Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược cùng Lão Hắc tán gẫu, Tứ Thất liền đi vào, hắn nhỏ giọng nói vài câu ở bên tai Ô Nhược, là chuyện hôm trước Ô Nhược muốn hắn điều tra.
Ô Nhược nhăn chặt mày: “Đã điều tra hết?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra trước kia chúng ta đều đã điều tra lầm hướng.” Ô Nhược vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lui ra, nghiêng đầu nói với Lão Hắc: “Nếu chuyện này thực sự giống như ngươi nói, nếu chuyện này là thật, ngươi có công lao rất lớn.”
Lão Hắc biết y muốn nói chuyện gì: “Chỉ là vô tình phát hiện, không dám kể công.”
“Buổi tối phải nói chuyện này cho Tuyển Dực.”
Tối hôm đó, Ô Nhược căn chuẩn thời gian, chờ đến khi các đại thần ở công văn điện đều làm việc sắp xong rồi, mới bưng canh hầm đi thăm Hắc Tuyển Dực.
Hiện giờ các đại thần trong công văn điện đều đã quen với việc Thái Tử Phi đưa canh lại đây, vừa lúc có thể lấp đầy cái bụng, mọi người không còn phải chịu đói như vậy nữa, cho nên, mọi người vừa nhìn thấy Ô Nhược đến, khỏi phải bàn là vui đến mức nào, không chỉ có canh ăn, còn có thể trở về nghỉ ngơi.
Ô Nhược đợi các đại thần đi rồi, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hắc Tuyển Dực, gối cằm lên trên vai hắn nhỏ giọng nói: “Nói với ngươi một chuyện quan trọng.”
Hắc Tuyển Dực vừa ăn canh vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Ô Nhược dùng linh lực cảm ứng bốn phía, xác định không có người nghe lén mới nói nhỏ bên tai Hắc Tuyển Dực: “Ta hoài nghi Lương Đông không phải Niệm Hạ sinh ra.”
Hắc Tuyển Dực hơi chau mày, phản ứng không phải rất lớn, hắn cũng đã từng suy đoán qua chuyện như vậy, chỉ là không có chứng cứ, phái người đi điều tra qua, cũng không tra ra hoàng thất cùng mạch hệ với hắn có ai phát sinh quan hệ với hạ nhân trong phủ hoặc là với nữ tử hoặc nam tử bên ngoài, cũng không nghe nói ai có con riêng ở bên ngoài, dù sao thì tổ huấn của bọn họ vẫn là vô cùng nghiêm khắc, không cho phép hậu bối tùy ý làm bậy.
Tổ tiên quy định tổ huấn như vậy, cũng là hy vọng một ngày kia có thể giải trừ nguyền rủa, sẽ không bởi vì hoàng thất bọn họ ra ngoài yêu đương bậy bạ dẫn tới giải trừ nguyền rủa thất bại.
“Hơn nữa, ta còn có một cái suy đoán lớn mật, Lương Đông rất có khả năng là nhi tử của đường ca Hắc Địch Huy.”
“Cái gì?” Hắc Tuyển Dực đập mạnh chén canh lên mặt bàn, bang một tiếng, tức khắc, nước canh văng ra ngoài, bắn vào trên công văn.
Ô Nhược vội vàng lấy khăn lụa ra, cẩn thận mà thấm lấy nước canh trên công văn.
Hắc Tuyển Dực đè nặng lửa giận, trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại suy đoán như thế?”
“Ngày hôm trước, Lão Hắc đi tặng bút lông cho Phất Thu, trùng hợp nghe thấy cuộc trò chuyện của Niệm Hạ cùng Phất Thu……” Ô Nhược thuật lại lời của Lão Hắc nói một lần: “Lão Hắc nhìn thấy Niệm Hạ khi nghe thấy Phất Thu nói Lương Đông không giống nàng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, cũng hết sức kích động, Lão Hắc vừa thấy liền cảm thấy nàng có vấn đề, liền nói với ta chuyện này, ngươi cũng biết Lão Hắc rất thạo nhìn mặt đoán ý, cho nên, sau khi ta nghe xong cũng thấy có cái khả năng này, liền bảo Tứ Thất đi hỏi thăm về chuyện 4, 5 năm trước, xem có người hoàng thất nào từng có quan hệ ái muội không rõ với người khác hay không, nhưng mọi người đều an an phận phân, cũng chưa từng cùng hạ nhân hoặc người bên ngoài làm bậy, cũng chỉ có dâu cả của nhà nhị bá ngươi vào ba năm trước vừa mới sinh được một đứa con liền bị chết, cho nên, ta đoán liệu có phải là có người thừa dịp nàng sinh liền đánh tráo mất đứa nhỏ, hoặc là đút cho đứa nhỏ đan dược làm chết giả, qua mắt mọi người, chờ sau khi hạ táng đứa nhỏ, lại đem nó ra ngoài hay không.”
Trước kia y hay nghe nói hoàng thất thường có chuyện như vậy xảy ra, ví dụ như phi tử trong cung vì muốn có nhi tử để ổn định địa vị liền mua chuộc bà mụ của các phi tử khác cũng chuẩn bị sinh, nếu mình sinh ra nữ nhi, mà đối phương lại sinh ra nhi tử liền sẽ nhân cơ hội đánh tráo đứa trẻ.
Tôn tử của Ngự Hiền thân vương rất có khả năng cũng bị người động tay động chân, bởi vì giống như khi phụ nhân ở các gia đình phú quý khác sinh con, người trong nhà đều chờ ở ngoài cửa, để cho bà mụ cùng các nha đầu khác canh giữ ở bên trong, vậy trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Ngự Hiền thân vương bọn họ ở bên ngoài căn bản là không biết.
Hắc Tuyển Dực híp híp đôi mắt sắc lạnh, chuyện này không phải không có khả năng.
Ô Nhược tiếp tục nói: “Tuy nói đường tẩu sinh con vào ba năm trước, muộn hơn Niệm Hạ một năm, nhưng đứa trẻ ba tuổi với đứa trẻ bốn tuổi thoạt nhìn cũng không khác nhau là mấy, mọi người căn bản là không thể phân biệt được đứa nhỏ mấy tuổi.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắn cũng bởi vì tuổi của đứa trẻ kém một năm so với thời điểm xảy ra việc kia nên mới không suy đoán Lương Đông có thể là đứa con ‘đã chết’ của đường ca hắn, hơn nữa, đứa trẻ kia đã ‘chết’ dưới mí mắt của nhị bá phụ, liền không nghĩ tới đứa trẻ có khả năng là chết giả.
“Chuyện này ta phải điều tra kĩ một phen.” Hắc Tuyển Dực gọi Hắc Quý tới bảo hắn lặng lẽ đi điều tra bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho đường tẩu hắn.
Ô Nhược chờ sau khi Hắc Quý rời đi tiếp tục nói: “Người đánh tráo đứa trẻ hẳn chính là người phái người lên lôi đài giết chết nhi tử của chúng ta, mục đích là để cho Lương Đông trở thành nhi tử duy nhất của ngươi, có thể thuận lợi kế thừa vị trí Thái Tử, về sau Lương Đông chính là hoàng đế, người đứng đằng sau thao túng tất cả chuyện này sẽ đạt được toàn bộ quyền lợi, ngươi cảm thấy dã tâm của ai có thể lớn như vậy?”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Người có dã tâm lớn như vậy đều che giấu dã tâm của mình rất kĩ……”
“Ngươi có đối tượng hoài nghi rồi chứ?”
“Ừm, trước mắt ta có ba đối tượng hoài nghi, trong đó có một người là đời sau của chi thứ từng giúp tổ tông chúng ta đoạt được ngôi vị hoàng đế Đình Hạc Vương Hắc Kiêm, bọn họ không phục chúng ta chính thống hoàng thất, năm đó tổ tiên bọn họ cũng có phần trợ giúp tổ tiên chúng ta cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, hiện tại lại phải thần phục dưới chân chúng ta, trong lòng luôn cảm thấy không phục, thường làm ra mấy chuyện đi ngược lại với chúng ta, nhưng tổ tiên có tổ huấn, đời sau là chúng ta bắt buộc phải lấy lễ đối đãi với công thần cùng con cháu của bọn họ, mà bọn họ cũng không còn làm ra những việc vô cùng khác người, chúng ta liền mắt nhắm mắt mở, một người khác chính là Cùng Vĩnh Vương, tổ tiên bọn họ là Cựu tộc, năm đó khi tổ tiên chúng ta cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, tổ tiên bọn họ đột nhiên từ bỏ phản chiến, tổ tiên chúng ta mới có cơ hội lớn hơn nữa cướp được ngôi vị hoàng đế. Người cuối cùng……”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày chặt hơn một chút: “Chính là Lịch Quận Vương……”
“Lịch Quận Vương? Phụ thân của Thiên Diêu quận chúa?”
“Ừm, tổ tiên hắn từng là người Cựu tộc, sau đó bởi vì quan hệ cùng Cựu tộc càng ngày càng xa, huyết mạch cũng càng lúc càng mờ nhạt, dần dần, không còn có bất cứ liên hệ gì với Cựu tộc, vốn dĩ hắn không có tư cách ngồi trên vị trí quận vương, nhưng hắn cưới tiểu di nương của ta, nương ta từ nhỏ đã yêu thương tiểu di nương như nữ nhi ruột thịt, cho nên, khi tiểu di nương thành thân, cha ta liền phong cho tiểu dượng làm quận vương, bình thường ăn không ngồi rồi, chỉ có khi nào Lễ Bộ bận rộn nhất mới có thể đến Lễ Bộ giúp đỡ.”
“Vậy tại sao ngươi lại hoài nghi hắn?”
“Trước kia chưa từng hoài nghi qua hắn, nhưng từ khi Diệu Nghi chỉ ra ngươi có quen biết Cựu tộc, liền sai người nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì ta hoài nghi là hắn hoặc là Lâu Khuynh Lạc âm thầm xúi giục Diệu Nghi đêm đó tới đưa điểm tâm cho nương ta, sau đó sắp xếp một loạt chuyện để hãm hại ngươi, mà người của ta cũng chậm rãi tra ra được một vài chuyện không tầm thường.”
Ô Nhược lập tức nhíu chặt mày: “Nếu thật là hắn, hắn che giấu cũng thật quá tốt, trước đó đến cả ngươi cũng không phát hiện ra, trong mấy năm nay còn có thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy.”
“Hiện tại phát hiện ra hắn cũng còn chưa muộn, ta sẽ phái người nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần có chứng cứ xác thực, liền lập tức bắt hắn lại.”
“Hắn có thể che giấu kĩ như vậy, hẳn là không dễ dàng bắt hắn như vậy.”
Hắc Tuyển Dực cười lạnh: “Nhưng hắn sốt ruột, nếu không phải sốt ruột, cũng sẽ không để lộ ra dấu vết nhanh như vậy.”
Ô Nhược nhướng mày: “Hắn sốt ruột cái gì?”
“Hắn là huyết mạch Cựu tộc, đương nhiên là lo lắng chúng ta giải trừ nguyền rủa thành công.”
“Nói như vậy, Cùng Vĩnh Vương hẳn là cũng lo lắng chúng ta sẽ giải trừ nguyền rủa thành công?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Sau khi giải trừ được nguyền rủa, Cựu tộc thật sự sẽ biến mất sao?”
Đó có phải cũng chứng tỏ Tuyển Hành cũng sẽ biến mất hay không? Liệu Tuyển Hành có sợ mình biến mất hay không?
Aiiiii, tuy hai người hiện tại vẫn là bằng hữu, nhưng sớm hay muộn gì vẫn là phải biến thành địch nhân, đây là điều mà y không muốn đối diện nhất.
Hắc Tuyển Dực cũng không chắc chắn lắm: “Có lẽ sẽ biến mất.”
“Có biện pháp giải quyết nào không?”
“Không có.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ánh mắt Ô Nhược rời khỏi trên người Hắc Tuyển Dực, nhìn thấy vị trí ngồi của Phó Hiệu: “Đúng rồi, Phó Hiệu đại nhân có phải không hợp với Lịch Quận Vương hay không?”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Tại sao ngươi lại biết bọn họ không hợp?”
“Hôm nay ta nhìn thấy không khí giữa hai người bọn họ quái quái, cho nên liền đoán bọn họ quan hệ không tốt.”
Hắc Tuyển Dực giải thích: “Bọn họ đã từng vì chuyện phát bạc của Hộ Bộ mà xích mích với nhau, năm đó Lịch Quận Vương yêu cầu được phát nhiều bạc để tổ chức hiến tế, nhưng Phó Hiệu đại nhân cho rằng quân đội cần bạc hơn, liền xảy ra tình huống khi chưa báo cho Lịch Quận Vương, đã phát bạc cho quân đội trước, dẫn tới Lịch Quận Vương mất hết mặt mũi, buổi hiến tế cũng chuẩn bị không ra làm sao, cha ta vì thế mà vô cùng tức giận, Lịch Quận Vương liền đùn đẩy việc này lên người Phó Hiệu đại nhân.”
Nói tới đây, hắn không khỏi nghĩ tới một vài chuyện.
Ô Nhược thấy hắn đang suy nghĩ gì đó, cũng không quấy rầy, qua một hồi lâu sau mới cầm lấy chén đút cho hắn ăn canh.
Hôm sau, ăn cơm sáng xong, Ô Nhược liền mang theo bọn nhỏ đi tìm Đại Linh Sư.
Đại Linh Sư vừa làm việc, vừa chơi cùng bọn nhỏ, vừa dạy dỗ Ô Nhược học tập lễ nghi, tuy bận rộn nhưng lại vui vẻ vô cùng.
Ô Nhược học hành rất nghiêm túc, cũng học rất nhanh, chỉ cần một buổi sáng, Ô Nhược đã nhớ được gần hết các động tác, chỉ là không đủ tiêu chuẩn.
Đại Linh Sư nhìn thấy cung nữ bưng đồ ăn tiến vào liền nói: “Chúng ta luyện đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục, Tiểu Nhược, ngươi cùng Đản Đản bọn họ ở lại đây ăn cơm trưa đi.”
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế: “Quả nhiên hoạt động hiến tế của hoàng tộc phức tạp hơn hoạt động hiến tế của tiểu gia tộc rất nhiều, quy củ cũng nhiều.”
Nghĩ đến khi y ở Ô gia Cao Lăng thành, nào phải học nhiều thứ như vậy, chỉ cần có tộc trưởng cùng các trưởng lão chủ trì, con cháu chỉ cần có mặt đầy đủ là được.
Đại Linh Sư ngồi xuống bên cạnh y: “Quy củ của Tử Linh Quốc chúng ta còn xem như là rất ít, các quốc gia khác nhiều quy củ đến nỗi đến cả ta cũng không chịu nổi.”
“Đại Linh Sư, Lịch Quận Vương tới.” Cung nữ bên ngoài đi vào nói.
Ánh mắt Ô Nhược chợt lóe, hỏi: “Lịch Quận Vương tới tìm Đại Linh Sư có chuyện gì?”
Đại Linh Sư vừa ý bảo cung nữ mời Lịch Quận Vương tiến vào, vừa nói: “Hắn là người của Lễ Bộ, hắn phụ trách chuẩn bị cho hiến tế, nhưng lại không thể hoàn toàn làm chủ, còn cần hỏi một vài ý kiến của ta.”
Lịch Quận Vương đi vào đại điện, nhìn thấy Ô Nhược cũng ở đây, lập tức bày ra một vẻ tươi cười: “Thái Tử Phi cũng ở à.”
Ô Nhược gật đầu: “Ừm, Đại Linh Sư đang dạy ta lễ nghi cùng quy củ cho buổi hiến tế.”
Đại Linh Sư bảo Lịch Quận Vương ngồi xuống: “Lịch Quận Vương, chúng ta vừa lúc sắp ăn cơm trưa, ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng chúng ta đi.”
“Được.” Lịch Quận Vương không khách khí ngồi xuống.