Tác giả: Tam Thiên Phong Nguyệt
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thứ mà một vòng phú nhị đại ở Ninh Thành này biết nhất chính là gió chiều nào theo chiều ấy, việc Đường gia xảy ra chuyện đã được lan truyền khắp nơi, trước kia Đường Minh Hề còn có một vài vị bằng hữu xã giao, sau khi xảy ra chuyện thì đến cả bằng hữu xã giao cũng không có.
Đường nhị công tử ở nhà non nửa năm, nhưng lại không hề có ai dám hẹn cậu ra cửa.
Bản nhân Đường Minh Hề đối với việc này lại không cho là đúng, ngay cả tình yêu của hắn cũng được làm bằng nhựa thì còn nói gì đến tình bạn hữu nghị : )
Cậu hôm nay một mình tới tham dự tiệc sinh nhật của Trần gia, một người ngày thường lên sân khấu liền phát ra hào quang chúng nhân ngưỡng mộ như Đường Minh Hề, hôm nay lại có vẻ phá lệ cô đơn.
Một mình lẻ loi tìm một chỗ sô pha ngồi xuống, bưng một ly nước chanh chậm rãi thưởng thức.
Trong đó không thiếu người đối với cậu châm chọc mỉa mai, đội trên đạp dưới.
“Đường Minh Hề chuyện đó là thật hay giả? Không phải có người nói rằng là tự bản thân cậu ta đề cập đến chuyện ly hôn sao, làm sao có thể bị một người đàn ông vứt bỏ được chứ?”
“Đường gia nói cậu ta đề cập đến chuyện ly hôn thì chính là cậu ta đề cập đến chuyện ly hôn sao, nếu thật sự là do cậu ta đề cập đến chuyện ly hôn, thì sao cậu ta phải ở nhà lấy nước mắt rửa mặt nửa năm?”
Đường Minh Hề:……
Vị đại ca này, các người có thể nhỏ giọng mưu đồ bí mật hay không?
Ở bên người đương sự nói lớn tiếng như vậy thật sự sẽ ổn chứ?
Có cần tôi liên hệ với Đổng Khanh chuẩn bị chuẩn bị lời kịch cho hai người, báo cho nhân dân cả nước hay không.
Còn có, đừng bịa đặt, ai lấy nước mắt rửa mặt chứ : )
“Cậu nói cũng rất có lý, Đường Minh Hề sĩ diện như vậy, một khi bị nam nhân vứt bỏ khẳng định sẽ không dám nói thật.”
“Ai bảo cậu ta cả ngày đều giống như con khổng tước kiêu ngạo không coi ai ra gì, lão công hiện tại chạy khỏi Đường gia cũng bị cậu ta làm hại thành nửa chết nửa sống, tôi xem tất cả đều là báo ứng của cậu ta.”
Hai người xì xào bàn tán nói xong, cuộc trò chuyện lại một lần nữa rơi xuống trên người Liễu Nghiêm.
So với vị phú nhị đại nghèo túng như cậu, thì hiện giờ Liễu gia ở Ninh Thành đang rất sung túc nổi bật.
Liễu Nghiêm lập tức trở thành nhân vật được săn đón nhiều nhất trong vòng vây của họ.
“So với cái tên Đường Minh Hề chỉ được cái mã ngoài kia kia, vẫn là Liễu Nghiêm lợi hại hơn.”
“Đúng vậy, Đường Minh Hề trừ bỏ cái mặt còn có thể có cái gì nữa chứ, Liễu Nghiêm nhà người ta đã chính thức tốt nghiệp Thường Thanh Đằng rồi đấy.”
Đường Minh Hề cảm thấy có chút hổ thẹn.
Thật không dám giấu giếm, kỳ thật bản thân cậu cũng đã từng dựa vào bản lĩnh thi đậu Harvard.
“Nghe nói rằng hội nghị thượng đỉnh tài chính lần này, Liễu Nghiêm sẽ đi theo đoàn đội nhà bọn họ cùng nhau tham gia?”
“Hắn đã được bồi dưỡng trọng điểm ngay sau khi trở về nước, đâu giống như cái tên phế vật Đường Minh Hề này, đều bị đại ca của bản thân chiều hư.”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
“Cười chết mất, Đường Vân dám để cho cậu ta nhìn Minh Hằng sao? Nam nhân của bản thân mình còn giữ không được.”
“Không phải bồi hơn 1 tỷ sao, ha ha ha……”
“Bang ——”
Tiếng đập mạnh của bàn tay vào bàn, đánh gãy âm thanh chửi bới trong một góc.
Nữ nhân đang tám chuyện bát quái về Đường Minh Hề kia đang hai mắt rưng rưng, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ một cái tát.
Vương Mẫn mặc một chiếc lễ phục mùa xuân trễ vai màu đen của Chanel, xẻ sâu đến tận đùi, cặp đùi thon trắng như tuyết bước trên đôi giày cao gót Alex 12 cm nạm kim cương, thoạt nhìn như có thể đem sàn nhà dẫm thành cái động, chiều cao nháy mắt đã gần 1m75, hoàn toàn áp đảo về mặt khí thế.
“Vương Mẫn! Mày có bệnh à!”
“Tôi xem cô mới là người có bệnh đó, cái miệng sao lại có thể nói ra những chuyện bẩn thỉu như vậy nhỉ? Mẹ của cô chưa từng dạy cho cô biết thế nào là gia giáo hay sao?”
Vương Mẫn nhìn cô ta từ trên cao xuống, đôi môi được tô màu đậm thoạt nhìn cực kỳ không dễ chọc vào.
Cô ghét bỏ rút ra một mảnh khăn giấy ướt, kiều kiều diễm diễm xoa xoa đầu ngón tay của chính mình, ném vào trên bàn, tựa hồ thực ghét bỏ bản thân vừa chạm vào khuôn mặt của người kia.
Đối phương tức giận đến mức sắc mặt vừa trắng lại chuyển sang hồng.
“Sao lại thế này?” Trần Gia Tân tới muộn, đi lên định giảng hòa.
Vương Mẫn thuận thế kéo kéo Đường Minh Hề, âm dương quái khí nói: “Tôi còn tưởng rằng chuyện Trần công tử hay quên chỉ là nói nhảm thôi, không ngờ lại là sự thật, đến cả lỗ tai cũng quên ở trong nhà không mang ra đây sao, cậu có phải nghe không thấy có người đang cố tình gây sự ở chỗ này ư?”
“Chỉ cách khoảng thời gian không gặp mà Trần công tử đã bắt đầu từ thiện rồi à? Bất kỳ người nổi tiếng internet hạng ba nào cũng có thể tham gia yến hội sinh nhật của cậu ư?”
Trần Gia Tân vừa thấy là Vương Mẫn, trong lòng liền nghĩ có chuyện chẳng lành.
Tính tình của Đường Minh Hề vốn không dễ chọc, Vương Mẫn cùng cậu cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ cần hai người đó ở bên nhau là có thể đem cửa hàng của hắn phá nát.
Hắn vội vàng cười ha ha: “Như thế nào lại tức giận đến độ như vậy, là ai đã lại chọc giận đại tiểu thư của chúng ta vậy?”
Vương Mẫn thập phần khắc nghiệt trợn trắng mắt: “Không bằng cậu tới hỏi bọn họ một chút xem.”
Cô náo loạn một hồi, nháo đến mức toàn bộ yến hội sinh nhật đều ngừng lại, tầm mắt tập trung ở trên người Đường Minh Hề.
Vương Mẫn khiêm tốn mà tranh công, nhỏ giọng mở miệng: “Thế nào, tui vừa rồi có ngầu hay không?”
……
……
Đường Minh Hề: “Cô đeo giày cao gót như vậy làm gì, đi đường không sợ sao?”
“Vớ vẩn, chẳng lẽ đi ra khỏi cửa là phải đeo giày thể thao sao, tui biết con tiểu tiện nhân này sẽ đối với anh âm dương quái khí, cho nên lập tức mang giày vào nhanh chóng lại đây, lão nương muốn có khí thế áp đảo này đàn ong bướm này.”
“Cô chạy tới đây chỉ là đơn thuần muốn ra oai sao?”
Vương Mẫn lẩm bẩm một câu: “Tới ủng hộ anh. Anh có thấy hai cái tiện nhân mồm năm miệng mười vừa rồi không, tui chỉ cần nhìn mặt bọn họ thôi là muốn tức giận, trước kia không biết ai thở ra một câu là Nhị công tử, thở ra hơi thứ hai cũng Nhị công tử. Loại người này nếu như không dạy dỗ, bọn họ liền dám đạp lên trên đầu anh tùy ý phỉ nhổ!”
Vương Mẫn nghĩ nghĩ, trong long lại cảm thấy khó chịu.
Trước kia bảo bối nhà cô là một người kiêu căng tùy hứng cỡ nào, từ khi cái tra nam Diệp Hành kia đi rồi, cậu liền cửa lớn không ra, cửa nhỏ cũng không buồn tới, sống như một bà góa phụ nhỏ.
Hiện tại thật vất vả ra mới dám tham gia một cái yến hội, còn bị đám gà rừng đê tiện này cưỡi lên trên đầu khi dễ!!
Vương Mẫn quả thật nuốt không trôi cục tức này.
“Chúng ta cái gì cũng chưa nói, cô ta vừa lên đã cho bạn thân của tôi một cái tát, đây là đang bắt nạt Lily của chúng tôi tính cách mềm mỏng, nói chuyện dễ nghe, không cùng cô ta so đo.”
Bạn thân nhất của Lily nũng nịu hướng tới Trần Gia Tân oán giận phân trần.
Trần Gia Tân nghe được mỹ nhân làm nũng, trong lòng cũng mềm đi một ít.
Nhớ tới thế lực của Đường Minh Hề hiện giờ đã không bằng trước kia, chuyện này hẳn là cũng có thể bỏ qua đi?
Trần Gia Tân cười nói: “Mẫn Mẫn tỷ, Nhị công tử, đều là do tôi không tốt, không chiếu cố đến mọi người. Hôm nay là sinh nhật của tôi, hay là các người nể mặt tôi, bỏ qua đi, thế nào?”
“Bỏ qua à?” Đường Minh Hề rất có hứng thú mở miệng: “Có bao giờ cậu thấy tôi bỏ qua một chuyện gì hay chưa?”
Kỳ thật Đường Minh Hề vốn dĩ định tính toán không so đo thêm nữa.
Nhưng Vương Mẫn đã thay cậu làm chủ, cậu nếu như không có hành động nào, cũng quá không cho Vương Mẫn mặt mũi.
Nice! Chính là như vậy!
Vương Mẫn dùng khí chất hung ác của mình phụ họa, đem một cái sắc mặt ác độc nữ phụ diễn xuất đến mức vô cùng nhuần nhuyễn: “Tôi nói nếu như Trần Gia Tân cậu vội vàng đi tìm hậu viện thì cũng không cần trở mặt nhanh như vậy đi? Đường gia hiện tại chỉ là nhất thời thất thế, nhưng ai có thể khẳng định không thời điểm một ngày sẽ phất lên? Cậu hiện tại đem sự tình làm quyết tuyệt như vậy, cũng không sợ tương lai đi đêm lắm có ngày gặp ma sao.”
“Không muốn cho Gia Tân mặt mũi, thì cho tôi một cái mặt mũi được không vậy?”
Trong tình huống giằng co, ở cuối bàn dài, Liễu Nghiêm cười khanh khách mở miệng.
“Khó trách hôm nay Trần Gia Tân bị lôi kéo như vậy, nguyên lai đã tìm được một chỗ dựa là Liễu Nghiêm.” Vương Mẫn lặng lẽ xem thường một câu: “Lớn lên cũng không đẹp được bằng Tiều Hề nhà chúng tôi một chút nào, còn học cách ăn vận của Tiều Hề.”
Một câu cuối cùng, Vương Mẫn cố ý dùng thanh âm rất to, cũng thực ghét bỏ: “Bắt chước bừa bãi!”
Người ở hai bên bàn dài đều nghe được, khóe miệng của Liễu Nghiêm cũng bị đè nén xuống dưới.
Đường Minh Hề đánh giá Liễu Nghiêm, phát hiện chính mình đối với người này thế mà lại có điểm ấn tượng.
Đương nhiên không phải đã gặp qua trước kia, mà là thời điểm trong tiểu thuyết nguyên tác, đã từng nhìn thấy tên của Liễu Nghiêm.
Đường Minh Hề trong tiểu thuyết nguyên tác tuy rằng là một tên cặn bã, nhưng với tư cách là vợ cả của Diệp Hành, tuy rằng hắn rất xấu, nhưng bởi vì không thể để rơi uy thế của nam chủ, cho nên mặc dù chỉ là vợ cả pháo hôi, dung mạo của Đường Minh Hề cũng là top các mỹ nhân đỉnh cao theo thế giới quan trong cả cuốn sách.
Đường gia cùng Liễu gia đều là những nhãn hiệu tài phiệt lâu đời của Ninh Thành, Đường lão thái gia cùng Liễu lão thái gia là bạn cũ, Đường gia lập nghiệp từ bất động sản, Liễu gia cũng là lập nghiệp từ bất động sản.
Đường lão thái gia sinh ra hai đứa con trai, Liễu gia cũng có hai đứa con trai, từ từ thế hệ này bắt đầu về sau, hai bên ở Ninh Thành liền có cảm giác mơ hồ như muốn phân cao thấp.
Sau đó, những người con trai ấy lại lần lượt từng người cưới thê tử, loại này cảm giác âm thầm muốn phân cao thấp kia lại càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi Đường Minh Hề được sinh ra, trùng hợp Liễu Nghiêm cũng được sinh ra trong cùng một bệnh viện.
Ân oán đời trước kéo dài tiếp nối đến thế hệ sau.
Khi còn đi học, Liễu Nghiêm thích cùng Đường Minh Hề phân cao thấp.
Thành tích của Đường Minh Hề không hề quá cao, các bài kiểm tra thường ở mức trung bình trở xuống.
Liễu Nghiêm lại hết lần này đến lần khác đứng đầu danh sách, nhưng bất chấp như thế, hắn phát hiện mọi người vẫn như cũ luôn vây quanh Đường Minh Hề, bản thân mình tựa hồ vĩnh viễn chưa bao giờ tốt hơn được hắn.
Bất kể là gia thất, dung mạo, khí chất, hắn vĩnh viễn đều so không lại Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề dần dần trở thành trở thành cái gai trong lòng hắn, hắn một mặt xem thường tên phế vật này, một mặt lại nhịn không được bắt chước hắn khắp nơi.
Mãi cho đến khoảng thời gian trước, cổ phiếu Đường gia ngã giá, Liễu gia trở thành đệ nhất hào môn của Ninh Thành, gần đây lại đại biểu chính phủ Ninh Thành tổ chức hội nghị thượng đỉnh tài chính, trong lòng Liễu Nghiêm mới được hả hê thỏa mãn một phen!
Không thể không nói, Liễu Nghiêm xác thật có bắt chước cách trang điểm mặc quần áo của Đường Minh Hề, thậm chí một ít thói quen rất nhỏ cũng bắt chước rất giống.
Đường Minh Hề không phải muốn để ý, nhưng khi bị một người bắt chước như vậy, trong lòng liền có chút cảm khái.
“Tôi vì cái gì phải cho cậu mặt mũi.” Đường Minh Hề cảm thấy không thể hiểu được.
Liễu Nghiêm biểu tình quẫn bách, sắc mặt xấu hổ vài phần.
Trần Gia Tân lúc này mới cảm giác được bản thân đã chọc phải đại phiền toái, hắn không dám đắc tội với Đường Minh Hề, hiện tại chính mình cũng không dám đắc tội với Liễu Nghiêm.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có thể đối với hai cái tiểu minh tinh không hiểu chuyện này phát giận: “Hai người các người nhanh chóng nói lời xin lỗi với Nhị công tử đi!”
Hốc mắt Lily chứa đầy nước mắt, Trần Gia Tân lại giống như nhìn không thấy, quát lớn nói: “Còn không nhanh chóng đi xin lỗi!”
“Thực xin lỗi……” Lily nghẹn ngào một tiếng.
Đường Minh Hề liếc nhìn móng tay của chính mình, không muốn nói chuyện.
Trần Gia Tân lại tiếp tục quát lớn một tiếng: “Vẫn chưa ăn cơm sao! Thanh âm sao lại nhỏ như vậy, không nhìn thấy Nhị công tử nghe không rõ à, lớn tiếng lên một chút!”
“Thực xin lỗi, Nhị công tử! Tôi về sau không dám làm như vậy nữa!” Nước mắt Lily xoạch xoạch rơi xuống, nhìn thấy mà thương.
Đường Minh Hề vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ như cũ, không để ý đến.
Vương Mẫn khoanh tay, hung hăng cả giận: “Ai da, tôi lần đầu tiên thấy có người thẳng lưng đứng xin lỗi, còn không khom lưng mà dám nói bản thân đang xin lỗi sao?”
Lily cả người run lên, cùng bạn thân cúi xuống thật sâu, cả người tạo thành hình vòng cung : “Thực xin lỗi, Nhị công tử, tôi sai rồi, thật sự không dám nữa, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Đường Minh Hề lúc này mới hãnh diện nâng mắt một cái, nhẹ nhàng mà từ bên người cô ta lướt qua, một ánh mắt cũng chưa từng cho cô.
Trần Gia Tân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lạnh mặt: “Bảo an ở nơi nào, vào tiễn hai người này đi, tôi Trần Gia Tân nơi này chỉ là một ngôi chùa nhỏ, không chứa nổi hai vị Phật lớn này!”
–
Sau lần yến hội này, cuộc thảo luận về Đường Minh Hề của một vài vị phú nhị đại rốt cuộc cũng được thu liễm một ít.
Theo thời tiết dần dần nóng bức, Hội nghị Thượng đỉnh Tài chính Châu Á-Thái Bình Dương lần thứ 21 cũng đúng như sự thật được tổ chức tại Ninh Thành.
Đại biểu đoàn đội của Đường Vân ước chừng có mười một người, mỗi người chịu trách nhiệm về những trường hợp khẩn cấp khác nhau.
Đúng 7 giờ sáng ngày 13 tháng 7, đại sảnh cử hành Hội nghị Thượng đỉnh cũng đã chuẩn bị ổn thoả, hơn một ngàn nhân viên công tác đâu vào đấy tiến hành công việc của mình vô cùng bài bản.
Tại chiếc Bentley thương gia, Đường Minh Hề chán nản chống cằm, chờ đến giờ cử hành.
Cậu vẫn là lần đầu tiên tham gia loại sự kiện tổng kết tài chính quy mô lớn như vậy, Đường Vân lo lắng cậu không quen, nên đã bố trí riêng vài trợ lý cho cậu.
Ngay khi tám giờ, tất cả các giám đốc kinh doanh sẽ đúng giờ vào bàn.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Những người này đều là những người giàu có và quyền lực, tại hiện trường, các loại siêu xe thương vụ ùn ùn không dứt, nối đuôi nhau tiến tới.
Liễu Nghiêm ngồi vào vị trí, nhìn bài diễn văn của chính mình, ở trong lòng mặc niệm một lần.
Phụ thân của hắn, Liễu Chí vui mừng nói: “Đây là lần đầu tiên con tổ chức hội nghị thượng đỉnh về tài chính, cha tin tưởng năng lực của con, ngàn vạn không được cho Liễu gia chúng ta mất mặt. Dù gì thì lần này người của Diệp gia Vân Kinh cũng tới đây, con nếu có thể theo chân bọn họ thiết lập quan hệ tốt với mọi người ở đây, thì vấn đề kinh doanh phương bắc chúng ta sẽ không cần phải bận tâm nữa.”
“Nghe nói chủ tịch hiện tại của Kinh Vũ đã thay đổi, tuổi còn trẻ, mới không đến hai mươi tuổi.”
Liễu Nghiêm cũng đã từng nghe qua những tin đồn về Vân Kinh bên kia, nghe nói là con của người vợ cả biến mất hai năm bỗng nhiên trở lại Diệp gia, không đến thời gian ngắn ngủn nửa năm, liền bồi dưỡng ra được thế lực của bản thân, nắm giữ quyền lực của tập đoàn Diệp gia Kinh Vũ.
“Đúng vậy, người trẻ tuổi hiện tại không thể coi thường. Trước kia Kinh Vũ do người khác phụ trách, bây giờ là lúc thời thế thay đổi, chúng ta cũng phải cố gắng nắm chắc cơ hội lúc này đây, đừng để cho đám người Đường gia nhân lấy mất phần hy vọng này, hãy khiến bọn họ có muốn xoay người cũng không thể.”
Liễu Nghiêm cười nhạo một tiếng: “Đường gia có thể xoay người ư? Ngoại trừ Đường Vân có điểm khó đối phó, cái tên Đường Minh Hề kia chính là một mặt hàng bị nam nhân vứt bỏ, chẳng lẽ Đường Vân còn có thể lại một lần nữa đem cậu ta gả cho chủ tịch Kinh Vũ được sao?”
Hai cha con nhìn nhau cười.
Từ trong mắt đối phương thấy được sự tự tin tràn đầy.
Buổi sáng 9 giờ, tất cả đại diện doanh nghiệp lần lượt vào bàn.
Đường Minh Hề chờ đến mức có chút mệt rã rời, ngáp một cái đi theo phía sau Đường Vân.
Vị trí của cậu vừa lúc ngồi ở bên cạnh Liễu Nghiêm, đối phương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không khó để nhìn ra vẻ châm chọc.
Đường Minh Hề mặc kệ hắn, ngồi ở vị trí của chính mình lật xem chủ đề của cuộc họp thượng đỉnh tài chính lần này.
Mới vừa nhìn hai trang, ngoài cửa liền có một trận xôn xao.
Phóng viên truyền thông có mặt tại hiện trường bỗng nhiên như cái tổ ong chắn ở cửa, ánh đèn flash răng rắc răng rắc nháy sáng bừng bừng thành một mảnh.
Trong lòng Đường Minh Hề thập phần tò mò, là ai thế nhỉ, ai mà có thể lên sân khấu một cách phong thái như vậy?
Phong thái lên sân khấu hoành tráng thế thì nam chính phải làm sao đây!
Kết quả giây tiếp theo, vẻ tươi cười của cậu liền tắt ngóm trên khuôn mặt.
Không chỉ có nụ cười cứng lại, ngay cả thân thể cũng giống thế, cứng đờ, trong một cái tư thế cổ quái, quay đầu nhìn về phía cửa.
Dưới ánh đèn flash, người đang được mười mấy cái trợ lý tinh anh bảo vệ.
Đúng là Diệp Hành hơn nửa năm không gặp mặt.
Hắn tựa hồ so với nửa năm trước càng thêm thành thục ổn trọng.
Giơ tay nhấc chân đã hoàn toàn nhìn không ra cảm giác thiếu niên ngây ngô.
Tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt lạnh lùng.
Gánh nổi một câu thanh niên tài tuấn, tuổi trẻ tài cao.
Đường Minh Hề sửng sốt chớp mắt, trong đầu có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua.
Mẹ nó ? Sao lại thế này? Trong tiểu thuyết nguyên tác có viết Diệp Hành sẽ xuất hiện tại hội nghị thượng đỉnh tài chính đâu?!
Hắn không phải còn một tháng nữa mới có thể trở lại Ninh Thành sao?!
Đoạn đầu truyện thì máu chó, làm t đọc lướt lẹ lẹ vì quá nhàm chán, đoạt trước đó thì đang hay, đang zui zẻ hào hứng thì ụ má drama tới và dù trước đó t rất thích cái nết em thụ, nhưng mấy chap gần đây t phải lướt và lược cực nhiều vì t bị bực mình cách thụ hành xử và suy nghĩ. Tính ra thụ cũng 22t rồi mà ta, bằng tuổi t luôn đó, đồng niên mà sao t khó chịu dữ dị chời
Chắc do thụ giàu, quen được nuông chiều nên có tính cách và suy nghĩ như dị, đại loại là t thích công của truyện này, còn thụ thì phần trước thích, phần này bớt thích dần. Trước đó thích vì ẻm chân thành, tốt bụng và lương thiện, phần này bớt thích vì em trẻ con và xử lý mọi chuyện không được thẳng thắn, theo thiên hướng trốn chạy là nhiều. Thôi ngta giàu ngta có chống lưng thì nết như dị được, chứ mình kh giàu nên càng lớn càng phải tự mình đối mặt….
Cố đọc nốt mong nó sẽ ổn hơn =)))
Khiếp những cái khác không nói nhưng mà về cái vấn đề mà có bạn bảo là “độc giả toàn sủng công” ấy thì thấy hỏi chấm thật đấy =))))) chả biết bạn có đọc cùng truyện với mình không chứ mình thì thấy công bị nói quá trời nói luôn á =)))) cả công với thụ thì đều có nỗi khổ riêng thôi nên nếu được thì làm ơn thương cả hai, đằng này cái xấu của công thì bị chì chiết, độc giả nhất quyết đòi ngược công, còn cái xấu của thụ thì mọi người tìm mọi cách để thông cảm =)))) mãi mấy chap gần đây mới thấy mọi người đồng cảm với công một tí =)))) tui thì thương cả hai người thôi, nên là cũng chỉ muốn mọi người bớt tiêu chuẩn kép lại
Ủa tác giả tốn công thiết lập thụ tốt nghiệp Harvard rồi chết khi đang giao dịch trên phố Wall làm chi vậy? Này rõ ràng là bug to luôn rồi á? Thà lúc đầu cho đại hình tượng thiếu gia đội sổ xuyên không luôn cho lẹ. Dân Harvard hổng có thời gian cày tiểu thuyết rồi xuyên không đâu. Tác giả xây dựng background cho thụ hoành tráng cho đã xong cũng không xài :))) thà khỏi xây t đọc t cũng sẽ không tức. Coi như tính thụ trẻ con, vô tâm cho có miếng cười cũng được, nhưng mà đã là thương nhân phố Wall, sinh viên Harvard mà đến chuyện đau dạ dày phải tra baidu thì…không có kiến thức sinh học căn bản à?
:)) nói chung t chê cái thiết lập của tác giả thôi chứ t không chê thụ. Tiện thể combat mấy comments dưới. Lỗi logic nó to rành rành mà kêu ngta soi là sao mấy bà? Bth t cũng thuộc dạng đọc không dùng não mấy đâu còn mấy bà chắc quăng não luôn quá
Các bạn muốn đọc truyện mà có logic, xin hãy tìm truyện khác mà đọc :))))). Cơ mà quy định, khuôn khổ nào nói học Harvard thì EQ phải cao z
Khuyên ai đọc truyện đừng nên đọc cmt moá chứ có mấy kiểu cmt gây khó chịu vcllll ạ
Chê bai tính cách nhân vật này nọ đọc truyện làm ơn đừng có soi logic này nọ please!!o(╯□╰)o
Xưa nay quyển văn mất não nào chẳng như này các b ơi, ng ngoài cuộc không hiểu trong kẹt đâu các b ạ. Đương nhiên ai cũng thấy 1 điều là: hành động của Diệp Hành rõ ràng yêu Minh Hề như vậy sao em nó vẫn sợ, các b nên nghĩ như này cho xuôi, sự tàn bạo của Minh Hề cũ đối với Diệp Hành và thái độ trước đó của Diệp Hành, tác giả bày ra rằng Diệp Hành là 1 người 2 mặt rõ ra đấy, nên Minh Hề luôn e sợ từng ngày rằng trước mặt thằng này tốt với mình, cười với mình nhưng đến đúng thời điểm mình sẽ nghẻo thôi, nhưng có thể 1 phần là do EQ thật =))))))
Và có b chê IQ nên mình nói thẳng: Minh Hề cũ làm đ có IQ, Minh Hề mới cũng chưa để mình bị thiệt cái gì
Cuối cùng, đọc truyện là để giải trí, đọc văn mất não mà soi là dở =))))))
Mấy đứa bây có thấy mệt không ? Đọc truyện để giải trí mà đắn đo từng chi tiết làm gì cho mệt người ? Và so với việc nhân vật chính ra sao , tui lại thấy mấy cái cmt gây phiền hơn ấy . Nhân vật do tác giả tạo ra , bảo thụ hay công cái này cái nọ như thế nào , vậy sao ko hỏi sao tác giả viết ra đc như vậy ấy . Tác giả xây dựng hình tượng gặp vấn đề khiến chính nhân vật của mình bị nói xấu . Ngộ ha …càng ngày người đọc yêu cầu càng cao , càng bắt bẻ hơn . Tui nói sai à ? Ở đây chắc sủng công nhiều nên toàn thấy công khổ , chứ thụ khổ thì có ai thấy đc , tui thấy cả thế giới này rất có ác cảm với thụ là đằng khác , không phải thụ xuyên à ? Hay do thụ đập đầu nên mất trí nhớ mà tưởng mình xuyên ? Có mà sủng công đọc ko nổi thì đừng đọc rồi chơi khen nhân vật . Riết mệt luôn ấy chứ , đa phần ở cmt mấy phần truyện toàn gặp đúng kiểu kính lúp soi từng chi tiết
T team nhà ngoại nhưng mà có thể ngược thụ một chút đc k ạ🙂 trời ơi tác giả viết thụ tốt nghiệp đại học Harvard luôn mà sao cách suy nghĩ của em như con nít v ạ:) thêm cái ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi nữa….
Lúc đầu thấy truyện vẫn ok, tầm giữa giữa thì cảm thấy truyện phát triển tình tình của nhân vật Minh Hề như tính của các nữ chính, bot chính xưa, yếu đuối và mảnh mai, thêm xíu ích kỷ và hơi bị lạc quan, không quan tâm top chính cảm thấy gì, dựa theo cốt truyện mà mình biết để phán đoán, suy nghĩ của nhân vật khác. Nói chung là phương thức giải quyết của Minh Hề không thỏa mãn lắm.
tác giả biết nhiều bug quá :”)
Đường Minh Hề tốt nghiệp Harvard nhưng EQ lẫn IQ đều thấy thấp lẹt đẹt dị á :”>
Giải trí thôi mà, giải trí thôi mà. Hãy bỏ qua sự mất não ấy và cảm nhận sự đáng yêu của câu chuyện thôi~~~