Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược nhíu chặt mày: “Nếu đã xử tử nàng, vì sao nàng còn có thể xuất hiện ở trong cung?”
Hắc Tuyển Dực nghĩ lại chuyện xảy ra năm ấy, trầm giọng nói: “Lúc ấy, ta cho thị vệ áp giải người đến nhà lao giam lại, chờ ta ăn mặc chỉnh tề xong đi ra ngoài, liền có thị vệ hỏi ta giải quyết nàng như thế nào. Ta từ trước đến nay đều không thích những người vì tham hưởng vinh hoa phú quý mà bò lên trên giường người khác, nhưng nàng thân là cung nữ trong cung ta, biết rõ còn cố tình vi phạm, liền hạ lệnh xử tử nàng làm gương cho những người khác, sau đó bởi vì đối phương chỉ là một cung nữ nên ta không đi xem nàng rốt cuộc đã chết hay chưa. Nhưng không nghĩ tới lúc ấy vậy mà lại có người dám làm trái lời ta nói, ta đã phái người đi điều tra năm đó người xử quyết Niệm Hạ là ai, đứa trẻ cùng nàng đến đây……”
Hắn nắm lấy tay Ô Nhược: “Nàng thành khẩn nói đứa trẻ đó là của ta, đứa trẻ kia quả thật là có vài phần tương tự với ta, cũng biết huyền thuật của hoàng thất chúng ta.”
“Nói như vậy đứa trẻ đó là người hoàng thất?”
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực khẳng định nói: “Nhưng ta có thể khẳng định không phải con ta, lúc ấy ta uống thật sự rất say, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi, căn bản không có khả năng còn sức lực mà chạm vào nữ nhân khác.”
Ô Nhược nghe thấy hắn nhiều lần bảo đảm mình không chạm vào Niệm Hạ như vậy, triệt triệt để để thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, y tin tưởng Hắc Tuyển Dực, nhưng mà thực sự nếu không nói rõ ràng chuyện xảy ra năm đó, tâm tình như thế nào cũng không khá lên nổi.
“Cho dù ngươi có uống say, hẳn là còn có thị vệ ở ngoài cửa canh gác, sao nàng có thể tiến vào trong phòng ngươi?”
“Nàng cùng Phất Thu là cung nữ bên người ta, dựa theo quy củ của hoàng thất trước đây, cung nữ bên người liền giống như nha đầu thông phòng ở những gia đình phú quý bên ngoài, nhưng mà, từ sau khi tổ tiên chúng ta cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, liền không còn quy củ này, nhưng vì vấn đề mặt mũi của hoàng thất, vẫn sẽ vào năm hoàng tử tròn mười hai tuổi chọn ra hai cung nữ bên người đặt bên người hầu hạ, chuyên môn phụ trách quần áo cơm nước cuộc sống hàng ngày của các hoàng tử, cũng có thể gác đêm ở tẩm cung của các hoàng tử, nàng chính là lấy lý do ta uống say muốn ở trong phòng hầu hạ ta mới có cơ hội thực hiện được, từ đó trở đi, ta liền không để lại bất cứ cung nữ bên người nào, phụ trách quần áo cơm nước cuộc sống hàng ngày của ta đều đổi thành thái giám. Tứ đệ cùng Ngũ đệ bọn họ cũng bởi vì chuyện này, liền loại bỏ toàn bộ cung nữ bên người.”
“Nếu đứa trẻ không phải của ngươi, vậy có thể là của ai?”
Hắc Tuyển Dực thấy y tin tưởng mình cũng thở phào nhẹ nhõm, trước khi trở về, hắn kỳ thật rất lo lắng sau khi Ô Nhược nghe được chuyện này sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí có khả năng sẽ không tin hắn: “Tuy nói đứa trẻ này lớn lên giống ta, nhưng có khối người có dung mạo tương tự ta, hơn nữa, hoàng thất nhân số đông đảo, nói không chừng đứa trẻ này di truyền cách đời giống cha ta di truyền dung mạo của tằng tổ phụ bọn họ, cho nên, trước mắt rất khó tra ra hắn là con của ai.”
“Ngươi có muốn đưa người đến chỗ ta, ta dùng Ngôn Linh chi thuật hoặc là Thần Khống chi thuật thử Niệm Hạ một lần hay không? Nói không chừng có thể khiến nàng nói ra chân tướng.”
“Ừm, có thể thử xem, nhưng mà nàng dám mang theo đứa trẻ tiến cung nhận thân, hẳn là sẽ nghĩ đến chúng ta sử dụng Ngôn Linh chi thuật hoặc các huyền thuật khác để bức nàng nói ra chân tướng, nàng khẳng định sẽ có chút phòng bị với chúng ta.”
“Nếu thật là như thế, sau lưng nàng khẳng định có người chủ đạo chuyện này, hơn nữa, 5 năm trước liền bắt đầu tất cả kế hoạch này, người đứng sau màn này vì sao phải làm như vậy? Hắn là muốn dùng đứa trẻ uy hiếp ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế? Hay là muốn phá hư tình cảm của chúng ta?” Ô Nhược nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất có khả năng là muốn phá hư tình cảm của y cùng Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Lúc này xuất hiện, khẳng định là muốn phá hư tìm cảm trước nay của chúng ta, không cho chúng ta giải trừ nguyền rủa.”
“Ý của ngươi là người Cựu tộc làm?”
“Theo lý thuyết thì hẳn là bọn họ, nhưng người Cựu tộc còn không có bản lĩnh lớn như vậy đụng tay đến cả cung của ta.”
Ô Nhược vươn đôi tay ôm lấy cổ Hắc Tuyển Dực: “Vậy ngươi tính giải quyết Niệm Hạ cùng con nàng như thế nào?”
Hắc Tuyển Dực khẽ vuốt tóc của y: “Niệm Hạ vốn dĩ chính là người nên xử tử, nếu không phải nàng hiện tại sinh ra một đứa trẻ thuộc về hoàng thất, ở giây phút ta thấy, đã sớm bị người kéo xuống chém đầu.”
“Hiện tại nàng có con liền không thể giết sao?”
“Không phải không thể giết, chỉ là nương nói đứa trẻ còn nhỏ không thể không có mẫu thân, hơn nữa, chúng ta còn chưa tìm được người đứng sau chuyện này là ai, nếu giết nàng, vậy manh mối có thể sẽ bị chặt đứt, quan trọng nhất là, ta cảm thấy người đứng sau chuyện này với người khống chế thuật sư cấp sáu ám sát con của chúng ta là cùng một người.”
Ô Nhược nao nao: “Cùng một người?”
“Ừm, chỉ là suy đoán mà thôi.” Hắc Tuyển Dực đứng lên buông y ra: “Đã đến trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa trước đã.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, Ô Nhược bảo Hắc Tín dẫn bọn nhỏ đi ngủ trưa, sau đó, phái người đưa mẫu tử Niệm Hạ tới Hành Tinh Cung.
Niệm Hạ bước vào trong cung điện, lập tức lôi kéo đứa trẻ quỳ xuống: “Nô tỳ Niệm Hạ bái kiến Thái Tử Phi.”
Ánh mắt Ô Nhược dừng ở trên người đứa trẻ, híp híp mắt, đây không phải là đứa trẻ gặp được ở phố mỹ thực sao?
Nhớ lúc ấy mẫu thân của đứa trẻ này gọi hắn là Lương Đông, ừm, sau khi thay quần áo mới Đế Hậu cấp cho, càng làm cho người cảm thấy hắn lớn lên thật sự rất giống Đản Đản.
Ô Nhược nhìn về phía mẫu thân của đứa trẻ Niệm Hạ, dung mạo thanh tú, thần thái nơm nớp lo sợ, một bộ dáng nhu nhược đáng thương làm người trìu mến, nếu không phải nàng tiến cung vì lí do nàng từng bò lên trên giường Hắc Tuyển Dực, có lẽ y sẽ sinh ra một tia thương hại với nàng.
“Đứng lên đi.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Niệm Hạ lôi kéo đứa trẻ không dám đứng lên.
Ô Nhược thấy nàng không đứng dậy, liền lười gọi bọn họ đứng lên lần nữa, bọn họ thích quỳ bao nhiêu lâu, liền quỳ bấy nhiêu lâu.
Y chậm rì rì mà cầm chén trà lên nhấp một ngụm trà: “Ta nghe nói đứa nhỏ này là nhi tử của ngươi cùng Tuyển Dực.”
Niệm Hạ sợ hãi trả lời: “Vâng, đúng vậy.”
“Sau đó thì sao?”
Niệm Hạ sửng sốt: “Cái, cái gì sau đó?”
“Ngươi mang đứa trẻ này tiến cung với mục đích gì?”
“Không phải nô tỳ mang con tiến cung, là Mao đại nhân vô tình phát hiện mẫu tử chúng ta ở trên đường, biết được Lương Đông là con của Thái Tử, liền khăng khăng mang chúng ta tiến cung, hắn cho rằng huyết mạch hoàng tộc không nên lưu lạc bên ngoài.”
“Nói như vậy các ngươi không muốn tiến cung?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, hiện tại ta phái người đưa các ngươi ra khỏi cung, sau đó sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.”
Niệm Hạ vội vàng dập đầu tạ ơn: “Cảm ơn Thái Tử Phi, cảm ơn Thái Tử Phi.”
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên vẻ châm chọc, nếu thiệt tình để y sắp xếp cho xuất cung, cần gì phải nói dối đứa trẻ là của Thái Tử.
“Nhưng mà, đúng là theo như lời của Mao đại nhân, nhi tử ngươi là huyết mạch hoàng tộc không thể lưu lạc bên ngoài.”
Y cố ý kéo dài ngữ khí, ngay sau đó, liền bắt được biểu tình lặng lẽ thở phào của Niệm Hạ: “Nhưng mà, ta lại không muốn để cho một nữ tử đã từng leo lên giường Tuyển Dực ở lại trong cung, như vậy đi, con của ngươi ở lại đây để ta chăm sóc, ngươi liền tự mình xuất cung đi.”
Sắc mặt Niệm Hạ biến đổi, cuống quít dập đầu nói: “Thái Tử Phi, cầu xin ngươi đừng tách mẫu tử chúng ta ra.”
Ô Nhược trầm mặt xuống: “Ta cho nhi tử ngươi lại đã là khai ân đối với ngươi, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn, nhất định sẽ giúp hắn chiếm được chức vị Vương gia, để hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.”
“Thái Tử Phi, ta cùng với con ta máu mủ tình thâm, không thể phân cách, cầu xin Thái Tử Phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Ngươi thật đúng là làm ta khó xử, huyết mạch hoàng tộc không thể lưu lạc bên ngoài, nhi tử ngươi khẳng định là phải ở lại trong cung, nhưng mà ta lại không muốn nhìn thấy ngươi……”
“Nếu nô tỳ ở lại trong cung, chắc chắn sẽ trốn vào một nơi xa, tuyệt không sẽ không phá hư tình cảm của ngươi cùng Thái Tử.”
Ô Nhược lạnh lùng cong khóe môi: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi mà cũng có thể phá hư tình cảm của ta cùng Tuyển Dực?”
Nếu không trải qua đời trước, nói không chừng cung nữ này thật sự có thể phá hư quan hệ của y cùng Hắc Tuyển Dực, nhưng mà trải qua đời trước và đời này, cho dù trời có sập xuống dưới, cũng không thể phân tách hai người bọn họ.
Đột nhiên, Lương Đông đứng lên, che ở trước mặt Niệm Hạ, tức giận nói với Ô Nhược: “Đồ trứng thôi, không được ức hiếp mẫu thân ta.”
Ô Nhược nao nao, không khỏi nhớ tới lúc Đản Đản đứng ra bảo vệ mình.
Niệm Hạ vội vàng kéo Lương Đông trở lại.
Ô Nhược cong cong môi: “Ngươi sinh được một đứa con ngoan đấy.”
Đáng tiếc lại chỉ biết lợi dụng, mà không biết yêu thương hắn, thật sự đáng giận.
Niệm Hạ lo lắng Ô Nhược sẽ trút giận lên người đứa trẻ, vội vàng dập đầu nói: “Thái Tử Phi, trẻ con không hiểu chuyện, cầu xin Thái Tử Phi bỏ qua cho chúng ta một lần.”
Lương Đông vẫn mang vẻ mặt tức giận trừng mắt với Ô Nhược.
Ô Nhược cùng Lương Đông nhìn nhau một lát, mới nói: “Nể mặt đứa trẻ này, để cho các ngươi ở tạm trong viện bên cạnh Hành Tinh Cung, người đâu, sắp xếp chỗ ở cho mẫu tử bọn hắn.”
“Tuân lệnh.” Thái giám đứng ở bên ngoài mang theo mẫu tử bọn họ rời khỏi đại điện.
Hắc Tuyển Dực từ bình phong đi ra, mắt đen mỉm cười mà bế Ô Nhược lên ngồi xuống ghế: “Vừa rồi ngươi thật giống người xấu chia rẽ mẫu tử người ta.”
Ô Nhược hừ nhẹ: “Còn không biết xấu hổ mà nói ta, nếu không phải vì ngươi, ta cần phải làm người xấu sao?”
“Đợi sau khi người đứng sau chuyện này, liền lập tức đuổi bọn họ đi.”
Ô Nhược thở dài: “Vừa rồi ta thử dùng Ngôn Linh chi thuật cùng Thần Khống chi thuật, thật đúng là không có hiệu quả với Niệm Hạ.”
“Sẽ tra ra được người phía sau nàng, trừ phi nàng cùng người phía sau cả đời đều không liên hệ.”
Lúc này, ám vệ đi vào cửa đại điện: “Thuộc hạ bái kiến Thái Tử, bái kiến Thái Tử Phi.”
Ô Nhược chủ động trượt từ trên người Hắc Tuyển Dực xuống dưới, ngồi vào ghế bên kia.
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt hỏi: “Sự tình điều tra thế nào rồi?”
Ám vệ nói: “Hai gã thị vệ năm đó xử quyết Niệm Hạ đã chết.”
“Đã chết?” Hắc Tuyển Dực nheo mắt: “Chết như thế nào?”
“Bốn năm rưỡi trước, vào lúc Thái Tử dẫn binh đi bắt lấy Cựu tộc, hai gã thị vệ đã bị Cựu tộc đánh chết.”
Hắc Tuyển Dực nhớ việc này, lúc ấy có rất nhiều thị vệ chết, sau đó, hắn phái người an táng bọn họ, cũng gửi bạc cho người nhà bọn họ.
“Người nhà bọn họ thì sao?”
“Bọn họ không có người nhà.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Ô Nhược nói: “Người sắp xếp chuyện này hẳn là cũng nghĩ đến khi Niệm Hạ lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi nhất định sẽ cho người điều tra việc này, liền tìm cơ hội giải quyết tất cả mọi người từ trước.”
Hắc Tuyển Dực cũng cảm thấy hai gã thị vệ chết quá là trùng hợp, hắn hỏi ám vệ: “Lúc ấy cũng chỉ có hai người bọn họ xử quyết Niệm Hạ?”
“Đúng vậy.”
Hắc Tuyển Dực vẫy tay cho ám vệ lui xuống.
Ô Nhược nói: “Hiện tại chỉ có thể phái người âm thầm giám thị Niệm Hạ.”
“Ừm.”
Sau khi Niệm Hạ cùng nhi tử nàng tiến cung liền vô cùng an phận, chưa bao giờ bước ra khỏi tiểu viện nửa bước, cũng chưa bao giờ truyền ra thanh âm trẻ con chơi đùa, giống như là người không hề ở trong cung, trong viện yên tĩnh đến dọa người.
Ô Nhược không đặt tâm tư ở trên người mẫu tử bọn họ, vẫn nên làm gì thì làm như thường ngày, khi cuộc tỷ thí giữa các thuật sư khôi phục, y lại lần nữa mỗi đêm đúng giờ đến sân thi đấu xem các thuật sư thi đấu.
Bởi vì chín tên thuật sư cấp sáu đã bị Lục tổng quản xử trí nên không thể tiếp tục tham gia tỷ thí, Ô Nhược bọn họ lại cấm bọn nhỏ dự thi, chợ đen chỉ có thể để tất cả thuật sư cấp sáu đấu lại một lần nữa, sau đó tiền hành thi đấu giữa mười người đứng đầu cùng thuật sư cấp năm.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thời gian diễn ra tỷ thí trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến lúc tỷ thí giữa mười người đứng đầu của thuật sư cấp chín, Biên thành lại lần nữa nghênh đón biển người lũ lượt tràn về.
Ô Nhược mang theo bọn nhỏ đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường, cùng Ô Tiền Thanh bọn họ ăn cơm tối xong, liền tới Biên thành, tìm được một vị trí đứng khá gần lôi đài.
Ô Hi vọng mắt nhìn bốn phía, hỏi Ô Nhược: “Nhị ca, Dực ca cùng Đường ca bọn họ lát nữa mới tới xem thi đấu sao?”
Ô Nhược cười nói: “Tối nay là đêm tỷ thí cuối cùng, bọn họ còn bận tuần tra Biên thành, có lẽ sẽ không tới đây xem thi đấu.”
Ô Hi có chút mất mát nhìn về phía U Diệp: “Đại tẩu, lát nữa ngươi phải thi đấu, ngươi khẩn trương không?”
U Diệp bình tĩnh nói: “Ta tuyệt đối có thể đoạt giải nhất, có gì phải khẩn trương.”
Ô Trúc cạn lời: “Ngươi cũng quá tự tin, nếu không đoạt được giải nhất, không phải là rất mất mặt sao?”
Quản Đồng cười dịu hiền: “U nhi thật là tự tin.”
Tiểu Ô U cười hì hì nói: “Phụ thân nhất định có thể đoạt giải nhất.”
Đản Đản cười khanh khách: “Đại bá mẫu, ta và Tiểu Tiểu đều xem trọng ngươi.”
Tiểu Dạ Cức cũng lạnh lùng nói một câu: “Ngươi có thể.”
U Diệp được bốn đứa nhỏ cổ vũ, trong lòng vui đến nở hoa: “Chờ ta đoạt giải nhất mang phần thưởng về đây.”
Ô Thần Lưu vỗ vỗ bả vai U Diệp: “Ta cũng cảm thấy ngươi có thể.”
Ô Tiền Thanh dặn dò U Diệp: “Có thể thắng là chuyện tốt, nhưng cũng phải lựa sức mình, đừng để cho mình bị thương.”
“Được.” U Diệp nhìn về phía Ô Nhược: “Đợi lát nữa nếu đấu với bằng hữu của ngươi, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Không cần ngươi lưu tình.” Ô Nhược nhón chân nhìn về phía bốn phía: “Cũng không biết hắn ở nơi nào, ta còn muốn trước khi tỷ thí cổ vũ hắn một chút.”
“Ta giúp ngươi tìm xem.” U Diệp bay lên, tìm kiếm xung quanh lôi đài, bởi vì những người cần tỷ thí đều sẽ đứng ở những chỗ gần lôi đài, cuối cùng hắn tìm được Tuyển Hành bọn họ ở chỗ không xa nơi trọng tài đứng: “Tìm thấy rồi.”
Ánh mắt Ô Nhược sáng ngời: “Ở đâu?”
U Diệp chỉ phương hướng cho y: “Đứng ở chỗ cách trọng tài không xa, ngươi đi dọc theo dưới lôi đài hướng bên phải, là có thể tìm được bọn họ.”
Ô Nhược giao bọn nhỏ cho Quản Đồng: “Nương, ta đi một lát sẽ về.”
“Ừm.”
Ô Nhược đi men theo lôi đài, quả thật tìm được Tuyển Hành cùng Thâm Tụng bọn họ: “Tuyển Hành.”
Tuyển Hành đang nói chuyện với Thâm Tụng bọn họ nghe thấy thanh âm của Ô Nhược, vội vàng quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Ô Nhược, khóe miệng không khắc chế được mà cong lên: “Phán Dương, ngươi đã đến rồi, là tới xem ta tỷ thí sao?”
“Ta cố ý lại đây cổ vũ ngươi, hy vọng ngươi có thể đạt được giải nhất.”
Tuyển Hành chậm rãi thu hồi tươi cười: “Bằng hữu ngươi cũng sắp lên sân khấu tỷ thí, chẳng lẽ ngươi không hy vọng hắn đạt được giải nhất?”
“Ta đương nhiên cũng hy vọng hắn có thể đạt được giải nhất, nhưng mà, trong các ngươi bất kể là ai đạt được giải nhất, ta đều vui.”
Tuyển Hành lại lần nữa khôi phục ý cười.
Thâm Tụng thoải mái cười: “Chủ tử ta tuyệt đối sẽ không thua bằng hữu ngươi.”
Ô Nhược cười nói: “Chờ sau khi tỷ thí kết thúc, chúng ta lại chọn ra một dịp tỷ thí với nhau một lần, bù cho tiếc nuối không được giao thủ ở trên lôi đài.”
“Được.”
Tuyển Hành ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Ô Nhược, tươi cười trở nên càng sâu, đột nhiên, một bóng người vọt lại đây, đột nhiên đẩy Ô Nhược ra.