Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Hi nhìn Hắc Tuyển Dực, lại nhìn Ô Nhược, bật cười: “Hai vị tân lang đều nhìn nhau đến ngây ngốc rồi.”
Những người khác đều che miệng cười.
Tiểu Tiểu được Đản Đản cầm tay đứng ở một bên khen: “Hôm nay cha cùng phụ thân thật là đẹp.”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mà đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, liếc mắt nhìn mọi người đang cười trộm, nhanh nhẹn hôn một cái trên môi Hắc Tuyển Dực, nhỏ giọng nói: “Ngươi mặc đồ tân lang thật tuấn tú.”
“Ngươi cũng vậy.” Khóe môi Hắc Tuyển Dực cong lên lộ ra một nụ cười mê người.
Những người khác nhìn thấy hai người bọn họ ân ái càng cười to hơn nữa.
Hắc Tuyển Dực dắt tay Ô Nhược đi đến trước mặt Từ Chiêu Bình cùng Tần Trân quỳ xuống kính trà.
Quản Đồng nhìn một màn như vậy, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực thành thân. Lúc ấy, Ô Nhược vẫn là một tên mập, đi đường cũng phải cố hết sức, càng đừng nói là quỳ xuống cầm lấy chén trà nhỏ kính trà cho bọn họ.
Ô Nhược vẫn cố chấp muốn kính trà cho bọn họ, sau đó liên tiếp làm vỡ vài cái chén, nàng cùng Ô Tiền Thanh nhìn nhau, trong lòng vô cùng thương xót, hận không thể lập tức hủy bỏ hôn sự này.
Ô Tiền Thanh nghe thấy thanh âm nàng thở dài, quay đầu lại nhìn thấy hốc mắt phu nhân nhà mình đỏ bừng, vội vàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Nhược hiện tại vô cùng hạnh phúc, ngươi hẳn là nên vui vẻ mới phải.”
Nếu đổi lại là ba năm trước hắn nhất định không thể tưởng tượng được mình lại có một ngày sẽ thật tâm chúc phúc nhi tử cùng một nam nhân khác bạch đầu giai lão.
Quản Đồng hít một hơi gật đầu nói: “Ta biết.”
May mắn.
May mắn lúc ấy không hủy bỏ hôn sự, nếu không Ô Nhược nhất định sẽ không được vui vẻ như hiện tại, nói không chừng còn đang sầu não vì giảm béo.
Lúc này, Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược đi tới trước mặt, kính trà cho Quản Châm cùng Quỷ Bà.
Quản Châm uống trà xong, lấy ra hai bao lì xì màu đỏ đưa cho Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực: “Đây là bao lì xì của ta và bà ngoại các ngươi.”
“Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn bà ngoại.” Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược nhận lấy bao lì xì.
U Diệp nhìn, nhỏ giọng nói với Ô Trúc: “Ông ngoại không hổ là người Bí Ẩn tộc, bao lì xì cũng đặc biệt như thế.”
Quản Châm nghe thấy lời của hắn, cười nói: “Chờ các ngươi thành thân, ta cũng sẽ tặng cho các ngươi bao lì xì giống như vậy.”
U Diệp lập tức nói: “Vậy ta cảm ơn ông ngoại trước.”
Ô Trúc cạn lời mà trừng hắn một cái: “Thật là không biết xấu hổ.”
U Diệp bày ra vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt với hắn: “Nếu ta biết xấu hổ đã không theo đuổi được phu quân.”
Quản Châm bị hắn chọc cười: “Tiểu tử nhà ngươi……”
Tần Trân cười nói: “Tiểu Châm, chờ Tiểu Nhược bọn họ thành thân xong, cũng nên xem xét đến hôn sự của ngươi cùng Nhiên Nhi, ta cùng cha ngươi chờ uống ly trà này mấy chục năm rồi.”
Quản Châm nắm lấy tay Quỷ Bà: “Chờ một thời gian nữa tình hình ổn định trở lại, chúng ta liền tổ chức hôn sự.”
U Diệp cười nói: “Ông ngoại cùng bà ngoại thành thân xong, liền đến ta cùng Tiểu Trúc.”
Từ Chiêu Bình vui vẻ cười: “Thật là chuyện tốt nối tiếp nhau mà tới.”
U Diệp trêu ghẹo mà nhìn Ô Hi: “Chờ chúng ta tổ chức hôn sự xong, liền đến phiên Tiểu Hi.”
Ô Hi tức khắc đỏ bừng mặt: “Ta không muốn thành thân sớm như vậy đâu.”
Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ cảm thán: “Chúng ta là biểu cữu, không nên thua kém tiểu bối mới phải, cũng đã đến lúc nên tìm lấy một người bạn đời rồi.”
Tô Bạch Song nhân cơ hội nói: “Các ngươi cũng nên tranh thủ đi, để ta cùng cha ngươi được bế cháu, để cho tổ phụ tổ mẫu ngươi được bế chắt.”
Cháu ngoại của em chồng cũng đã thành thân sinh con hết cả rồi, nàng nhìn mà hết sức hâm mộ.
“Chúng ta sẽ tranh thủ.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Hi nhỏ hơn Ô Nhược, cho nên, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực kính trà cho Ô Thần Lưu xong, cũng không kính trà cho Ô Hi, nhưng mà Ô Hi vẫn tặng bao lì xì cho hai người bọn hắn.
Đôi tân lang kính trà cho trưởng bối xong, được đưa ra đại sảnh.
Hắc Tuyển Dực đi đến cửa đại sảnh, kéo Ô Nhược ngừng lại.
Ô Nhược nghi hoặc nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Hắc Tuyển Dực đi đến trước mặt y, sau đó, đưa lưng về phía y ngồi xổm xuống: “Trèo lên.”
Ô Nhược ngẩn ra.
Bà mai cười nói: “Thái Tử muốn cõng Thái Tử Phi ra cửa.”
Bởi vì thân phận Hắc Tuyển Dực cao quý, không tiện khom lưng cõng người, cho nên, nàng không dám nhắc tới, bây giờ Thái Tử lại chủ động khom lưng, có thể thấy được hắn thật lòng thích Thái Tử Phi.
Quản Đồng bọn họ thúc giục: “Mau trèo lên đi.”
Ô Nhược do dự một chút mới trèo lên trên lưng Hắc Tuyển Dực nhỏ giọng nói: “Làm như vậy liệu có ảnh hưởng đến thân phận Thái Tử của ngươi hay không?”
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong cong, đứng lên nói: “Ta cõng Thái Tử Phi của ta, sao lại ảnh hưởng đến thân phận của ta.”
Ô Nhược cười hì hì, nhanh chóng ôm lấy cổ hắn, thừa dịp người khác không chú ý hôn trộm cổ nam nhân nhà y.
Bọn nhỏ cùng những người khác cũng lục tục đi theo sau bọn họ.
Hắc Tuyển Dực nhìn hành lang dài thật dài phía trước cảm thán: “Cuối cùng cũng đã có thể chân chính cưới ngươi về nhà.”
Ô Nhược hiểu ý tứ của hắn, ôm sát cổ hắn: “Đúng vậy, hai người chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, nhoằng một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy, ngươi còn nhớ lúc chúng ta ở Cao Lăng thành Thiên Hành Quốc thành thân không?”
Hắc Tuyển Dực cười khẽ: “Đương nhiên nhớ. Năm đó ngươi vô cùng mập, đi đường cũng cần có người đỡ.”
“Hừ, ngươi đang chê ta sao?”
“Nào dám chê ngươi, lúc ấy ta còn định cõng ngươi vào cửa, nhưng dáng người cùng trọng lượng của ngươi như vậy, ta thật sự là lực bất tòng tâm.”
Ô Nhược nghĩ đến cảnh hắn sẽ bị mình đè bẹp, cười ha ha: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói câu đó, lúc ấy ngươi còn không thèm dắt ta vào cửa.”
Hắc Tuyển Dực bất đắc dĩ nói: “Ngươi xác định là ta không thèm dắt ngươi vào cửa sao?”
Ô Nhược: “……”
Lúc ấy y đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hắc Tuyển Dực lấy một cái, cũng không muốn để cho Hắc Tuyển Dực chạm vào y, cho nên, để cho Ô Đại cùng Ô Tiểu dìu y vào cửa.
Hắc Tuyển Dực tiếp tục nói: “Khi ngươi bước vào cửa, ta muốn đỡ ngươi một phen, mà ngươi vì tránh né ta, không cẩn thận dẫm phải chậu than, làm cho giày với quần áo đều bị cháy.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngượng chết người.” Ô Nhược ngượng ngùng mà chôn mặt vào cổ Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực cố nén cười nói: “May mắn, dập lửa kịp thời, nếu không ngươi phải khỏa thân mà vào cửa.”
Xùy một tiếng, bà mai cùng cung nữ thị vệ bên cạnh không nhịn được bật cười, các trưởng bối đi phía sau nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, cũng cười theo.
“Hắc Tuyển Dực.” Ô Nhược xấu hổ đến không có chỗ nào để giấu mặt vào được nữa.
“Được rồi, ta không nói nữa.” Hắc Tuyển Dực cõng y đi trên hành lang, ở đời trước tình cảm mười ba năm trời, từng giọt từng giọt khắc sâu vào trong đầu bọn họ, trước đây bọn họ vẫn luôn hiểu lầm lẫn nhau, hai người giận giận dỗi dỗi mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại kết thúc bằng sinh ly tử biệt.
“Tuyển Dực……” Ô Nhược nhỏ giọng kêu.
“Hửm?”
Ô Nhược ghé sát vào bên tai hắn: “Ta thật sự rất thích, rất thích ngươi, có ngươi ở bên ta thật tốt.”
“Ta cũng vậy.” Trong lòng Hắc Tuyển Dực rung động mãnh liệt, mỉm cười cọ cọ đầu vào má y, bước nhanh đi ra cổng lớn.
Các bá tánh vây xem ngoài cửa nhìn thấy bọn họ đi ra, đều hưng phấn mà kêu lên: “Thái Tử cùng Thái Tử Phi ra rồi.”
“Thái Tử Phi lớn lên thật là đẹp, rất xứng đôi với Thái Tử.”
“Lần này, hẳn là sẽ không giống như lần trước, đại hôn vừa mới bắt đầu đã bị hủy bỏ chứ?”
“Lần trước hủy bỏ hôn lễ là vì bất đắc dĩ, Thái Tử cùng Thái Tử Phi phải đi tìm biện pháp giải trừ nguyền rủa, nếu không cũng sẽ không hủy bỏ đại hôn.”
“Thái Tử, Thái Tử Phi, chúc mừng các ngươi.”
“Thái Tử, Thái Tử Phi, chúc các ngươi bạch đầu giai lão.”
Các bá tánh vui vẻ mà chúc phúc bọn họ.
“Cảm ơn mọi người đã chúc mừng, đợi lát nữa chúng ta sẽ tế tổ ở nhà thờ tổ hoàng thất, hoan nghênh mọi người xem lễ.” Hắc Tuyển Dực nói với mọi người xong, liền thả Ô Nhược xuống dưới, đỡ Ô Nhược leo lên lưng ngựa.
Ô Nhược nghi hoặc: “Ta không cần ngồi kiệu sao?”
“Không cần.” Hắc Tuyển Dực nhảy lên trên lưng ngựa: “Ta muốn để cho tất cả mọi người trên đất nước nhìn thấy Thái Tử Phi của ta trông như thế nào.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Đản Đản nắm tay Tiểu Tiểu đi tới: “Cha, phụ thân, chúng ta cũng muốn cưỡi ngựa.”
“Được.” Hắc Tuyển Dực nhìn U Diệp.
U Diệp đi lên bế Đản Đản cùng Tiểu Tiểu lên đặt ở đằng trước Ô Nhược.
Các bá tánh nhìn thấy hai đứa nhỏ, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
“Hai đứa nhỏ trong lòng Thái Tử Phi là hai tiểu điện hạ sao? Lớn lên thật giống Thái Tử cùng Thái Tử Phi.”
“Ta nghe nói hai tiểu điện hạ là dùng máu thịt của Thái Tử cùng Thái Tử Phi dung hợp với đá tam thất, sau đó dùng linh lực luyện ra hai đứa nhỏ.”
“Thì ra là thế, khó trách giống Thái Tử bọn họ như thế, nói như vậy, bọn nhỏ là con ruột của Thái Tử Phi.”
“Đương nhiên.”
“Vậy địa vị của Thái Tử Phi càng thêm vững chắc, vị trí Đế Hậu cũng nằm trong tay y chắc rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Hắc Tuyển Dực hô lên.
Đội ngũ đằng trước lập tức thổi kèn đánh trống, Hắc Tuyển Dực chậm rãi đi theo, ở phía sau bọn họ là kiệu hoa vô cùng hoa lệ, phía sau nữa chính là của hồi môn của Ô Nhược, các bá tánh nhìn thấy hết rương này đến rương khác của hồi môn, đều không khỏi chép miệng.
“Của hồi môn của Thái Tử Phi thật nhiều, có thể xếp hàng dài từ đầu thành đến cuối thành luôn rồi.” Lời của người này cũng không hề khoa trương chút nào.
Năm ngoái, Ô Nhược vì không để những người khác coi khinh y cùng cha nương y, đã sớm chuẩn bị một đống lớn của hồi môn cho mình. Sau khi Quản Châm tới, lại cho y thêm một đống lớn hơn nữa của hồi môn, nhiều gấp mấy lần Ô Nhược tự chuẩn bị cho mình, hơn nữa, đều là những pháp khí, nguyên liệu, đan dược quý hiếm đến mức người ta không thể kể tên, trừ cái này ra, còn có đồ của Ô Tiền Thanh cùng Từ gia, U Diệp, Dạ Ký bọn họ tặng, có thể nói là cho Ô Nhược thể diện quá lớn, các đại thần không chỉ không dám coi khinh Ô Nhược, còn hâm mộ đố kỵ người nhà Ô Nhược nhiều tiền lắm của, nhiều năm như vậy, chưa từng có Thái Tử Phi nào giàu có giống như Ô Nhược.
Nếu không phải đây là đội ngũ đón dâu của Thái Tử, chỉ sợ mọi người vây quanh xem lễ đều muốn làm cướp một lần, cướp đi tất cả của hồi môn.
Ô Tiền Thanh chờ đội ngũ rời khỏi tầm mắt bọn họ mới nói với những người khác: “Bọn họ cần phải đi xung quanh thành một vòng rồi mới đến nhà thờ tổ, vậy chúng ta đến nhà thờ tổ trước chờ bọn họ.”
“Được.”
Ô Tiền Thanh bọn họ đi đến Hiến Tế Điện trong hoàng cung, lại vô tình gặp được Hắc Tử Hà vội vã từ Bí Ẩn tộc trở về, bên cạnh nàng còn có vài người đi theo, Ô Tiền Thanh bọn họ nhìn lại, một trong số đó lại là Quản Sách.
Hắc Tử Hà dẫn đầu bọn họ chào hỏi: “Ông thông gia, bà thông gia, thông gia lão thái gia, lão thái thái, thật là trùng hợp.”
Quản Đồng kinh ngạc nói: “Sách, Sách ca.”
“Tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây?” Quản Châm cũng không nghĩ tới Quản Sách sẽ rời khỏi Bí Ẩn tộc, xem ra mị lực của Hắc Tử Hà thật không nhỏ, vậy mà lại có thể lay động một người mà ngoài rèn luyện ra, thì chưa từng ra khỏi tộc như Quản Sách nguyện ý ra đây.
Ai rồi cũng bị conditinhiu quật =)) tộc trưởng cúi cùng cũng hết tồn kho há há