Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ban đêm hôm đó, Quản Châm lo lắng U Diệp bọn họ sẽ đến phá động phòng, không chờ khách khứa trở về liền lén lút mang theo Quỷ Bà đi ngao du tứ hải.
Ngày hôm sau, mọi người cũng lục tục rời đi. Đầu tiên là Quản Sách đã đến đây hơn một tháng trở về Bí Ẩn tộc, Hắc Tử Hà còn chưa chân chính theo đuổi được người, đương nhiên là rời đi theo hắn. Sau đó, Ô Tiền Thanh cũng mang theo Quản Đồng rời khỏi Tử Linh Quốc đi đến các quốc gia nhìn ngắm phong cảnh mở mang tầm mắt, khi U Diệp cùng Ô Trúc thành hôn lại đến Ma tộc thăm bọn họ. Ô Thần Lưu lại lần nữa mang theo Ô Hi ra bên ngoài rèn luyện, Ô Bách cùng bằng hữu của hắn cũng tiếp tục hành trình ngao du rèn luyện của mình.
Cức Hi, Dạ Ký, U Diệp, Ô Trúc liền mang theo bọn nhỏ trở về Ma tộc.
Ngay cả Lâu Khuynh Lạc cùng Diệu Nghi cũng rời khỏi Tử Linh Quốc, chờ sau khi buông bỏ được tất cả mới trở về.
Ô Nhược tiễn bạn bè thân thích hết người này đến người kia đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng, may mà nhận được thư Hắc Tuyển Hành viết cho y, tâm trạng mới miễn cưỡng tốt lên một chút.
Trong thư Hắc Tuyển Hành nhắc đến đều là những chuyện vui vẻ cùng một vài chuyện ly kỳ lý thú, dưới cùng của bức thư là lời thăm hỏi của Thâm Tụng, với cả, hai người vô cùng có tâm mà gửi cho y mấy quyển y thư, hy vọng y có thể tìm được biện pháp càng tốt hơn nữa chữa trị chứng Khuyết Dương.
Đại đa số những người mắc chứng Khuyết Dương đều là bọn trẻ con dưới mười tuổi, thân thể bọn họ ốm yếu, cần phải phơi nắng hoặc là tập luyện nhiều hơn để có được thân thể khỏe mạnh, như vậy mới có thể điều trị bằng biện pháp mạnh.
Nhưng mà, có rất nhiều đứa trẻ đã không đợi được ngày thân thể trở nên khỏe mạnh hơn, chứng Khuyết Dương liền phát tác, có một vài đứa trẻ bởi vì tuổi quá nhỏ hoặc là thân thể quá ốm yếu nên không thể gắng gượng qua quá trình điều trị, trong mười người bị bệnh có thể cứu sống được một người đã coi như là rất may rồi.
Ô Nhược nhìn thấy một đám trẻ nhỏ chết ở trong tay y, không thể không đề nghị với Đế Hoàng ban chỉ vợ chồng mới cưới trong vòng ba năm không được sinh con đẻ cái, chờ sau khi điều dưỡng cho thân thể hết âm hàn rồi sinh con cũng không muộn, để tránh tiếp tục sinh ra những đứa trẻ mắc chứng Khuyết Dương, khiến cho bọn nhỏ chịu khổ. Đế Hoàng cùng các đại thần đều cảm thấy đề nghị này vô cùng hợp lý, liền ban chỉ thông cáo thiên hạ.
Sau khi các bá tánh đọc được thông cáo, đại bộ phận thai phụ đã mang thai đều nguyện ý chủ động bỏ thai, còn lại những thai phụ không thể bỏ thai hoặc là không muốn bỏ đành phải phơi nắng nhiều hơn để loại bỏ hàn khí trong cơ thể.
Thời gian trôi qua mau, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt đã hơn một năm qua đi. Thủ đô xây dựng trên mặt đất đã bắt đầu có hình thù. Đứng ở chỗ cao nhìn lại trông giống như một con sư tử sắp sửa thức tỉnh, tỏa ra khí thế hùng vĩ.
Các thành trấn khác cũng lục tục xây dựng xong, Đế Quân phái các đại thần đến quản lý, các đại thần lại căn cứ vào công tích kiến thành của bá tánh phân chia nhà cửa cho bọn họ, các bá tánh được ở chính ngôi nhà do mình tự tay xây dựng đặc biệt vui vẻ, buổi tối ngày chuyển vào ở trong nhà mới, toàn thành ăn mừng.
Biên giới cũng xây lên thành trì ngăn chặn ngoại địch xâm lăng, cũng phái quân đội chấn thủ biên giới.
Trừ cái này ra, trong một năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện. U Diệp cùng Ô Trúc, Dạ Ký cùng Cức Hi, Lão Hắc cùng Phất Thu đều đã thành thân. Ngay cả Hắc Tử Hà cùng Quản Sách, Hắc Tuyển Đường cùng Ô Hi cũng đính hôn.
Ô Nhược nhìn thấy mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của mình, trong lòng cảm thấy vui mừng cho bọn họ, nhưng việc càng khiến y vui hơn chính là thuốc điều dưỡng lục phủ ngũ tạng đã được cải thiện, có thể điều dưỡng thân thể cho bọn nhỏ một cách ôn hòa, sau đó tiến hành thay máu. Mà tất cả những điều này đều phải nhờ vào công lao to lớn của Hắc Tử Hà, là nàng mang theo phương thuốc Ô Nhược dùng để điều dưỡng thân thể đến Bí Ẩn tộc để cho các y sư nghiên cứu, sau đó dùng dược liệu của Tu Chân Giới mới có thể giúp cho bọn trẻ không cần phải trải qua quá trình chữa trị thống khổ nữa.
Hiện giờ chứng Khuyết Dương tựa như chứng bệnh bình thường, các bá tánh không còn sợ hãi, cũng nhiều thêm một phần kính trọng với Thái Tử Phi Ô Nhược.
Sau khi Tử Linh Quốc xây dựng xong xuôi, rất nhiều bá tánh dự định đi đến các quốc gia khác du lịch một phen, cho nên có rất nhiều người rời khỏi Tử Linh Quốc, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ cũng ở trong số đó.
Đây là trước khi Đế Hoàng truyền ngôi để cho bọn họ đi đến quốc gia khác du ngoạn lần cuối, chờ sau khi kế vị, muốn đi chơi cũng không có thời gian.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược đã sớm hẹn Ô Tiền Thanh bọn họ gặp nhau ở Thiên Hành Quốc, mục đích là đi viếng mồ mả người Ô gia.
Lần này đồng hành còn có Hắc Tuyển Húc cùng Hắc Tuyển Hi, bọn họ vừa nghe thấy có thể đến quốc gia khác du sơn ngoạn thủy, kích động đến mức cả đêm đều ngủ không yên, hiện tại cả người vẫn vô cùng có tinh thần.
Mà Hắc Tuyển Đường cùng Hắc Tử Nhã phải chờ sau khi bọn họ trở về mới đi ra ngoài, để tránh Đế Hoàng lo liệu không hết quá nhiều công vụ.
Đi đến Hoàng Đô Thiên Hành Quốc, Ô Nhược trở lại Hắc phủ trước kia bọn họ ở.
“Ủa, đã hơn ba năm rồi chúng ta mới trở lại, tại sao ở đây vẫn không nhiễm một hạt bụi?” Ô Nhược nghi hoặc đi đến trước đại môn giơ tay quẹt một cái, không có lấy một hạt bụi.
Đản Đản đã gần năm tuổi cầm tay Tiểu Tiểu đã cao gần bằng hắn nói: “Đệ đệ, chúng ta đã từng sống ở đây.”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tiểu Tiểu lộ ra tươi cười dịu dàng.
“Đây chính là nơi đại tẩu cùng đại ca từng ở?” Hắc Tuyển Hi nhìn đại môn không có lấy một hạt bụi, tò mò đẩy thử, đại môn vậy mà lại mở ra.
Ô Nhược càng thêm kinh ngạc: “Ta nhớ khi rời đi đã khóa kỹ đại môn rồi mà.”
Hắc Tuyển Hi nhìn vào bên trong: “Đại tẩu, rất sạch sẽ, không lẽ có người nhân lúc các ngươi không ở liền vào đây ở ư?”
Ô Nhược đi vào, y nhớ khi rời đi, trong đại viện toàn là thi thể của Giáng Đầu tộc, hiện tại đến cả xương trắng cũng không thấy, mà mặt đất được quét tước rất sạch sẽ, cây cối hoa cỏ đều được cắt tỉa chỉnh tề, vừa nhìn liền biết có người thường xuyên quét tước nơi này, nhưng mà, trong đại viện một mảnh im ắng, không có hơi người, Hắc Tuyển Húc lo lắng có mai phục, cảnh giác nói: “Để ta vào xem.”
Hắc Tuyển Dực dường như đã biết được là ai phái người quét tước Hắc phủ, híp híp mắt, nhàn nhạt nói: “Ta không định ở lại đây, không cần đi vào nhìn.”
“Hả?” Ô Nhược nghi hoặc: “Chúng ta không ở lại đây?”
Hắc Tuyển Dực quay đầu lại nhìn bốn phía, phát hiện có người giám thị nơi này, gật gật đầu: “Ừm, chờ cha nương tới, chúng ta liền đi.”
Bọn họ đã hẹn trước ngày gặp mặt, cho nên, không cần ở lại đây.
“Được.”
Ô Nhược bọn họ ở ngoài cửa đợi khoảng một canh giờ, Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng tới.
“Tiểu Nhược.” Hai người nhìn thấy Ô Nhược bọn họ, vui mừng chạy tới, ôm chặt hai đứa nhỏ trên mặt đất: “Tiểu Tiểu lại cao lên rồi, sắp cao bằng Đản Đản rồi.”
“Ông ngoại, bà ngoại.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn kêu lên.
Sau đó Hắc Tuyển Dực nói với Ô Nhược bọn họ: “Sắc trời còn sớm, chúng ta đi thăm mộ trước?”
Ô Tiền Thanh bọn họ không có ý kiến.
Mọi người cưỡi lên ngựa rời khỏi Hắc phủ, khi bọn họ đi ra đến cổng thành, Ô Nhược dường như nghe thấy có người gọi y.
“Ô Nhược, đợi ta với —” Ô Nhược quay đầu lại nhìn, một nam tử mặc long bào màu vàng mang theo một đám thị vệ vội vàng đuổi lại đây, thị vệ canh giữ cửa thành nhìn thấy nam tử mặc long bào, vội vàng quỳ xuống hành lễ, bá tánh hai bên đường cũng quỳ xuống.
Y nhìn kĩ, là Linh Mạch Hàn đã hơn ba năm không gặp, người đã thành thục hơn trước kia rất nhiều, toàn thân đều tản ra uy nghiêm của bậc đế vương.
Linh Mạch Hàn đặc biệt kích động: “Ô Nhược……”
Ô Nhược cũng không dừng lại, hơi hơi mỉm cười với hắn, cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ cưỡi ngựa rời đi, bọn họ chớp mắt liền biến mất ở trước mắt mọi người.
“Hoàng Thượng.” Thị vệ bảo hộ Linh Mạch Hàn kinh ngạc nói: “Bọn họ biến mất rồi.”
“Biến mất?” Linh Mạch Hàn ngơ ngẩn mà nhìn nơi xa, sốt ruột nói: “Đúng rồi, Ô Nhược biết ảo thuật, hắn nhất định là dùng ảo thuật để che mắt, các ngươi mau đi tìm xem.”
“Nếu thật là như vậy, chúng ta càng không thể tùy ý hành động.” Thị vệ nói: “Ta lo lắng đối phương sẽ làm điều bất lợi với Hoàng Thượng.”
Linh Mạch Hàn gầm lên: “Hắn sẽ không hại trẫm.”
“Biểu ca……” Lăng Tử Sinh sợ hắn sẽ mất lý trí, vội vàng lên tiếng: “Biểu ca, Ô Nhược y rõ ràng không muốn gặp ngươi, nếu không cũng sẽ không dùng ảo thuật với chúng ta.”
Linh Mạch Hàn ngẩn ra.
Hàng năm hắn đều phái người quét tước Hắc phủ, chính là vì chờ Ô Nhược trở về, sau đó dẫn y đi xem Thiên Hành Quốc dưới sự thống trị của hắn trở nên phồn hoa như thế nào, nhưng một câu của Lăng Tử Sinh lại đánh vỡ tất cả ảo tưởng của hắn.
Linh Mạch Hàn cười ha hả: “Đúng vậy, nếu y muốn gặp ta, lúc trước cũng sẽ không vội vàng rời khỏi như vậy.”
Trong tiếng cười mang theo một tia chua xót, nói xong lời này hắn lại cười ha hả, thở dài nói: “Trở về thôi.”
Linh Mạch Hàn thương tâm quay ngựa lại, giá một tiếng, cưỡi ngựa trở về.
Bọn thị vệ vội vàng chạy theo sau.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Lăng Tử Sinh gắt gao nắm dây cương trong tay đứng tại chỗ nhìn về nơi xa, đã từng ở Ngự Thư Phòng, có rất nhiều lần nhìn thấy biểu ca lén lút vẽ Ô Nhược, hơn nữa khi biểu ca nhìn bức họa trong mắt lộ ra một tia ái mộ mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn lúc ấy cảm thấy đặc biệt khiếp sợ, nhưng mà hình như biểu ca chỉ nghĩ rằng loại tình cảm này là tình bằng hữu, về sau tình cảm càng lúc càng mờ nhạt nên hắn không vạch trần việc này nữa, cũng vô cùng may mắn là Ô Nhược không dừng lại để gặp biểu ca, tin tưởng không bao lâu nữa, biểu ca hắn sẽ hoàn toàn quên được Ô Nhược.
Lăng Tử Sinh quay ngựa trở lại Hoàng Đô.
Hắc Tuyển Hi thấy Linh Mạch Hàn bọn họ không đuổi theo nữa, liền hỏi Ô Nhược: “Đại tẩu, vừa rồi ta nhìn thấy phía sau có người cưỡi ngựa đuổi theo gọi ngươi, bọn họ có phải bằng hữu của ngươi hay không?”
Ô Nhược nhàn nhạt nói: “Không tính là bằng hữu.”
Nếu không tính là bằng hữu, Hắc Tuyển Hi không hỏi nhiều nữa: “Ừm.”
Ô Nhược bọn họ đi đến nghĩa trang, xa xa liền nhìn thấy có người đứng trước mộ, mà trên mỗi ngôi mộ đều cắm một nén hương.
“Là Tiểu Bách.” Ô Tiền Thanh vui mừng cười: “Tiểu Bách.”
Ô Bách nghe thấy tiếng vó ngựa cùng tiếng gọi của Ô Tiền Thanh, nhanh chóng quay đầu: “Tam bá, Tam bá mẫu, Lục ca, Dực ca.”
Ô Tiền Thanh cưỡi ngựa đi đến trước mặt hắn, nhảy xuống ngựa đánh giá Ô Bách, tươi cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hai năm không gặp, ngươi trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Tam bá cũng thay đổi rất nhiều.” Ô Bách đối với những thay đổi của Ô Tiền Thanh cũng hết sức bất ngờ, tựa như hiệp khách hành tẩu giang hồ, cử chỉ đều trở nên hào khí can vân, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ, giống như buông bỏ tất cả mọi khúc mắc, đôi mắt tràn đầy ý cười.
Quản Đồng cũng thay đổi rất nhiều, trước kia nàng dịu dàng như nước, hiện tại nàng tiêu sái hào phóng giống như hiệp nữ đi ra ngoài lang bạt.
Quản Đồng cười đi lên nói: “Tiểu Bách hiện tại cũng đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi.”
Ô Bách ngượng ngùng cười: “Tứ ca đâu? Tại sao không thấy hắn cùng Diệp ca đi cùng các ngươi?”
“Tiểu Trúc nói sẽ gặp nhau ở đây.”
Ô Tiền Thanh ngó trái ngó phải, sau đó, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện dị động.