Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ăn cơm trưa xong, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực ngồi xe thú rời khỏi vương phủ.
Trên đường cái người đến người đi, xe thú chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước, Ô Nhược ngồi trên xe nghe thấy người bên ngoài xe đều đang nói chuyện về việc trị khỏi chứng Khuyết Dương, đều hết sức tò mò hoàng thất trị khỏi chứng Khuyết Dương như thế nào.
Hắc Tuyển Dực nghe thấy mấy bá tánh đang khen đại phu đã trị khỏi chứng Khuyết Dương, sung sướng mà cong lên khóe miệng, kéo Ô Nhược vào trong lòng ngực thấp giọng nói: “Tiểu Nhược, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ lục đệ không thể sống đến hiện tại.”
Ô Nhược quay đầu lại hôn một cái lên miệng hắn: “Cảm ơn như vậy mới có thành ý.”
Hắc Tuyển Dực cười nhẹ.
Ô Nhược an tĩnh dựa vào trong lòng ngực hắn, trong đầu lại nghĩ đời trước vận mệnh của Hắc Tuyển Hi là kết cục gì, đáng tiếc, đời trước cho đến khi y chết cũng chưa từng nghe qua Hắc Tuyển Hi người này, nhưng mà, sau khi y cùng Hắc Tuyển Dực thành thân được hơn một năm, Hắc Tuyển Dực đã từng sa sút tinh thần một khoảng thời gian, ước chừng qua hơn nửa năm mới có chuyển biến tốt đẹp, có lẽ lúc ấy Hắc Tuyển Hi không được trị khỏi chứng Khuyết Dương. Sau khi y trọng sinh, đã làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, đời trước, người không chết đều đã chết, người chết đi đều còn sống, còn gặp được những người đời trước chưa từng gặp qua.
Ô Nhược cầm lấy bàn tay to trước ngực, hết sức quý trọng mà nâng lên miệng hôn hôn.
Chỉ là một động tác đơn giản, lại làm trong lòng Hắc Tuyển Dực rung động một trận, không khỏi thắt chặt hai tay, ôm chặt người trong lòng ngực. Cả đời này, có một người đáng quý trọng như thế ở bên cạnh mình, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực mặt dựa vào mặt, thân mật mà cọ cọ: “Sắp đến tháng 11 rồi, thời tiết đã chuyển lạnh, thân thể lục đệ có lẽ sẽ không chịu nổi. Sau khi trở lại trong cung, chúng ta cùng đi thăm lục đệ, ta có chuyện cần dặn dò hắn.”
“Ừm.”
Hai người trở lại trong cung thăm qua Hắc Tuyển Hi lại trở về Hành Tinh Cung, vừa lúc hai đứa nhỏ nghỉ trưa, Ô Nhược bảo thái giám mang Tiểu Tiểu đến đại điện đọc sách huyền thuật mà Lão Hắc thu mua được.
Tốc độ Tiểu Tiểu đọc sách rất nhanh, một buổi chiều liền đọc được hết tất cả số sách huyền thuật, sau đó, lại dùng thời gian ba ngày, đọc hết tất cả đống sách về trận pháp, linh phù, dược liệu v.v. một lượt, mà Ô Nhược mới đọc xong được một quyển, sau đó luyện tất cả các chiêu thức đã học được một lượt cho nhuần nhuyễn, rồi mới đến quyển thứ hai, sau đó vừa đọc sách vừa cùng Tiểu Tiểu nghiên cứu vận dụng kết hợp chúng nó với nhau như thế nào.
Nếu không phải Hắc Tuyển Dực dặn dò Hắc Tín giám sát hai cha con bọn họ, thì hai người bọn họ sẽ mải mê nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ.
30 tháng 10, thân thể Lâu Khuynh Lạc đã hoàn toàn khang phục, liền rời khỏi hoàng cung tiếp tục bận rộn công vụ, sau đó, Hắc Tuyển Dực trở nên vô cùng bận rộn, ba ngày liên tiếp không nhìn thấy người đâu, buổi tối cũng không trở về nghỉ ngơi.
Ô Nhược mới đầu bận rộn cùng Tiểu Tiểu nghiên cứu huyền thuật, không chú ý đến điểm này, sau đó phát hiện đã bảy ngày không thấy Hắc Tuyển Dực trở về, mỗi lần dò hỏi thị vệ của Hắc Tuyển Dực, không phải nghe thấy ‘Thái Tử cùng Lâu đại nhân đi thị sát’, thì là nghe thấy thị vệ nói ‘Thái Tử cùng Lâu đại nhân đang ở chỗ nào đó cứu tế’, tóm lại mỗi lần nghe thấy đều là Hắc Tuyển Dực cùng Lâu Khuynh Lạc ở bên nhau.
Mới đầu nghe còn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau đó cứ luôn nghe thấy thị vệ hội báo Hắc Tuyển Dực cùng Lâu Khuynh Lạc ở bên nhau, Ô Nhược liền có chút buồn bực, đặc biệt có một lần y dặn dò Hắc Tín khi Hắc Tuyển Dực trở về nhất định phải đến đan phòng nói cho y, mà khi y biết được Hắc Tuyển Dực hồi cung vội vàng chạy ra khỏi đan phòng, còn chưa kịp nhìn mặt một cái, Hắc Tuyển Dực đã bị Lâu Khuynh Lạc lấy lí do công vụ khẩn cấp mà gọi đi mất rồi.
Đương nhiên, y tin tưởng con người của Hắc Tuyển Dực, không có khả năng làm ra chuyện phản bội y, chỉ là sau khi y cảm giác được Lâu Khuynh Lạc có ý với nam nhân nhà y, liền cảm thấy là Lâu Khuynh Lạc cố ý chủ đạo tất cả những việc này, cố ý không cho phu thê bọn họ gặp mặt. Nhưng mà, Lâu Khuynh Lạc tìm Hắc Tuyển Dực đều là vì có công vụ cần làm, y cũng không giống như một người hay đố kị mà yêu cầu Hắc Tuyển Dực cùng Lâu Khuynh Lạc bảo trì khoảng cách.
Ô Nhược nghĩ đến đây, cong cong môi, nếu y hiện tại thật sự mới chỉ hai mươi tuổi, có lẽ y thật sự sẽ bắt Hắc Tuyển Dực không được gặp lại Lâu Khuynh Lạc, nhưng tuổi tâm lý của y đã hơn ba mươi tuổi, sớm đã là một nam nhân thành niên.
Như vậy, nam nhân thành niên nên có hành vi của nam nhân thành niên.
“Cha, ngươi đang cười cái gì?” Đản Đản nhìn thấy Ô Nhược đang cười tò mò hỏi.
Ô Nhược lấy lại tinh thần, lau lau cái miệng nhỏ cho hắn: “Ăn no rồi, liền ôm đệ đệ đi nghỉ trưa đi.”
“Vâng.” Đản Đản bế Tiểu Tiểu lên rời đi.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược nhìn về phía Lương Đông: “Ngươi cũng trở về nghỉ trưa đi.”
“Lương Đông cáo lui.” Lương Đông hưng phấn mà chạy ra khỏi Hành Tinh cung, trở lại tiểu viện cách vách: “Mẫu thân, mẫu thân.”
Niệm Hạ nghe thấy thanh âm của nhi tử, tươi cười tiến lên ôm lấy đứa nhỏ: “Vì sao lại vui vẻ như vậy?”
Lương Đông vui vẻ nói: “Ngũ thúc khen ta học giỏi huyền thuật.”
“Lương Đông thật lợi hại.” Niệm Hạ lại hỏi: “Ngươi hiện tại cùng các đệ đệ ở chung như thế nào?”
“Chúng ta thường xuyên cùng nhau chơi đùa.” Lương Đông dù sao cũng là trẻ con, ban đầu nơm nớp lo sợ không dám cùng Đản Đản bọn họ chơi đùa với nhau, hiện tại ở chung lâu rồi, vừa tan học liền tụ tập lại với nhau chơi đồ chơi linh tinh.
Niệm Hạ xoa xoa đầu của hắn: “Nói như vậy ngươi cùng các đệ đệ ở chung rất hòa thuận, vậy có phải ngươi cũng nên đem đồ vật mình thích ra chia sẻ với các đệ đệ hay không?”
Lương Đông vui vẻ gật gật đầu, chạy về phòng mình lôi tất cả các món đồ chơi của mình ra, cầm chiếc tiểu đoản kiếm mình thích nhất đặt ở một bên: “Cái này cho Đản Đản đệ đệ, Đản Đản đệ đệ thích nhất chơi kiếm.”
Sau đó, hắn lại tìm kiếm các món đồ chơi khác, buồn rầu nhíu nhíu mày: “Tiểu Tiểu đệ đệ quá nhỏ, mấy món đồ chơi này hắn đều không chơi nổi……”
Lương Đông nghĩ rồi lại nghĩ, nhìn thấy bánh phật thủ trên bàn, ánh mắt sáng ngời, hắn thích ăn bánh phật thủ nhất, cho Tiểu Tiểu đệ đệ bánh phật thủ là tốt nhất, còn có thể chia sẻ cho Đản Đản đệ đệ ăn.
Niệm Hạ tiến vào sau hỏi: “Lương Đông, ngươi định tặng lễ vật gì cho các đệ đệ?”
Lương Đông cười hì hì: “Tiểu đoản kiếm cùng bánh phật thủ.”
Niệm Hạ lắc đầu: “Không hay.”
Lương Đông sửng sốt: “Không hay?”
“Ừm, tiểu đoản kiếm của ngươi chỉ thích hợp Đại điện hạ chơi, Tiểu điện hạ lại chỉ có thể ở một bên nhìn, còn có, bánh phật thủ của ngươi cũng quá lớn, Tiểu điện hạ căn bản không nuốt nổi.”
Lương Đông nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ?”
Niệm Hạ lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược: “Ngươi tặng nó cho hai vị tiểu điện hạ, bọn họ nhất định sẽ thích. Nhưng mà, ngươi phải đợi khi không có người nhìn thấy, lén lút bỏ nó vào trong nước trà của hai vị tiểu điện hạ, nếu bọn họ cảm thấy nước trà ngon liền chứng minh bọn họ thích lễ vật của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ cho bọn hắn một điều bất ngờ, nói cho bọn họ là lễ vật của ngươi tặng, nếu bọn họ không nói gì, ngươi coi như không biết chuyện này để tránh làm cho bọn họ không vui, cho dù người khác hỏi, ngươi cũng phải nói không biết, biết không?”
Lương Đông nhận lấy đan dược, nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Niệm Hạ lại lần nữa dặn dò: “Nhất định phải nhớ kỹ lời của ta nói.”
“Được.”
Niệm Hạ giúp hắn thay quần áo, ôm hắn lên giường ngủ, sau đó, lại gọi hắn dậy sớm hơn thường ngày khoảng hai chén trà thời gian để đến Hành Tinh Cung học tập, khi Lương Đông đi đến Hành Tinh Cung, thầy giáo còn chưa tới, mà Đản Đản cùng Tiểu Tiểu còn đang nghỉ trưa, trong đại điện, chỉ có Hắc Tín đang bận rộn làm việc.
“Tin bá.” Lương Đông đi vào trong điện, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
Hắc Tín hơi hơi mỉm cười: “Lương Đông điện hạ, nghỉ trưa ngủ ngon giấc không? Có muốn uống một chút thanh tỉnh trà lão nô pha hay không, Đản Đản điện hạ cùng Tiểu Tiểu điện hạ mỗi lần tỉnh lại uống trà lão nô pha xong, liền phấn chấn tinh thần hơn, ngươi cũng uống một chén cho có tinh thần đi.”
Hắn rót cho Lương Đông một chén trà, đặt xuống trước mặt Lương Đông: “Nước trà hơi nóng, ngươi đợi lát nữa hẵn uống.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Hắc Tín tính chuẩn thời gian Đản Đản bọn họ rời giường, lại rót thêm hai chén trà ra cho nguội bớt, một lát sau, thái giám tới báo Đại điện hạ bọn họ đã tỉnh, Hắc Tín liền trở về phòng mặc quần áo cho bọn hắn.
Lương Đông nhìn chằm chằm ba chén nước trà trên bàn một hồi, tiếp theo, tròng mắt sáng ngời, hắn nhìn những thị vệ đứng bất động ở ngoài cửa, nhanh chóng lấy ra đan dược Niệm Hạ đưa, bỏ vào trong chén trà mà lát nữa Đản Đản bọn họ sẽ uống.
Đan dược bỏ vào nước lập tức tan ra, căn bản không thể phát hiện ra trong nước có vật gì.
Lương Đông nghĩ đến hai đệ đệ sẽ thích lễ vật của hắn, liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, trèo xuống dưới ghế dựa, chạy đến phòng của Đản Đản bọn họ xem bọn họ mặc quần áo.
Đản Đản bọn họ mặc quần áo chỉnh tề xong, đã bị đưa tới đại điện.
Hắc Tín cười tủm tỉm mà cầm lấy nước trà: “Nước trà vừa đủ ấm, hai vị tiểu điện hạ uống miếng trà, để cho thanh tỉnh hơn một chút.”
Đản Đản cùng Tiểu Tiểu uống một ngụm nước trà, cả người lập tức có tinh thần hơn rất nhiều.
Lương Đông trợn to đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn bọn họ, đáng tiếc, vẫn không thấy Đản Đản bọn họ nói nước trà ngon, chứng tỏ bọn họ không thích lễ vật của hắn tặng, thần sắc không khỏi mà tối sầm xuống.
Hắc Tín nói: “Thầy giáo tới, Lương Đông điện hạ đừng để cho thầy giáo đợi lâu.”
Năng lực học tập của Lương Đông không tốt bằng Đản Đản bọn họ, cho nên, Lương Đông bất kể là buổi sáng hay là buổi chiều đều phải cùng thầy giáo học chữ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Tới giờ tan học, Lương Đông vội vã mà chạy về tiểu viện của mình: “Mẫu thân, mẫu thân.”
Niệm Hạ nghe lấy thanh âm của hắn mang theo một tia sốt ruột, mau chóng chạy ra: “Làm sao vậy?”
“Đệ đệ, không thích lễ vật của ta.”
Niệm Hạ sửng sốt, vội vàng ôm hắn vào trong phòng, đóng cửa phòng lại nhỏ giọng hỏi: “Ngươi bỏ đan dược ta đưa vào trong nước trà của bọn họ chưa?”
Lương Đông gật gật đầu: “Bỏ rồi.”
“Có ai nhìn thấy ngươi bỏ đan dược vào trong nước trà của bọn họ không?”
Lương Đông lắc đầu.
Niệm Hạ tức khắc thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ có uống nước trà đó hay không?”
“Uống rồi, nhưng bọn hắn không nói thích, cũng không nói không thích.”
“Uống là tốt rồi.” Niệm Hạ vui vẻ cười: “Bọn họ không thích cũng không sao, ngươi lại đem đồ chơi lúc trước ngươi muốn tặng cho bọn họ đi tặng cho bọn họ là được rồi.”
“Mẫu thân không phải nói mộc kiếm cùng điểm tâm không hay sao?”
“Cho dù không hay, cũng là một phần tấm lòng của ngươi, bọn họ sẽ không ghét bỏ.”
“Được.”
Sau khi Niệm Hạ trấn an nhi tử, lại hỏi: “Hai tiểu điện hạ uống trà xong, làm cái gì?”
“Đản Đản đệ đệ cùng ngũ thúc học tập huyền thuật, Tiểu Tiểu đệ đệ cùng Thái Tử Phi đọc sách.”
Niệm Hạ chau mày: “Khi ngươi trở về, hai vị tiểu điện hạ có chỗ nào không thoải mái trong người hay không?”
Lương Đông lắc đầu: “Không có.”
Niệm Hạ cảm thấy nghi hoặc trong lòng: “Kỳ quái, tại sao lại không có phản ứng?”
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là đá tam thất biến thành, cho nên đan dược không có tác dụng đối với bọn họ?
Niệm Hạ lại đợi một buổi tối, vẫn là không nghe thấy hai vị điện hạ xuất hiện dị thường, liền vào đêm khuya lén lút ra bên ngoài tiểu viện ném một mảnh lá cây, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.