Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đản Đản đi đến linh quang kính trước mặt, đưa linh lực của mình vào trong linh quang kính, sau đó, linh quang kính hiện lên một chữ “ba”.
Mọi người nhìn thấy con số trên linh quang kính, vẻ khiếp sợ đầy mặt, không biết là nên khiếp sợ một đứa trẻ mới hai tuổi vậy mà đã là thuật sư cấp ba, hay là nên khiếp sợ chỉ có linh lực cấp ba liền chạy tới tham gia tỉ thí với thuật sư cấp sáu, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Trọng tài hướng về phía dưới đài nói với tất cả mọi người: “Mọi người đều thấy rõ ràng, cấp linh lực của đứa trẻ này chỉ có cấp ba.”
Có người kêu lên: “Kiểm tra đứa tiếp theo.”
Trọng tài bảo tiểu Ô U lại đây.
Tiểu Ô U học Đản Đản đưa linh lực của mình vào linh quang kính, sau đó, linh quang kính hiện ra một chữ “một”.
Mọi người càng chấn kinh rồi.
Cuối cùng là tiểu Dạ Cức, cấp linh lực của hắn cũng là chỉ có cấp một.
“Mọi người đều thấy rồi chứ.” Trọng tài nói: “Trong ba đứa trẻ, không có đứa trẻ nào là thuật sư cấp sáu trở lên, ngay cả cộng cấp linh lực của bọn họ vào cũng không đến cấp sáu, cho nên, bọn họ vẫn có thể tiếp tục cùng nhau tham tỷ thí.”
Mọi người ở đây đều không tin đứa trẻ linh lực cấp thấp có thể bước vào vị trí mười người đứng đầu tỉ thí thuật sư cấp sáu, có người liền đoán là linh quang kính có vấn đề, trọng tài liền cho những người này tới nghiệm chứng linh quang kính, có người liền nói bọn họ Đản Đản bọn họ sử dụng pháp khí, nhưng có sử dụng pháp khí hay không, chỉ cần là người có cấp linh lực cao đều có thể cảm ứng được, cho nên, nếu Đản Đản bọn họ có sử dụng pháp khí, đã sớm bị người tố giác, nào còn có thể đấu đến cuối cùng.
Trọng tài liền hỏi Đản Đản bọn họ: “Bạn nhỏ, các ngươi có thể nói cho chúng ta biết, các ngươi báo danh dự thi như thế nào, lại bước vào vị trí mười người đứng đầu như thế nào? Nếu các ngươi không nói rõ ràng, các thúc thúc bá bá dưới đài sẽ không phục lắm.”
Đản Đản nói ra những điều bọn họ đã sớm thảo luận ổn thỏa: “Đây là bí thuật của gia tộc bọn ta không thể nói, nhưng mà chúng ta có thể cho linh quang kính kiểm tra linh lực.”
“Kiểm tra như thế nào?”
Đản Đản đi đến phía trước linh quang kính, tiểu Ô U cùng tiểu Dạ Cức đứng ở hai bên trái phải hắn cũng tựa vào hắn, hắn lại đưa linh lực của mình vào linh quang kính, ngay sau đó, linh quang kính liền hiện ra một chữ “sáu”.
Trọng tài cùng Lục tổng quản đều lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Sao lại làm được như vậy?”
Đản Đản lắc đầu.
Trọng tài đứng lên nhìn mọi người đang mang vẻ mặt khó có thể tin: “Mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, cấp linh lực của bọn họ đạt tới cấp sáu, tuy rằng không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng mắt thấy cũng thôi, các vị đừng tiếp tục so đo với ba đứa trẻ nữa.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nếu Đản Đản bọn họ không có gian lận, mọi người cũng không thể tiếp tục ý kiến, thấy sắc trời không còn sớm, mọi người cũng lần lượt rời khỏi tỷ thí tràng.
“Cha, phụ thân.”
Đản Đản bọn họ hưng phấn chạy về trong lòng ngực Ô Nhược bọn họ.
Ô Nhược vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Đản Đản: “Vậy mà lại dám gạt chúng ta tham gia tỷ thí cấp sáu.”
Đản Đản trưng ra vẻ mặt vô tội: “Chúng ta chỉ là muốn gây bất ngờ cho các ngươi.”
“Bất ngờ? Ta xem chỉ thấy kinh sợ.” Ô Nhược nhìn về phía thanh niên trên mặt đất hỏi: “Xử trí hắn như thế nào?”
Thanh niên tức giận nói: “Là các ngươi ra tay trước.”
Lúc trước hắn chưa trút giận được, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết vì sao mình lại trêu chọc phải Ô Nhược bọn họ, liền lén lút trở lại chỗ Ô Nhược bọn họ ngồi, nghe lén bọn họ nói chuyện, mới biết được mình bởi vì nói tên thuật sư áo đen không được, mới chọc tới Ô Nhược bọn họ, đồng thời phát hiện bí mật của tên thuật sư áo đen, cho nên, hắn liền thừa dịp bọn nhỏ xuống đài, liền vạch trần bộ mặt thật của bọn họ khiến cho bọn họ không thể tiếp tục dự thi.
Trọng tài không quản ân oán cá nhân, nói một câu đêm mai là tỷ thí giữa các thuật sư cấp bảy, thuật sư cấp bảy đừng đến trễ, liền cùng Lục tổng quản rời khỏi sân tỷ thí.
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nói: “Phế bỏ một bậc linh lực của hắn.”
Thanh niên hoảng hốt: “Rõ ràng là các ngươi không đúng trước, vì sao muốn phế linh lực của ta, ngươi biết ta tu luyện một bậc linh lực khó khăn đến mức nào không?”
U Diệp dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi hẳn là phải cảm thấy may mắn vì là chúng ta không đúng trước, nếu không, liền không chỉ đơn giản là phế bỏ một bậc linh lực như vậy.”
Sắc mặt thanh niên trắng bệch.
Hắc Tuyển Đường nói: “Đem người đi.”
Thanh niên nôn nóng la lớn: “Ta lúc ấy cũng không có ý đồ thương tổn con của các ngươi, cũng không có đả thương bọn họ, các ngươi không thể làm như vậy, không thể phế bỏ cấp linh lực của ta……”
Thị vệ kéo hắn rời khỏi sân tỷ thí.
Hắc Tuyển Dực ôm Tiểu Tiểu lại đây, xác định không có chuyện mới nói: “Từ ngày mai trở đi, ta sẽ phái người nghiêm khắc huấn luyện các ngươi.”
Ánh mắt bọn nhỏ sáng lên, Đản Đản hưng phấn nói: “Phụ thân, ngươi đồng ý cho chúng ta tham gia tỷ thí?”
“Ừm, nếu các ngươi không thể đạt được giải nhất, liền phải chịu xử phạt.”
“A!?” Đản Đản đáng thương bò đến trong lòng ngực Ô Nhược: “Cha, phụ thân không yêu ta.”
Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn: “Nếu không được giải nhất, thì cũng phải được giải nhì chứ.”
“Cha, ngươi cũng không yêu ta.”
U Diệp cười khẽ: “Đúng là phải nghiêm khắc huấn luyện một phen, hiện nay mọi người đều biết Đản Đản bọn họ đều là trẻ con, chờ đến ngày tỷ thí giữa mười người đứng đầu, nếu vẫn là tiến hành tỉ thí hỗn loạn, vậy những thuật sư cấp sáu khác liền rất có thể sẽ liên thủ đánh các ngươi xuống đài trước, nếu không tỉ thí hỗn loạn, người lọt được vào vị trí mười người đứng đầu cũng khó đối phó, cho nên, nếu các ngươi không huấn luyện đàng hoàng một phen, sẽ nhanh chóng bị người đánh xuống đài.”
Tiểu Tiểu nói: “Phụ thân, chúng ta sẽ nỗ lực lấy giải nhất.”
Hắc Tuyển Dực khẽ vuốt đầu Tiểu Tiểu: “Ngươi cố gắng hết mình là được.”
Dạ Ký cũng hỏi tiểu Dạ Cức của mình: “Vậy có phải là linh lực của các ngươi có thể dung hợp hay không?”
Tiểu Dạ Cức gật gật đầu.
Cức Hi nói: “Quả nhiên là như vậy.”
U Diệp đặt tiểu Ô U lên trên cổ: “Về sau các ngươi có chuyện gì cũng phải thương lượng với chúng ta có biết hay không, nếu lý do của các ngươi có thể thuyết phục được chúng ta, chúng ta cũng không phải không nói lý không cho các ngươi làm.”
Tiểu Ô U vui vẻ cúi đầu cọ cọ vào đầu U Diệp: “Phụ thân thật tốt.”
U Diệp vui vẻ nhếch miệng cười như một đứa trẻ ngốc.
Hắc Tuyển Đường đi đến bên người Đản Đản hỏi: “Khi tỉ thí, phương pháp sử dụng Truyền Tống Trận để đưa người đến chỗ khác là ai nghĩ ra.”
Đản Đản cùng tiểu Ô U, tiểu Dạ Cức đều nhìn về phía Tiểu Tiểu.
“Là Tiểu Tiểu nghĩ ra?” Hắc Tuyển Đường cười ha ha nói: “Tiểu Tiểu thật sự rất thông minh, vậy mà lại nghĩ ra chiêu này, thật tuyệt, vậy ngươi truyền tống người đến nơi nào rồi?”
Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Hắc Tuyển Đường không tin: “Ngươi sao có thể không biết cơ chứ, nếu không bày trận pháp ở nơi muốn truyền tống đến, thì không có khả năng truyền tống đi.”
“Chúng ta bố trí vài cái Truyền Tống Trận, cũng không biết hắn bị truyền tống đến nơi nào.”
“Hóa ra là như vậy.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược hỏi: “Tuyển Đường, vì sao ngươi lại tò mò bọn họ bị đưa đến nơi nào như vậy?”
Hắc Tuyển Dực cười hắc hắc: “Ta chỉ cảm thấy Tiểu Tiểu bọn họ có khả năng sẽ tranh thủ khi truyền thống người đi đồng thời sẽ cho đối phương ăn hành, cho nên mới hỏi xem bọn họ bị truyền tới nơi nào.”
Tiểu Tiểu cùng Đản Đản bọn họ liếc nhau một cái, đáy mắt hiện lên một chút chột dạ.
U Diệp nhéo nhéo cẳng chân tiểu Ô U: “Các ngươi không phải là truyền tống người tới nơi nguy hiểm nào rồi chứ?”
“Không hề.”
“Thật sự là không hề?”
Tiểu Ô U gật gật đầu: “Ừm, chúng ta chỉ đưa bọn họ đến nơi có thể làm cho bọn họ vui vẻ.”
Hắn cùng Đản Đản bọn họ nghe lén thấy thị vệ nói, nơi đó là nơi có thể làm cho các nam nhân cảm thấy vui sướng nhất.
Mọi người đều nhìn về phía tiểu Ô U.
“Nơi vui vẻ? Nơi nào?”
“Không nói cho ngươi”
Ô Nhược mới không giống U Diệp bọn họ băn khoăn loại vấn đề này, liền hỏi Đản Đản: “Các ngươi đã đói bụng chưa?”
Bốn đứa trẻ trăm miệng một lời nói: “Đói bụng.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi phố mỹ thực ăn ngon.”
“Được.” Bọn nhỏ vui vẻ cười.
Lúc này, ở một phòng nào đó trong một thanh lâu nào đó dưới thành phố ngầm tầng thứ chín Tử Linh Quốc, đột nhiên hiện ra ba nam nhân, trong tay bọn họ không phải cầm linh phù, thì là cầm trường kiếm.
Các cô nương trong phòng không hề bởi vì bỗng nhiên xuất hiện nam tử ở đây mà cảm thấy kinh hoảng thất thố, ngược lại còn đi lên vây quanh ôm lấy ba nam tử: “Khách quan, các ngươi tới.”
Ba nam tử kinh ngạc mà nhìn trước mắt hết thảy, bọn họ rõ ràng là đang ở trên đài tỷ thí, sao bỗng nhiên lại xuất hiện trong phòng cô nương gia?
Bọn họ lại đánh giá sáu cô nương quần áo xộc xệch không thể che kín cơ thể trước mắt, trên người chỉ mặc yếm, phía dưới là váy lụa trong suốt, lộ ra cánh tay ngó sen cùng cặp đùi tuyết trắng, cả người tản ra mùi hương mê hoặc, bộ ngực tròn trịa mềm mại không ngừng cọ vào người bọn họ.
“Đồi phong bại tục.” Một trong ba nam nhân đẩy hai nữ tử bên người gã ra, hắn ngó trái ngó phải: “Chúng ta nhất định là đang ở trong ảo cảnh.”
“Nhất định là như vậy, chúng ta cần mau chóng rời khỏi ảo cảnh này mới được.”
Hai gã nam tử khác cũng đẩy nữ nhân bên người ra.
Hồng y cô nương bị đẩy ngã trên mặt đất, nhanh chóng bò dậy, lại nhào tới, cũng nâng cao âm điệu nói: “Khách quan, các ngươi sao lại có thể thô lỗ với chúng ta như vậy.”
“Chúng ta sẽ không bị các ngươi mê hoặc đâu.” Nam nhân mang vẻ mặt chính nghĩa giơ trường kiếm lên đâm về phía hồng y cô nương.
Hồng y cô nương hét lên một tiếng, vội vàng tránh ra.
Các cô nương khác cũng trắng bệch cả mặt, cuống quít mở cửa phòng ra kêu to: “Giết người, giết người.”
Ba gã nam tử đều sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, tất cả hộ vệ của thanh lâu vọt vào trong phòng, phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng bắt được ba gã nam tử lại, sau đó —— đưa đến quan phủ.
Đáng thương cho ba tên thuật sư cấp sáu không hiểu mô tê gì cứ như thế bị nhốt vào trong nhà lao, đến nay vẫn cho rằng mình đang bị nhốt trong ảo cảnh, mà bốn tên đầu sỏ gây tội kia lại đang ở phố mỹ thực ăn uống thả cửa, không còn gì thoải mái hơn, mãi cho đến khi mặt trời mọc, mới uống no ăn đủ mà bị các người lớn ôm hồi cung nghỉ ngơi.
Trải qua chuyện Đản Đản bọn họ lén tham gia tỷ thí cùng Hắc Tuyển Dực phái người lên đài bảo hộ bọn nhỏ, làm Ô Nhược cũng có một ý tưởng mới đó là y có thể nhân dịp trước khi diễn ra tỉ thí thuật sư cấp chín, lén đến lôi đài tỉ thí của cấp bảy và cấp tám, lén hấp thụ linh lực của thuật sư cấp bảy và cấp tám, chờ hút được nhiều rồi, thì xuống đài xem bọn họ tỷ thí, học tập huyền thuật của bọn họ, quả thực là một công đôi việc.
Ban đêm hôm đó, mọi người ăn cơm tối xong, Hắc Tuyển Dực liền tìm một đạo sư có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới hỗ trợ huấn luyện bốn đứa nhỏ.
Đản Đản bọn họ tuy rằng không thể đi đến phố mỹ thực ăn mỹ thực nữa mà cảm thấy hết sức khổ sở, nhưng mà vì có thể học được kỹ xảo đánh nhau lại rất vui vẻ, ngay cả Ô Nhược bọn họ muốn đi xem thi đấu cũng không có mè nheo muốn đi theo.
Ô Nhược đi vào sân tỷ thí, liền dùng tàng ảnh bí thuật trốn vào bóng dáng của một thuật sư cấp bảy nào đó, điên cuồng hút linh lực của người khác, đến cuộc tỷ thí của thuật sư cấp tám, y liền trốn vào trong ẩn tử của Cức Hi.