Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Nửa nén hương sau, không còn đứa trẻ nào chưa lên đài.
Trọng tài tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.
Ô Tiền Thanh nhìn lên trên lôi đài: “Bọn trẻ tham gia thi đấu thật nhiều, không nhìn thấy Đản Đản bọn họ ở đâu.”
Dạ Ký nói: “Khả năng là chạy vào giữa lôi đài rồi.”
Ô Trúc gật đầu: “Ở giữa lôi đài thì không dễ bị người đánh bay xuống dưới.”
Ô Nhược nhíu mày: “Sao ta lại cảm nhận được khoảng cách của bọn hắn càng ngày càng xa?”
U Diệp híp mắt nói: “Ta cũng vậy.”
Đa số bọn trẻ trên lôi đài đều là vừa mới tu luyện được một, hai năm, hơn nữa tuổi lại nhỏ, thời gian còn chưa đến chén trà nhỏ, đã bị những đứa trẻ linh lực cấp cao hơn đánh bay xuống lôi đài.
Những người lớn đứng trước lôi đài xem, không đành lòng để bọn trẻ bị đánh bay từ trên đài cao xuống mặt đất, vội vàng đỡ lấy những đứa trẻ bị đánh bay ra lôi đài, sau đó thả bọn họ xuống dưới đi tìm người nhà.
Ô Hi bay trên không trung nhìn thấy bọn nhỏ bị đánh xuống đài khóc lớn oa oa, không khỏi đau lòng: “Bọn nhỏ này thật đáng thương, không biết sau khi Ô U bọn họ bị đánh bay, có phải là cũng sẽ khóc hay không.”
U Diệp cong môi cười: “Dưới tình huống như thế, bọn hắn hẳn là sẽ không khóc, chỉ có càng đánh càng hăng.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Cũng đúng, ngoài Đản Đản ra, ta chưa từng thấy Ô U bọn họ khóc bao giờ.”
Thời gian trôi qua, người xem bọn nhỏ tỷ thí càng ngày càng ít, đa số mọi người đều không có hứng thú với bọn trẻ không có kĩ xảo đánh nhau, dư lại không phải người nhà của bọn trẻ, chính là người muốn thu đồ đệ, còn có chính là người quá mức nhàm chán, cùng với người chuẩn bị tham gia tỷ thí cấp một.
Trên lôi đài cũng càng ngày càng nhiều đứa nhỏ bị đánh xuống dưới đài, chỉ sau thời gian nửa canh giờ, trên đài chỉ còn lại 3, 400 người, rải rác phân tán ở mỗi góc, U Diệp bọn họ vẫn là không nhìn thấy Đản Đản bọn họ.
Ô Hi nghi hoặc: “Kỳ quái, Đản Đản bọn họ đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị đánh rớt khỏi đài rồi? Sau khi bị đánh rớt khỏi đài sao lại không tới tìm chúng ta?”
Ô Nhược nhìn về phía bên tay phải: “Hình như bọn hắn đã rời khỏi đài tỉ thí.”
Ô Tiền Thanh sốt ruột nói: “Không phải là có người bắt cóc bọn họ rồi chứ?”
Sắc mặt của mọi người đồng loạt biến đổi, đang muốn đuổi theo, liền có người ngăn cản Ô Nhược lại.
Ô Nhược thấy là đám thị vệ âm thầm bảo hộ bọn nhỏ, vội vàng hỏi: “Đản Đản bọn họ đi đâu rồi?”
Thị vệ lấy một tờ giấy ra đưa cho y: “Đây là giấy Đại điện hạ viết cho ngươi.”
Ô Nhược mở ra thì thấy, bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết: “Cha, chúng ta đã phụ hi vọng của mọi người, bất hạnh bị người đánh khỏi lôi đài, dẫn tới tâm tình hết sức uể oải, cần phải đến phố mỹ thực ăn một bữa no nê, thông cảm.”
Ô Hi nôn nóng bay xuống dưới: “Đản Đản bọn họ viết cái gì?”
Khóe mắt Ô Nhược giật giật, đưa tờ giấy cho nàng xem.
Ô Tiền Thanh bọn họ vây quanh lại đây.
U Diệp nghi hoặc: “Bị người đánh khỏi đài? Sao có thể chứ.”
Hắn quan sát thực lực của những đứa trẻ khác, đa số đều không cao bằng Ô U bọn họ.
Cức Hi cũng không tin con hắn lại dễ dàng bị người đánh bay khỏi đài như vậy, cho dù thực sự có chuyện như vậy, nhưng mà Đản Đản hóa thành hình người sớm hơn bọn hắn khẳng định còn có thể lưu lại trên lôi đài.
Ô Trúc nói: “Chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, có đạt được phần thưởng hay không cũng không sao cả.”
U Diệp nói: “Đây cũng không phải là vấn đề đạt được phần thưởng hay không, ta chỉ là thấy quái lạ vì sao bọn hắn lại có thể bị đánh xuống đài sớm như vậy.”
Ô Nhược nói với thị vệ: “Bảo vệ bọn họ cho tốt.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ xoay người rời đi.
Ô Tiền Thanh cười khẽ: “Trước đây Đản Đản bọn họ còn la hét muốn tới tỷ thí, sau khi nhìn thấy khu mỹ thực, tỷ thí liền vứt sang một bên.”
Quản Đồng hơi che miệng mỉm cười: “Bọn nhỏ cũng không đấu nữa, chúng ta có tiếp tục xem nữa không?”
Cức Hi giật nhẹ khóe miệng: “Thật sự nhàm chán, không xem nữa.”
Ô Nhược gật đầu: “Được, chờ đêm mai đến lượt Tiểu Hi tỷ thí, chúng ta lại qua đây xem.”
Quỷ Bà nói: “Ta muốn ở đây đi dạo một chút, lát nữa sẽ trở về.”
Quản Đồng dặn dò: “Vậy ngươi chú ý cho kỹ canh giờ, đừng để bị ánh nắng thiêu đốt.”
“Được.”
Cức Hi bay ra xa mấy trượng, không thấy Dạ Ký cùng lại đây, liền quay đầu nhìn lại, Dạ Ký vẫn đứng tại chỗ nhìn phía trên lôi đài: “Dạ Ký, đi thôi.”
Dạ Ký nghe thấy tiếng, xoay người bay đến bên người Cức Hi: “Trên lôi đài có mấy đứa trẻ biểu hiện rất kỳ quái.”
Cức Hi lười biếng từ từ hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”
“Bọn hắn khoảng chừng mười tuổi, khuôn mặt lạnh nhạt vô tình, giống như tử sĩ đã được huấn luyện, từ khi bọn hắn bắt đầu lên đài, liền vẫn luôn ẩn mình trong đám người, từ đầu tới đuôi rất ít ra tay, nhưng mà, vừa ra tay liền có thể nhẹ nhàng đánh bại một đứa trẻ cấp ba cấp bốn, chứng tỏ bọn hắn cũng phải từ cấp bốn trở lên, chỉ là cuối cùng bọn họ lại tự mình nhảy xuống lôi đài từ bỏ tỷ thí.”
Cức Hi nói: “Quả thật kỳ quái, nhưng như vậy thì sao?”
Dạ Ký không nói lời nào.
U Diệp đi trên mặt đất cũng nói: “Ta cũng chú ý tới, mấy đứa trẻ đó có chút quái lạ, cứ như lên đài để giết người, toàn thân đều là lệ khí.”
U Diệp nhàn nhạt nói: “Có lẽ là muốn nhân cơ hội giết người.”
Ô Hi hô nhỏ: “Người lên đài tỉ thí đều là trẻ con dưới mười tuổi, ai lại tàn nhẫn ra tay với trẻ con như vậy?”
Ô Nhược nhíu mày.
Trong lòng bất giác cảm thấy những người này là đang nhằm về phía Đản Đản bọn họ mà tới, nhưng lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ là, Thánh Tử đã xuất hiện, làm y không thể không đề phòng hơn một chút.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Đột nhiên, thân hình Cức Hi lắc một cái, người từ không trung rơi xuống dưới, may mắn Dạ Ký tay mắt lanh lẹ, trước khi rơi xuống mặt đất liền đỡ được thân mình của hắn, khuôn mặt luôn duy trì vẻ lạnh nhạt bỗng chốc hiện lên lo lắng: “Tiểu Hi?”
Cức Hi đã hôn mê bất tỉnh.
Ô Nhược vội vàng tiến lên kiểm tra thân thể cho Cức Hi, nhưng vẫn là không kiểm tra ra vấn đề gì.
Quản Đồng lo lắng nói: “Tình hình của Tiểu Hi như thế nào?”
Những người khác cũng mang vẻ mặt quan tâm.
Ô Nhược càng nhíu chặt mày hơn: “Thân thể bình thường, không có bất cứ vấn đề gì, rất có khả năng là Cức Hi bỗng nhiên biến trở về hình dạng người lớn, dẫn tới thân thể vô cùng suy yếu mới có thể ngất xỉu như vậy.”
U Diệp nói: “Nếu thật là như vậy, hôm qua khi biến thành người lớn liền xảy ra tình trạng như thế này, ngươi không thể nào không kiểm tra ra thân thể hắn hư nhược chứ.”
Ô Nhược than nhẹ: “Cũng có khả năng là do y thuật của ta không đủ cao minh nên không tra ra được vấn đề gì, chúng ta vẫn là nên đưa Cức Hi về trong cung, truyền thái y tới kiểm tra.”
“Được.” Dạ Ký mau chóng bế Cức Hi lên.
Ô Nhược đưa lệnh bài của y cho Dạ Ký: “Tốc độ bay của ngươi khá nhanh, ngươi đưa Cức Hi tiến cung tìm thái y trước đi.”
“Cảm ơn.” Dạ Ký tiếp nhận lệnh bài ôm Cức Hi rời đi.
Vẻ mặt Quản Đồng lo lắng: “Hy vọng Tiểu Hi không sao.”
U Diệp nói: “Chúng ta cũng mau tiến cung xem.”
Bọn họ trở lại hoàng cung, tất cả các thái y y thuật cao minh đều chẩn bệnh cho Cức Hi một lần, nhưng đều không tra ra được có vấn đề gì, may là không lâu sau Cức Hi cũng đã tỉnh lại.
Dạ Ký vội vàng hỏi: “Tiểu Hi, ngươi tỉnh rồi, có cảm thấy không khỏe ở đâu hay không?”
Dáng vẻ Cức Hi như là không quen biết Dạ Ký, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn.
“Tiểu Hi?” Dạ Ký vẫy vẫy tay trước mắt hắn.
Cức Hi lấy lại tinh thần, khôi phục thần thái cao ngạo lúc trước trừng mắt với Dạ Ký: “Ngươi đang làm gì?”
Ô Nhược nói: “Cức Hi, ngươi còn có nhớ lúc trước ngươi té xỉu hay không?”
Cức Hi sửng sốt, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Vậy ngươi có chỗ nào không khỏe trong người hay không?”
“Không có.” Cức Hi cảm nhận tình trạng thân thể của mình: “Ta cảm thấy thân thể ta rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì.”
“……” Ô Nhược xoay người hỏi các thái y: “Các ngươi thấy thế nào?”
Một trong số các thái y hỏi Cức Hi: “Công tử, ngươi có biết tại sao lại ngất xỉu không?”
Cức Hi nói: “Không biết.”
Dạ Dực nắm chặt tay hắn: “Trước khi ngươi té xỉu không cảm thấy bất cứ cái gì không khỏe sao?”
Cức Hi nghĩ nghĩ: “Trước khi diễn ra tỉ thí, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đầu, nhưng lại không có bất cứ ấn tượng gì về chuyện té xỉu, giống như là trước đó ta còn đang bay trên không trung chỗ đài tỉ thí, ngay sau đó người liền ở chỗ này, có một loại cảm giác như là nháy mắt dịch chuyển về đây.”
Dạ Dực: “……”
U Diệp nói: “Xem ra hắn không nhớ rõ cái gì cả, ngay cả hôn mê cũng không có ấn tượng, thật sự quái lạ.”
Thái y hỏi: “Công tử, trước đó ngươi chỉ là cảm thấy choáng váng đầu?”
“Đúng vậy.”
Thái y nói với Ô Nhược: “Thái Tử Phi, trước mắt xem ra phải chăng là do suy yếu dẫn đến hôn mê, nhưng bởi vì hôm qua mới được ăn thần linh đan cực phẩm, cho nên không kiểm tra ra được thân thể của hắn suy yếu, nếu Thái Tử Phi vẫn không yên tâm, có thể để hắn ở lại trong cung mấy ngày, cũng tiện cho chúng ta kiểm tra.”
Ô Nhược cũng là nghĩ như vậy, chờ sau khi hừng đông, hắn lại tìm thái y có y thuật tốt nhất Thái Y Viện đến kiểm tra thân thể cho Cức Hi.
“Cũng được, Cức Hi cùng Dạ Ký liền ở lại trong cung đi.”
Dạ Ký cùng Cức Hi đều không có phản đối.
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng bọn họ thấy thân thể Cức Hi không có vấn đề gì, liền rời khỏi hoàng cung.
Ô Nhược dẫn theo Dạ Ký bọn họ đi vào Hành Tinh cung, sau đó bảo Hắc Tín sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn.
Hắc Tuyển Dực trở về nghe nói đến chuyện của Cức Hi, liền hỏi: “Liệu có phải là thần linh đan cực phẩm có vấn đề hay không?”
Trước đây bọn họ cũng đã từng bởi vì cảm thấy đan dược có vấn đề mới không đi bán đấu giá đan dược, nếu đúng là như vậy, hắn cảm thấy may sao lúc trước bọn họ không bị số tiền kếch xù có thể kiếm được dụ hoặc.
Ô Nhược nhíu mày: “Nhưng mà trước kia cũng đã từng kiểm tra qua đan dược, cũng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.”
“Ta nói vấn đề không nhất định là dược liệu trong đan dược có vấn đề, mà là có khả năng là đan dược bị người hạ chú linh tinh mới có thể khiến cho các ngươi không kiểm tra ra tình trạng của thân thể.”
Lời của Hắc Tuyển Dực nói thật là một lời lay tỉnh người trong mộng, Ô Nhược ngơ ngẩn mà nhìn hắn: “Nếu thật là như ngươi nói liền khó xử lí rồi, căn bản là không kiểm tra ra được hắn hạ chú gì, đúng rồi, ta bảo Dạ Ký giúp Cức Hi kiểm tra xem thân thể có hiện ra phù ấn hay không.”
Y nhanh chóng rời khỏi phòng, sau khi nói cho Dạ Dực suy đoán của mình, liền trở về phòng chờ tin tức của hắn.
Hắc Tuyển Dực ấn y xuống giường, khẽ hôn bờ môi của y: “Ta cũng muốn kiểm tra xem thân thể của ngươi có phù ấn hay không.”
Ô Nhược cạn lời: “Ta cũng không có trúng chú, thân thể sao có thể có phù ấn được.”
“Chờ ta kiểm tra xong liền có.”
Ô Nhược cũng mau chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Đừng quậy, hiện tại còn cách hừng đông có hai, ba canh giờ, nếu ngươi còn không ngủ liền sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa, đợi lát nữa Dạ Ký còn có khả năng sẽ lại đến đây.”
Hắc Tuyển Dực cũng không thích làm được một nửa đã bị người quấy rầy, liền buông tha cho Ô Nhược nằm lên trên giường.
Ô Nhược nói: “Ta xoa bóp cho ngươi.”
Hắc Tuyển Dực quả thật rất mệt, trực tiếp xoay người nằm lăn ra ngủ.
Ô Nhược ngồi ở trên eo hắn, sử dụng linh lực giúp hắn thư giãn giải tỏa mỏi mệt: “Thoải mái không?”
“Ừm.”
Ô Nhược xoa bóp được khoảng một chén trà nhỏ thời gian: “Kỳ lạ, chỉ là cởi quần áo kiểm tra xem trên người có phù ấn hay không, vậy mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, Dạ Ký còn chưa kiểm tra xong.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Dạ Ký chưa kiểm tra ra phù ấn, liền nhân cơ hội chính mình chế tạo ra mấy cái phù ấn.”
Ô Nhược: “……”
😂👍