Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hiện tại mọi người đều đã biết Đản Đản cùng Tiểu Tiểu là nhi tử của Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược, nhưng Hắc Tuyển Dực vẫn một lần nữa tuyên bố với mọi người, Đản Đản cùng Tiểu Tiểu là dùng máu thịt của hắn cùng Ô Nhược dung hợp với đá tam thất, sau đó dùng linh lực luyện ra, để cho những người khác khỏi cần tiếp tục suy đoán lung tung.
Tới gần buổi trưa, người xem lễ đều lục tục rời đi.
Người hoàng thất cùng các đại thần mang theo gia quyến của mình vào trong cung thưởng thức tiệc rượu, mọi người đều hết sức vui vẻ, đều đang thương lượng chờ sau khi tất cả mọi việc yên ổn trở lại, liền mang người nhà đi du sơn ngoạn thủy, du ngoạn hết tất cả mọi nơi trên đất bằng của Tử Linh Quốc.
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi cho Ô Tiền Thanh bọn họ, liền đi kính trà cho Đế Hoàng cùng Đế Hậu bọn họ.
Hiện tại còn chưa khai yến, Đế Hoàng bọn họ đều ngồi ở trong phòng tế thiên.
Ô Nhược đi vào liền nhìn thấy cao đường mà bọn họ vừa bái, tuy rằng hôm nay bọn họ ăn mặc long trọng, thể hiện thân phận của bọn họ, nhưng Ô Nhược vẫn nhận ra sáu người trong số đó chính là sáu gã cải trang thành hộ vệ Đế Hoàng phái đến Hành Tinh Cung.
Hắc Tuyển Dực giới thiệu sáu gã hộ vệ cho Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi hẳn là nhận ra bọn họ, bọn họ chính là sáu gã hộ vệ cha ta phái đến Hành Tinh Cung, nhưng thật ra thân phận thật sự của bọn hắn đều là trưởng bối của ta.”
Hắn giới thiệu cho Ô Nhược từ trái sang: “Vị này chính là Thủy Tổ phụ cùng Thủy Tổ mẫu của ta……”
Bên dưới Thủy Tổ chính là tổ tiên xa, Thái Tổ, Liệt Tổ, Thiên Tổ cùng Cao Tổ.
Ô Nhược nghe xong tặc lưỡi, sáu gã hộ vệ vậy mà chỉ là Cao Tổ đế có bối phận nhỏ nhất, dung mạo của Thủy Tổ đế bối phận lớn nhất thoạt nhìn giống như người thường mới 60 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, thân thể tráng kiện, một vài tiểu bối còn không cường tráng bằng hắn.
Giới thiệu xong vài vị lão tổ, Hắc Tuyển Dực lại giới thiệu các thân thích khác.
Ô Nhược kính trà cho tất cả trưởng bối trong phòng xong, nhận được một chồng dày bao lì xì, y ngại đứng trước mặt mọi người cất bao lì xì vào trong không gian, đành phải bảo thái giám bưng trà cầm hộ.
Thủy Tổ mẫu ôm Đản Đản không buông tay cười tủm tỉm vẫy Ô Nhược lại đây: “Tiểu Nhược, Thủy Tổ phụ ngươi bọn họ từ trước đến nay đều yêu thương Tuyển Dực, không hy vọng cũng không đành lòng nhìn hắn vì trách nhiệm với quốc gia mà cưới một người hắn không thích, cho nên, Thủy Tổ phụ ngươi bọn họ ngay từ đầu mới không chấp nhận ngươi, cũng không thích ngươi, mong rằng ngươi có thể thứ lỗi, đừng so đo với bọn họ, cũng đừng giận bọn họ.”
Thủy Tổ phụ bọn họ bị nói trúng tim đen trở nên rất ngượng ngùng.
Ô Nhược vội vàng nói: “Ta có thể hiểu được Thủy Tổ phụ bọn họ khó có thể chấp nhận nam nhân cùng nam nhân thành thân, cũng biết Thủy Tổ phụ bọn họ muốn tốt cho Tuyển Dực, Tuyển Dực có thể được Thủy Tổ phụ bọn họ yêu thương là may mắn của Tuyển Dực, ta vui mừng còn không kịp, sao có thể giận bọn họ chứ.”
“Vậy là tốt rồi, Tuyển Dực có thể cưới được người hắn thích, chúng ta đều vui mừng thay cho hắn.” Thủy Tổ mẫu cười tháo xuống chiếc vòng ngọc màu đen trên tay nói với các con dâu cháu dâu các bối phận: “Các ngươi đều biết, vòng ngọc hắc phượng là để truyền cho con dâu cháu dâu, hiện tại, ta truyền lại vòng ngọc hắc phượng cho Tiểu Nhược, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Các vị con dâu cháu dâu đều cười lắc đầu, đối với các nàng mà nói truyền cho ai đều giống nhau.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thủy Tổ mẫu cầm tay Ô Nhược, đặt vòng ngọc hắc phượng vào trong tay Ô Nhược.
Ô Nhược thấy vòng ngọc hắc phượng là thứ đồ quý báu vội nói: “Thủy Tổ mẫu, cái này liệu có quá quý trọng hay không?”
Hắc Tuyển Dực giúp y đeo vào: “Thủy Tổ mẫu cho ngươi, ngươi liền nhận lấy.”
Cái này chính là cho thấy hoàng thất đã tán thành thân phận của Ô Nhược.
Ô Nhược cảm tạ: “Cảm ơn Thủy Tổ mẫu.”
Hắc Tuyển Hi đứng ở một bên thở phào nhẹ nhõm: “Thủy Tổ mẫu, vừa rồi ngươi gọi đại tẩu đi lên đó, ta còn tưởng ngươi không hài lòng với y, chuẩn bị nói vài câu quy củ với y nữa đó.”
Thủy Tổ mẫu vừa giận vừa buồn cười: “Đứa nhỏ nhà ngươi, nếu chúng ta không hài lòng đã sớm đứng lên phản đối từ trước khi thành thân, nào có thể chờ bái đường xong, còn nữa, có mấy huynh đệ tỷ muội các ngươi che chở Tiểu Nhược, chúng ta phản đối có tác dụng sao?”
Hắc Tuyển Hi lập tức làm nũng với nàng: “Ngươi cùng Thủy Tổ phụ có bối phận lớn nhất, một câu nói của các ngươi có thể bằng cả trăm thậm chí cả ngàn câu của người khác, sao có thể vô dụng chứ.”
Thủy Tổ phụ cùng Thủy Tổ mẫu đều bị hắn chọc cười, bỗng nhiên, truyền đến tiếng kêu ‘ục ục’, mọi người không khỏi nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Đản Đản trong lòng ngực Thủy Tổ mẫu mang vẻ mặt vô tội mà nhìn bọn họ: “Ta đã đói bụng.”
Mọi người nghe vậy, đều phải bật cười.
Đế Hoàng tuyên bố: “Khai yến.”
Trong bữa tiệc mọi người vừa nói vừa cười, đặc biệt vui vẻ, ăn một mạch cho đến buổi tối.
U Diệp tâm tâm niệm niệm muốn phá động phòng, nhưng mới vừa cơm nước xong, Biên thành liền truyền đến tin tức, năm tiểu quốc xung quanh đã đi vào biên giới Tử Linh Quốc, binh mã của năm quốc gia cộng lại vượt qua hai trăm vạn người, tình hình vô cùng cấp bách.
Sau khi Đế Hoàng cùng các đại thần nghe thấy tin tức, lập tức rời bàn đi đến Nghị Sự Điện thương lượng kế sách, không khí trong yến hội lập tức trở nên hết sức khẩn trương, Đế Hậu cùng gia quyến của các đại thần cũng không còn tâm trạng ở lại dùng yến, liền lần lượt đứng dậy rời đi.
Ô Nhược tự mình tiễn Ô Tiền Thanh bọn họ ra cửa.
Ô Tiền Thanh nói với Ô Nhược vài lời quan tâm: “Tiểu Nhược, Tử Linh Quốc cùng các quốc gia xung quanh sắp phải khai chiến, ngươi thân là Thái Tử Phi Tử Linh Quốc nhất định cũng phải ra chiến trường, đến lúc đó vạn sự phải cẩn thận, đừng để cho mình bị thương.”
Ô Nhược cũng không yên tâm Ô Tiền Thanh bọn họ: “Hiện nay Tử Linh Quốc loạn trong giặc ngoài, vô cùng không an toàn, ta nghĩ……”
Ô Tiền Thanh biết y muốn nói bọn họ rời đi, lập tức trầm mặt xuống: “Ngươi đừng nghĩ cái gì hết.”
Trước tiên không nói những cái khác, nếu bọn họ cứ vậy mà rời đi, người Tử Linh Quốc nhất định sẽ phỉ nhổ Ô Nhược, quốc gia gặp nguy nan, sao có thể ích kỷ mà đưa người nhà rời đi.
Ô Tiền Thanh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ô Nhược thở dài, y biết y làm như vậy không đúng, cũng rất ích kỷ, nhưng nguy hiểm đã tới trước mắt, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bảo vệ người nhà an toàn.
U Diệp nói: “Tiểu Nhược, ngươi đừng lo, ta sẽ bảo vệ tốt cha nương bọn họ, nếu cần, ta sẽ phái người Ma tộc tới chi viện Tử Linh Quốc.”
“Cảm ơn đại tẩu, nhưng mà……” Ô Nhược cũng có chút băn khoăn, tuy nói U Diệp là Ma Đế, nhưng các đại thần khác không có khả năng sẽ để cho U Diệp vô duyên vô cớ mang binh lại đây hỗ trợ.
U Diệp ngắt lời y: “Ta cũng không phải là lập tức ra tay hỗ trợ, chỉ có vào thời điểm nguy nan mới có thể đứng ra giúp đỡ một phen, hơn nữa, sau khi chúng ta giúp Tử Linh Quốc, về sau Ma tộc chúng ta gặp nạn, Tử Linh Quốc cũng phải giữ đạo nghĩa không thể từ chối tới giúp Ma tộc chúng ta.”
Quản Châm vỗ vỗ bả vai Ô Nhược: “Tiểu Nhược, hoàng thất Tử Linh Quốc đều là đời sau tiên nhân, đừng có xem thường năng lực của bọn họ, nếu thực sự đánh nhau, một người có thể đối đầu với một quốc gia.”
Ô Nhược cười nói: “Ông ngoại, không phải ta không tin năng lực của Tuyển Dực bọn họ, ta chỉ là lo lắng cho an nguy của các ngươi mà thôi.”
“Có ta cùng tộc trưởng ở đây, sẽ không để cho người khác động đến một cọng lông tơ của mọi người, ngươi cứ an tâm đi.” Quản Châm quay đầu nói với Quản Sách: “Tộc trưởng, ta nói đúng không?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Quản Sách vừa định mở mồm nói chuyện, liền nghe thấy Hắc Tử Hà gọi hắn: “A Sách.”
Hắc Tử Hà vội vàng chạy tới: “A Sách, xin lỗi, vốn dĩ định an bài ngươi vào ở trong phủ ta, sau đó dẫn ngươi đi dạo khắp nơi, nhưng không nghĩ tới sẽ đột ngột bùng ra chiến sự, hiện tại chỉ có thể khiến ngươi ấm ức cùng thông gia lão thái gia bọn họ đến phủ của Tứ đệ ta ở tạm một thời gian, chờ chúng ta chiến thắng trở về, nhất định sẽ chiêu đãi ngươi đàng hoàng.”
Quản Sách gật gật đầu: “Vạn sự cẩn thận.”
Hắc Tử Hà cười nói: “Có những lời này của ngươi, ta nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, trở lại cùng ngươi sinh con đẻ cái.”
Nàng nhân lúc hắn còn chưa kịp trách cứ, vội vàng xoay người chạy đi.
Quản Sách: “……”
Mọi người đều che miệng cười trộm.
Quản Châm cười nói: “Tính tình Tử Hà thẳng thắn, rất là xứng đôi với tộc trưởng cái gì cũng giấu kín ở trong lòng. Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hắn dẫn đầu trèo lên xe thú.
Những người khác cũng đi lên theo.
Không khí trong cung vô cùng áp lực, tăng cường thị vệ phòng thủ để tránh có người đánh lén, mà người trong cung lại vừa hưng phấn vừa có chút lo lắng, từ ngàn năm nay, lần đầu tiên Tử Linh Quốc cùng các quốc gia khác giao chiến.
Ô Nhược cùng Hắc Tử Hà đi đến bên ngoài Nghị Sự Điện, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Húc, Hắc Tuyển Đường, cùng với vài vị đại tướng quân đang vội vàng mà đi ra khỏi điện.
“Tiểu Nhược, chúng ta hiện tại cần tập hợp binh mã lập tức xuất phát đến biên giới, ngươi muốn đi cùng chúng ta hay không?” Hắc Tuyển Dực vừa đi vừa nói chuyện: “Tử Hà, ngươi cùng Tử Nhã liền ở lại hoàng cung, phòng ngừa Cựu tộc đánh lén.”
Ô Nhược gật đầu: “Ta đi.”
Hắc Tử Hà đáp: “Được.”
Hắc Tuyển Húc nói: “Đại ca, chúng ta đi trước tập hợp binh mã, ngươi cùng đại tẩu đi thay quần áo đi.”
Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn hỉ phục trên người, khẽ ừ một tiếng, cầm tay Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung.
Ô Nhược hỏi: “Chỉ có năm tiểu quốc xung quanh tấn công Tử Linh Quốc sao? Thiên Thánh Quốc không có hành động gì?”
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Nếu ta không đoán sai, chiến sự này chính là Thiên Thánh Quốc khơi mào, đầu tiên để năm tiểu quốc gia làm suy yếu bớt binh lực của chúng ta, sau đó bất ngờ đánh chúng ta.”
“Sáng nay Tiểu Hi trở về nói khi nàng cùng sư phụ nàng từ Thiên Thánh Quốc trở về, có nhìn thấy Thiên Thánh Quốc đang lén lút tập hợp binh mã, rất có khả năng giống như ngươi nói, chờ đến khi chúng ta cùng năm tiểu quốc đánh tới lưỡng bại câu thương, bọn họ sẽ đến tiêu diệt gọn chúng ta.”
“Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho hắn có cơ hội này.”
Hai người trở lại trong cung, thay áo giáp cùng quần áo gọn gàng, đi đến Biên thành.
Toàn bộ cửa hàng ở Biên thành đều đã đóng cửa không buôn bán, các bá tánh ở Biên thành đều nơm nớp lo sợ, dù sao thì sau khi các quốc gia khác tấn công vào, người gặp tai ương đầu tiên chính là bọn họ, cho nên, mọi người vội vã trốn xuống thành phố ngầm.
Hắc Tuyển Húc bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng mà, đội ngũ chỉ có trên dưới năm vạn người, mỗi binh lính đều mặc áo giáp giống nhau, bên người đều có một con yêu thú hung mãnh làm thú cưỡi, làm cho cả đội ngũ đều toát lên khí thế vô cùng uy mãnh cường tráng, các bá tánh xung quanh nhìn mà sinh lòng kính sợ.
Hắc Tuyển Đường báo cáo với Hắc Tuyển Dực: “Đại ca, chúng ta có thể xuất phát.”
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược lần lượt ngồi lên trên lưng yêu thú.
“Xuất phát ——” Hắc Tuyển Dực hạ lệnh, mọi người đồng loạt cưỡi lên yêu thú cùng Hắc Tuyển Dực một đường chạy ra bên ngoài Biên thành.
Hàng vạn con yêu thú cùng chạy đi, khí thế khổng lồ, mặt đất cũng rung động theo, giống như mấy chục vạn đại quân tiến về phía trước, tiếng chân ầm ầm rung động.
Bọn lính hết sức hưng phấn, lần đầu tiên bọn họ được chiến đấu với người của quốc gia khác.
Bọn họ đi đến thảo nguyên cách Biên thành hai trăm dặm, cuối cùng đã gặp được binh mã của năm tiểu quốc khác, từ xa nhìn lại, đội ngũ hơn hai trăm vạn người giống như đại hồng thủy mà vọt về phía bọn họ, tiếng bước chân của bọn họ giống như là sấm sét phát ra tiếng vang ù ù.
== để con t và con rể t động phòng cái đã chứ….cái bọn này, còn đang chờ xem cảnh phá động phòng nữa chứ.
Ăn có cái đám cứi mà bất ổn quá (ノ`Д´)ノ彡┻━┻ chờ ngt zui nốt mụt ngày rồi đánh khum dc hảaaaaa