Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Húc cùng Hắc Tử Nhã, Hắc Tuyển Đường cũng đều nhìn về phía Tuyển Hành bọn họ, nhăn mày lại.
“Hắc Tuyển Hành!?” Hắc Tuyển Đường khiếp sợ kêu lên: “Tại sao các ngươi lại ở đây?”
Vừa rồi khi hắn tiến vào, bởi vì đại ca đưa lưng về phía hắn, hơn nữa còn ngồi bên tay trái hắn, mà đại tẩu lại ngồi ở bên tay phải hắn, cho nên, hắn chỉ chú ý tới đại tẩu, không để ý những người khác trên bàn.
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng lấy lại tinh thần, trầm mặt xuống nhìn về phía Ô Nhược: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Kỳ thật không cần Ô Nhược nói ra, từ cách Hắc Tuyển Đường bọn họ xưng hô đã có thể đoán được thân phận của y, chỉ là bọn hắn không thể nhìn thẳng vào phỏng đoán trong lòng.
Ô Nhược kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt: “Ta cũng là mấy ngày trước mới biết được thân phận của các ngươi.”
Thâm Tụng ngơ ngẩn mà nhìn y: “Ngươi thật ra tên là Ô Nhược, không phải Từ Phán Dương?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi vậy mà lại là Ô Nhược, là Thái Tử Phi của Thái Tử ……” Thâm Tụng bày ra vẻ mặt khó có thể tin, đây chính là người mà lão chủ tử trăm phương nghìn kế muốn giết, mà bọn họ lại cùng người này làm bằng hữu hơn nửa năm nay.
Đáy mắt Tuyển Hành hiện lên một vẻ phức tạp, nếu hắn không thích Ô Nhược, có lẽ hắn sẽ rất thản nhiên tiếp thu thân phận của y, thậm chí không quan tâm y là Thái Tử Phi, nhưng mà là hiện tại hắn……
Hắn cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, như là muốn xoa dịu không bình tĩnh trong lòng: “Thật vui vì ngươi không tiếp tục giấu giếm thân phận với chúng ta nữa, nhưng nếu chúng ta tiếp tục làm bằng hữu, nói vậy Thái Tử sẽ không vui.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Chỉ cần Tiểu Nhược vui vẻ là được.”
Tuyển Hành giật mình, đối với câu trả lời này cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hắc Tuyển Dực không chỉ không tức giận, ngược lại còn ủng hộ Ô Nhược, ngược lại chính mình lại có vẻ không phóng khoáng, nhưng nếu hắn biết mình dùng loại tâm tình nào cùng Ô Nhược làm bằng hữu, liệu có thể hào phóng tiếp thu như vậy hay không?
Ô Nhược cũng không vội lập tức cho Tuyển Hành một câu trả lời, dù sao thì hoàng thất cùng Cựu tộc từ ngàn năm nay đều như nước với lửa, muốn chung sống hoà bình cũng không phải một việc dễ dàng.
Tuyển Hành trầm mặc một lát, đứng lên nói: “Ta có việc phải làm, rời đi trước.”
Ô Nhược gật đầu: “Đi thong thả.”
Thâm Tụng vội vàng đứng lên đi theo.
Sau khi Tuyển Hành rời khỏi bàn, lại dừng lại bước chân hỏi: “Sáng nay ta nhìn thấy hoàng bảng mới vừa phát ra, nói là đã có người trị khỏi chứng Khuyết Dương, chuyện này là thật vậy chăng?”
Sáng nay hoàng bảng vừa ra, chuyện này đã được lưu truyền vô cùng ồn ào huyên náo, mọi người đều thảo luận xem chuyện này là thật hay giả, có người suy đoán hoàng đế chỉ là muốn cho mọi người một tia hy vọng, khiến cho các bá tánh tin tưởng hoàng thất hơn, ngay cả hắn cũng suy đoán như vậy. Dù sao thì vài thập niên qua, việc trị liệu chứng Khuyết Dương không có một chút tiến triển, người mắc chứng Khuyết Dương cùng người nhà bọn họ đều lâm vào tuyệt vọng, hiện nay hoàng đế phát ra hoàng bảng nói có người đã trị khỏi chứng Khuyết Dương, cũng yêu cầu những người mắc chứng Khuyết Dương chưa đến mức nghiêm trọng mỗi ngày đều phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, không biết mọi người vui sướng đến nhường nào.
Hắc Tuyển Dực nói: “Là sự thật.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng kinh ngạc, sau đó, đi ra ngoài cửa lớn.
Hắc Tuyển Húc ra mệnh lệnh, thị vệ vội vàng nhường ra một lối đi nhỏ để cho Tuyển Hành bọn họ đi qua.
Rời khỏi quán trà, đi đến chỗ không có người Thâm Tụng mới triệt triệt để để lấy lại tinh thần: “Từ Phán Dương vậy mà lại là Thái Tử Phi, ấy, không, phải gọi y là Ô Nhược mới đúng, chủ tử……”
Tuyển Hành vẫn còn đang phát ngốc, cũng không nghe hắn đang nói cái gì.
“Chủ tử.” Thâm Tụng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tuyển Hành lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
Thâm Tụng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, liền hạ giọng nói: “Chúng ta có nên tiếp tục cùng y làm bằng hữu, sau đó……”
Hắn làm một cái cử chỉ ‘giết’.
Tuyển Hành lập tức trầm mặt xuống: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh.”
Thâm Tụng ngượng ngùng cười hắc hắc: “Ta cũng chỉ nói giỡn mà thôi, nếu thật sự bảo ta đi làm việc này, quả thật là ta không hạ thủ được, bất kể nói như thế nào, chúng ta cùng y cũng đã làm bằng hữu với nhau nửa năm trời.”
Tuyển Hành nhíu chặt mày nhìn nơi xa, tâm tình phức tạp mà nói: “Như thế nào cũng không nghĩ tới y lại là Thái Tử Phi của Hắc Tuyển Dực ……”
“Y còn chưa cùng Thái Tử đại hôn, không tính là Thái Tử Phi chân chính đi?”
“Y đã từng thành thân với Hắc Tuyển Dực ở Thiên Hành Quốc, hai đứa nhỏ của bọn họ đều là dùng máu thịt của chính mình dung hợp với đá tam thất biến hóa thành, cho dù còn chưa đại hôn, địa vị cũng không thể dao động.”
Thâm Tụng kinh ngạc nói: “Nói như vậy, Đản Đản là đá tam thất biến thành?”
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Hẳn là vậy.”
Thâm Tụng thấy Tuyển Hành từ sau khi rời khỏi quán trà, cảm xúc vẫn luôn rất suy sụp, liền hỏi: “Chủ tử, ngươi có phải rất khó tiếp thu chuyện… Ách… Ô Nhược là Thái Tử Phi hay không?”
Tuyển Hành nhấp môi không nói lời nào.
“Chủ tử, ngươi quan tâm y như vậy sao?” Thâm Tụng không hiểu lắm, mỗi lần cùng Ô Nhược gặp mặt, hắn dường như đều đi theo bên cạnh chủ tử, nói về cảm tình đối với Ô Nhược, hắn cùng chủ tử hẳn là không sai biệt lắm mới phải, nhưng mà, vì sao chủ tử lại quan tâm Ô Nhược như vậy?
“Đâu chỉ……” Tuyển Hành nói hai chữ liền ngừng lại.
Thâm Tụng cứ cảm thấy trên người chủ tử lộ ra một cỗ hơi thở thương tâm nói không nên lời, liền đổi đề tài: “Chủ tử, lúc Từ tiểu thư bị trọng thương chúng ta cũng có mặt, nếu không đi thăm nàng, có vẻ không hay lắm, dù sao thì hiện tại nàng vẫn là vị hôn thê của ngươi.”
Tuyển Hành không thích Từ Toàn Huỳnh, nhưng mà, hắn phải điều tra về bạch y nam tử, liền cùng Thâm Tụng đi đến Từ gia.
Gia chủ Từ gia đang ở trong đại sảnh nổi trận lôi đình, nhìn thấy cháu gái bảo bối bị thương không ra hình người, hắn đau lòng không thôi, đầu tiên là hung hăng xử phạt hạ nhân đi theo bên người Từ Toàn Huỳnh, sau đó lại phái người đi tìm đại điểu quái và đi tới Từ gia tìm Từ Phán Dương.
Những người khác cũng cúi gằm đầu không dám lên tiếng.
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng tiến vào trong đại sảnh liền nhìn thấy đầy đất bừa bãi, tất cả đều là chai lọ cốc chén gia chủ Từ gia đập vỡ.
Gia chủ Từ gia vừa thấy Tuyển Hành, vẻ mặt bi phẫn nói: “Thiếu chủ, Huỳnh nhi bị thương nghiêm trọng như thế, thân là vị hôn phu ngươi nhất định phải báo thù cho nàng.”
Tuyển Hành nhíu mày “Nàng đâu rồi?”
“Đại phu đang chữa thương cho nàng ở trong phòng nàng, lão phu cùng ngươi qua đó xem nàng.” Gia chủ Từ gia cùng hắn đi ra đại sảnh, kích động nói: “Đại phu nói, cần phải một hai năm, thương thế trên người nàng mới có thể khỏi.”
Tuyển Hành kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy?”
Dưới tình huống bình thường, bị lửa lớn làm bỏng, chỉ cần dùng thuốc mỡ là có thể trong vòng nửa tháng phục hồi như cũ.
“Con đại điểu quái kia có được huyết mạch phượng hoàng, lửa nó phun ra lợi hại gấp trăm lần so với lửa bình thường, lại còn mang theo hỏa độc, không thiêu cháy Huỳnh nhi thành tro tẫn đã là vạn hạnh, đại phu nói, thương thế đó còn chưa là gì, quan trọng nhất chính là đôi mắt nàng, đôi mắt nàng đã không thể khôi phục được nữa, trừ phi……” Gia chủ Từ gia nói đến một nửa ngừng lại.
Tuyển Hành biết hắn muốn nói trừ phi là nhờ đời sau tiên nhân Thiên Thánh quốc ra tay, nếu không, đôi mắt căn bản là không trị khỏi: “Gia chủ Từ gia, vì sao ngươi biết đại điểu quái có được huyết mạch phượng hoàng?”
Trong lòng gia chủ Từ gia hiểu rõ không thể giấu được chuyện này, liền thành thật trả lời: “Con đại điểu quái này là ta cùng các trưởng lão khác bắt được, tuy rằng dùng pháp khí để khống chế nó, nhưng mà nó đã đạt tới trình độ có thể hóa hình, pháp khí có chút không khống chế được nó, sau đó liền khóa ở hậu viện, ai ngờ Huỳnh nhi lại mang nó theo đi ra ngoài, ai ngờ nó…… Aiiii……”
Thâm Tụng: “……”
Cái này căn bản là gieo gió gặt bão, muốn bọn họ báo thù cho Từ Toàn Huỳnh như thế nào? Chẳng lẽ mắng cho Từ Toàn Huỳnh một trận, nói nàng không nên mang yêu thú đi ra ngoài sao?
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Tuyển Hành hỏi: “Gia chủ Từ gia, bên cạnh Toàn Huỳnh có phải có một tên thuật sư cấp chín lợi hại, linh lực của hắn so với ta chẳng phân biệt trên dưới hay không?”
Gia chủ Từ gia nhíu mày: “Không có.”
Tuyển Hành nhìn ra hắn không giống như là đang nói dối, cũng không lại tiếp tục hỏi nữa.
Bọn họ đi vào tiểu viện của Từ Toàn Huỳnh, tiếng khóc bi thống từ bên trong truyền ra.
Mẫu thân Từ Toàn Huỳnh nhìn thấy gia chủ Từ gia đã đến, vội vàng đi đến trước mặt gia chủ Từ gia khóc lóc: “Cha, ngươi nhất định phải báo thù cho Huỳnh nhi.”
“Lão phu nhất định sẽ báo thù cho Huỳnh nhi.” Gia chủ Từ gia đi vào trong phòng.
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng là nam nhân không tiện bước vào khuê phòng của cô nương, liền ở bên ngoài chờ, sau đó, ngoài ý muốn nhìn thấy Trọng Dung cũng đứng ở ngoài cửa phòng Từ Toàn Huỳnh.
Thâm Tụng hỏi: “Trọng Dung công tử, sao ngươi cũng ở chỗ này?”
Trọng Dung nói: “Ta nghe nói Từ tiểu thư bị thương, liền lại đây xem nàng, cũng không biết thương thế của nàng như thế nào.”
“Quên mất ngươi ở Từ gia, ngươi muốn lại đây xem Từ tiểu thư cũng chỉ là chuyện cách mấy cái viện.”
Trọng Dung cười nhẹ không nói gì, ánh mắt chuyển tới trên người Tuyển Hành: “Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Từ tiểu thư lại bị thương nặng như vậy?”
“Chuyện này thật đúng là khó mà nói……” Thâm Tụng khó mà nói chuyện này là một tay Từ Toàn Huỳnh gây ra, nếu không phải nàng mang đại điểu quái đi đối phó Ô Nhược, mà đại điểu quái lại vừa khéo là yêu thú của Hắc Tuyển Dực, cũng sẽ không làm chính mình bị thương: “Đúng rồi, Trọng Dung công tử, ngươi không biết Từ Phán Dương y kỳ thật……”
Tuyển Hành bỗng chốc trầm mặt xuống ngắt lời hắn nói: “Thâm Tụng!”
Trọng Dung nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Thâm Tụng ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Lúc này, một tên thủ vệ vội vàng đi đến chỗ Gia chủ Từ gia bẩm báo: “Gia chủ, người chi thứ Từ gia đều không thấy đâu nữa.”
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng liếc nhau.
“Cái gì!?” Gia chủ Từ gia từ trong phòng mau chóng đi ra, giận dữ hỏi: “Cái gì mà không thấy đâu nữa?”
“Khi chúng ta đi đến phủ đệ của Từ Dĩ Nhuận, đại môn nhà bọn họ khóa chặt, bên trong không có bất cứ người nào.”
Gia chủ Từ gia giận dữ: “Bọn họ nhất định là biết cháu gái lão phu bị thương do Từ Phán Dương gây ra mà bỏ chạy.”
Tuyển Hành híp híp mắt, gia chủ Từ gia là muốn đẩy việc Từ Toàn Huỳnh bị thương lên người Ô Nhược.
Ngay sau đó, lại thêm một tên hộ vệ chạy vào: “Gia chủ, có người gửi một phong thư cho ngươi.”
Gia chủ Từ gia tạm nén lửa giận nhận lấy thư: “Ai đưa tới?”
“Đối phương là một tên ăn mày, tiểu nhân cũng không biết.”
Gia chủ Từ gia vừa mở thư ra vừa hỏi: “Người truyền tin không nói gì sao?”
“Chỉ nói bức thư này phải giao tận tay cho ngươi, sau khi ngươi mở ra liền biết.”
Gia chủ Từ gia nghi hoặc mở bức thư ra, đọc lướt qua một lần, tức khắc, sắc mặt khiếp sợ vô cùng.
Tuyển Hành thấy biểu tình của hắn không đúng, quan tâm hỏi: “Gia chủ Từ gia, xảy ra chuyện gì?”
“Từ Phán Dương vậy mà lại là Thái Tử Phi……”
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng giật mình.
“Khó trách, khó trách người chi thứ Từ gia đều không thấy đâu nữa, buồn cười, Từ Dĩ Nhuận bọn họ căn bản là không để Cựu tộc chúng ta vào mắt, mấy năm nay vẫn luôn an phận thủ mình, hóa ra chính là chờ một ngày này, được lắm, dám lừa gạt chúng ta thời gian dài như vậy, mối nợ này nhất định phải bắt bọn họ trả.” Gia chủ Từ gia tức giận mà đưa bức thư cho Tuyển Hành xem, bên trên viết rõ ràng Ô Nhược biến thành Từ Phán Dương như thế nào, cùng với thân phận thực sự của Ô Nhược và quan hệ của y với chi thứ Từ gia.
Tuyển Hành nhận lấy thư vừa đọc, lập tức nhíu mày, Ô Nhược vừa mới nói cho hắn thân phận của mình liền có người đưa cho gia chủ Từ gia bức thư này, chưa tới nửa ngày, tất cả người Cựu tộc đều sẽ biết chuyện này, đến lúc đó Ô Nhược bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng chuyện này là hắn truyền ra ngoài, mà người truyền tin dường như muốn phá hỏng quan hệ của hắn với Ô Nhược.
Nhưng mà là ai đây? Rốt cuộc là ai truyền tin cho gia chủ Từ gia?
Gia chủ Từ gia nghĩ đến cháu gái nhà mình chính là từ chỗ Tuyển Hành mà quen y, liền hỏi: “Thiếu chủ, ngươi không biết chuyện này sao?”
Tuyển Hành: “……”
Đáy mắt Thâm Tụng hiện lên một tia chột dạ, lớn tiếng bác bỏ: “Thiếu chủ sao có thể biết chuyện này, nếu đã biết, sẽ không lui tới với y.”
“Cũng phải.” Gia chủ Từ gia không có hoài nghi bọn họ.
Thâm Tụng âm thầm thở ra.
Trọng Dung yên lặng mà nhìn bọn họ, không nói gì.