Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Tống Oanh Thời mặc một chiếc váy ngắn nhạt màu và áo thun, mái tóc dài bồng bồng bềnh thả nhẹ trên vai, trên đầu là một chiếc kẹp tóc cùng màu váy, cả người sạch sẽ lại đáng yêu, hơn nữa còn xinh đẹp dịu dàng khiến người khác nhìn là đặc biệt yêu thích, quả nhiên hào quang nữ chính có khác.
Cô đeo một chiếc ba lô nhỏ sau lưng, trong tay cầm que kem, vừa đi vừa ăn, lâu lâu lại nhìn ngó những quầy hàng, trông rất vui vẻ.
Chu Lê nhớ tới cốt truyện, đoán rằng có thể là lâu rồi cô không dạo chợ, hôm nay mới ra chơi.
Nhà họ Tống và nhà họ Tiền đều là người ở trấn Tương Mãn, ông Tống và lão Tiền cũng là những sinh viên giỏi hiếm thấy cùng thời.
Nhưng bất đồng ở chỗ là Tiền Đa Thụ chỉ muốn tìm một nơi làm công ăn lương, nhưng sau đó thì công ty lại phá sản, lão được bạn bè giới thiệu vào một công ty IT, huy hoàng nhiều năm nhưng hiện tại đã vụt tắt.
Mà ông Tống lại là loại người không thích an phận làm công ăn lương giống như thế.
Năm đó ông dựa vào bản thân nỗ lực gây dựng sự nghiệp, thành công đứng vững gót chân trong nội thành, sau đó đón mẹ ruột sang ở. Sau này sự nghiệp lại phát triển, ông đi bước nữa cưới vợ mới, cho nên mua một căn biệt thự tại nơi này. Nhưng bà nội Tống không thích con dâu mới, vì thế không dọn qua ở chung, bà cũng nhìn ra con dâu mới đối xử không tốt với cháu gái của mình, nhân lúc con dâu mới có thai thì lấy lý do đó đón cháu gái về chăm sóc.
Cho nên Tống Oanh Thời phần lớn thời gian là ở cùng bà nội mình, được một tay bà nuôi lớn.
Kỳ nghỉ hè này cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng cô được sống cùng bà nội, bởi vì bà nội Tống tuổi tác đã cao, biết bản thân sắp không trụ nổi thì muốn trở về trấn nhỏ từng sống cùng ông nội Tống trước kia, an ổn mà đi hết đoạn đường cuối đời này.
Việc này Tống Oanh Thời không biết, chỉ nghĩ bà nội muốn về vùng ngoại thành giải sầu, cho nên cũng đi theo.
Tuy rằng biệt thự Tống gia đã ở nơi này mười mấy năm trời, sự nghiệp ông Tống vẫn không có tiến triển gì, nhưng chí ít ông vẫn còn là ông chủ lớn trong công ty, Tống Oanh Thời không hề thiếu tiền tiêu vặt, cô vì giúp bạn học cho nên mới đi làm thêm, cũng chỉ làm vào thứ bảy chủ nhật, phần lớn thời gian còn lại đều ở cạnh bà nội cùng Husky.
Bà nội Tống không thích chó, nhưng cũng không ghét. Tống Oanh Thời mỗi lần đi làm thêm, đều nhờ bà nội chăm sóc Husky, chắc có lẽ tuổi tác đã cao, bà thường xuyên kể cho Husky những chuyện quá khứ trước đây.
Quý đại thiếu tính cách lạnh lùng, nhưng đối với người lớn tuổi vẫn rất kính trọng và nhẫn nại, ngồi im lặng một bên nghe bà kể chuyện xưa.
Trong tiểu thuyết, hình ảnh Tống Oanh Thời và Husky ngồi bên cạnh nhìn bà nội trút hơi thở cuối cùng là làm không biết bao nhiêu độc giả phải rơi nước mắt.
Lúc đó bà nội Tống đã hấp hối, những vẫn còn lo lắng chuyện trong nhà, có thể bà biết Husky bản tính lanh lợi, cho nên bà đã dặn dò một câu, bảo rằng sau này khi bà không còn trên cõi đời nữa, nhất định phải bảo hộ tốt cho đứa cháu bé bỏng của bà.
Quý đại thiếu không hề do dự, ở trong lòng trả lời một tiếng “được” .
Hắn và Tống Oanh Thời thật sự quá giống nhau.
Giống nhau ở chỗ mẹ cả hai đều mất sớm ngoài ý muốn, ba thì cưới mẹ kế về, anh chị em trong nhà lòng dạ độc ác, đều được ông bà bảo bọc nuôi nấng lớn khôn.
Tuy ông nội Quý Thiếu Yến còn sống, nhưng hắn biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, vì thế hắn thật sự có thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân của Tống Oanh Thời.
Cũng trong giây phút đó, hắn đối với Tống Oanh Thời nảy sinh ra một cảm giác “thương xót”.
Chu Lê vừa đi về phía trước, vừa tự hỏi có cách nào để nhanh chóng đưa Cẩu đại gia cho Tống Oanh Thời, thấy Tống Oanh Thời càng lúc càng gần, sắp nhìn thấy husky rồi, cậu vội vàng bế Cẩu đại gia lên che khuất nửa gương mặt mình, chỉ để lộ ra cặp mắt, sau đó nắm chân trước Cẩu đại gia giơ lên vẫy vẫy Tống Oanh Thời.
Quý Thiếu Yến: “…”
Được lắm, dám lợi dụng hắn để cua gái.
Quả nhiên hai mắt Tống Oanh Thời sáng rực lên, cười híp mắt chạy lại đó, thấy hắn trưng gương mặt đần đần ghét bỏ nhìn người khác, lập tức bị sự dễ thương của hắn làm cho xỉu rồi, hỏi: “Có thể cho tôi sờ nó được không?”
Chu Lê thả Cẩu đại gia xuống, ló mặt ra, cười nói: “Tất nhiên rồi.”
Trong ấn tượng của Tống Oanh Thời, cậu vẫn là một tên tóc đỏ, vừa nhìn thấy nhất thời không nhận ra.
Lúc này nhìn kỹ lại, thì ra là cậu, hai mắt cô kinh hãi trợn lên, thu lại cái tay đang vươn ra, quay đầu chạy mất.
Chu Lê: “…..”
Sự chán ghét này hình như cao tới mãn cấp luôn rồi, đến chó cũng không giúp được.
Cực khổ lắm mới có thể gặp được nhau, không thể để yên mà không làm chuyện gì được.
Cậu đuổi theo cô mấy bước: “Nè từ từ thôi, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Tống Oanh Thời không muốn nghe, bước nhanh về phía trước, sau đó dừng lại ngay một quầy hàng, đứng sát bên một cụ già đang tán gẫu cùng người khác, liếc mắt cảnh giác nhìn cậu.
Cụ già kia cười nở nụ cười hiền từ, thoáng nhìn vẻ mặt của cô, rồi lại nhìn về phía thiếu niên đuổi theo, bè hỏi: “Bạn cháu à?”
Tống Oanh Thời lạnh lùng nói: “Cháu không quen biết cậu ta.”
Chu Lê đột nhiên dừng lại.
Cậu không có tư liệu nào về hình ảnh bà nội Tống, nhưng mà Tống Oanh thời có thể chạy đến dựa vào, ngoài ra bên cạnh còn có người hộ lý khiêm bảo mẫu trẻ đi theo, đây chắc có lẽ là bà nội Tống.
Bà nội Tống nhìn cậu, trong ánh mắt như viết lên dòng chữ “Nguy hiểm phiền phức”.
Cậu cũng không dám lỗ mãng nữa, thật thà mà đứng cách xa bọn họ một mét, cười ngượng ngùng.
Ấn tượng của bà nội Tống với cậu lập tức tốt lên mấy phần, hỏi: “Cháu tìm cháu gái của bà có việc gì sao?”
Chu Lê bình tĩnh đáp: “Vâng, mấy hôm trước cháu chơi trò chơi đánh cược thua với bạn bè, đã làm chút chuyện không hay với Tống tiểu thư, hôm nay gặp muốn gặp cô ấy xin lỗi ” nói xong cậu nhìn về phía Tống Oanh Thời, chân thành nói, “Xin lỗi cô.”
Tống Oanh Thời trợn tròn mắt, lần đầu tiên cô thấy cậu như thế.
Chu Lê biết hảo cảm không phải muốn là có thể rà soát được, nhưng ít nhất cậu cũng đã xin lỗi người ta trước.
Cậu cúi chào bà nội Tống, lễ phép tạm biệt bà, ôm Husky rời đi.
Bà nội Tống nhìn theo bóng dáng hắn, hiếu kỳ hỏi: “Cậu ta chọc giận cháu?”
Tống Oanh Thời bĩu môi: “Cậu ta chặn đường xin Wechat của cháu.”
Bà nội Tống cười cười, trong lòng xuýt xoa một tiếng tuổi trẻ thật tốt, nhận định: “Bà cảm thấy đứa trẻ kia rất tốt.”
Tống Oanh Thời lập tức phản bác: “Cậu ta mà tốt, tốt con chó ấy!”
Bà nội Tống lắc đầu cười, cũng không giải thích nữa.
Mắt nhìn người của bà xưa nay luôn rất chuẩn.
Thiếu niên từ trong ra ngoài đều toát lên sự tự tin, có thể thấy được cậu ở trong lớn lên trong một môi trường rất tốt, môi trường tốt như thế hẳn sẽ không có đứa trẻ nào có tính cách xấu xa, hơn nữa thiếu niên kia hai mắt sáng ngời, hào phóng mà khiêm tốn, biết tiến biết lùi, là một trong những thiếu niên xuất sắc nhất mà bà gặp qua.
Thiếu niên xuất sắc Chu đại thiếu vừa đi, vừa giới thiệu Tống Oanh Thời với Quý thiếu gia.
Cậu không thể nói quá kỹ càng tỉ mỉ được, nếu không cậu sẽ bị hắn nghi ngờ, chỉ đơn giản kể: “Nhà cô ấy ở nội thành, chắc là nghỉ hè về đây chơi. Tao nghe nói cha cô ấy cưới vợ mới, quan hệ hai người không được tốt lắm, trước giờ cô ấy đều sống cùng bà nội.”
Ừm, kể cho hắn biết tình huống của hai người trước, thuận tiện tung ra miếng mồi “ở nội thành”.
Cậu vuốt vuốt lông, nói tiếp: “Mày đừng nhìn thái độ lúc nãy mà đánh giá, thật ra tính tình cô ấy rất tốt, tao dự định sẽ đưa mày cho cô ấy chăm sóc, cô ấy nhất định có thể nuôi cho mày thật tốt, vui không?”
Quý thiếu gia không vui chút nào.
Hắn có chút nghi ngờ tên đần này sẽ lấy hắn ra làm mồi cua gáu – ví dụ như tặng hắn cho người ta, rồi lấy lý do tới thăm để hẹn với con gái nhà người ta.
Ngoại trừ việc “ở tại nội thành” hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hắn thật không vui nổi bởi vì không biết cái kẻ tâm thần phân liệt này khi nào sẽ lại chuyển đổi nhân cách.
Chu Lê không biết suy nghĩ của hắn, đi được nửa đường cậu mua thêm một cái chong chóng nhỏ giá 2 tệ, ôm Cẩu đại gia về nhà.
Việc đầu tiên cậu làm là chạy đi tắm, sau đó giúp Cẩu đại gia lau lông, gỡ pin của hoa hướng dương ra sau đó bỏ nó vào trong hộp cùng với chậu hoa nhỏ cậu mua, tiếp theo dùng băng keo hai mặt cố định chong chóng nhỏ lên thành hộp, lúc này mới vừa lòng mà ôm Cẩu đại gia vào ổ.
Một người một chó ngủ trưa một giấc thật ngon.
Ngoài cửa sổ gió lùa vào, chong chóng nhẹ nhàng xoay, ký ức được bảo vệ kỹ từ nơi sâu thẳm nhất trong trí nhớ bất chợt ùa về, đó là ký ức buổi trưa hè được uống nước dưa hấu và nước ngọt có ga thật sảng khoái.
Quý Thiếu Yến động động lỗ tai, ngủ rất an tâm.
Hắn ngủ một giấc dài đến chạng vạng tối, vừa mở mắt thì đã thấy ba món đồ trang trí của Chu Lê đang cười với mình, không thèm để ý mà duỗi người, nhìn qua thấy Chu Lê hình như cũng vừa tỉnh dậy, chắc bị chuông điện thoại đánh thức.
Trong điện thoại là Tiền Đa Thụ gọi tới.
Lão nhớ hôm nay có chợ, không muốn đi qua con đường đông đúc kia, muốn từ đường khác về tiểu khu, cho nên dặn dò Chu Lê đi mua chút rau, trong nhà bây giờ không có gì để ăn cả.
Phận ăn nhờ ở đậu như Chu Lê cũng hơi chột dạ, gác điện thoại xong thì ôm Cẩu đại gia xuống lầu.
Chợ vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng lần này cậu không có hứng thú đi dạo mà đi thẳng tới khu trái cây rau dưa, khi đi ngang qua một quầy hàng khựng lại một chút, lùi trở về.
Cậu nhớ lúc trưa đã đi dạo hết chợ, không nhớ rõ là có gian hàng này, chắc là mới được dọn ra.
Gian hàng kia chỉ trải lên mặt đất một miếng vải bố, bên trên để mấy loại rau dưa, mỗi loại vài ba bó, mà chủ quầy ngồi trên ghế xếp, mỗi người đội một cái mũ lưỡi trai và đeo kính râm, rụt cổ như chim cút, ngồi đến số, một hai ba bốn năm sáu bảy, đặc biệt bắt mắt.
Chu Lê: “..…”
Quý Thiếu Yến: “..…”
Chu Lê cười ra tiếng, đột nhiên cảm thấy đám đàn em của nguyên chủ thiệt sự là nhân tài.
Cậu vốn tưởng rằng buổi sáng bị tạt một gáo nước lạnh, tinh thần cả đám sẽ bị đả kích ít lâu, dù sao vẫn là bọn họ cũng là đám nhóc chưa trải sự đời, cũng không biết cả đám bàn bạc gì với nhau, mà chỉ trong một buổi chiều đã đổi từ “làm chuyện lớn kiếm tiền nhiều” thành “tiểu thương bán hàng trên vỉa hè” như thế này.
Cậu cố nhịn cười, hỏi: “Mấy cái này giá cả bán như thế nào đây ?”
Cả đám không ai dám mở miệng, theo bản năng trốn như con rùa rụt cổ, tiếp tục cúi đầu cải trang thành chim cút.
Chu Lê nói: “Hỏi mấy người mà mấy người không thèm nói, có bán không đây?”
Đám chim cút nghẹn ngào vài giây, sau đó tên cầm đầu lặng lẽ đưa hai ngón tay ra.
Chu Lê nói: “2 tệ một cân à?”
Cả đám gật đầu đều tăm tắp.
Chu Lê nói: “Được, lấy cho tôi hai cân này.”
Tên cầm đầu chậm chạp tiến lên, lấy rau củ rồi xoay người, đứng hình rồi.
Sáu con chim cút ở phía sau chớp mắt nhìn nhau, cũng đứng hình cùng hắn.
Một con chim cút trong đám không nhịn được nữa, đột nhiên vỗ đùi: “Đệt, con mẹ nó chúng ta không có cân!”
Chu Lê: “.…”
Quý Thiếu Yến: “.…”