“Này, tại sao chủ nhân lại nói lâu đến như vậy?” Hồng nhan tuyệt mỹ lúc này làm gì còn bộ dáng yêu kiều, Ảnh Nhị áp tai lên tường, cau mày dẩu mỏ lắng nghe tiếng động phòng bên cạnh. Là hai người kia nói chuyện quá nhỏ hay là phòng này thiết kế cách âm quá tốt, tiếng gió cũng không lọt ra được.
Hoàng Chính Kỳ cạn lời với tên ảnh vệ trước mặt, ngươi có ý thức được bản thân đang vận trang phục mỹ nữ mỏng manh hở đùi lộ ngực hay không, lại còn vào tư thế khiêu gợi như vậy, thực sự nhân sinh của người này cũng quá là đơn giản rồi.
“Trả lời nào tên kia.” Ảnh Nhị hấp tấp không nhận được tin tức của chủ nhân, lo lắng không thôi, không biết tên điên Lạc Huyền Thiên kia có giận cá chém thớt, thủ tiêu luôn Dạ tổng quản rồi hay không?
“Ta nói ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, còn không bằng ngồi xuống uống một ly rượu cho nóng người.” Hoàng Chính Kỳ thật khâm phục Dạ Vũ làm sao có thể tìm được ảnh vệ đáng yêu như vậy, đem theo cậu ta bên cạnh tuyệt đối không lo buồn chán.
“Ngươi này cái tên bợm rượu, suốt ngày ham mê tửu sắc, ta thật không hiểu ngươi như thế làm sao trở thành đại tướng quân được.” Ảnh Nhị mặc kệ người trong phòng, tiếp tục áp tai lên vách, chân chống thành giường lấy thế, tay phải đặt lên cao, tay trái giang bên cạnh, nhìn qua không khác gì chú thằn lằn đu bám trên tường.
Hoàng Chính Kỳ vừa uống ngụm rượu chợt phát hiện tư thế độc đáo của người nọ, muốn lập tức phun hết ra ngoài.
.
Trái ngược với không khí lạ lùng gian phòng bên cạnh, lúc này đây trái tim Cố Huyền Mặc từng giây treo lên cao, như chờ đợi người trước mặt phán tử hình.
“Ta đi đây.” Không biết cách nào đối diện với y, Cố Huyền Mặc lựa chọn rời khỏi cho hai người khoảng không yên tĩnh, trong tình yêu, có đôi khi, chỉ cần lỡ mất một nhịp, khi quay đầu lại đã nhận ra người thương lạc mất rồi.
“Mục đích ngươi đến đây vẫn chưa thực hiện được nha.” Dạ Vũ vuốt ve món vật trong tay, lành lạnh như băng, nặng như huyền thiết, chọi một phát hẳn là bể đầu luôn đi.
Thấy Cố Huyền Mặc không có ý định trả lời, y ném cho hắn mảnh kim bài trên tay, đối phương lập tức chụp được, không lệch ly nào. Đáng ghét, rõ ràng là muốn nhắm thẳng đầu hắn mà phang tới, lý nào lại chụp được, thật bực mình, hừ hừ.
Nhìn Hổ Phù trong tay, Cố Huyền Mặc hoảng hốt kinh ngạc, ít người biết miếng Hổ phù bé nhỏ này lại ẩn chứa uy lực khủng khiếp thế nào, có thể điều động tam quân tứ phía, thấy phù ấn như thấy Tướng quân, quân lệnh như núi, hổ phù vi tiên.
“Ngươi.. ngươi.. sao có thể?” Cố Huyền Mặc như đánh mất khả năng ngôn ngữ của mình, đầu óc hắn hiện tại quay cuồng rối loạn chưa thể tiếp thu được sự thật.
“Dạ Vũ cùng Hoàng tướng quân lựa chọn đầu phục Thái tử điện hạ, Thái tử Thiên tuế thiên thiên tuế.” Lời nói ra chứa đầy sự kính cẩn nhưng thanh âm không chút biểu tình của Dạ Vũ làm trái tim hắn đau đớn không thôi. Bỗng nhiên Cố Huyền Mặc nhận ra điều hắn muốn nhất lúc này không phải là giang sơn thiên hạ, cũng chẳng phải quyền lực tối cao, chỉ đơn giản là người trước mặt đây.
Cố Huyền Mặc chần chừ cất bước tới gần phía giường của Dạ Vũ, lại bị bóng đen đột nhiên lao ra cản đường.
Ảnh Nhất một tay giơ cao, chặn đứng bước tiến của Cố Huyền Mặc: “Thái Tử còn lời nào muốn nói cùng chủ nhân, cứ để Ảnh Nhất thông báo.”
“Ta mệt rồi, Ảnh Nhất, tiễn khách.” Dạ Vũ dứt lời liền nằm xuống, xoay lưng về phía hắn, bóng lưng mảnh khảnh lại cô độc làm người khác không khỏi thương tâm.
“Mời.” Ảnh Nhất thần thái quyết liệt, như nhất định phải tiễn được vị khách nhân trước mắt ra khỏi nơi này, trả lại sự yên bình cho chủ nhân của mình.
Cố Huyền Mặc vốn muốn ở lại, nhưng sự xuất hiện của Ảnh Nhất làm hắn nhận ra khoảng cách giữa bản thân và Dạ Vũ đã xa đến mức bất kỳ người nào cũng có thể xen vào, là hắn đã sai lại càng sai, cô phụ đi mảnh thâm tình của người nọ.
Siết chặt Hổ phù trong tay, Cố Huyền Mặc rời khỏi căn phòng không được ai hoan nghênh đó, mỗi bước hắn đi, trong tâm trí không ngừng xoay chuyển. Hình ảnh Dạ Vũ dịu ngoan chăm sóc lúc hắn bị thương nặng, hay lúc Dạ Vũ ngốc manh ôm gối chăn thà nằm dưới đất cũng không chịu ngủ gian khác, còn có cảnh Dạ Vũ liều chết thay hắn đỡ một nhát kiếm xuyên thủng vai, cuối cùng dừng lại tại khoảnh khắc người kia nâng tay hắn đặt lên tim y bảo bọn họ kết thúc rồi.
Nước mắt lăn xuống khóe môi đem đến mùi vị mặn chát lạ lẫm, vẫn tưởng nam nhân đổ máu không rơi lệ, còn có sự đau đớn nào hắn chưa từng trải qua, giây phút bị kẻ sát nhân máu lạnh do Lạc đế phái đến hạ độc thủ, từng thanh tiêu cực độc xuyên thẳng ruột gan tê tâm liệt phế, bị ném xuống vực sâu hủy thi diệt tích, xương cốt gãy lìa, sau khi nhập hồn vào thân thể Lạc Huyền Thiên đang mang kịch độc, chịu đựng nỗi đau thấu tâm can, kinh mạch vỡ nát.., tất cả đều không bằng thời khắc này. Hóa ra, nỗi đau lớn nhất trên đời chính là sự từ bỏ của Dạ Vũ, người ái mộ sâu đậm Cố Huyền Mặc nhưng hắn lại không biết trân trọng, đến khi đưa tay nắm lấy, người nọ đã biến mất khỏi thế giới của mình.