Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Cảnh sắc của cánh rừng ở bên trong và cánh rừng ở bên ngoài giống nhau như đúc.
Ô Nhược bọn họ vừa đi theo phía sau Lục tổng quản, vừa đánh giá quang cảnh chung quanh, trong lòng kinh ngạc cảm thán, cũng không nhịn được mà suy nghĩ lời của Lục tổng quản một thế giới khác là chuyện như thế nào.
Mười dặm đường nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, đi mất khoảng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi vào bên trong Bí Ẩn tộc, mọi người lập tức bị cảnh sắc mỹ lệ hấp dẫn mọi ánh nhìn.
“Nơi này thật là đẹp.” Hắc Tử Hà kinh ngạc cảm thán.
Bí Ẩn tộc tọa lạc ở đại sơn cốc, ở đây bốn mùa đều tồn tại cùng một lúc. Phía bắc tuyết rơi lay bay, đỉnh núi đã bị tuyết trắng bao trùm, phía nam lại nắng to xán lạn, nóng bức khiến người chỉ muốn nhảy xuống sông bơi lội, mà phía đông lại mưa nhỏ tí tách tí tách, nước từ thác nước chảy tới những con sông dài quanh co, nước sông xanh mát vô cùng, trong vắt như một tấm gương, có thể chiếu rõ trời xanh mây trắng. Phía tây lại là mùa thu, lá phong cùng lá hạnh đua nhau rụng xuống, quang cảnh thực sự rất mê hoặc lòng người.
Ở trung tâm đại sơn cốc là bốn mùa như xuân, bên trong có đủ loại hoa đang nở rộ, vừa có thể nhìn thấy hoa mai chỉ nở vào mùa đông, còn có thể nhìn thấy hoa súng chỉ ngày hè mới có, trăm hoa đua nở, làm cho cả một vùng xung quanh bừng sáng sắc xuân.
Lục tổng quản nhìn đại sơn cốc mỹ lệ, lộ ra nụ cười mỉm hiếm thấy: “Chúng ta gọi nơi này là bốn mùa cốc.”
Hắc Tuyển Hành không ngờ được lần đầu rời khỏi Tử Linh Quốc liền có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, hắn tán thưởng nói: “Cốc đúng như tên.”
Thâm Tụng cũng chưa từng được nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy, hai mắt đều trợn to.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Bốn mùa cùng tồn tại, không có chuyện gì bất thường sao?”
Lục tổng quản nói: “Nơi này cũng coi như là một cái thế giới khác, không thể dùng những quy chuẩn bình thường để đánh giá.”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ‘pi’.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một đàn chim lớn màu đỏ bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Lục tổng quản giải thích cho mọi người: “Đó là chim báo tin, chúng nó sẽ báo cho người trong thôn có người ngoài tới, đi, ta mang các ngươi đi gặp chủ tử.”
Ô Nhược đi theo phía sau hắn hỏi: “Lục tổng quản, trước khi đi vào núi, ta nghe thấy thanh âm của nhạc cụ cùng tiếng ca của nữ tử, đó đều là từ trong bốn mùa cốc truyền ra sao?”
“Ừm, đó là dẫn đường khúc các cô nương trong tộc đàn tấu, ngoài người Bí Ẩn tộc có thể nghe thấy ra, còn có một vài người có duyên cũng có thể nghe thấy, đa số người nghe thấy khúc nhạc đều đi theo thanh âm tìm vào đây.”
Ô Trúc nói: “Chúng ta không nghe thấy có nghĩa là chúng ta không có duyên với nơi này sao?”
“Cũng không xem như là không có duyên, các ngươi có thể cùng Ô Nhược tiến vào, đã nói lên các ngươi vẫn là có duyên với nơi này.”
Hắc Tuyển Dực tò mò: “Người nghe thấy khúc nhạc tiến vào đây rồi sẽ như thế nào?”
Lục tổng quản hơi cong khóe miệng: “Ngươi đến là hỏi trúng trọng điểm, nhưng ta không có quyền nói cho các ngươi, các ngươi có thể hỏi chủ tử.”
Sơn cốc rất lớn, vọng mắt nhìn không thấy bờ bên kia, nhà cửa ở đây nhìn như xây dựng một cách tùy ý, nhưng bố cục chỉnh tề, sẽ không có kiểu đông một gian tây một tòa, đi vào đường lớn có người ở, thôn dân trong tộc đều tò mò dừng việc trong tay lại nhìn về phía Lục tổng quản bọn họ.
Các lão nhân ngồi ở cửa thôn nói chuyện phiếm cười tủm tỉm mà trò chuyện: “Lại có người có duyên vào thôn.”
“Lần này người tiến vào nhiều hơn trước kia, trước kia chỉ có một hai người tiến vào, chưa từng nhìn thấy mười mấy người đồng thời vào thôn.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“A, lần này còn có cả mấy đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, xem ra linh tính của bọn họ cũng không tệ lắm.” Các lão nhân nhìn thấy bọn nhỏ, đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là bọn nhỏ lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, càng làm cho bọn họ muốn ôm một cái.
“Ta đã sống hơn 500 năm rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đám tiểu tử lớn lên tuấn tú như vậy vào thôn.”
“Hả, tên tiểu tử đi phía sau Lục tổng quản kia, lớn lên thật giống Tiểu Đồng nhi.”
“Đúng vậy, thật sự rất giống nàng, lại nói cũng đã rất lâu rồi không gặp Tiểu Đồng nhi, cũng không biết cuộc sống của Tiểu Đồng nhi ở bên ngoài như thế nào.”
“Ngươi lo lắng cái gì, Tiểu Châm khẳng định sẽ không để Tiểu Đồng nhi nhà hắn chịu khổ.”
“Ha hả, nói cũng phải, nhưng mà, lớn lên vừa giống Tiểu Đồng nhi, lại đi cùng với Tổng Quản, nhất định là có liên quan đến Tiểu Đồng nhi.”
Có một lão nhân không nhịn được hỏi: “Tổng Quản, tiểu tử đi phía sau ngươi là ai?”
Lục tổng quản cung kính giới thiệu Ô Nhược bọn họ cho bọn họ: “Hắn là con thứ hai của Quản Đồng tiểu thư Ô Nhược, cùng đại nhi tử của nàng Ô Trúc, còn có ba tiểu tôn tử của Quản Đồng tiểu thư, hai vị này là bạn đời của bọn họ, vị này tên là Hắc Tuyển Dực, còn vị này tên là U Diệp, còn có vị cô nương này là muội muội của Hắc Tuyển Dực Hắc Tử Hà, những người còn lại là bằng hữu của Ô Nhược.”
Các lão nhân tươi cười lớn hơn nữa.
“Hóa ra là nhi tử của Tiểu Đồng nhi, đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, đã hơn hai mươi năm trôi qua, Tiểu Đồng nhi cũng đã có tiểu tôn tử rồi.”
“Mấy đứa nhi tử, tôn tử cùng con rể của Tiểu Đồng nhi đều lớn lên thật là tuấn tú.”
Ô Nhược bọn họ ban đầu còn lo lắng bọn họ bài xích nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, nhưng nhìn thấy bọn họ không chỉ thản nhiên chấp nhận, thậm chí còn mang vẻ mặt rất bình thường, làm cho Ô Nhược bọn họ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Một vị lão nhân hỏi: “Họ Hắc? Là họ Hắc nào?”
Lục tổng quản không trả lời là họ nào: “Các tiền bối, ta còn phải dẫn bọn hắn đi gặp chủ tử, liền không quấy rầy các ngươi nói chuyện phiếm nữa.”
“Được, Tiểu Châm nhất định rất nóng lòng muốn gặp cháu ngoại cùng chắt ngoại của hắn, không để hắn đợi lâu nữa.”
Lục tổng quản tiếp tục dẫn Ô Nhược bọn họ vào thôn.
Sau khi đi xa, Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: “Có phải người ở đây không chào đón người Tử Linh Quốc hay không?”
Lục tổng quản lắc đầu: “Không xem như là hoan nghênh, nhưng cũng sẽ không quá bài xích, hiện tại mọi người đều sống rất an nhàn, tâm thái rộng lượng, sẽ không quá mức so đo với những chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, đương nhiên, tiền đề là không được quấy rầy cuộc sống yên bình của bọn họ.”
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Ông ngoại đang ở đâu?”
Lục tổng quản chỉ vào tòa nhà lớn bên dưới sườn núi nhỏ phía xa xa hỏi: “Nhìn thấy đại thụ phượng hoàng ngàn năm kia không?”
Mọi người nhìn về phía hắn chỉ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đại thụ màu đỏ vừa cao vừa to, cành lá sum xuê che mất hơn phân nửa tòa nhà.
“Có thấy, chính là nơi đó sao?”
“Ừm.”
“Đi, chúng ta mau đi qua đó.”
Trên đường, bọn họ gặp được nhiều người trẻ tuổi trong thôn, phát hiện người ở đây không phải lớn lên tuấn tú thì là lớn lên mỹ lệ, không có lấy một người lớn lên xấu xí, mà người trong thôn bất kể là cô nương hay là nam tử nhìn thấy Ô Nhược bọn họ, đều dùng một loại ánh mắt chọn lựa bạn đời để đánh giá bọn họ.
Thâm Tụng bị bọn họ nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, không khỏi mà nhích lại gần bên người Hắc Tuyển Hành, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, thật đúng là không nghĩ tới Lục tổng quản của chợ đen lại có thể là người của ông ngoại Thái Tử Phi, nói như vậy ông ngoại Thái Tử Phi là Thị Chủ?”
Hắc Tuyển Hành nhíu mày: “Gặp rồi sẽ biết.”
“Chủ tử, ngươi có phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta có chút quái quái hay không?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Hành đương nhiên cũng ý thức được điểm này, nhàn nhạt liếc mắt một cái không đáp lời.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đi ở phía trước cũng phát hiện, không khỏi nhíu chặt mày, các cô nương cảm thấy bọn họ lớn lên tuấn tú, nhìn nhiều lần thì cũng thôi đi, ngay cả nam tử cũng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn bọn họ liền cảm thấy quái dị.
Chờ đi đến nơi ít người, Ô Nhược vội vàng nói ra nghi hoặc trong lòng.
Lục tổng quản cười nhạo một tiếng: “Ngươi không biết sao? Người Bí Ẩn tộc ngoài nam cùng nữ thành thân ra, nữ cùng nữ hoặc là nam cùng nam đều có thể kết thành bạn đời.”
Mọi người tặc lưỡi.
Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: “Trước kia ta nghe tằng tổ phụ bọn họ nhắc qua về Bí Ẩn tộc, nhưng mà chưa từng nói qua nữ cùng nữ hoặc là nam cùng nam có thể kết thành bạn đời.”
“Từ sau khi Bí Ẩn tộc chuyển đến đây mới có chuyện đó.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Nếu Bí Ẩn tộc có chuyện như vậy, vì sao lúc trước nương ta không đồng ý cho ta cùng Tuyển Dực thành thân?”
“Thế giới bên ngoài không giống như ở đây, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn ngươi, tiểu thư đương nhiên không muốn để ngươi chịu ấm ức như vậy.”
“Cũng phải.”
“Tới rồi.” Lục tổng quản chỉ vào tòa nhà lớn nói: “Đây là nơi tiểu thư ở khi còn nhỏ, cũng là nhà ông ngoại ngươi.”
Đại môn không đóng, mọi người trực tiếp đi vào.
Chưa tới đại sảnh, Lục tổng quản đã kêu lên: “Chủ tử, Ô Nhược thiếu gia bọn họ tới.”
Quản Châm đi ra đại sảnh, nhìn thấy nhiều người như vậy không chỉ không hề tức giận, ngược lại còn cười ha hả nghênh đón bọn họ vào cửa: “Đều tới.”
“Ông ngoại.” Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Ô Trúc, U Diệp trăm miệng một lời kêu lên.
Bọn nhỏ cũng gọi theo: “Ông cố ngoại.”
Quản Châm vui vẻ mà chạy tới bế bọn nhỏ lên: “Các ngươi cũng tới.”
Hắn một tay bế cả Ô U, Đản Đản cùng Tiểu Tiểu lên, hỏi Ô Nhược: “Bà ngoại ngươi có khỏe không?”
Kỳ thật khi Lục tổng quản nói Từ Oánh Nhiên còn chưa chết, hắn chỉ hận không thể lập tức chạy đến Tử Linh Quốc gặp nàng, nhưng mà, nguyền rủa của Tử Linh Quốc còn chưa được giải trừ, cho dù hắn có đi, cũng không thể mang nàng rời đi, hơn nữa, tính tình của Từ Oánh Nhiên từ trước đến nay đều cố chấp, chưa trị khỏi được mặt chắc chắn sẽ không muốn gặp hắn, còn nữa, đi đi lại lại cũng mất một thời gian dài, còn không bằng dành thời gian mau chóng nghĩ biện pháp giải trừ nguyền rủa, như vậy hắn liền có thể càng sớm mang Từ Oánh Nhiên rời khỏi Tử Linh Quốc đến những nơi khác du sơn ngoạn thủy.
“Khỏe, ngoài đôi mắt không thể trị khỏi ra, mặt đã khỏi hoàn toàn, hiện tại nàng cùng bà cố ngoại bọn họ ở trong phủ của Tứ đệ Tuyển Dực, có thị vệ bảo hộ bọn họ.”
Quản Châm ngẩn ra: “Từ… Ách… Ý của ngươi là cha cùng nương bọn họ chấp nhận chúng ta?”
“Chấp nhận rồi.” Ô Nhược cười nói: “Phải nói là bọn họ chưa từng phản đối qua, nếu không phải Cựu tộc bức bách đủ đường, bọn họ cũng sẽ không bất đắc dĩ làm ra những chuyện như vậy, đúng rồi, trước khi tới đây, bà ngoại bảo ta đem cái này đưa cho ngươi.”
Y lấy ra một chồng thư đưa cho Quản Châm.
Quản Châm vui sướng thả bọn nhỏ xuống đất, nhận lấy chồng thư, bảo Lục tổng quản sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, liền vội vàng rời đi.
Lục tổng quản nói: “Chủ tử chưa đọc xong thư thì sẽ không ra ngoài đâu, trước hết ta mang các ngươi đi ra hậu viện chọn phòng.”
“……” Ô Nhược vốn đang định hỏi một chút về chuyện không thể thành thân, hiện tại chỉ có thể chờ Quản Châm ra ngoài rồi hỏi, dù sao người cũng đã đi đến đây rồi, cũng không phải vội.
Bọn họ đi vào hậu viện, Hắc Tử Hà nhìn trái nhìn phải: “Một tòa nhà lớn như vậy, tại sao lại không có lấy một hạ nhân hoặc là những người khác.”
“Ta cùng chủ tử rất ít khi trở về, liền không mua người làm, hiện tại các ngươi tới, ta liền phải đi động thị mua vài người trở về lo toan cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của các ngươi.”
“Động thị?” Mọi người đều tò mò nhìn hắn.
“Chính là chợ, bên trong bán đồ vật, bảo đảm có rất nhiều thứ các ngươi chưa từng nhìn thấy.” Lục tổng quản hỏi: “Các ngươi có hứng thú cùng đi theo ta nhìn xem hay không?”