Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đám người Cựu tộc cột vải đỏ trên tay toàn bộ đi đến bên người Hắc Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Hành nói với Hắc Tuyển Dực: “Thái Tử, Cựu tộc thắt vải đỏ trên tay đều là cam tâm tình nguyện thần phục triều đình, thậm chí có thể cùng các ngươi hợp tác đối phó với người Cựu tộc khác.”
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên vẻ kinh ngạc, Hắc Tuyển Hành cùng bọn họ liên thủ giết hại phụ thân của mình đã đành, còn dẫn người đầu hàng gia nhập vào bọn họ?
“Cái gì!?” Đám người Cựu tộc không thắt vải đỏ đều mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Hắc Tuyển Hành: “Thiếu chủ, ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Tam đệ của Hắc Tuyển Hành Hắc Tuyển Quan vừa khó có thể tin đồng thời lại vừa có chút mừng thầm, vốn dĩ còn định nhân hỗn loạn giải quyết Hắc Tuyển Hành, nhưng không nghĩ tới Hắc Tuyển Hành lại làm phản, chỉ cần không có Hắc Tuyển Hành, hắn liền có thể yên ổn ngồi trên vị trí thủ lĩnh, thậm chí là vị trí đế vương.
Hắn lấy lại tinh thần, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Hắc Tuyển Hành là phản đồ, giết tên phản đồ này.”
Các huynh đệ tỷ muội khác của Hắc Tuyển Hành từ trước đến nay bất hòa với Hắc Tuyển Hành, trong lòng biết rõ bất kể Hắc Tuyển Hành làm thủ lĩnh, hay là làm phản đồ, đối với bọn họ mà nói đều không có chỗ tốt, thậm chí kết cục sẽ rất thảm.
Bọn họ cũng vội vàng kêu lên theo Hắc Tuyển Quan: “Đúng vậy, giết tên phản đồ Hắc Tuyển Hành, nếu không phải tại hắn, thủ lĩnh của chúng ta sẽ không chết, là hắn, là hắn liên thủ với người hoàng thất cùng nhau giết hại thủ lĩnh của chúng ta, mọi người đừng tha cho hắn.”
Các trưởng lão cũng lấy lại tinh thần, hận không thể bầm thây vạn đoạn Hắc Tuyển Hành. Nhưng mà muốn giết Hắc Tuyển Hành cũng không dễ dàng, bởi vì có đến một nửa người Cựu tộc đã làm phản, hơn nữa nơi này còn có người của triều đình, tình thế rất bất lợi với bọn họ.
Không đợi các trưởng lão hạ lệnh, người Cựu tộc khác đã xông về phía Hắc Tuyển Hành bọn họ.
Người hoàng thất cùng đám thị vệ đều nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, chờ hắn hạ lệnh.
Hắc Tuyển Dực tuyên bố: “Người Cựu tộc không đeo vải đỏ, giết chết bất luận tội.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ nhằm mục tiêu vào đám Cựu tộc không đeo vải đỏ.
Người Cựu tộc đeo vải đỏ từ dưới đáy lòng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi Hắc Tuyển Hành nói với bọn họ đầu nhập vào triều đình đối phó với Cựu tộc khác, bọn họ đều hết sức lo lắng triều đình không tín nhiệm bọn họ, hơn nữa, không biết sau trận chiến có tìm bọn họ xử trí bọn họ hay không.
Cựu tộc mất đi thủ lĩnh cùng một bộ phận Cựu tộc, khí thế liền triệt để hạ thấp, bọn họ liên tiếp bại lui.
Chỉ một chốc lát, đại môn hoàng cung liền chất đầy thi thể Cựu tộc.
Các trưởng lão của Cựu tộc thấy người Cựu tộc càng ngày càng ít, vô cùng không cam lòng. Địa vị của bọn họ ở Cựu tộc có thể so với đại thần triều đình, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu đánh bại được hoàng thất, nói không chừng còn có thể làm Vương gia, nhưng hiện tại tất cả đều đã biến thành bọt nước.
Người Cựu tộc thấy bọn họ đã không còn cơ hội chiến thắng, trong lòng liền có ý nghĩ đào tẩu. Tuy nhiên, Hắc Tuyển Dực nhìn thấu được suy nghĩ của bọn họ, phái người bắt trọn bọn họ.
“Hắc Tuyển Hành, ngươi là đồ khốn kiếp, đồ lòng lang dạ sói.”
“Hắc Tuyển Hành, ngươi không được chết tử tế.”
Huynh đệ tỷ muội của Hắc Tuyển Hành phẫn nộ rống lên với Hắc Tuyển Hành đứng cách xa một trượng, đều là do người này, nếu không phải tại hắn, Cựu tộc sẽ không thua thảm như vậy.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Hành làm lơ tiếng rống của bọn họ, hỏi thăm thương thế của người một nhà.
Thâm Tụng hội báo với hắn: “Có vài huynh đệ đã chết, còn có một vài huynh đệ thương thế cũng rất nghiêm trọng.”
Hắc Tuyển Hành chau mày.
“Tuyển Hành.” Ô Nhược đi về phía Hắc Tuyển Hành: “Ngươi……”
Hắc Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện gì.”
Hắn xoay người nhìn về phía thi thể Hắc Đồ, một đám thuộc hạ của hắn đang đâm thi thể Hắc Đồ cho hả giận, hết kiếm này đến kiếm khác cắm vào thi thể Hắc Đồ, biểu tình vừa là oán hận vừa là bi phẫn, trong miệng vừa vui mừng vừa khổ sở hô: “Đã chết, hắn đã chết, Hắc Đồ cuối cùng cũng đã chết.”
Bọn thị vệ líu lưỡi nhìn bọn họ lấy thi thể Hắc Đồ ra xả giận, bất kể nói như thế nào, người này cũng là thủ lĩnh của bọn họ, tại sao lại có thâm cừu đại hận lớn như vậy?
Hắc Tuyển Hành hỏi: “Biết bọn họ vì sao lại đối xử với thi thể phụ thân ta như thế không?”
Ô Nhược nhìn về phía thi thể Hắc Đồ.
“Từ khi phụ thân ta tiếp nhận Cựu tộc tới nay, liền thống trị toàn bộ đại tộc một cách tàn bạo, người không phục hắn, liền đánh bọn họ đến phục mới thôi, người có uy hiếp đến hắn liền giết cả chi, nếu trong tộc có người nào có quyền vượt qua hắn, liền bị diệt tộc, ông ngoại cùng bà ngoại từ trước đến nay yêu thương ta cũng như vậy, chính là chết ở trong tay phụ thân ta, ngay cả những người khác ở nhà ngoại ta đều không buông tha, mẫu thân ta tuy giận mà không dám nói gì. Ta cùng các huynh đệ tỷ muội của ta không có thế lực của nhà ngoại, bắt đầu dần dần mua chuộc người của các gia tộc khác, tình thân giữa huynh đệ tỷ muội cũng bắt đầu tan vỡ, thậm chí bắt đầu lục đục với nhau, không tin tưởng nhau, phụ thân ta không chỉ không ngăn cản, còn thích thú mà nhìn huynh đệ tỷ muội chúng ta tàn sát lẫn nhau, với hắn mà nói, chỉ có người sống đến cuối cùng mới có tư cách kế thừa vị trí của hắn. Hiện tại, những người dùng thân thể phụ thân ta để xả hận cũng đều là người đã từng bị hại, người nhà bọn họ từng bị phụ thân ta giết hại, bọn họ muốn báo thù, nhưng bất kể là thực lực hay là thế lực đều không phải đối thủ của phụ thân ta. Trừ cái này ra, lòng cảnh giác của phụ thân ta rất mạnh, bên người lại có rất nhiều hộ vệ thực lực cường đại bảo hộ hắn, muốn ám sát hắn quả thực khó như lên trời, cho nên, chỉ có thể chờ đợi thời cơ, ví dụ như hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.” Hắc Tuyển Hành trầm mặt híp híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia chua xót đau thương, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không làm như vậy: “Ta vốn không định giết hắn, hắn dù sao cũng là phụ thân ta, nhưng con người hắn tâm tính thô bạo, nếu hắn tạo phản thành công, người đi theo ta tất sẽ bị hắn diệt trừ, bởi vì hắn sẽ không để cho bất kì một người nào không thể tin tưởng ở bên cạnh hắn, đến lúc đó lại là một hồi chém giết hung tàn. Hiện giờ Cựu tộc đã thảm bại, nếu không xử lí sạch Cựu tộc, bọn họ sẽ giống như côn trùng một chút một gặm nhấm đục khoét Tử Linh Quốc.”
Ô Nhược hơi chau mày: “Có thể khiến ngươi có ý muốn làm phản không chỉ có điểm này đi.”
“Bọn nhỏ ở Đồng Trấn đều đã chết.”
Ô Nhược ngẩn ra: “Đều đã chết?”
Hắc Tuyển Hành tiếp tục nói: “Ta bởi vì trốn tránh thành thân, cùng các ngươi đi Bí Ẩn tộc tìm biện pháp giúp cho Cực tộc không biến mất, phụ thân ta giận dữ giết sạch bọn nhỏ, kể cả……”
Thanh âm của hắn bỗng nhiên nghẹn lại, không cách nào nói tiếp những lời phía sau, không khỏi thở dốc.
Thâm Tụng thay Hắc Tuyển Hành nói tiếp: “Kể cả những huynh đệ chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, thân như huynh đệ cũng bị lão chủ tử giết hại……”
Hắn càng nói càng kích động, cũng càng ngày càng bi thống: “Tại sao hắn lại có thể như vậy, rõ ràng biết bọn họ là hảo huynh đệ của chúng ta, hắn lại không đợi chúng ta trở về hỏi xem chúng ta đi đâu làm gì, liền giết sạch.”
“……” Ô Nhược không biết an ủi bọn họ như thế nào, âm thầm thở dài.
Phía sau cách đó không xa, người hoàng thất đang áp giải các trưởng lão Cựu tộc bị trọng thương qua đây.
Các trưởng lão nhìn thấy Hắc Tuyển Hành cùng Thâm Tụng bọn họ, tức khắc, oán hận cực lớn trong lòng đều trào ra hai mắt, bọn họ cho dù có chết cũng phải kéo theo vài người chôn cùng.
Bọn họ lén lút liếc nhau, một trưởng lão bắt đầu ngưng tụ linh lực ở linh điền.
Người hoàng thất áp giải bọn họ nhận thấy hắn muốn tự bạo, vừa vội vàng đánh cho người ngất xỉu, vừa phân phó thị vệ đem xích sắt phong ấn linh lực lại đây.
Cùng lúc đó, chín tên trưởng lão khác thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, mạnh mẽ hất tay bọn họ ra, ngưng tụ chút linh lực cuối cùng công kích về phía Hắc Tuyển Hành bọn họ.
Người hoàng thất kinh hãi, vội vàng hô lên với đám người đang đứng quay lưng về phía họ: “Tiểu Nhược, Thái Tử Phi, các ngươi cẩn thận.”
Ngay khi Ô Nhược nhận thấy có linh lực dao động liền xoay người, nhìn thấy có bóng người xông tới cùng tiếng hô của người khác, theo bản năng muốn phản kích, lại đột nhiên bị người đẩy ra xa.
Y vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thâm Tụng cũng bị đẩy ra xa. Mà Thiên Trầm không màng tất cả xông tới cùng Hắc Tuyển Dực sử dụng Linh Khí công kích cùng pháp khí phòng ngự đối phó năm tên trưởng lão, sau đó, tiếp được linh lực của bốn gã trưởng lão đánh mạnh vào.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thâm Tụng thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mắn Thiên Trầm có thể sử dụng Quỷ Nắm bí thuật cố định thân thể của đối phương, để cho bọn họ có thời gian ứng phó, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng, cũng may là linh lực của mấy tên trưởng lão đã bị tiêu hao rất nhiều, nếu không hai người rất khó chống cự được linh lực của bốn tên trưởng lão.
Hắn đang muốn đi qua hỗ trợ, bỗng nhiên, một tên thị vệ bên cạnh sử dụng hai cái pháp khí đỉnh cấp đánh về phía Hắc Tuyển Hành.
Ô Nhược kinh hãi: “Tuyển Hành cẩn thận.”
Thiên Trầm thấy thế, vội vàng tung ra tất cả pháp khí phòng ngự bảo hộ Hắc Tuyển Hành, không nghĩ tới, mục đích của tên thị vệ thật ra là hắn, khoảnh khắc hắn tung ra pháp khí bảo hộ Hắc Tuyển Hành, thị vệ lấy ra ba cái pháp khí khác công kích về phía Thiên Trầm.
“Phốc ——” Thiên Trầm khó lòng phòng bị, liền bị trọng thương, phun ra một búng máu lớn, đám trưởng lão cũng nhân cơ hội lại một chưởng đánh vào ngực Thiên Trầm.
Hắn bay ra ngoài như diều đứt dây, rơi xuống mặt đất thật mạnh.
Thị vệ căn bản không cho những người khác thời gian để phản ứng, rút ra trường kiếm bên hông vọt về phía Thiên Trầm.
Ô Nhược theo bản năng sử dụng Quỷ Nắm bí thuật cố định thân thể mọi người, vọt qua đó, giúp hắn đá văng hai tên trưởng lão cùng thị vệ.
Cùng lúc đó, một cái xích sắt từ xa bay tới, cắm vào vai trái của tên thị vệ.
Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người bắn ra xích sắt.
Ô Nhược ngơ ngẩn nhìn người tới: “Pi Pi.”
Pi Pi hừ lạnh một tiếng, đi lên một chân đá vào đầu gối của tên thị vệ, lập tức, thị vệ quỳ xuống.
Thành viên hoàng thất lấy lại tinh thần, vội vàng giúp Hắc Tuyển Hành bọn họ bắt tất cả trưởng lão, dùng xích sắt phong ấn linh lực trói bọn họ lại, sau đó áp giải bọn họ đến nhà lao chờ thẩm vấn.
Hắc Tuyển Hành vội vàng chạy đến bên cạnh Thiên Trầm, bế người lên: “Thiên Trầm……”
“Chủ tử, mau đút thuốc trị thương cho hắn.” Thâm Tụng lấy ra thuốc trị thương đưa cho Hắc Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Hành vội vàng đút thuốc trị thương cho Thiên Trầm, để cho hắn không tiếp tục hộc máu, nhưng thương thế vẫn nghiêm trọng như cũ.
“Ngươi. Ngươi không, không bị thương chứ?” Thiên Trầm chịu đựng đau đớn kịch liệt hỏi.
“Ta vẫn ổn, ta không bị thương.”
Thiên Trầm cố hết sức mà nở một nụ cười: “Vậy, vậy là tốt rồi.”
Vẻ mặt Hắc Tuyển Hành phức tạp mà nhìn hắn: “Nhưng ngươi bị thương rất nặng, Thâm Tụng, ngươi mau đi mời đại phu.”
“Tuân lệnh.” Thâm Tụng xoay người, liền nhìn thấy Ô Nhược vội vàng đi tới hỏi: “Hắn sao rồi?”
Hắc Tuyển Hành dùng đôi mắt toàn là tơ máu nhìn Ô Nhược: “Ngươi có thể giúp ta xem cho hắn không?”
Ô Nhược nhìn Thiên Trầm dùng ánh mắt si mê cùng ái mộ mà nhìn Hắc Tuyển Hành, do dự một chút, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Thiên Trầm, phát hiện linh điền của Thiên Trầm đã bị hủy.
Hắc Tuyển Hành sốt ruột hỏi: “Tình hình của hắn thế nào?”
Ô Nhược trả lời đúng sự thật: “Linh điền của hắn đã bị hủy.”