát Lạc dường như có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của chính mình.
Cậu liên tục nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong lâu đài cổ những ngày này, nghiền ngầm kỹ từng biểu cảm và lời nói của quản gia Diego, càng nhớ lại, càng cảm thấy khuôn mặt với hàng lông mày mỏng và đôi mắt híp lại của hắn xảo quyệt như một con cáo, những gì nói ra từ trong miệng hắn đều không đáng tin.
Còn có Bá tước…
Trái tim An Cát Lạc đập dữ dội hơn.
Cậu lại nghĩ về số 11 trong vô vọng, Bá tước và số 11 ngũ quan vô cùng giống nhau.
Nhưng ngoại trừ hình dáng ngũ quan, bọn họ không hề có đặc điểm liên quan nào với nhau…
Hơn nữa khuôn mặt số 11 trong trí nhớ của An Cát Lạc rất mơ hồ, cậu không dám bảo đảm ký ức của mình về số 11 là chính xác 100%.
Số 11 có mái tóc màu nâu sẫm, dày, nhiều dầu, đôi mắt màu xanh đậm, nước da vàng bánh mật thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, má phải của hắn bị biến dạng nghiêm trọng, mắt phải bị mù do vật sắt nhọn đâm phải, má trái cũng hơi biến dạng, bởi vì căn bệnh chó dại dẫn tới tinh thần thất thường và dục vọng thường xuyên tăng cường…
Bá tước giống như được tắm trắng toàn thân một lần, sắc tố nhợt nhạt…
Mái tóc hoa râm, tròng mắt hơi vàng, làn da tái nhợt, khuôn mặt không tỳ vết, lời nói và cử chỉ luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết.
Điều này là không hợp lý.
Nó vô nghĩa.
Có lý do gì mà số 11 lại giả làm Bá tước để lừa dối bản thân mình chứ?
Nhưng An Cát Lạc không thể kiểm soát được những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Một vài phỏng đoán kỳ quái lướt qua trái tim cậu như những bóng ma lạnh lẽo mù sương.
Nỗi sợ hãi khiến người khác đánh mất lý trí, An Cát Lạc bỗng chốc trở thành một cậu bé run rẩy nằm trong ổ chăn run lên bần bật.
Một bệnh nhân tâm thần biến thái không từ thủ đoạn?
Sinh vật tự nhiên biến hóa?
Một quái nhân kỳ lạ sống ẩn dật trong mật đạo lâu đài cổ?
Người lang thang và xác chết trong lâu đài?…
Cậu có bao nhiêu xác suất lớn là dùng suy nghĩ của mình dọa chính bản thân đây?
An Cát Lạc cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Cậu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy một xác chết trên bàn mổ, da thịt cuộn lại, lớp mỡ màu vàng nhạt như bông gòn bám vào da, lớp gân và cơ bắp đỏ như máu, răng môi đen lại và bốc mùi hôi thối… Lúc ấy cậu bị dọa cho hồn vía lên mây, mấy ngày liên tục đều không nuốt nổi thức ăn, nhưng sau khi cầm dao phẫu thuật, cậu dần dần học được cách đối mặt với sự sợ hãi, bắt đầu từ đôi tay.
Nhìn thẳng vào nỗi sợ hãi, đón đầu đánh mạnh vào nỗi sợ ấy.
Nỗi sợ hãi không thể kiểm soát cậu được.
Kinh nghiệm học ở trường y và chiến đấu với bệnh dịch đã rèn luyện lòng dũng cảm và ý chí của An Cát Lạc, sau vài lần hô hấp rối loạn, cậu từ một người gần như cuồng tưởng tượng và lúc nào cũng trong trạng thái hoài nghi mà dần kiểm soát được bản thân.
An Cát Lạc quyết định đi xác minh sự thật, thay vì chỉ ngồi và nghĩ về nó không ngừng, cậu biết mình là người hay nghĩ, cũng có thể trong lâu đài cổ quả thật có sự tồn tại dị thường nào đó nhưng không liên quan đến cậu… Mà cho dù vấn đề như thế nào, cậu phải làm rõ ràng chuyện này.
An Cát Lạc bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xa.
Hai ngày trước ở đây có một trận tuyết lớn.
Đường núi vẫn không thể thông hành như cũ.
― Sau khi những nghi ngờ bị phá vỡ, liền thời tiết xấu cũng trở thành một điểm đáng nghi.
Đây có thể là một thiết kế có chủ ý, vì để bẫy thứ gọi là “Mục tiêu”.
Nếu là như có tình huống cực đoan phát sinh, An Cát Lạc có thể rời lâu đài mà không cần sự hỗ trợ nào, như vậy cậu có thể lẻn vào chuồng ngựa trộm một con, thông qua con đường duy nhất kia mà đi xuống núi. Nhưng kỹ năng cưỡi ngựa của cậu và điều kiện đường xá kém kia đã làm tăng xác suất đáng kể việc cậu sẽ rơi khỏi vách đá sau khi xuống núi, hơn nữa, xuống núi xong cậu vẫn phải tìm phà để rời khỏi đảo, mà bến tàu có người canh gác và cậu có thuận lợi rời khỏi đảo hay không cũng là một vấn đề.
Vì thế cưỡng ép rời khỏi đảo tạm thời không suy xét đến.
Hơn nữa, quan trọng là…
Càng quỷ dị hơn, cái cảm giác che dấu vẫn còn, nhưng An Cát Lạc tạm thời chưa cảm nhận được đám người Bá tước, A Đồ La và Diego có chút ác ý nào, Lang Vương cả ngày cứ lè lưỡi bám đuôi chơi đùa cùng cậu, vừa trung thành lại vừa nhiệt tình.
Đây cũng là cách để An Cát Lạc áp chế sợ hãi, là nguyên nhân khiến cậu duy trì sự bình tĩnh.
“Kẹt…” An Cát Lạc cắn răng đẩy chiếc giường gỗ ra, để lộ cánh cửa bí mật.
Cậu nắm chặt chiếc tay cầm đồng và liều mạng kéo nó, cánh cửa đá nặng nề được mở ra.
Phía sau cửa là một mật đạo chỉ có một người đi được, đen nhánh sâu thẳm.
Đầu tiêm, An Cát Lạc ngồi xổm ở lối đi mật đạo một chút, xác nhận nơi đó không có động tĩnh, lúc này mới đứng dậy cầm hai cái giá cắm nến.
Giá cắm nến làm bằng đồng mạ vàng, dày và hơi ngắn, các phù điêu tinh xảo và góc cạnh làm bằng kim loại khiến nó trở thành một loại vũ khí tự về. An Cát Lạc mỗi tay một cái, tay trái cầm giá nến để soi đường, tay phải cầm giá cắm nến gần hông, nó được sử dụng là một cây nến dự phòng, cũng có thể là một cây gậy tự vệ.
Cậu khéo léo nhảy vào bên trong mật đạo.
Bên trong mật đạo khô ráo sạch sẽ, không có mùi hôi, ngọn nến cháy sáng đều đặn.
An Cát Lạc cúi người xuống mặt đất sờ soạng một phen.
Không có bụi tích tụ, giống như có người thường xuyên qua lại nơi đây, nơi góc khuất của bức tường có một vài sợi tóc bạch kim còn xót lại.
Điều này khẳng định Diego đã nói dối.
An Cát Lạc bước nhẹ nhàng, rón rén đi vào mật đạo.
Bên trong căn phòng bí mật đó phức tạp hơn cậu tưởng nhiều, mạng nhện chằng chịt, nó không chỉ là một căn phòng bí mật phải khám phá từng phòng một, mà là một mạng lưới kết nối tất cả hai trăm phòng trong lâu đài cổ trong một lối đi, An Cát Lạc phát hiện có rất nhiều cánh cửa ẩn và ngã rẽ, khám phá ra điều khủng khiếp này khiến cậu thoải mái hơn một chút ― ít nhất cậu không phải bị người khác cố ý sắp xếp cho mình ở trong căn phòng có đường hầm bí mật.
Hắn dốc hết sức lực giống như trong ký ức vượt qua được kỳ thi cuối kỳ tại trường y để học thuộc lòng lộ trình mật đạo, cho đến khi não đạt đến giới hạn, cậu mới trở về phòng ngủ theo con đường cũ.
“Hô…” An Cát Lạc chui ra khỏi cánh cửa bí mật kia, nhẹ nhàng thở một hơi.
Lâu đài cổ quá lớn, cậu đi đến hai chân đau nhức.
Nhưng cậu không dám nghỉ ngơi, sau khi khép cánh cửa bí mật kia lại, cậu dùng sức kéo chiếc giường gỗ về, để chân giường gỗ đè ngay cánh cửa đó.
Chiếc giường nặng cộng với cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa sức nặng của bản thân cánh cửa, An Cát Lạc không rằng có ai đẩy được nó ra.
Sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, An Cát Lạc đứng dậy lấy sổ ghi chép và bút lông ngỗng ra, dựa theo trí nhớ của mình vẽ lại mật đạo kia.
Có lẽ việc này chẳng có ý nghĩa gì, cậu vẫn trở về an toàn sau khi đi qua cánh cửa bí mật kia, cũng chẳng có phát hiện nào gây rợn người cả.
Nhưng mà chuẩn bị trước mới có thể phòng ngừa.