Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Đế Hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế, Đế Hậu thiên tuế, thiên thiên tuế, Thái Tử thiên tuế, thiên thiên tuế……” Trên quảng trường toàn bộ là tiếng khấu kiến vang dội của quần thần.
Ô Nhược lần đầu tiên nhìn thấy cục diện khoa trương như thế, liếc mắt nhìn xuống, tất cả mọi người trên quảng trường đều quỳ trên mặt đất.
Từ cuối quảng trường cho đến nhà thờ tổ hoàng thất còn khoảng một dặm, ngẩng đầu lên nhìn là có thể nhìn thấy đại điện cao lớn sừng sững ở trong gió tuyết.
Ở phía trước đại điện là đài hiến tế, đã có một đoàn tộc nhân hoàng thất mặc trang phục màu tím đen đang đứng thẳng tắp chờ Đế Hoàng bọn họ lại đây.
Ngang hàng với Đế Hoàng hoặc là đám tiểu bối của Đế Hoàng khi nhìn thấy Đế Hoàng đi lên dàn tế, lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến Đế Hoàng, Đế Hậu……”
Tiếp theo, Đế Hoàng dẫn theo Đế Hậu bọn họ hành lễ với các tổ tông có bối phận cao hơn.
Hành lễ xong, từng người đứng vào vị trí của mình, chờ mọi người đều đứng vào vị trí, Đế Hoàng mới xoay người, uy nghiêm mà nâng tay lên, nói với văn võ bá quan: “Bình thân.”
“Tạ Đế Hoàng.”
Các vị văn võ bá quan lại không hẹn mà cùng đứng dậy nhìn về phía Ô Nhược trên dàn tế.
Rất nhiều đại thần sớm đã nghe qua về Thái Tử Phi, nhưng chân chính nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt vẫn là lần đầu tiên, tuấn dung diễm lệ cùng khí chất xuất chúng làm các văn võ bá quan đều cảm thấy vừa lòng, đều cảm thấy vô cùng xứng đôi với thái tử điện hạ của bọn họ, đồng thời lại cảm thấy vô cùng tiếc hận, nghĩ thầm nếu đây là một vị cô nương thì tốt biết bao, nhất định có thể truyền một đoạn giai thoại đến tận sau này.
Lâu Khuynh Lạc đứng ở bên trong đám văn võ bá quan nghe thấy các đại thần khác nhỏ giọng thảo luận Thái Tử Phi cùng Thái Tử vô cùng đăng đối, đáng tiếc lại không phải là một cô nương, trong lòng vừa chua xót vừa hâm mộ đố kỵ, Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược đứng trên dàn tế quả thật là rất xứng đôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy bọn họ là một cặp trời sinh.
Đế Hoàng dùng đôi mắt sắc bén nhìn mọi người một lượt: “Năm mới sắp đến……”
Ô Nhược vừa nghe liền biết Đế Hoàng sắp nói một bài diễn văn dài dòng, ánh mắt từ sau lưng Đế Hoàng rời đi nhìn về phía trên quảng trường, trên mặt đất mặc dù phủ đầy tuyết trắng nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài chỗ nhiễm màu máu đỏ, có thể thấy được không lâu trước đây, ở trên quảng trường, từng có một hồi ác đấu kịch liệt, bởi vậy mới đổi lấy được hoà bình ngắn ngủi hiện nay.
Lịch Quận Vương phía dưới dàn tế nghe thấy Đế Hoàng sắp nói xong, chung quanh vẫn cứ yên tĩnh như vậy, không khỏi nhíu chặt mày.
Sau khi Đế Hoàng nói xong, Đại Linh Sư cũng đứng dậy, nhưng mở miệng ra liền nghe thấy bên ngoài nhà thờ tổ truyền đến tiếng đánh nhau, phát ra tiếng vang rầm rầm.
Không biết ai hô một tiếng: “Cựu tộc đánh vào đây.”
Các văn võ bá quan nhíu chặt mày quay đầu, nhìn thấy đám thị vệ đang ra sức chống cự đám Cựu tộc, mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Người Cựu tộc vậy mà lại có thể đánh vào tận đây.”
“Có thể đánh vào tận đây ngay trước buổi hiến tế, chứng tỏ người của bọn họ vẫn là rất lợi hại.”
“May sao Cựu tộc cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không liền không chỉ đơn giản như vậy.”
“Vậy có còn tiếp tục hiến tế nữa không?”
Các văn võ bá quan quay đầu lại nhìn về phía dàn tế, Đại Linh Sư thấy canh giờ đã qua giờ Tý bốn khắc, quyết định cắt bớt các bước hiến tế dài dòng bắt đầu hiến tế: “Hiến tế đại điển bắt đầu.”
Nhóm đồng tử trên đài hiến tế bắt đầu rải tiền giấy ra không trung, nhờ có gió to thổi, tiền giấy nháy mắt tản ra, trông giống như tuyết trắng, rơi xuống mọi ngóc ngách trên quảng trường.
Đế Hoàng dẫn theo mọi người xoay người, đối mặt với đại điện.
Đại Linh Sư niệm văn tế mọi người đều nghe không hiểu, ở bên người hắn có mười tên tiểu linh sư đang nhảy múa, mà ánh nến trên bàn dường như cũng cảm giác được không khí náo nhiệt, ánh nến càng cháy càng vượng, trong lòng đám hoàng thất vui sướng, có vẻ đây là một cái dấu hiệu tốt.
Khi đám người Cựu tộc còn cách các văn võ bá quan còn chưa đầy nửa dặm, Đại Linh Sư giao cho Đế Hoàng ba nén hương đã đốt cháy được một nửa.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Nhất bái thần linh, nguyện chư vị thần linh phù hộ Tử Linh Quốc mưa thuận gió hoà, phồn vinh, hưng thịnh……”
Đế Hoàng giơ ba nén hương lên, hơi hơi khom người, cung kính nhất bái.
Đám hoàng thất phía sau lại không chỉ đơn giản như vậy, cần phải làm mấy cái động tác hiến tế phức tạp mới có thể khom người nhất bái, bởi vì mọi người mỗi năm đều phải tế bái, cho nên, động tác của mọi người vô cùng thống nhất, không hề xuất hiện tình huống có một động tác nhanh hơn hoặc là có một động tác chậm hơn.
Ô Nhược âm thầm cảm thấy may mắn Hắc Tuyển Dực đã bảo Đại Linh Sư dạy y tam bái trong động tác hiến tế, nếu không, y đứng cũng không được, bái cũng không xong.
Đản Đản cùng Tiểu Tiểu đứng ở bên cạnh y bởi vì không đủ ba tuổi, liền bỏ bớt động tác hiến tế, trực tiếp cùng người lớn khom người nhất bái là được, mấy đứa trẻ chưa đủ ba tuổi khác cũng là như thế.
Văn võ bá quan dưới đài hiến tế đợi hoàng thất bái thần xong, cũng khom người nhất bái.
“Nhị bái tổ tiên, nguyện chư vị tổ tiên Hắc thị phù hộ hậu bối có thể giải trừ nguyền rủa thành công, giúp cho các bá tánh Tử Linh Quốc có thể nhìn thấy ánh mặt trời……”
Đế Hoàng lại lần nữa giơ ba nén hương lên, mà động tác nhị bái tổ tiên lại không giống trước, Ô Nhược trấn định cố gắng làm các động tác thuần thục, trong giây phút y khom người, nhìn thấy ánh nến càng thêm sáng.
“Tam bái địa phủ thần quan……”
Sau khi tam bái kết thúc, Đại Linh Sư mau chóng bảo người rải rượu, sau đó bảo Đế Hoàng cắm ba nén hương vào trong lư hương.
Mọi người nhìn thấy hương không gãy xuống, cũng không bị lụi, mọi người đều vui vẻ cười.
Đột nhiên, một cái pháp khí bay lại đây, cắt đứt ba nén hương, ngay sau đó, ánh nến trên dàn tế giống như đều đã hẹn trước, toàn bộ tắt ngấm.
Sắc mặt Đại Linh Sư trầm xuống: “Người Cựu tộc làm các thần linh tức giận ——”
Đế Hoàng thấy Cựu tộc đã bắt đầu đánh nhau với đội ngũ hộ vệ phía sau các văn võ bá quan, tức giận nói: “Văn võ bá quan nghe lệnh, giết chết bất luận tội.”
Đám quan võ lập tức rút trường kiếm bên hông ra vọt lên.
Đám quan văn ai có thể đánh cũng tham dự đánh nhau, ai không thể đánh đều lập tức núp vào hoặc chạy về phía trận pháp, nhờ trận pháp truyền tống trở lại thành phố ngầm.
Hắc Tuyển Dực lập tức phân phó đám ám vệ hộ tống đất cả bọn trẻ ở đây hồi cung.
Lịch Quận Vương đang đánh nhau với đám Cựu tộc nhìn thấy mười mấy tên ám vệ che chở bọn nhỏ đi về phía sân bên kia, trong lòng hết sức nôn nóng cũng vô cùng kỳ quái, rõ ràng hắn đã phân phó người Võ Huyền Các không cần biết dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải vào thời điểm hiến tế giết chết nhi tử của Thái Tử, nhưng hiện tại tại sao người còn chưa xuất hiện?
Lịch Quận Vương một chưởng đánh bay tên Cựu tộc đang dây dưa với hắn, đi tìm đồng bọn trà trộn theo Cựu tộc vào đây, bọn họ đã hẹn trước chờ ở hậu viện bên phải đài hiến tế.
Khi hắn nhìn thấy đồng bọn của mình, làm bộ đánh nhau với bọn họ, đánh tới nơi không có người, liền dặn dò bọn họ đi đánh chết Đản Đản cùng Tiểu Tiểu, sau đó, hỏi người ở lại: “Người Võ Huyền Các đâu?”
Người của hắn kỳ quái nói: “Bọn họ không phải đã sớm trà trộn vào trong từ đường trốn phía dưới dàn tế sao?”
“Theo lý thuyết là như thế, ta cũng dặn dò bọn họ khi hiến tế diễn ra được một nửa, nhân lúc bọn họ chưa chuẩn bị, lao tới giết chết bọn trẻ, nhưng hiện tại lại không thấy bóng người.” Lịch Quận Vương ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
“Liệu có phải là chưa trà trộn vào, hoặc là không tìm được cơ hội xuống tay hay không? Hoặc là bọn họ hiện tại còn đang trốn ở dưới hiến tế đài không ra.”
“Dựa theo tác phong hung tàn của bọn họ trước đây, không phải là hạng người nhát gan, cũng không có khả năng chậm chạp không ra tay.” Lịch Quận Vương suy đoán: “Bọn họ rất có khả năng trước đó đã gặp phải bất trắc.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Người nói chuyện với Lịch Quận Vương có chút lo lắng.
Lịch Quận Vương nhíu mày: “Bọn họ nếu đã chết còn tốt, sẽ không nói ra chuyện của ta, nếu mà không chết hoặc là bị người của Đế Hoàng hoặc là Thái Tử bắt được thì phiền toái rồi, có thể sẽ khai ra chúng ta.”
“Người được phái tới hẳn là không biết thân phận của ngươi chứ? Nếu mà không biết, liền không cần lo lắng như vậy.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Lịch Quận Vương vẫn không yên tâm cho lắm: “Ngươi dẫn người âm thầm mai phục, thừa dịp thị vệ bảo hộ bọn nhỏ chưa chuẩn bị giết chết bọn hắn.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Tuân lệnh.” Người của Lịch Quận Vương giả vờ đánh một chưởng về phía Lịch Quận Vương, Lịch Quận Vương thuận thế ngã trên mặt đất, sau đó, dẫn người rời khỏi quảng trường.
Hắc Tuyển Dực đứng ở trên dàn tế đem tất cả mọi việc xảy ra dưới quảng trường thu vào đáy mắt, lạnh lùng cong môi.
“Chúng ta không cần đi xuống hỗ trợ sao?” Ô Nhược nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, hiện tại Cựu tộc có những người khác đối phó là được rồi, chúng ta cần phải ứng phó chính là người tới sau Cựu tộc, đến lúc đó ngươi cũng phải cẩn thận một chút, bọn họ rất có thể là nhằm vào ngươi mà tới.”
Hắc Tuyển Dực vốn dĩ định đưa cả Ô Nhược về hoàng cung dưới thành phố ngầm, nhưng làm như vậy khẳng định sẽ khiến Ô Nhược không vui, hơn nữa bảo hộ quá mức cũng không phải chuyện tốt, còn nữa Ô Nhược cũng không phải kẻ yếu, y có năng lực đối phó bất cứ một tên Cựu tộc nào.
Ô Nhược lại hướng ánh mắt trở lại trên quảng trường, đa số Cựu tộc xông vào quảng trường không phải người thường, nhưng mà cũng chỉ là một vài thuật sư cấp thấp, Cựu tộc lợi hại hơn còn chưa tiến vào.
Theo gió đêm thổi quát, trong không khí đều là mùi máu tươi nồng đậm, trộn lẫn cùng với gió tuyết rét lạnh, làm cho người có chút khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Ô Nhược nhìn thấy hoàng thất cùng Cựu tộc chân chính đánh nhau, không khác gì các quốc gia khác đi đánh chiếm lãnh thổ của người khác, mọi người không phải trọng thương, thì là chết.
Thị vệ chết đi cùng người Cựu tộc sẽ lại lần nữa bị triệu hoán lên tiếp tục đánh nhau, mà người bị thương cũng không khá hơn là mấy, ngay cả đánh nhau đến chỉ chừa một giọt máu, kết cục còn thê thảm hơn cả những người chết đi, bởi vì đời sau tiên nhân Tử Linh tộc biết Huyết Bạo Phá, chỉ cần trên người dính máu, thân thể liền có khả năng sẽ nổ mạnh bất cứ lúc nào, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Nhưng mà, đời sau tiên nhân Tử Linh tộc cũng không dễ dàng sử dụng chiêu này, bởi vì một khi khống chế không tốt, liền sẽ làm cho cả người của mình cũng bị nổ chết.
Hắc Tuyển Dực chau mày: “Cẩn thận, đừng để cho trên người bị dính máu, nếu bị dính máu, lập tức xé quần áo đi.”
Ô Nhược hỏi lại hắn: “Vậy còn ngươi, nếu ngươi bị dính máu liệu có bị gì không?”
Hắc Tuyển Dực lắc đầu: “Sẽ không, ta cùng các thuật sư bậc cao có thể hút máu vào hoặc là xóa khỏi người, đối phương liền không thể sử dụng chiêu này với ta, tương tự, ta dùng chiêu này với người có linh lực cấp cao cũng không có tác dụng gì, nhưng mà, nếu có pháp khí đặc thù cũng có thể chống đỡ Huyết Bạo Phá.”
“Ngươi có thể hút máu vào hoặc là xóa khỏi người, vậy ta cũng có thể, ngươi đừng quên, ta có thể học năng lực của ngươi.”
Hắc Tuyển Dực cong cong môi: “Quên mất ngươi có thể học tất cả các huyền thuật, vậy lát nữa ngươi trước tiên đừng đi xuống, xem ta dùng huyền thuật này đối phó với những người khác như thế nào.”
“Được.”
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận nổ vang, tiếng vang lớn liên tục, mọi người đều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đám người cưỡi một đám yêu thú chạy vào đây, nhìn thấy không phải người Cựu tộc liền tùy ý chém giết.