Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Người chung quanh đều bị tiếng khóc thê thảm hấp dẫn lực chú ý, chỉ thấy một nam nhân ôm một đứa trẻ máu me đầy người đang quỳ gối trước một nam tử toàn thân mặc quần áo tím, đeo mặt nạ tím, không ngừng dập đầu bang bang.
“Sao lại thế này?” Mọi người tò mò mà vây quanh nhìn.
“Vừa rồi ta nhìn thấy nam nhân này chạy từ sân tỷ thí tới, con hắn hẳn là tham gia tỷ thí bị trọng thương.”
“Thật đáng tiếc.” Mọi người đều nhìn về phía miệng vết thương của đứa trẻ: “Hình như bị thương không nhẹ.”
“Hẳn là thương tới nội tạng rồi, bằng không, cũng sẽ không chảy máu không ngừng như vậy.”
“Vậy cho dù có uống thuốc, cũng không có tác dụng gì mấy.”
Ô Nhược cùng Tuyển Hành liếc nhau, không hẹn mà cùng đi qua nhìn xem.
Nam tử áo tím ôn hòa nói: “Mỗi ngày ta chỉ khám bệnh cho ba người, người bệnh vừa rồi tiễn đi vừa vặn là người thứ ba, cho nên, xin lỗi, ngươi vẫn là thừa dịp đứa trẻ còn chưa mất nhiều máu, mau đi tìm đại phu khác trị liệu cho hắn đi.”
“Nhưng mà các đại phu khác đều nói con ta bị người đâm xuyên qua ruột, không thể trị liệu cho hắn, đại phu bảo ta lại đây tìm ngươi thử một lần, bọn họ đều nói ngươi có y thuật diệu thủ hồi xuân, cầu xin ngươi, đại phu, cầu xin ngươi cứu con của ta.” Nam nhân dập đầu sắp vỡ đến nơi, máu tươi từ khóe mắt hắn chảy tới khóe miệng, trông vô cùng đáng thương.
Hơi thở của đứa trẻ cũng chỉ còn thoi thóp, không khác gì người sắp chết, mọi người đều đồng cảm với bọn họ, giúp nam nhân cầu tình cho đứa trẻ.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, xin đại phu hãy giúp đỡ, cứu con hắn một mạng đi.”
“Đúng vậy, chỉ là khám bệnh cho nhiều hơn một người so với thường ngày mà thôi, có gì khác nhau.”
“Thân là đại phu, tâm địa sao lại tàn nhẫn như thế, sao ngươi lại có thể thấy chết mà không cứu.”
“Đứa trẻ thật là đáng thương, đại phu, ngươi hãy giúp cho bọn họ đi.”
Hộ vệ đứng bên cạnh nam nhân áo tím tức giận nói: “Công tử nhà chúng ta mỗi ngày chỉ trị liệu cho ba người là có nguyên nhân, các ngươi không hiểu thì đừng có nói lung tung.”
“Chúng ta là không hiểu suy nghĩ của đại phu các ngươi, rõ ràng có thể cứu người lại còn từ chối, cũng không phải là không trả được bạc.”
Hộ vệ của nam nhân áo tím tức không chịu được: “Ngươi.……”
Nam nhân áo tím nâng tay lên, ngăn không cho hắn nói nữa.
Trọng Dung công tử vẫn luôn im lặng bỗng hỏi Ô Nhược: “Từ Tam công tử không phải là y sư sao? Ngươi có thể giúp bọn hắn không?”
Ô Nhược lắc đầu: “Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy khôi phục nội tạng lại như cũ.”
Thâm Tụng nói thầm một câu: “Ta còn tưởng rằng ngươi không gì là không làm được cơ.”
Tuyển Hành lạnh lùng trừng hắn một cái.
Thâm Tụng vội vàng ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Tuyển Hành nói với Ô Nhược: “Đừng để ý lời hắn nói.”
Ô Nhược không thèm để ý cười cười.
Trọng Dung nhìn bọn họ một cái, rũ mí mắt xuống, dường như đang ngẫm nghĩ xem cứu đứa trẻ như thế nào.
Người chung quanh vẫn cứ khuyên bảo nam nhân áo tím.
Nam tử áo tím hết sức khó xử, thấy đứa trẻ càng ngày càng không ổn, lập tức lật quần áo ra kiểm tra miệng vết thương cho đứa trẻ.
Hộ vệ vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Công tử, ngươi không thể tiếp tục……”
“Ta không sao.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nam nhân áo tím nhìn thấy bụng đứa trẻ có một vết thương bị cắt ra, vội vàng sử dụng linh lực trị liệu cho đứa trẻ.
Có người thấy thế, không khỏi nhỏ giọng nói: “Không cần dược vật cũng có thể trị khỏi sao?”
Hộ vệ nghe thấy lời này, hung hăng trừng người nói chuyện một cái.
Ô Nhược vì muốn thấy rõ nam tử áo tím trị liệu cho đứa trẻ như thế nào, liền sử dụng Ảnh Trộm, nhưng mà, y thế nhưng lại không nhìn thấu linh khí lưu động trong thân thể hắn.
Y híp híp mắt, phỏng đoán là nam tử áo tím đã cản trở thăm dò.
Có người nói: “Các ngươi mau nhìn xem, máu chảy ra từ trong người đứa trẻ càng ngày càng ít.”
“Không phải là máu trong người chảy hết rồi chứ?”
“Hẳn là không phải.”
“Ta cảm thấy miệng vết thương của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ.”
Mọi người nhìn kĩ hơn, vết thương trên bụng đứa trẻ xác thật đã nhỏ hơn rất nhiều, mọi người không khỏi giật mình.
Thâm Tụng nói nhỏ bên tai Tuyển Hành: “Chủ tử, ngươi nói nam nhân này liệu có phải là……”
Tuyển Hành cũng đại khái đoán được hắn muốn nói gì, gật gật đầu.
“Có phải là cái gì?” Ô Nhược tò mò hỏi.
Tuyển Hành liếc y một cái: “Ở đây không tiện nói.”
Ô Nhược không hỏi nữa.
Qua khoảng nửa nén hương thời gian, miệng vết thương trên người đứa trẻ biến mất vô tung vô ảnh, trông như chưa từng bị thương.
Ngay khi miệng vết thương liền lại, nam tử áo tím lập tức đút cho đứa trẻ một viên đại bổ đan.
“Thần, thật sự là thần, vậy mà lại chỉ dùng linh lực liền có thể khôi phục miệng vết thương.”
Những người khác cũng chưa từng nhìn thấy loại phương pháp trị liệu này, đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Đứa trẻ từ từ tỉnh lại, suy yếu mà kêu một tiếng: “Cha……”
“Đây, ta đây.” Phụ thân đứa trẻ kích động ôm lấy đứa trẻ: “Thật tốt quá, ngươi không có việc gì.”
Đứa trẻ mơ mơ màng màng mà nhìn người chung quanh một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.
Có người vội vàng hỏi: “Ủa, sao đứa trẻ lại nhắm mắt lại, không phải là đã chết rồi chứ?”
Phụ thân đứa trẻ kinh hĩa, vội vàng nhìn về phía nam nhân áo tím: “Đại phu, con ta……”
Nam nhân áo tím an ủi nói: “Đừng lo lắng, hắn chỉ là quá mức suy yếu nên mới ngất xỉu, sau khi trở về, cho hắn ăn nhiều đồ bổ máu một chút.”
“Cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu.” Phụ thân đứa trẻ vừa ôm con vừa dập đầu tạ ơn với nam nhân áo tím: “Đại phu, không biết tiền khám bệnh là bao nhiêu?”
Hắn vội vàng móc ra một cái túi tiền từ trong tay áo: “Ở đây có một trăm lượng, không biết có đủ hay không?”
Hộ vệ cười lạnh: “Công tử chúng ta khám bệnh cho người ta một lần thấp nhất cũng phải thu vạn lượng hoàng kim.”
Sắc mặt phụ thân đứa trẻ trắng bệch: “Vạn, vạn lượng hoàng kim, ta không có nhiều bạc như vậy.”
Những người khác bất mãn: “Có phải là quá ức hiếp người rồi hay không, chỉ là dùng linh lực khôi phục miệng vết thương liền lấy hơn vạn lượng hoàng kim? Ta từ trước tới nay chưa từng thấy đại phu nào lại thu tiền khám bệnh cao như vậy, cho dù là danh y cũng không thể thu phí cao như vậy.”
Hộ vệ giận dữ: “Ngươi biết cái gì……”
“A Bắn.” Nam tử áo tím cất tiếng bảo hộ vệ ngừng lại không được nói tiếp, lại nói với phụ thân đứa trẻ: “Ta không thu tiền khám bệnh của ngươi.”
Phụ thân đứa trẻ sửng sốt, khóc ròng nói: “Cảm ơn ân nhân, cảm ơn đại ân nhân.”
Nam tử áo tím đứng lên, bỗng nhiên, thân mình lảo đảo, sau đó ngã xuống.
Hộ vệ vội vàng đỡ được hắn: “Công tử, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Nam tử áo tím lắc đầu.
Hộ vệ căm giận trừng mắt với những người nói công tử của bọn họ không phải người, cố ý lớn tiếng nói: “Công tử, ngài tiêu hao quá nhiều linh lực, thân thể căn bản là không trụ được nữa, thậm chí còn có khả năng sẽ mất mạng.”
Những người vừa rồi nói nam tử áo tím không phải người đều cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi ở lại đây, liền lần lượt xoay người rời đi.
Phụ thân đứa trẻ nghe thấy hộ vệ nói vậy, lại vội nhét bạc vào trong tay công tử áo tím, sau đó, cứ như sợ hắn sẽ không nhận lấy, vội vàng nói một câu cảm tạ liền rời đi.
Nam tử áo tím muốn đuổi theo hắn, nhưng mới vừa bước lên một bước, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh, ngay vào lúc thân thể rơi xuống, một nam nhân đầu đội mũ màu đen có rèm nhanh chóng đỡ được nam tử áo tím, mau chóng bế lên hắn, xoay người rời khỏi khu hàng hóa.
Ô Nhược nhìn thấy nam nhân đội mũ đen có rèm liền nheo mắt, vừa rồi khi rèm mũ bị gió thổi bay lên, y nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân chính là nam tử có hai con ngươi mà y gặp được ở chợ nô lệ.
Y vội vàng nói với Tuyển Hành: “Ta còn có việc, lần sau gặp lại.”
Tuyển Hành còn chưa kịp phản ứng, người đã chạy xa hơn hai trượng, hắn vội vàng dặn dò Thâm Tụng đuổi theo nam tử áo tím, sau đó liền đuổi theo Ô Nhược, nhưng mà, Ô Nhược rẽ một cái liền biến mất vô tung vô ảnh.
Đáy mắt hắn hiện lên kinh ngạc: “Sao lại biến mất nhanh như vậy?”
Trọng Dung đuổi theo sau hỏi: “Tuyển Hành đại nhân, chúng ta còn cần tiếp tục đi dạo không?”
“Không cần.” Tuyển Hành nhìn đông nhìn tây muốn tìm bóng dáng của Ô Nhược.
“Lúc trước không phải ngươi nói muốn mua nguyên liệu làm pháp khí sao? Cửa hàng nguyên liệu ở phía trước.”
Tuyển Hành không để ý đến hắn, nhảy lên, dùng khinh công đuổi theo hướng Ô Nhược biến mất.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Trọng Dung trầm mặt đứng tại chỗ, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Một cô nương trẻ tuổi thấy hắn lớn lên đẹp như thiên tiên, liền đánh bạo tiến lên hỏi một câu.
Trọng Dung lấy lại tinh thần, hung ác mà liếc nhìn nàng một cái, cô nương trẻ tuổi sợ tới mức vội vàng rời đi.
Hắn nheo mắt lại bấm tay tính toán gì đó, lạnh lùng cong khóe miệng lên: “Duyên phận cuối cùng cũng yếu đi.”
Trọng Dung buông tay, xoay người đi đến cửa hàng nguyên liệu phía trước mua nguyên liệu.
Ô Nhược sử dụng Tàng Ảnh bí thuật một đường đuổi theo, nam tử áo tím bọn họ đi đến một gian khách điếm bên ngoài Biên thành, do dự một lát, vẫn là quyết định không đi vào, để ngừa bên trong là đầm rồng hang hổ, liền trở về bảo Hắc Tuyển Dực phái người tới bắt người.
Hắc Tuyển Dực phái người đi đến khách điếm Ô Nhược nói, chỉ tìm thấy công tử áo tím Ô Nhược nói, không tìm thấy nam nhân có hai con ngươi.
Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực liền hỏi: “Bắt được người không?”
“Sau khi chúng ta đi đến khách điếm, hắn đã không còn ở khách điếm, nhưng mà ta có phái người canh giữ ở bên ngoài khách điếm.”
“Hắn biết các ngươi muốn đến bắt hắn, khẳng định sẽ không trở lại khách điếm.”
“Nếu hắn là người của nam tử áo tím, vậy chỉ cần bảo vệ cho nam tử áo tím là được.”
Ô Nhược nói: “Y thuật của nam nhân áo tím rất quỷ dị, chỉ dùng linh lực liền có thể chữa lành miệng vết thương của bệnh nhân.”
Hắc Tuyển Dực híp mắt nói: “Hắn hẳn là đời sau tiên nhân Thiên Thánh quốc, chỉ cần sử dụng linh lực liền có thể khiến cho miệng vết thương lành lại.”
“Hả?” Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Hắn là đời sau tiên nhân Thiên Thánh quốc? Đúng rồi, lúc đó ta dùng Ảnh Trộm muốn nhìn lén hắn trị liệu miệng vết thương như thế nào, nhưng mà lại không nhìn thấy.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Ta từng nghe ông ngoại ta nói qua, trước kia Thiên Thánh quốc sợ nhất là người Bí Ẩn tộc, sợ bọn họ đánh cắp y thuật chữa trị của bọn họ, sau đó liền đặc chế một loại quần áo có thể chặn lại dò xét thân thể, không cho người Bí Ẩn tộc nhìn thấy. Vừa rồi nam tử áo tím có lẽ là đoán được ở đó có người Bí Ẩn tộc, cho nên, liền mặc pháp bào che chắn thân thể của mình.”
“Phòng bị người Bí Ẩn tộc như vậy.” Ô Nhược cười lạnh: “Trước kia tộc trưởng Bí Ẩn tộc đúng là có mắt như mù, trung thành và tận tâm với người đề phòng chính mình như thế.”
Hắc Tuyển Dực cong cong môi: “Trước kia người Bí Ẩn tộc cùng người Tử Linh tộc chỉ là không thèm để ý đến quyền thế mà thôi, đương nhiên cũng không thèm để ý đến thái độ của người Thiên Thánh quốc đối với bọn họ.”
“Bọn họ càng đề phòng càng gợi lên lòng hiếu kỳ của ta, ta càng muốn biết mình có thể đánh cắp năng lực của bọn họ hay không.”
“Sẽ có cơ hội.”
Ô Nhược cười nói: “Đúng rồi, Cức Hi trở lại chưa?”
“Trở lại từ lâu rồi, hiện tại hẳn là đang ở trong phòng bọn nhỏ dạy bọn nhỏ đối phó với địch như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi, ta còn lo hắn nửa đường té xỉu.” Ô Nhược lôi Hắc Tuyển Dực ngồi xuống: “Vừa rồi ta đi gặp Lục tổng quản.”
Từ lần đầu Trọng Dung xuất hiện t đã nghi hắn là Thánh Tử, giờ thấy hắn bấm tay tính toán thì càng chắc hơn. Cức Hi bị ám thị r nếu không phát hiện sớm thì có ngày ra tay giết Ô Nhược mất