“Trong mắt tôi, cậu chính là chiến binh mạnh mẽ nhất, Quý Phó tướng, tuyệt đối đừng coi nhẹ bản thân.” Mộ Hi nắm chặt lấy vai Quý Tử Hiên, từng lời cổ vũ mang đầy quyết tâm phấn đấu vươn lên.
Quý Tử Hiên lạnh lùng gạt tay hắn ra “kết thúc rồi, tất cả chỉ là trò đùa, tôi đã tỉnh giấc rồi, tại sao anh vẫn còn chưa tỉnh?”
Nói hết câu liền đi thẳng về phòng nghỉ, bỏ lại hai người còn đang đứng ở đó, Mộ Hi lấy lại tinh thần, đuổi theo người về phòng.
Chưa bao giờ hắn thấy theo đuổi một người lại khó khăn đến vậy, hắn càng cố vươn tay về phía cậu, thì cậu lại lạnh lùng né tránh không thôi.
Đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhỏ bé chật hẹp, lại không tìm thấy thân ảnh của người kia đâu cả, Mộ Hi bước về chỗ phòng tắm, liền bắt gặp Quý Tử Hiên đang ngồi bên dưới vòi sen vặn nước to hết cỡ.
“Cậu bị sao thế?” Mộ Hi giật mình đưa tay tắt vòi, lại với lấy khăn lông trùm lên người cậu, xoa xoa mái tóc đã thấm nước ướt nhẹp, ngoan ngoãn nằm xẹp xuống không còn dáng vẽ ngạo nghễ như trước.
“Tôi đã nói anh hãy mặc kệ tôi rồi.” Quý Tử Hiên giọng điệu vô cảm, cậu vừa nhớ lại không ít chuyện cũ, cần giải tỏa căng thẳng, khúc mắc trong tâm trí.
“Tôi không thể!” Mộ Hi thái độ kiên quyết, chiếc khăn to trên tay vẫn nhẹ nhàng, dịu êm lau đi những chỗ thấm nước trên cơ thể cậu.
“Quý Phó tướng à, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, chỉ là cậu không nhớ ra thôi.” Mộ Hi mỉm cười khó xử, chính hắn cũng không định sẽ kể lại đoạn quá khứ đau thương đó, chỉ là hắn không muốn người này cứ mãi xem nhẹ bàn thân.
Quý Tử Hiên kinh ngạc nhìn hắn, trong ký ức của y, chưa từng có người như vậy xuất hiện, hay nói đúng hơn, trí nhớ của y rất đơn giản, chỉ chứa đựng Căn cứ Y cùng Hàn Thiên Dật, sau này lại có thêm Binh đội Thiên Tử.
“Lúc ấy tôi còn là thiếu niên xốc nổi chưa hiểu sự đời, không may trong chuyến du hành, lại vô tình rơi vào tay của đám người Liên bang. Đánh giá được dị năng trên người của tôi, bọn chúng lập tức chuyển cho Căn cứ Y – nơi mà cả đời này tôi vĩnh viễn cũng không quên được.” Mộ Hi nhẹ nhàng nhìn sang Quý Tử Hiên, thấy cậu vẫn lặng thinh chú tâm nghe hắn kể, lại đưa tay xoa xoa mái tóc hồng nâu đáng yêu có vài điểm đã khô.
“Thời gian bị giam cầm ở đó thật đáng sợ, khiến người ta kinh hãi không thôi, họ tiến hành không ít thí nghiệm trên thân thể tôi, bất quá gen dị năng của tôi có điểm đặc biệt, lập tức đào thải các gen ngoại lai, lại càng không hấp thu hay tương tác lại bất cứ phản ứng nào.” Đó cũng là nguyên nhân chính bọn họ cảm thấy thất vọng, như là đang đấm trên bông, không làm gì được với đứa trẻ này.
“Cho đến ngày kia, tôi gặp được một đứa trẻ khác bị đưa đi cấy ghép, tôi nhìn thấy những phản ứng nguyên bản nhất đáng ra một thí nghiệm mẫu nên có, vô cùng hãi hùng khiến người ta ghê rợn.” Ngập ngừng đánh giá thái độ lạnh nhạt của Quý Tử Hiên, chuẩn bị nói tiếp điều sắp diễn ra.
“Tôi cùng đứa trẻ ấy bị giam cầm chung trong cùng lao phòng, cậu ta lúc nào cũng yên tĩnh không màn chuyện gì, thoạt nhìn dáng vẻ vô tâm nhưng lại là một đứa bé tốt đẹp nhất trên đời mà tôi được gặp.” Mộ Hi mỉm cười nhớ đến những mẩu chuyện vụn vặt có lẽ thiếu niên trước mắt đã quên.
Là một thí nghiệm phẩm thất bại, đám người Căn cứ Y hoàn toàn từ bỏ Mộ Hi, không cho hắn ăn uống, không cho hắn sinh tồn, nếu không phải mỗi ngày Quý Tử Hiên vô tình chia bớt ít thức ăn, hắn không chắc sinh mệnh của mình còn có thể kéo dài đến hiện tại.
Bọn họ như hai cá thể độc lập lại vô tình kết nối với nhau, xuất hiện điểm tương đồng. Cuối cùng đến ngày định mệnh, Mộ Hi không chịu nổi sự tàn nhẫn của đám nghiên cứu viên kia, hắn quyết định dẫn Quý Tử Hiên bỏ trốn, kế hoạch hoàn mỹ như thế, có nội gián Đế quốc tại Liên Bang tiếp ứng, lại không ngờ thất bại trong gang tấc.
Khoảnh khắc ranh giới giữa sống và chết, trốn thoát hay bị bắt giữ, cậu thiếu niên rực rỡ như đoá hoa nguyệt quý trước mắt đã lựa chọn bảo vệ hắn, Mộ Hi vĩnh viễn không quên lời ngày ấy Quý Tử Hiên nói: “Sinh mệnh của tôi, vốn đã không do tôi định đoạt, rời đi hay ở lại đều không khác nhau. Sinh mệnh của anh thì lại khác, gia đình, bạn bè đang chờ đợi, nhất định anh phải sống cho tốt. Nếu được, tuyệt đối đừng quay lại nơi này, hãy quên đi những chuyện không vui ở đây.”
Làm sao hắn quên được người trước mắt, thiếu niên quá đỗi tốt đẹp không vương bụi trần, thái độ cậu ấy luôn lạnh lùng bất cần, bộ dáng vô tâm với đời, thực chất chính là nội tâm trắc ẩn, tinh thần cao quý.
Mộ Hi nhớ lại khoảnh khắc phụ thân đem hắn quay về phi hành khí, hắn đã điên cuồng bảo bọn họ quay lại phòng thí nghiệm Căn cứ Y, nhất định phải cứu lấy Quý Tử Hiên, nhưng không ai đồng ý. Đối phương người đông thế mạnh, phạm vi căn cứ lại đặt ở Liên Bang đối địch, không khác nào đem mồi dâng vào miệng cọp.