Tác giả: Tam Thiên Phong Nguyệt
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Vẻ mặt của Đường Nặc tái nhợt, đôi môi mấp máy: “Cô điên rồi. Buông ra! Người phụ nữ điên này!”
Diệp Hành tuyệt đối sẽ không chọn y, y không thể chết, thật vất vả mới được trọng sinh,thật vất vả mới cầm quyền của Đường gia, ngay cả Đường Minh Hề cũng chuẩn bị rời khỏi Ninh Thành, y không thể uất ức chết đi như vậy!
“Đường Minh Hề!” Đường Nặc chợt nhìn về phía Đường Minh Hề, sau đó vẻ mặt có chút dừng lại: “Tại sao anh không giãy dụa?”
Nói nhảm, thể lực của anh còn phải giữ lại để nhảy xuống biển bơi tự do có được không.
Dĩ nhiên, tuyệt đối không thể nói như vậy cho Đường Nặc.
Vẻ mặt của Đường Minh Hề bị gió thổi đến cũng có hơi trắng bệch, nhìn qua làm như cũng bị làm cho sợ hãi.
Giống như là bị làm cho sợ đến nói không nên lời.
Đường Nặc đã hoảng loạn tột độ, môi bị chính mình cắn nát, đầu óc trống rỗng, không nhịn được nói: “Đường Minh Hề, không phải anh muốn chết sao, anh sẽ không hy vọng Diệp Hành chọn anh?”
Đường Minh Hề phục rồi, hít thở sâu một hơi.
Tuy nói như vậy, nhưng cậu có thể nói uyển chuyển hơn một chút được không.
Hai tay của Đường Nặc bị trói ở sau lưng, khát vọng sinh tồn khiến cho y quỳ xuống, quỳ xuống trước mặt của Đường Minh Hề, tỏ vẻ yếu đuối: “Nhị ca, anh sẽ không để cho tôi chết đúng không? Tôi chết rồi Đường gia phải làm sao? Đại ca còn nằm trong bệnh viện, Đường gia không có tôi là không được.”
Y xinh đẹp và duyên dáng, khuôn mặt bi thương, lông mày mỏng và đôi mắt hoa đào, y ngước mắt nhìn Đường Minh Hề.
Không thể không nói, thực sự có hơi đáng thương.
Không có gì ngạc nhiên khi Diệp Hành cảm thấy thương hại cho y. Haha.
Haha có nghĩa là haha, không có ý âm dương quái dị.
“Đường Nặc, cậu bình tĩnh một chút.” Đường Minh Hề bất lực.
“Làm sao bình tĩnh được? Tôi không bình tĩnh được. Anh không nghe thấy người phụ nữ điên kia nói gì sao? Giữa tôi và anh, Diệp Hành chỉ có thể chọn một…”
Y đã chết một lần, nỗi sợ hãi về cái chết của Đường Nặc nhiều hơn những người bình thường.
Hoặc là đời của y vừa mới thăng quan tiến chức, bỗng nhiên rơi xuống vách đá, y không có cách nào làm cho tâm trạng của mình trở nên bình tĩnh.
“Có phải anh ỷ vào việc anh không thể chết nên không lo lắng hay không? Diệp Hành nhất định sẽ chọn anh có đúng không?” Trong lòng của Đường Nặc lộ ra vẻ oán hận.
Tại sao lại như thế này? Tại sao giữa y và Đường Minh Hề, mọi người đều sẽ chọn Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề lười nói chuyện với ý, ánh mắt của cậu rơi vào vách đá Thanh La Loan.
Nó không cao không thấp, nhìn qua thì chỉ tầm mười lăm mét, dường như nó nằm trong phạm vi có thể nhảy được!
Bầu trời u ám, dường như một cơn bão đang ập đến trên biển.
Khi đi Đường Minh Hề chỉ mặc áo sơ mi trắng, bị gió biển thổi qua, có hơi lạnh run.
Cậu di chuyển một chút đến rìa của vách đá, quan sát địa hình.
Ai biết hành động này lại bị đám côn đồ mặc áo đen nhìn vào như là đang trốn tránh, Đường Minh Hề bị bắt ngay tại chỗ, ném xuống đất.
Bụp ——
Tảng đá sắc bén cắt vào tay của cậu, chảy ra một chút máu.
Chuyên nghiệp quá mức rồi đó, dì Lê.
Một lát sau, Lê Viên mang theo hai người đi xuống từ trên phi cơ trực thăng.
Đường Minh Hề cảm thấy trước mắt mình tối sầm, đầu giống như là bị cái vải gì đó màu đen che lại.
Cậu không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được âm thanh Đường Nặc thê thảm giãy dụa, sau đó lại nghe thấy y đau đớn kêu lên một tiếng, giống như bị đánh ngất đi rồi.
Đường Minh Hề: …
“Đợi một chút!”
Lúc đại ca áo đen muốn đánh ngất Đường Minh Hề, bỗng nhiên cậu hét lên.
“Tôi tự làm.”
Cậu mới không muốn bị đánh ngất thô bạo như vậy, rất đau đó có được không QvQ.
Đại ca áo đen do dự nhìn cậu một cái.
Đường Minh Hề lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết lời ngã trên mặt đất, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi ngủ rất nhanh, hai phút là ngủ rồi, hiệu quả giống như ngất đi.”
Đại ca áo đen: …
Bên trong Minh Hề Công Quán, không khí rất đáng sợ.
Tất cả hộ vệ đều tập trung vào phòng quan sát, nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám thở mạnh.
Trước mặt có mấy trăm camera giám sát, mặt Diệp Hành không thay đổi đứng đó, nhìn chằm chằm một màn trên màn hình giám sát.
Đường Minh Hề tránh được camera, một đường chạy chậm rời khỏi Minh Hề Công Quán, ngồi lên trên một chiếc Porsche màu đen.
Vài giây sau, Porsche đen biến mất ở ngoài cửa Minh Hề Công Quán.
Giọng nói của Diệp Hành giống như đang ngậm băng: “Đây là hiệu suất làm việc của các người sao?”
Đứng đầu nhóm bảo vệ đầu đầy mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Diệp, xin lỗi, là bọn tôi hành động sơ suất… Không nghĩ tới nhị công tử sẽ chạy ra ngoài vào lúc giao ca…”
Diệp Hành lạnh nhạt nói: “Điều tra ra bảng số xe Porsche chưa?”
“Bảng số xe đã từng xử lý, sau khi lên cao tốc đã biến mất rồi.”
Bảo vệ càng nói càng sợ hãi, sợ không cẩn thận chọc giận Diệp Hành: “Nhị công tử có thể đã ra ngoài giải sầu rồi.”
“Giải sầu?” Khóe miệng của Diệp Hành nở nụ cười chế giễu,
Là giải sầu hay là chạy trốn?
Lúc không khí phòng quan sát sắp đóng băng, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hà Văn Phương.
“Tổng giám đốc Diệp, tìm được tung tích rồi nhị công tử rồi.”
Vẻ mặt của Hà Văn Phương muốn nói lại thôi, giống như là không dám khai báo.
Diệp Hành: “Nói.”
Hà Văn Phương: “Bọn tôi tra được cỗ xe Porsche kia là… Là của một cô gái tên Lê Viên.”
Diệp Hành cụp mắt, nhìn không rõ là vẻ mặt gì.
Hà Văn Phương kiên trì nói: “Bọn tôi đã điều tra Lê Viên, là nhân vật đông giao ở Ninh Thần, là cùng một người có ý đồ bắt cóc ngài ở bữa tiệc sinh nhật và bắt cóc Diệp tiểu thư ở bệnh viện. Cô ta…”
“Nói tiếp.”
“Hình như cô ta từng là… Tình nhân của cha ngài.”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Nghe thấy tên Lê Viên thêm lần nữa, Diệp Hành cho là mình có hận cô ta.
Thời gian còn nhỏ không mấy tốt đẹp, tên Lê Viên gần giống như là một thứ nguyền rủa đáng sợ, xuyên qua thời gian thời thơ ấu của hắn và Diệp Nguyệt.
Diệp Hành Trạch không yêu Trì Doãn, cũng không yêu hai đứa bé Trì Doãn sinh cho ông.
Hắn nhớ sau khi Lê Viên biến mất, cả ngày Diệp Hành Trạch buồn bực không vui, trở nên tức giận lạ thường, đẩy tất cả oán giận lên người Trì Doãn, giống như ông cũng hận con trai duy nhất của mình là Diệp Hành.
“Nếu không phải vì mày, Viên Viên sẽ không chết.”
“Tại sao người chết không phải là mày.”
Cha của hắn Diệp Hành Trạch, trước khi chết chỉ nói hai câu này với con trai.
Hà Văn Phương tiếp tục nói: “Vừa rồi bọn tôi nhận được bưu kiện của Lê Viên, nhị công tử và tổng giám đốc Đường cũng ở trong tay của cô ta, đối phương yêu cầu chúng ta chuẩn bị mười tỷ tiền chuộc tới Thanh La Loan, nếu như báo cảnh sát sẽ giết con tin.”
Phòng quan sát vừa an tĩnh lại.
“Xem ra là tôi cho cô ta tự do quá mức rồi.” Giọng nói của Diệp Hành nói không nên lời, lạnh lùng: “Đường Minh Hề, anh thật là càng ngày càng lợi hại.”
Đêm qua cùng giường chung gối ấm áp, vào lúc này cũng hóa thành băng sương, Diệp Hành không cách nào tưởng tượng rốt cuộc tim của Đường Minh Hề làm bằng gì, rốt cuộc cậu có thật sự quan tâm mình cho dù là một lúc hay không.
Hắn bỏ vết thương nặng nhất vào trong tay của hắn, bây giờ Đường Minh Hề lấy thương thế của hắn để đối phó với hắn.
Ghê tởm hắn như vậy? Hận hắn như vậy?
Lại không tiếc hợp tác với Lê Viên cũng muốn chạy trốn khỏi hắn?
Vẻ mặt của Diệp Hành vô cùng khó coi, hốc mắt hơi ửng đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu.
Trong phòng thay đồ của Minh Hề Công Quán còn bày đặt hai bộ vừa mới đặt may, tỉ mỉ chọn lựa thiệp mời kết hôn nằm ở trên bàn, trong tay của hắn còn có nhẫn cưới chuẩn bị định chế lại lần nữa.
Nhẫn cưới có khắc tên của hai người, vốn là nương tựa lẫn nhau vào lúc hoạn nạn, đến già cũng không rời.
Diệp Hành cũng chưa từng cảm thấy chói mắt như vậy.
Tất cả giống như chỉ có mình hắn tình nguyện, yên lặng giễu cợt.
Trong phương diện tình cảm, hắn giống như con hề hiến tế tất cả tình yêu của mình.
Kết quả, chỉ tự cảm động chính mình.
“Ầm ——” một tiếng.
Hộp nhẫn hộp bị hắn ném lên kính thủy tinh.
“Keng ——”
Kính thủy tinh mỏng manh rơi đầy mặt đất.
Bay ra từng mảnh nhỏ cắt vào tay của hắn.
Còn kém hơn sự đau khổ trong lòng hắn.
Đám người Hà Văn Phương không dám lên tiếng, không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu.
Một lúc lâu, mới nghe thấy Diệp Hành nặn ra một câu nói từ trong cổ họng: “Chuẩn bị mười tỷ. Đi Thanh La Loan.”
Đường Minh Hề, không phải anh muốn chạy sao.
Tôi thành toàn cho anh.
Đường Minh Hề mở mắt ra lần nữa, vải che trên đầu đã được lấy xuống.
Ánh mắt cậu chợt có ánh sáng chiếu thẳng tới, một lúc lâu cũng không mở ra được.
Đầu tiên nhìn thấy là khóe miệng Đường Nặc có vết máu.
Xem ra vừa rồi y phản kháng rất kịch liệt, đại ca áo đen cũng không có lòng thương hại với y, bây giờ còn nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại.
So với bộ quần áo bảnh bao của Đường Minh Hề, chỉ cần thay áo khoác là có thể đến buổi biểu diễn thời trang Paris thì Đường Nặc giống như người bị hại không ra hình người bị bắt cóc hành hạ.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ xe.
Vài chiếc xe màu đen dừng cách Đường Minh Hề mấy trăm mét, cửa xe mở ra, Hà Văn Phương xuất hiện trong mắt hai người.
Cùng lúc đó, hai tên áo đen bên cạnh Đường Minh Hề lập tức đưa súng lên, chống họng súng đen ngòm vào huyệt thái dương của cậu.
Diệp Hành bước xuống từ trên chiếc Maybach, nhìn qua cảnh tượng chỗ này.
Hai tay của Đường Minh Hề bị trói ở sau lưng, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.
So với quần áo sạch sẽ của cậu, Đường Nặc lại có vẻ chật vật hơn nhiều.
Trên mặt chẳng những có vết thương, quần áo cũng dính vào không ít cát bụi.
Tầm mắt của Diệp Hành lướt qua Đường Nặc, rơi vào trên mặt của Đường Minh Hề.
Bầu trời Thanh La Loan có mây đen đang tới gần, Đường Minh Hề cúi đầu, hình như muốn thoát khỏi tầm mắt của Diệp Hành.
“Diệp Hành!”
Cuối cùng Đường Nặc thức dậy từ trong hôn mê, liếc mắt nhìn thấy Diệp Hành, y hơi rung lên, ánh mắt cũng khôi phục từ vẻ u ám thành có ánh sáng, ánh mắt mang theo mong đợi nhìn phía xa: “Diệp Hành… Cứu tôi!”
Nước mắt cũng rơi từng giọt xuống đất..
Hà Văn Phương lên tiếng: “Lê phu nhân, mười tỷ tiền mặt đã kiểm kê xong, đặt ở trong rương phía sau, bây giờ có thể thả người hay chưa?”
“Thả người?” Bỗng nhiên có một phụ nữ yểu điệu đi xuống từ trên trực thăng: “Khi nào thì tôi nói mười tỷ tiền mặt có thể chuộc được hai người?”
Diệp Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Lê Viên thấy mặt của hắn, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, gần như là cực kỳ phẫn nộ: “Mày với người mẹ tiện nhân của mày ghê tởm như là khắc ra từ một mô hình. Diệp Hành, có cảm thấy cảnh tượng bây giờ nhìn rất quen thuộc không? Hai mươi năm trước Diệp Hành Trạch giống như mày ăn trong chén nhìn trong nồi, tao và Trì Doãn cùng bị trói, cũng là bởi vì súc sinh như mày ở trong bụng cô ta, Diệp Hành Trạch mới bỏ qua tao!”
Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên Lê Viên cất cao giọng, bén nhọn.
Dựa vào đâu hắn có thể sống khỏe mạnh tới bây giờ, còn con trai của cô vĩnh viễn sống trong bóng tối?
Tại sao người nợ Trì Doãn có thể yên tĩnh sống như vậy, mình phải trở thành người bị buông bỏ?
Cô ta cười ha ha một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó: “Cho nên tao cũng làm giao dịch với mày. Mười tỷ tiền mặt chỉ có thể đổi một mạng, Diệp thiếu gia.”
Lê Viên vui vẻ châm chọc: “Vợ và tình nhân, chọn một đi.”
“Cô điên rồi.” Diệp Hành bình tĩnh lên tiếng.
“Tao kêu mày chọn!” Một giây sau, Lê Viên quả thật đã điên theo lời của hắn.
Từ lúc Diệp Hành xuất hiện, cơn ác mộng từ hai mươi năm trước bắt đầu tái hiện, Lê Viên chợt túm lấy súng trong tay của hộ vệ áo đen, hung hăng mà bắt một phát súng về phía Đường Minh Hề.
“Đùng!”
Đường Minh Hề bị tai họa bất ngờ, đạn bay sát qua cánh tay cậu, kéo ra một cái tia máu.
Cả người cậu cũng mạnh mẽ ngã xuống đất.
Mẹ nó?
Trong kịch bản không có cảnh này?
Đường Minh Hề khiếp sợ.
Một giây sau, quả nhiên Diệp Hành đứng không vững, rốt cuộc trên mặt xuất hiện một khe nứt: “Dừng tay!”
“Chọn ai.”
Lê Viên lập tức tỉnh táo từ trạng thái bệnh tâm thần.
Họng súng đen ngòm chỉ vào Đường Nặc rồi lại chậm rãi chỉ vào Đường Minh Hề.
Lê Viên cười đến vặn vẹo: “Diệp thiếu gia, chọn ai?”
…
…
Đường Minh Hề bắt đầu có hơi hối hận vì hợp tác với Lê Viên.
Cứu mạng, sẽ không làm đến điên thật chứ?
Vết thương trên cánh tay của Đường Minh Hề còn hơi đau nhức, trái tim cũng đập thình thịch.
Lê Viên sẽ không nói giả làm thật, thật sự có ý định giết chết cậu chứ?
Cẩn thận vừa nghĩ cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Đường Tiểu Hề, mày thật sự là càng cố gắng càng xui xẻo.
Cậu khẽ cắn răng, yên lặng không một tiếng động thoát khỏi dây thừng đang trói chặt hai tay.
Lê Viên giống như không đợi được Diệp Hành do dự, bắn phát súng thứ hai về phía Đường Nặc.
Lần này không thèm do dự, bắt qua bả vai của Đường Nặc.
Đột nhiên Đường Minh Hề mở to hai mắt, nghe thấy tiếng hét của Diệp Hành: “Đường Minh Hề anh có chừng có mực! Tùy hứng cũng phải có mức độ! Kêu Lê Viên bỏ súng xuống!”
Thì ra là hắn biết mình thông đồng với Lê Viên.
Đường Minh Hề mờ mịt một lúc.
Hình như cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Hành, nhìn về phía mình, ánh mắt có sự thất vọng, có sự tức giận, có lẽ còn có hận.
Đường Minh Hề không muốn làm tổn thương Đường Nặc.
Cậu thì thào lên tiếng: “Tôi không biết…”
Lê Viên đã hoàn toàn điên rồi, nhắm họng súng đen ngòm về phía Đường Minh Hề, khàn giọng hét lên: “Tao kêu mày chọn người mày có nghe không? Súc sinh mày chọn ngay cho tao? Nếu không tao sẽ giết hết bọn họ!”
Diệp Hành nở nụ cười châm chọc nhìn Đường Minh Hề, hình như đang nói còn cần diễn tiếp sao?
Quả thật cũng không cần do dự nữa.
Vẻ mặt của Đường Nặc tái nhợt che bả vai, dưới chân có một vũng máu, giống như Đường Vân ngày đó.
Nhưng mà lựa chọn của hắn không phải là Đường Minh Hề, mà là Đường Nặc.
Một giây sau, Đường Minh Hề nghe được giọng nói của Diệp Hành.
Giống như ghé vào lỗ tai cậu nói, nghe rất rõ ràng, vừa hy vọng không nghe rõ.
“Đường Nặc, tới đây.”
Nhìn cũng không có nhìn.
Đường Minh Hề không biết hình dung cảm giác lúc này như thế nào.
Có lẽ là có trong dự tính, cũng có hơi đau đớn.
Cậu nhìn thấy Đường Nặc được Diệp Hành ôm vào trong ngực, chỉ để lại cho mình một bóng lưng dứt khoát.
Trái tim của Đường Minh Hề đập thình thịch, nỗi đau đớn tràn đầy khắp tứ chi, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cậu nhìn kỹ bóng lưng của Diệp Hành, sau đó dùng sức thoát khỏi dây thừng chậm rãi lui về phía sau mấy bước.
Diệp Hành xoay người, thấy Đường Minh Hề đi từng bước từng bước về phía vách đá..
Trong lòng hắn có một dự cảm xấu, “Đường Minh Hề, anh muốn làm gì?”
Đường Minh Hề mấp máy môi, thì thào tự nói một câu: “Diệp Hành, tôi không biết bơi.”
Nước biển rất sâu cũng rất lạnh, hoàn toàn không giống với nước ấm chỗ bơi lội.
Thật ra thì cậu bơi không tốt như vậy.
Diệp Hành không cách nào hình dung cảm xúc của mình lúc đã sắp xếp xong cho Đường Nặc rồi nhìn thấy Đường Minh Hề chạy về phía vách đá.
Cho đến đến lúc này, hắn vẫn cho là đây chỉ là một trò đùa của Đường Minh Hề với hắn.
Giống như cậu cố ý tìm Lê Viên để hợp tác, tự biên tự diễn giống như bị bắt cóc.
Có lẽ là muốn ghê tởm mình, có lẽ là đổi cách rời đi.
Hắn nói đừng đùa nữa, Đường Minh Hề, đừng nghịch nữa, Đường Minh Hề, thật sự không có ý nghĩa đâu.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ, Đường Minh Hề không hề đùa, cậu sẽ chết.
Thanh La Loan nổi lên cơn gió lốc bị tia chớp xé toạc ra, đây là ngày mưa dông mà cậu sợ nhất.
Cơ thể của Đường Minh Hề vẫn rất nhanh nhẹn, cậu xoay người chạy trốn rất nhanh, sau khi té vài lần vẫn quyết đoán bò dậy, chật vật lại cố chấp, chạy về phía biển sâu.
Cuối cùng Diệp Hành cũng ý thức được cậu muốn làm gì, thân thể và giọng nói cùng run lên: “Đường Minh Hề anh đừng tùy hứng, dừng lại… Đường Minh Hề!”
Đường Minh Hề cảm thấy mình chưa từng chạy trốn nhanh như vậy.
Bỏ rơi Lê Viên, bỏ rơi hộ vệ, ngay cả Diệp Hành cũng không đuổi kịp cậu.
Cậu dừng lại ở bên vách đá, quay đầu nhìn Diệp Hành đang chạy như điên về phía cậu.
Rốt cuộc mưa lớn rơi xuống Thanh La Loan, Đường Minh Hề cảm thấy nước mưa và nước mắt cũng xen lẫn nhau, cậu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói bay vào trong gió.
“Rất hân hạnh được quen biết cậu.”
Cho dù là ngoài sách hay trong sách.
Một giây sau, Đường Minh Hề nhắm mắt lại, cố lấy dũng khí tung người nhảy xuống, giống như con bướm bị xé nát trong cơn gió, biến mất ở vách đá Thanh La Loan.
Trước khi chết, nhìn thấy Diệp Hành hơi sửng sốt, sau đó, vẻ mặt trợn tròn mắt đến muốn nứt ra.
Đúng là sanh diên Harvard có khác. Trong hàng chục cách chạy trốn thì ảnh đâm cho ông kia 1 nhát đau rồi mới trốn :)))