Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thiên Trầm ngẩn người.
Hắc Tuyển Hành đi ra khỏi phòng.
Thiên Trầm vui sướng theo sau: “Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì?”
Hắc Tuyển Hành không đáp lời, để mặc hắn đi theo mình đến phòng mình ở, sau đó mở ra bí đạo ở dưới nệm giường.
Thiên Trầm nhìn bí đạo u ám: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hắc Tuyển Hành lấy ra mồi lửa, đi vào bí đạo, nói với Thiên Trầm: “Xuống dưới.”
Thiên Trầm do dự một lát mới đi xuống bí đạo, ngay sau đó, cửa vào bí đạo đóng lại.
Bí đạo rất dài, cũng không biết đi thông đến nơi nào.
Một đường đi xuống dưới, hai người đều không nói chuyện.
Khi đi đến dưới cùng bí đạo, Hắc Tuyển Hành mới dừng lại bước chân đẩy cửa đá phía trước ra, tức khắc, đèn đuốc sáng trưng, phía sau cánh cửa truyền đến tiếng cười vô cùng náo nhiệt.
Thiên Trầm đi theo Hắc Tuyển Hành vào trong, nhìn thấy một đám người đang vừa nói vừa cười vừa uống rượu, trong đó có một vài người là hộ pháp cùng trưởng lão Cựu tộc, còn có một vài người là thủ hạ của thủ lĩnh Hắc Đồ tín nhiệm.
Có người nhìn thấy Hắc Tuyển Hành, vội vàng buông chén rượu trên tay, đứng lên nói: “Thiếu chủ tới.”
Những người khác cũng lập tức buông chén, đứng lên cung kính kêu: “Bái kiến thiếu chủ.”
Hắc Tuyển Hành gật gật đầu, quay đầu nói với Thiên Trầm: “Bọn họ đều là người ta tín nhiệm nhất.”
Hắn đem chuyện quan trọng như vậy nói cho Thiên Trầm, chứng minh hắn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn sẽ không nói cho Hắc Đồ.
Thiên Trầm nhìn tín nhiệm của hắn đối với mình trong mắt hắn, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Sáng sớm ngày thứ hai trở lại Tử Linh Quốc, Hắc Tuyển Dực trở lại với những ngày tháng trước kia, còn chưa đến giờ Mẹo đã phải tỉnh dậy chuẩn bị thượng triều.
Trước khi đi, hắn đánh thức Ô Nhược còn đang ngủ say: “Tiểu Nhược, ta phải đi thượng triều.”
“Ừm.” Ô Nhược mới vừa tỉnh lại, vẻ mặt mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt, bộ dáng hết sức khiến người trìu mến, Hắc Tuyển Dực không cầm lòng được hôn hôn đôi môi y, lại nói: “Sau khi hạ triều, ta còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, trưa nay không trở lại dùng cơm trưa, bữa tối thì còn phải xem xét tình hình, nhưng đêm nhất định sẽ trở về nghỉ ngơi.”
Ô Nhược rất là khó hiểu khẽ ‘ừ’ một tiếng, trước đây Hắc Tuyển Dực đâu có cố ý đánh thức y nói với y những lời này như vậy, chẳng lẽ là sau khi linh hồn đời trước nhập vào thân thể này, người liền thay đổi?
“Ta đi đây.”
Ô Nhược nhìn bóng dáng Hắc Tuyển Dực đi ra khỏi phòng, dần dần tỉnh táo lại, nhanh chóng hiểu được Hắc Tuyển Dực đánh thức y dậy nói với y những lời này là để làm y yên tâm.
Lập tức, trong lòng vô cùng ấm áp.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nghe thấy thanh âm mở cửa, Ô Nhược lập tức bật dậy: “Tuyển Dực.”
Giày y cũng không thèm đi mà chạy ra khỏi phòng, vọt tới trước mặt Hắc Tuyển Dực, ôm lấy người: “Chờ ngươi trở về.”
“Ừm.” Hắc Tuyển Dực thấy y giày cũng không thèm đi, khom người bế người lên ôm vào trong phòng, đắp chăn vào cho y rồi mới xoay người rời đi.
Ô Nhược vui vẻ đến không ngủ tiếp được nữa, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Hắc Tuyển Dực còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cười hì hì ngây ngô, khóe miệng cong lên, mang theo tâm tình sung sướng đi thượng triều.
Những ngày sau đó, Hắc Tuyển Dực trở nên vô cùng bận rộn, nhưng dù có bận đến mức nào đi nữa mỗi đêm đều trở lại Hành Tinh Cung ở bên Ô Nhược cùng bọn nhỏ, nhưng càng ngày tình hình càng trở nên bất ổn. Cựu tộc giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương càng ngày càng làm càn, làm lơ sự tồn tại của triều đình, phá nhà cướp của khắp nơi, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, liền cướp sạch ba cái tiền trang, lại dùng tiền tài đoạt được để chiêu binh mãi mã, có thể thấy được bọn họ cũng không thèm để hoàng thất vào mắt.
Trừ cái này ra, các quốc gia xung quanh dường như đã bị người khác châm ngòi cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Bọn họ biết được Tử Linh Quốc đã giải trừ được nguyền rủa, liền nổi lên dục vọng liên thủ đoạt lấy khối đất đai phì nhiêu này của Tử Linh Quốc, sau đó chia nhau cục thịt mỡ béo bở này. Hoàng đế của các quốc gia xung quanh sợ xuống tay quá muộn không được phân đất đai, đều đua nhau phái binh đóng quân ở ngay biên giới trong lãnh thổ của bọn hắn, một khi có động tĩnh, bọn họ liền lập tức tấn công Tử Linh Quốc.
Hiện giờ mỗi ngày lâm triều, Đế Hoàng cùng các đại thần đều phải nghĩ đủ mọi loại biện pháp ứng phó với việc này, nhưng bởi vì bọn họ còn chưa hoàn toàn giải trừ nguyền rủa nên không thể ở trên mặt đất quá lâu, bởi vậy, cho dù kế sách có tốt đến đâu cũng không thể thi triển ra được, bọn họ đành phải giải quyết vấn đề bên trong trước.
Có đại thần cho rằng chỉ cần phong ấn Truyền Tống Trận dưới tầng mười ba, người Cựu tộc liền không thể đến các tầng bên trên quấy rối, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến cho những bá tánh tâm hướng về triều đình ở tầng mười ba trở xuống thất vọng về triều đình, nếu các bá tánh từ tầng mười ba trở xuống không được triều đình trợ giúp, nản lòng thoái chí, ngược lại còn trợ giúp Cựu tộc tạo phản, hơn nữa, Cựu tộc đã tồn tại một thời gian dài, nhất định đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Không có Truyền Tống Trận triều đình bố trí, bọn họ có thể dùng Truyền Tống Trận của mình để đi đến các tầng khác.
Cuối cùng Đế Hoàng hạ lệnh, chỉ cần có Cựu tộc phạm tội, không cần bắt về đây nữa, mà trực tiếp đánh chết, nhưng thiệt hại nhiều nhất vẫn là các bá tánh hai bên đường, khi mọi người đánh nhau, phòng ốc sập, cửa hàng cùng hàng hóa bị hủy, tổn thất đặc biệt nghiêm trọng, triều đình tuy rằng không có ngân lượng bồi thường các bá tánh, nhưng lại hứa hẹn với bọn họ bồi thường nhà cửa trên mặt đất cho bọn hắn, lúc này mới trấn an được lòng các bá tánh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng một tháng 5, sau những ngày tháng tình thế bất ổn đẫm máu, cuối cùng cũng đã có thể nghênh đón ngày Thái Tử đại hôn cả nước chúc mừng, phố lớn ngõ nhỏ đều được trang trí vô cùng tưng bừng náo nhiệt.
Ô Nhược lại một lần nữa ở trong vương phủ của Hắc Tuyển Đường bị các ma ma trong cung đánh thức trước cả giờ Dần, mang theo đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm lơ mơ mà đi tắm rửa, sau đó để cho các cung nữ hầu hạ mặc đống hỉ phục vừa dày vừa nặng vào.
Ô Trúc cùng U Diệp đi vào phòng y, cười nói: “Tiểu Nhược, ta đây là lần thứ ba nhìn thấy ngươi mặc hỉ bào, nhưng hỉ bào mỗi lần đều không giống nhau.”
Vẻ mặt Ô Nhược bất đắc dĩ: “Hỉ bào lần trước đã bị Tuyển Đường ném xuống sông rồi, hỉ bào trên người hiện tại là phải nhờ tú nương Thượng Y Cục lại lần nữa gấp rút làm ra, hy vọng đại hôn lần này có thể tiến hành thuận thuận lợi lợi.”
Nếu lại bị phá như lần trước nữa, sau này nhắc tới chuyện thành thân y đến là không thể vui vẻ nổi.
U Diệp lôi kéo Ô U ngồi sang một bên: “Lần này tuyệt đối có thể thuận thuận lợi lợi tiến hành đến cuối cùng, cho dù là người Cựu tộc cũng sẽ không dám quấy rối, trừ phi bọn họ muốn vĩnh viễn ở dưới mặt đất.”
Ô Trúc nhíu mày: “Nói đến Cựu tộc khiến cho ta nhớ tới Tuyển Hành, dựa vào phẩm hạnh làm người của hắn tuyệt đối sẽ không để mặc cho Cựu tộc làm ra những việc thương thiên hại lí, vì sao ta nghe nói tiền trang bị đoạt là hắn dẫn người đi làm?”
Ô Nhược cũng từ trong miệng Hắc Tuyển Dực biết được chuyện này, bọn họ cũng không đoán ra Hắc Tuyển Hành muốn làm gì, cũng bởi vì Hắc Tuyển Hành không quản như trước kia nữa, Cựu tộc mới có thể làm càn như vậy.
U Diệp nói: “Ngày đại hỉ, đừng nhắc đến những thứ đen đủi đó.”
Ô Nhược hỏi bọn hắn: “Cức Hi bọn họ đâu?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Cức Hi sợ sau khi nhìn thấy ngươi, sẽ lại bị người khống chế thân thể, liền không cùng lại đây, để tránh phá hư ngày đại hỉ của ngươi.” Ô Trúc thở dài: “Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy Thiên Trầm, chúng ta mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng.”
Gần đây bọn họ cũng không dám để cho bọn nhỏ tới gần Cức Hi, để phòng ngừa sau khi Cức Hi bị Thiên Trầm khống chế, lấy bọn nhỏ ra uy hiếp bọn họ.
“Thiên Trầm biết Tàng Ảnh bí thuật, hắn muốn trốn một người, không ai có thể tìm được hắn.”
U Diệp tức giận trợn trắng mắt: “Các ngươi không thể nhắc đến những chuyện vui vẻ một chút sao?”
Ô Nhược cười nói: “Tiểu Hi đã trở lại chưa?”
Ngày thứ năm bọn họ trở lại Tử Linh Quốc, liền truyền ra bên ngoài tin tức Thái Tử Tử Linh Quốc sắp đại hôn, cho dù Ô Hi đang ở các quốc gia khác hẳn là cũng có thể nhận được tin tức y sắp thành thân mới đúng.
“Đã trở lại, ta đã trở lại.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Ô Hi: “Nhị ca, ta cuối cùng cũng đã về kịp ngày đại hôn của ngươi.”
Ô Trúc vui sướng đứng lên: “Tiểu Hi, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không kịp trở về cơ.”
U Diệp cũng đứng lên: “Ngươi đi đến tận đâu rèn luyện mà sợ không trở về kịp?”
“Ta cùng sư phụ là từ Thiên Thánh Quốc vội vã trở về đây, người ở đó đều đồn Thái Tử Tử Linh Quốc chỉ cần bái đường xong là có thể giải trừ nguyền rủa, ta cùng sư phụ nghe xong liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy về Tử Linh Quốc.” Ô Hi tự rót cho mình một chén nước: “Nhị ca, Tử Linh Quốc có phải đã xảy ra chuyện gì lớn hay không? Nếu không vì sao khi chúng ta vào thành kiểm tra nghiêm ngặt như thế? Nếu ta không có lệnh bài của Đường ca căn bản là không vào được.”
Ô Nhược giải thích: “Các quốc gia xung quanh đối với Tử Linh Quốc như hổ rình mồi, muốn chờ sau khi chúng ta hoàn toàn giải trừ nguyền rủa, liền đánh chiếm Tử Linh Quốc.”
“Khó trách Thiên Thánh Quốc cũng đang tập hợp quân đội, hóa ra là muốn đánh chiếm Tử Linh Quốc.”
Ô Nhược chau mày: “Ngươi nói Thiên Thánh Quốc đang tập hợp quân đội?”
Khi y nghe Hắc Tuyển Dực nói các quốc gia xung quanh muốn tấn công Tử Linh Quốc, cũng không thấy nhắc tới Thiên Thánh Quốc.
“Đúng vậy, bọn họ lén lút tiến hành, lúc ấy, ta cùng sư phụ từ trong núi đi ra vừa lúc nhìn thấy đội ngũ của bọn họ, bộ dáng chuẩn bị xuất binh.”
Ô Nhược trầm mặt xuống.
Ô Trúc an ủi nói: “Tiểu Nhược, ngươi đừng lo lắng, Tuyển Dực nhất định đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Ô Nhược gật gật đầu, sau khi Pi Pi kể lại chuyện gặp phải Cơ Dục bọn họ ở Từ phủ, Hắc Tuyển Dực liền bắt đầu gấp rút luyện binh, đề phòng Thiên Thánh Quốc.
Giờ Mẹo vừa đến, bà mai cười tủm tỉm mà đi vào nói: “Đội ngũ kiệu hoa của Thái Tử tới rồi, Thái Tử đang ở đại sảnh chờ Thái Tử Phi đi ra ngoài kính trà.”
Ma ma cùng các cung nữ nghe thấy vậy, vội vàng đẩy nhanh tốc độ đeo kim quan, sửa sang lại quần áo cho Ô Nhược, sau đó đưa người tới đại sảnh.
Từ Chiêu Bình cùng Tần Trân ngồi ở trên ghế chủ vị chính giữa, Quản Châm, Quỷ Bà, Quản Đồng cùng Ô Tiền Thanh ngồi ở bên tay trái Từ Chiêu Bình, Từ Dĩ Nhuận cùng Tô Bạch Song, Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ ngồi ở bên tay phải Tần Trân.
Ô Trúc lôi kéo U Diệp dẫn đầu đi tới đại sảnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quản Đồng, tuy rằng U Diệp còn chưa cùng Ô Trúc thành thân, nhưng mọi người đã coi hắn là người một nhà.
Ô Hi nhìn thấy mọi người ngồi vào chỗ, cũng lôi kéo Ô Thần Lưu ngồi xuống.
Ô Thần Lưu có chút xấu hổ: “Lão phu liền không cần ngồi đi?”
Ô Tiền Thanh lên tiếng: “Ngươi chính là trưởng bối Ô gia ta, Tiểu Nhược hẳn là phải kính trà ngươi, đúng rồi, theo bối phận, ngươi hẳn là ngồi cùng vị trí với bà ngoại bọn họ.”
“Không cần phiền toái, lão phu ngồi ở đây là được rồi.”
Ô Hi biết sư phụ nhà mình ngượng ngùng: “Cha, ngươi để sư phụ ngồi bên cạnh ta đi.”
Ô Tiền Thanh do dự một chút, gật đầu ngồi xuống.
“Thái Tử Phi đến.” Thái giám đứng ở cửa, nhìn thấy Ô Nhược đã đến, lập tức kêu lên.
Hắc Tuyển Dực đứng ở giữa đại sảnh lập tức xoay người, nhìn thấy Ô Nhược một thân đỏ tươi diễm lệ bước tới, làm hắn không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Ô Nhược đi vào đại sảnh cũng si mê mà nhìn Hắc Tuyển Dực cũng là một thân đỏ rực.