Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược đi đến đài hiến tế, khoảnh khắc bọn họ xoay người, mặt trời ở đằng đông vừa lúc mọc lên cao ánh sáng chiếu rọi vào người bọn họ, tức khắc, chỉ vàng trên hỉ bào được chiếu sáng lấp lánh.
Các bá tánh trên quảng trường không khỏi nheo mắt lại nhìn hai vị tân lang trên đài hiến tế, khí chất giống như thiên tiên hạ phàm, làm người không nhịn được mà muốn quỳ lạy.
Đại Linh Sư nhìn thấy mặt trời đã dần dâng lên, phân phó viên quan chủ trì đại hôn bắt đầu hiến tế.
Viên quan kia lập tức cất cao giọng hô: “Tế thiên bắt đầu ——”
Ngay sau đó, các nhạc sư bắt đầu tấu nhạc. Các quan viên cùng các bá tánh đứng dưới đài xem lễ đều vội vàng thu hồi nụ cười, nghiêm túc mà nhìn đài hiến tế.
Đại Linh Sư tỉnh lược bài tế văn dài dòng, nói một vài chú ngữ hiến tế, sau đó dẫn theo đám người hoàng thất khom người về phương đông nhất bái.
Văn võ bá quan cùng các bá tánh ở dưới đài cũng khom lưng theo.
Ô Trúc đứng ở trong một góc nhìn quảng trường đông đúc toàn là đầu người đen nghìn nghịt, hạ giọng hỏi: “Chúng ta không bái theo không sao chứ?”
Toàn bộ quảng trường, ngoài các nhạc sư, cũng chỉ có bọn họ là đứng.
Quản Châm liếc hắn một cái: “Chúng ta là người Bí Ẩn tộc, không cần làm theo người Tử Linh Quốc bái tổ tiên bọn họ, các ngươi cũng có tổ tiên của mình, chỉ cần không phải đắc tội bọn họ, không bái cũng không sao.”
Ô Trúc an tâm rồi.
Sau khi tế thiên bái thần linh tứ phương, liền bắt đầu tế tổ.
Nghi thức tế tổ không khác với nghi thức hiến tế đón năm mới cho lắm, sau khi tế bái tổ tiên, liền đến nghi thức bái đường, quảng trường lại lần nữa khôi phục không khí náo nhiệt.
“Cuối cùng cũng bái đường.” Ô Hi hưng phấn nói.
U Diệp nhướng mày: “Lúc trước ta còn muốn đợi khi Tuyển Dực tới đón người liền phá đám bọn họ, đáng tiếc bọn họ cần phải gấp rút giải trừ nguyền rủa cho Tử Linh Quốc, nhưng mà cũng không sao, chờ đến khi bọn họ động phòng, chúng ta phá cũng không muộn.”
Ô Hi cười hì hì: “Ý kiến hay.”
Trên đài, cha nương Hắc Tuyển Dực cùng Cao Tổ bọn họ đều lần lượt ngồi vào ghế, những người khác không thuộc về cao đường của Hắc Tuyển Dực đều đứng ở một bên.
Hoàng thất bái đường cũng giống như bá tánh bình thường bái đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tam là phu thê giao bái.
Thiên Trầm đứng ở trên đại thụ nhìn đôi tân nhân đang bái thiên địa, chuyển hướng nhìn về phía Hắc Tuyển Hành: “Bọn họ bái đường rồi.”
Khóe miệng Hắc Tuyển Hành cong cong: “Chỉ cần bọn họ bái đường xong, là chúng ta có thể hoàn toàn giải trừ nguyền rủa.”
Thiên Trầm quan sát kĩ không nhìn thấy biểu tình mất mát trên mặt hắn, nghĩ thầm, người này có lẽ đã thật sự từ bỏ Ô Nhược.
“Thật tốt quá.” Thâm Tụng vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng đã có thể giải trừ nguyền rủa.”
Hắc Tuyển Hành liếc hắn một cái: “Đừng vui mừng quá sớm.”
Thâm Tụng nghĩ đến những chuyện sau đó, ngừng cười.
Lúc này, hai tân nhân trên đài đã kết thúc nhị bái cao đường.
Viên quan chủ trì đại hôn kích động mà cất cao giọng kêu lên: “Phu thê giao bái ——”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực xoay người nhìn nhau, trong mắt lấp lánh ánh sáng kích động, giờ phút này, trong mắt hai người chỉ có nhau, mà những việc ở đời trước từng màn từng màn lại lần nữa tái hiện trước mắt, hai người bọn họ một người thì vẫn luôn hiểu lầm đối phương, một người khác lại không biết làm như thế nào mới khiến cho đối phương vui, cho đến khi sinh ly tử biệt mới hiểu được tình cảm của đối phương, bởi vậy mà đã bỏ lỡ mười ba năm.
Vốn tưởng rằng hai người không có khả năng gặp lại nhau, lại không ngờ sau khi bọn họ trọng sinh tới một đời khác, còn có thể bái đường thành thân giải trừ nguyền rủa.
Đột nhiên, có người lớn tiếng reo lên: “Thời gian chúng ta có thể đứng dưới ánh mặt trời sắp hết rồi, Thái Tử, Thái Tử Phi, các ngươi mau mau phu thê giao bái đi, nếu không, chúng ta sẽ bị mặt trời thiêu đốt.”
Những người khác cũng mở miệng nói theo, hết sức sốt ruột thay bọn họ.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực lấy lại tinh thần, phát hiện hốc mắt đối phương đều đỏ.
Hai người nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý khom người giao bái.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện kim quang.
“Mọi người mau nhìn lên bầu trời.” Mọi người nhìn lên trên không trung, đông, tây, nam, bắc đều có kim quang ngưng tụ về phía mặt trời. Giống như thu hồi lưới phòng ngự, không trung dường như cũng trong trẻo hơn rất nhiều.
Sau đó, có người mừng rỡ kêu lên: “Không đau nữa, bị ánh nắng chiếu vào người không đau nữa.”
Những người khác nghe thấy lời này, sờ sờ thân thể của mình, kích động kêu lên: “Thật sự không đau nữa.”
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng đã giải trừ nguyền rủa thành công, chúng ta không bao giờ sợ ánh nắng nữa.”
Tất cả mọi người trên quảng trường đều vui mừng hò reo hoan hô, ngay cả đại thần cùng người hoàng thất đều không màng thân phận la to, bọn họ về sau vĩnh viễn không cần sinh sống ở dưới mặt đất không có ánh nắng nữa.
Hắc Tuyển Hành nhìn đến đây, mang theo Thâm Tụng cùng Thiên Trầm xoay người rời đi.
Ô Nhược giữ chặt tay Hắc Tuyển Dực, nhìn đám người phía dưới nói: “Ta đã từng có một nguyện vọng……”
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay y: “Có phải nguyện vọng mà khi vừa mới tới Tử Linh Quốc, ngươi viết lên đèn trời hay không?”
Ô Nhược sửng sốt: “Hả, tại sao ngươi lại biết?”
“Ta nhìn thấy.” Hắc Tuyển Dực cười với y.
“Không phải đèn trời bị cháy rồi sao, tại sao ngươi lại nhìn thấy?”
“Ba chữ ‘nguyện kiếp trước’, không bị thiêu hủy.” Hắc Tuyển Dực ôm người vào trong ngực: “Lúc ấy có phải ngươi muốn ước nguyện có thể gặp lại ta của kiếp trước hay không?”
Ô Nhược khẽ ừ một tiếng, tươi cười nói: “Nguyện vọng của ta đã trở thành sự thật.”
Hắc Tuyển Dực cúi đầu, hôn lấy đôi môi y.
Đản Đản thấy cha cùng phụ thân ân ái như vậy, cười khúc khích, quay đầu thơm một cái trên má Tiểu Tiểu.
Ô Tiền Thanh bọn họ đi lên đài hiến tế, U Diệp nói với viên quan chủ trì hôn lễ: “Còn có một câu ngươi chưa nói.”
Viên quan chủ trì hôn lễ hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói đưa vào động phòng chứ sao, chúng ta còn đang chờ phá động phòng đây.”
Viên quan chủ trì hôn lễ cười ha ha: “Đúng vậy, đúng, đúng.”
Hắn vuốt vuốt yết hầu, nâng cao giọng nói: “Đưa hai vị tân nhân vào động phòng.”
Cùng lúc đó, có người kêu lên: “Nguyền rủa Tử Linh Quốc cuối cùng cũng đã được giải trừ.”
“Thật ư?” Có người hưng phấn hỏi.
“Thật sự.”
Mọi người lại lần nữa vui mừng hoan hô, át mất cả câu nói đưa hai vị tân nhân vào động phòng.
Vẻ mặt viên quan chủ trì hôn lễ bất đắc dĩ nhìn U Diệp: “Mọi người đều đang vui mừng về chuyện giải trừ nguyền rủa.”
U Diệp: “……”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Trúc cười nói: “Đến đêm, nhất định có thể đi phá động phòng.”
Quản Châm ôm bả vai Quỷ Bà, cười nói: “Cuối cùng cũng đã giải trừ nguyền rủa, ta rốt cuộc đã có thể mang ngươi rời khỏi Tử Linh Quốc đến các nơi khác du sơn ngoạn thủy, đến thăm Bí Ẩn tộc của chúng ta, đó là một nơi vô cùng mỹ lệ.”
Ô Trúc gật đầu: “Nơi đó quả thật rất đẹp, bà ngoại đừng bỏ lỡ phong cảnh mỹ lệ.”
Quỷ Bà đỏ bừng mắt gật đầu: “Được.”
Quản Châm nói với Từ Chiêu Bình bọn họ: “Cha, nương, đại ca, đại tẩu, nếu các ngươi nguyện ý, cũng có thể cùng chúng ta đến Bí Ẩn tộc dạo chơi.”
Từ Chiêu Bình sảng khoái đồng ý: “Được, chúng ta đã bị gò bó ở Tử Linh Quốc thời gian dài như vậy, cũng đã đến lúc nên đi ra ngoài dạo chơi, mở mang tầm mắt.”
Quản Châm quay đầu hỏi Quản Sách: “Tộc trưởng, ta dẫn bọn hắn đi đến Bí Ẩn tộc không vấn đề gì chứ?”
Quản Sách nhướng mày: “Ta nói có vấn đề, ngươi sẽ nghe sao?”
Quản Châm tuy rằng gọi hắn là tộc trưởng, nhưng luận bối phận, chính là trưởng bối của hắn.
“Sẽ không.” Quản Châm cười ha ha, nhân cơ hội hỏi: “Tộc trưởng, có phải ngươi cũng nên cởi bỏ phong ấn trên người Đồng nhi rồi hay không? Ngươi nhìn nàng xem, sau khi không có linh lực, thoạt nhìn còn già hơn cả ta rồi, qua mấy năm nữa, người khác còn tưởng rằng nàng mới là nương ta.”
Ô Hi không nhịn được, phì cười.
U Diệp cùng Ô Trúc bọn họ đều cười ha hả thành tiếng.
“Cha ——” Quản Đồng bị chọc giận đến không chịu được: “Có người nói nữ nhi giống như ngươi vậy sao?”
“Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Quản Đồng: “……”
Ô Tiền Thanh trấn an Quản Đồng: “Ngươi ở trong mắt ta vĩnh viễn trẻ trung mỹ lệ.”
Quản Đồng ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Quản Sách nhìn Ô Tiền Thanh, lại nhìn Quản Đồng, nhàn nhạt hỏi: “Đồng nhi, mấy năm qua sống có vui vẻ không?”
Quản Đồng sửng sốt, gật gật đầu: “Mới đầu mất đi linh lực, quả thật không quen cho lắm, thỉnh thoảng bị người khác xem thường cũng thật không dễ chịu, may mắn Tiền Thanh vẫn luôn che chở ta, không để cho ta chịu một chút ấm ức nào, tuy rằng bà bà bởi vì ta không có linh lực mà không thích ta, nhưng Tiền Thanh vì chuyện này, nhiều lần chống đối bà bà, sau đó có con cái rồi, ta liền đặt hết mọi tâm tư lên bọn nhỏ ……”
Quản Sách nhìn ra được mấy năm qua nàng thật sự sống rất vui vẻ, cho dù trượng phu không phải một người cường đại, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Ngươi lại đây.”
Quản Đồng ngẩn người.
Quản Châm vội vàng đẩy nàng đến trước mặt Quản Sách.
Quản Sách nói: “Quay lưng lại.”
Quản Đồng ngoan ngoãn xoay người.
Tay phải Quản Sách ngưng tụ linh lực cường đại.
Người trên đài hiến tế cảm nhận được có linh lực dao động, đều nhìn về phía bọn họ.
Quản Sách nhanh chóng điểm vài cái huyệt đạo trên lưng Quản Đồng, sau đó lại nhấn lên eo nàng một cái, liền thu hồi linh lực.
Lập tức, Quản Đồng cảm nhận được linh lực trào ra từ trong linh điền của nàng, điên cuồng chạy qua khắp mọi bộ phận trên cơ thể nàng.
Nàng nhiều năm trời đã quen với việc không có linh lực, nhất thời rất khó có thể chịu đựng được linh lực lớn như vậy, thống khổ la lên một tiếng.
Ô Tiền Thanh lo lắng bước lên một bước.
Quản Châm vội vàng ngăn hắn lại: “Đợi một lát là ổn, đừng quấy rầy nàng.”
Sau khi thân thể Quản Đồng chậm rãi thích ứng linh lực, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, nàng vui sướng thử ngưng tụ linh lực: “Đã cởi bỏ phong ấn, cảm ơn Sách ca.”
Quản Châm cùng Quỷ Bà bọn họ đều cảm thấy vui mừng thay cho Quản Đồng, Quản Đồng có lại được linh lực thoạt nhìn trẻ tuổi hơn trước kia.
Ô Trúc nhìn Quản Đồng từ trên xuống dưới: “Cấp linh lực của nương hình như rất cao.”
Quản Châm cười nói: “Cấp chín, ngươi nói có cao không?”
Ô Trúc cùng Ô Hi kinh ngạc nói: “Trước khi nương thành thân với cha đã là thuật sư cấp chín?”
Quản Đồng gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Quản Châm nói: “Người Bí Ẩn tộc chúng ta chỉ có đạt đến cấp chín mới có thể xuất cốc rèn luyện, nương các ngươi chính là vào lúc ấy gặp được cha các ngươi.”
Từ Yến Văn trừng lớn đôi mắt: “Cấp chín mới có thể đi ra ngoài rèn luyện? Vậy người Bí Ẩn tộc chẳng phải là có rất nhiều người chưa từng ra khỏi cốc.”
Quản Châm cười ha hả: “Người Bí Ẩn tộc chúng ta ngoài đám tiểu bối còn đang đi học trong học viện, những người khác đều là thuật sư cấp chín.”
Mọi người: “……”
Người Bí Ẩn tộc thật là lợi hại.
“Ai ui, không cẩn thận làm lộ những chuyện về Bí Ẩn tộc ra rồi.” Quản Châm nhìn về phía Quản Sách: “Tộc trưởng, ta nói những việc này không thành vấn đề chứ?”
Quản Sách không quan tâm đến hắn, trực tiếp quay đầu đi nhìn về nơi khác.
Ô Thần Lưu nói: “Linh khí ở Bí Ẩn tộc hẳn là rất dồi dào, Tiểu Trúc cùng Nhị công chúa đi đến Bí Ẩn tộc một chuyến, đều lên tới cấp chín.”
“A……” Ô Hi trừng lớn đôi mắt nhìn Ô Trúc: “Đại ca thăng lên cấp chín rồi? Tại sao lại nhanh như vậy?”
Vẻ mặt Ô Trúc ngượng ngùng: “Cái này… Cái này……”
Quản Châm trực tiếp vứt cho Ô Hi một viên thần linh đan cực phẩm: “Hắn ăn viên đan dược này mới thăng được lên cấp chín, Tiểu Hi, ngươi còn chưa tới cấp sáu, chờ lên đến cấp sáu hoặc cấp bảy rồi hẵn ăn.”
Ô Hi còn chưa từng được nhìn thấy thần linh đan cực phẩm, vui vẻ mà cảm tạ Quản Châm.