Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hình như trong nháy mắt Chu Lê cảm thấy mình đã tìm ra được lý do thực sự vì sao cậu lại xuyên vào cuốn sách này rồi, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, cậu nhận ra rằng không phải.
Khối ngọc này không giống với khối ngọc đó, bởi vì ký tự trung gian không giống nhau.
Tuy rằng quá trình đứa bé kia chôn ngọc bội ở ngôi mộ lúc trước diễn ra quá nhanh, nhưng bởi vì không hiểu được kí tự trên đó, cho nên cậu cố ý nhìn kỹ một chút, đến nay đại khái vẫn nhớ rõ hình dáng đó, không giống với khối ngọc này.
Nhưng việc này quả thực vẫn rất thần kỳ.
Cậu biết thế giới cậu xuyên vào là một cuốn tiểu thuyết, cho nên điện thoại, siêu xe, đến cả nhãn hiệu bên ngoài của quần áo cũng giống nhau, nhưng mà một khối ngọc nhỏ như vậy cũng có thể giống được, cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
Hơn nữa nguyên văn không có miêu tả về khối ngọc này.
Ngày hôm sau khi trò chơi kết thúc, Tống Oanh Thời cũng nhận được một phần thưởng, cũng là tranh chữ, nhưng mà Tống gia lại không coi trọng nó, chỉ cho rằng đó là một món quà ngẫu nhiên do bên trò chơi tặng mà thôi.
Nhưng thật ra cậu lại có thể đoán được bút tích của nó, khi đó không có lời giới thiệu của Vệ lão gia và chuyên gia đồ cổ, cậu không thể nào có được chứng cứ, chỉ suy đoán bằng trực giác đây chính là cái vả mặt cốt truyện. Quý Thiếu Yến bên kia cũng nhận được tranh chữ, đãi ngộ của nam chính nữ chính là như nhau, những người khác đương nhiên sẽ không phân bì.
Huống chi vừa rồi người giao hàng cũng nói, đây là phần thưởng mà Vệ lão gia dành riêng cho cậu.
Sau khi cậu chết cũng là lúc nhìn thấy cánh hoa này, xuyên qua đây xong, mặc dù không phải là cùng khối ngọc, nhưng vẫn khiến cho người khác có chút để ý, chỉ là trùng hợp thôi hay còn có nguyên nhân nào khác?
Chu Lộ Văn thấy cậu cầm ngọc trên tay mà suy nghĩ đánh giá, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Lê nói: “Được làm có vẻ rất tinh xảo.”
Hắn sờ sờ kí tự trên bề mặt nó, “Có cách nào tra được người chế tạo ra ngọc bội này không?”
Chu Lộ Văn nói: “Cái nào cậu phải hỏi ông Vệ.”
Chu Lê nói: “Làm cách nào để tớ tìm được ông ấy?”
Chu Lộ Văn nghĩ: “Đến gặp trực tiếp chắc chắn không được, tính tình ông ấy cổ quái, cậu muốn đến cảm ơn vì nhận được quà, khẳng định ông ấy sẽ không gặp cậu. Đi dạo những gian hàng đồ cổ cũng có thể ngẫu nhiên gặp được ông ấy, ông ấy là người thích sưu tập đồ cô, cho nên thích đến những nơi đó để đi dạo, tất cả nơi đó đều có một điểm giống nhau là có đồ cổ mới hay không. Nếu như có sẽ mở ra đại hội đấu giá, có món đồ cổ nào được mở đấu giá, ông ấy nhất định sẽ đi.”
Chu Lê nói: “Gần đây nhất có đại hội đấu giá nào không?”
Chu Lộ Văn nói: “Tạm thời không nghe thấy bất kỳ tin tức nào.”
“Đang nói về ông lớn của Vệ gia à?”
Chu Lộ Bác đang muốn đến công ty, đi đến gần thì tình cờ nghe thấy vài câu đối thoại, lạnh lùng nói, “Con trai lớn nhà ông ấy tháng sau sẽ đính hôn, mấy ngày nữa thiệp mời sẽ gửi đến từng nhà, đến lúc đó em có thể nhìn thấy ông ấy.”
Tiểu bối đương nhiên có vòng tiểu bối, Chu Lộ Bác bọn họ đương nhiên cũng có chơi đến khai vòng, này tin tức tuyệt đối chuẩn.
Nhưng mà tháng sau cậu có còn tồn tại ở đây được hay không, nói không chừng đã biến mất… Chu Lê nghĩ đến đây cảm thấy không tích cực nữa, nhìn Chu Lộ Bác và ông Chu rời đi, liền đưa tranh chữ cho bà Chu.
Bà Chu được tính là người thành thạo trong nghề, sau khi kiểm tra xong thì xác định đó là tranh thật, tranh của Tiểu Văn hơn một triệu tệ, tranh của Tiểu Lê ít nhất phải hơn ba bốn triệu tệ.
Chu Lê trong lòng tặc lưỡi mười cái, có chút không nói nên lời.
Tâm tư của ông lão kia đúng là khó hiểu, bỏ ra mười hai mươi triệu tệ làm ra một cái game mobile, có gì đáng chứ? Đơn thuần tìm việc vui sao?
Chu phu nhân cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu, cất hai bức tranh chữ đi, nói muốn cùng con trai đi mua quần áo.
Chu Lê sợ nhất chính là cái này.
Trước kia cậu từng có ám ảnh tâm lý về việc dắt phụ nữ đi mua đồ, nói: “Trong nhà không phải còn rất nhiều quần áo sao?”
Bà Chu nói: “Đó chỉ là những bộ quần áo chuẩn bị tạm thời cho con mà thôi, bây giờ chúng ta đi lựa đồ mà con thích.”
Chu Lê nói: “Không cần đâu, những bộ quần áo đó con rất thích.”
Bà Chu nói: “Vậy chúng ta đi xem những mẫu quần áo mới.”
Chu Lê không muốn đi, cậu cảm thấy có thể ở trên official website lựa đồ, sau đó cho người giao hàng đến tận nhà là được.
Bà Chu khuyên cậu hai câu, hình như ý thức được cậu sợ phải đi dạo phố, nhất thời dở khóc dở cười, đưa máy tính bảng cho cậu chọn. Chu Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng chọn xong, cầm cái hộp nhỏ trở về phòng ngủ.
Game mobile kia đã không còn nữa, thủ tục chuyển trường vẫn đang được xử lý, kế tiếp chỉ còn chờ khai giảng là được.
Cậu nhàn rỗi không có chuyện gì, nhưng mà không kìm lòng được, nên tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngọc bội, kết quả lên mạng tìm hết tất cả những ngọc bội có hình cánh hoa, mà vẫn không tìm thấy ngọc bội nào có hình dáng giống như vậy. Cậu xóa hai chữ “Cổ đại” rồi tìm kiếm tiếp, nhưng vẫn như cũ không tìm được gì, đành phải thôi.
Lúc này chuông Wechat vang lên, cậu ấn vào màn hình, phát hiện là Lương Cảnh Tu.
Lúc trước khi Lương Cảnh Tu add cậu vào nhóm, hai người đã thêm bạn Wechat, Lương Cảnh Tu hiện tại tìm cậu, là mời cậu vào một nhóm khác. Cậu vừa nhìn thì đã biết chính là nhóm chat trong vòng bạn bè của hắn, nhấn vào đó.
Chu Lộ Văn cùng lúc đó đang nhập tin nhắn, là nói trong nhóm chat: “Bọn họ nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm, có đi không?”
Chu Lê nói: “Cậu ta không lòng dạ hẹp hòi mà bắt tôi PK người thật đấy chứ?”
Chu Lộ Văn cười nói: “Sẽ không đâu.”
Chu Lê yên tâm: “Vậy thì đi.”
Bữa ăn được định vào buổi trưa, toàn bộ quá trình đều do Trịnh Tam sắp xếp.
Hắn lần này thế mà lại vượt mặt được Cảnh thiếu và Lương thiếu vượt qua tầng, bọn họ nói hắn nhất định phải mời khách. Trịnh Tam thiếu đương nhiên hào phóng, lập tức đồng ý, ở nhà hàng lớn nơi bọn họ thường tụ tập đặt một bàn lớn. Khi Chu Lê vừa tới, hắn chủ động móc ra một thanh socola hình điện thoại di động, đi tới trước mặt của cậu.
Trịnh Tam nói: “Đã đánh cược thua thì phải chịu thua, ăn điện thoại.”
Chu Lê cười: “Được, ăn đi.”
Trịnh Tam thấy cậu không có phản đối hay có ý bất mãn gì về chuyện này, mà vô cùng nể mặt hắn, cho nên hắn cảm thấy rất thuận mắt.
Tên khốn này tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng cũng không phải là học sinh nghiêm túc ngoan ngoãn như Chu Nhị, chỉ cần hắn không giống như Chu Nhị kia, thì bọn họ chính là bạn bè tốt!
Vì thế, sau khi mọi người nhìn hắn gặm xong cái điện thoại đó, nghe Chu Lê nói kể vài ba chuyện phiếm, hắn đoạt lấy giấy công tác của Chu Nhị, vỗ vai Chu Lê một cái, chủ động giới thiệu mọi người trong phòng cho cậu.
Hôm nay có mặt khoảng 10 người, Cảnh thiếu, Nhan thiếu, Lưu Tiểu Duy, Đường Tâm Điềm, … Cơ bản trong này đều là nhóm Nhị đại thường xuyên xuất hiện trên kênh thế giới.
Chu Lê chú ý nhìn Nhan Vân Huy.
Là một thanh niên đầu tóc gọn gàng, có tri thức, mặt khác lại là một người lịch lãm, mắc bệnh tim bẩm sinh, Nhan Vân Huy tướng mạo chỉ hơn chứ không kém tài năng của mình, hơn nữa rất trung thành không hề khinh người, Nhan Vân Huy đúng là có một nốt ruồi dưới khóe mắt trái.
Cậu mơ hồ cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy người thật, vô cùng ân cần mà chạy sang tiếp đón, kéo một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.
Tính cách của cậu vốn dĩ rất dễ làm quen với người khác, thêm nữa mấy ngày nay bọn họ cùng nhau tán gẫu cho nên rất nhanh đã làm quen được với nhau, không hề có chút xấu hổ hay lạnh nhạt nào.
Nhóm của Nhị đại im lặng quan sát một lúc, cảm giác cậu khác xa với những gì đồn đãi ở trên mạng, thầm nghĩ về sau không nên tin lời bọn họ nữa.
Lưu Tiểu Duy nói: “Cậu thật sự là giáo bá* à?”
Chú thích * Giáo bá: chính là bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay có cách gọi khác là anh đại.
Chu Lê nói: “Thật đó.”
Cậu kiên nhẫn nói đạo lý cùng bọn họ, “Giáo bá cũng không phải giống nhau đều tàn nhẫn thích bắt nạt người khác, tôi chính là một người anh em vô cùng chính nghĩa, giá trị nhan sắc vô cùng cao, còn rất có nguyên tắc, không tùy tiện đánh nhau, đây chính là cấp bậc thần tượng của giáo bá đó, biết không?”
Lương Cảnh Tu: “…”
Chu Lộ Văn: “…”
Nhóm Nhị đại không rõ chân tướng, vì thế đồng loạt la ó, nhưng la xong rồi thì cảm thấy cậu nói cũng khá hợp lý, cho nên lại sôi nổi kính rượu cậu một vòng.
Trên đầu Chu Lê có vết thương, tỏ vẻ chỉ uống một ly này thôi. Mọi người đương nhiên không có ý kiến, uống xong thì nhanh chóng đổi đề tài, hỏi về một vấn đề mà ai nấy đều quan tâm.
“Tình hình của Quý thiếu bây giờ ra sao rồi?” Trịnh Tam nhìn hai người Lương Nhan, “Mọi hôm anh ta đều chơi game, vì sao hôm nay lại không tới?”
Lương Cảnh Tu không thể nói rằng hắn đang bị nhốt, cười nói: “Cổ chân cậu ấy bị thương, đang phải ngồi xe lăn, đi đứng thật sự bất tiện.”
Trịnh Tam lại hoài nghi: “Có cái gì bất tiện đâu, anh ta có người đẩy, đâu cần anh ta phải vận động.”
“Chắc là không muốn làm phiền người khác, từ trước tới nay cậu ấy luôn ‘cẩn trọng’,” Lương Cảnh Tu cười tủm tỉm nói, “Nếu không thì cậu video call cho cậu ấy hỏi trực tiếp đi, hỏi xem chiều nay cậu ấy có muốn đến chơi với chúng ta hay không.”
Trịnh Tam cảm thấy có thể.
Nhưng mà hiện tại đang ăn cơm, hắn tính toán ăn xong sẽ hỏi.
Một đám người vô cùng náo nhiệt mà dùng xong cơm, bắt đầu một buổi chiều rảnh rỗi.
Trịnh Tam quả nhiên đi gọi điện thoại, cũng không biết Quý thiếu nói như thế nào, mà sau khi trở về hắn cũng chẳng có gì bất mãn, đưa bọn họ đến câu lạc bộ, cùng nhau hát karaoke, chơi trò chơi.
Chu Lê nghe tiếng hát sói tru của bọn họ, nhìn bài hát trên sân khấu đã nửa ngày, tất cả tiếc nuối cũng trôi đi.
Thế giới bất đồng, đương nhiên có rất nhiều phương tiện, đồ vật không giống như trước được.
Làm một ca vương* và mạch bá* của KTV, điều bi kịch nhất là gì? Đáp án chính là ở KTV không được hát.
Chú thích * Mạch bá: tiếng lóng Mic King, là ông vua cầm mic trong KTV.
Ca vương: vua âm nhạc.
Rất cô đơn.
Chu thiếu gia cô đơn rời khỏi nơi ca hát, tự mình rót một ly nước trái cây.
Bữa tiệc hôm nay tuy nói rằng Trịnh Tam là người chủ trì, nhưng thật ra vai chính lại là Chu Lê, bởi vì mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy Chu nhị thiếu cho nên mới đến, cậu nói không cần, nhưng mọi người không chịu buông tha cho cậu, một hai bắt cậu phải hát một bài.
Chu mạch bá rụt rè: “Tôi không hát đâu.”
Trịnh Tam nói: “Nói không hát thì không hát à, không có liên quan gì cả, cậu xem Tiểu Duy hát dở như vậy còn dám hát kìa.”
Lưu Tiểu Duy bị gọi tên nói theo: “Đúng đó, hát đi!”
Lương Cảnh Tu lén lút treo voice chat cho Quý thiếu, một bên đeo tai nghe, một bên bảo bọn họ dừng nhạc lại, nhìn một đám người đang vây quanh, ngoài miệng nói: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh hát một bài đi.”
Quý Thiếu Yến đang định hỏi hắn có chuyện gì, thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc ở bên kia vọng sang: “Không hát đâu, những bài hát ở đây tôi không biết bài nào cả, những bài mà tôi biết, ở chỗ này không có bài nào.”
Trịnh Tam nói: “Vậy thì cậu hát chay cũng được, dù sao hôm nay cậu cũng phải hát một bài.”
Chu Lê chớp chớp mắt: “Tôi hát chay các cậu cũng muốn nghe?”
Nhóm Nhị đại nói: “Đương nhiên muốn!”
Quý – người đang nghe lén tại hiện trường -Thiếu Yến: “…”
Chu Lê có chút cảm động, nghĩ vài giây, rồi đưa ra một sáng kiến: “Như vậy đi, mấy cậu tìm cho tôi một cây đàn ghi-ta, tôi biểu diễn cho mấy người xem!”
Quý Thiếu Yến: “…”
Nhóm Nhị đại vô cùng kích động, huống chi cậu chính là một ca sĩ có thực lực đang lưu lạc ở đây.
Trịnh Tam không nói nửa lời gọi phục vụ tới, phân phó mấy người đó đi tìm đàn ghi-ta, sau đó quay đầu, nhìn thấy Chu Lê đi tới, nắm microphone nói: “Trước khi tìm được đàn ghi-ta, tôi hâm nóng cho các cậu một chút, hát chay một đoạn.”
Nhóm Nhị đại đặc biệt cổ vũ, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lương Cảnh Tu hạ giọng cười, nói vào tai nghe: “Thế nào, cho cậu nghe trực tiếp tình yêu nhỏ của cậu hát, tôi đối với cậu không tệ chứ?”
Quý Thiếu Yến mỉm cười: “Không cần, cúp máy đi.”
Lời vừa dứt, thì nghe thấy Chu Lê ở bên kia giới thiệu nói: “Tôi hát cho các cậu nghe một bài, đây là bài hát dỗ ngọt Đản Đản nhà tôi đó.”
Quý Thiếu Yến: “…”
Vì sao tôi lại không biết có cái tiết mục này?
Trong phòng, Lưu Tiểu Duy giơ tay hỏi: “Tôi hỏi một câu, Đản Đản nhà cậu là ai?”
Chu Lê nói: “Một con Husky.”
Nhóm Nhị đại: “…”
Lương Cảnh Tu không kịp phòng bị, trực tiếp sặc nước trái cây đang uống trong miệng, ho đến kinh thiên động địa, sau đó không biết chọc trúng điểm cười nào của hắn, thiếu chút nữa buổi biểu diễn biến thành hiện trường động kinh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn: “Cảnh thiếu làm sao vậy?”
Lương Cảnh Tu tốn mất nửa ngày mới kiềm chế được cơn cười, cái từ “Đản Đản” này quả thật quá ma tính rồi, hắn nhìn ánh mắt của Chu lê, nói: “Không có việc gì, cậu nhanh hát đi.”
Chu Lê hắng giọng nói: “Bài hát này có tên là ‘Ếch nhỏ nhảy lên’, tặng cho mấy người.”
Quý Thiếu Yến không chút nghĩ ngợi cúp máy.
Lương Cảnh Tu cười một tiếng, suy đoán hắn có thể là thẹn quá thành giận, vừa muốn gọi lại, thì nghe thấy Chu Lê bắt đầu hát, ngón tay chợt cứng đờ.
Nhóm Nhị đại cũng điên lên, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc, cứng đờ mà nhìn cậu.
Chu Lê cảm thấy rất tốt, hát vô cùng hăng say, sau khi hát xong một bài, cậu còn thấy chưa đã thèm: “Thế nào?”
Nhóm Nhị đại không thể nào đánh giá được.
Chu Lộ Văn bán đứng lương tâm nói: “… Khá tốt.”
Vừa lúc đó cửa phòng “Cạch” bị đẩy ra, nhân viên phục vụ đưa đàn ghi-ta vào. Trong nháy mắt nhóm Nhị đại đều đồng loạt nhìn cậu, hận không thể tìm trên người cậu một lỗ hổng để chui vào.
Nhân viên phục vụ cảm thấy có chút lạnh lẽo, rùng mình một cái, yếu ớt đưa cây đàn ghi-ta: “Đồ vật… mà mấy cậu cần.”
“Cảm ơn,” Chu Lê cười cười nhận lấy, đi lại đằng trước ngồi xuống, “Đến đây đi, làm một buổi biểu diễn nào.”
Mọi người: “…”
Không cần, thật sự không cần!
Tuy nhiên, thần tiên cũng không thể cản được.
Sau khi mọi người bị tra tấn bởi 3 bài hát, mới lấy hết can đảm nói “Cho người khác một cơ hội thể hiện” hợp lực lại mời cậu xuống, nghe cậu nói lát nữa sẽ hát tiếp, cả đám muốn chạy về nhà luôn rồi.
Lương Cảnh Tu rửa lỗ tai, ngừng một chút, không biết xấu hổ mà kề sát tai cậu, hỏi: “Husky mà cậu nói có phải là con chó cứu cậu trong vụ tai nạn không?”
Chu Lê “Ừ” một tiếng.
Lương Cảnh Tu nói: “Tôi nghe nói nó xuất viện rồi, cậu không muốn đến thăm nó à?”
Chu Lê thở dài: “Không đi được, nó phải trở về bên cạnh chủ của nó, tôi không thể quấy rầy nó được, miễn cho nó thương tâm.”
Lương Cảnh Tu nhẫn nhịn, hỏi: “Vì sao lại đặt tên nó là Đản Đản?”
Chu Lê liếc hắn một cái, nghĩ đến việc hôm nay hắn không truy hỏi vấn đề kết bạn của cậu và Quý Thiếu Yến nữa, thầm đánh giá chắc có thể hắn đã biết rồi, cho nên cũng không nhẫn nhịn nữa: “Nhan thiếu vì sao không ra hát?”
Lương Cảnh Tu nói: “Cậu ấy không thích.”
Chu Lê nhanh chóng thương lượng với hắn: “Như vậy đi, anh bảo cậu ấy hát một bài, tôi trả lời anh vì sao.”
Lương Cảnh Tu phản ứng một chút, quay đầu nhìn thấy Tiểu Nhan đang ngồi yên một góc, lại nhìn người trước mặt, mơ hồ phát hiện hình như Chu Lê có chút hứng thú với Tiểu Nhan, nghĩ thầm tiêu rồi, A Yến sắp phải đội mũ xanh* rồi.
Chú thích*: Đội mũ xanh: bị cắm sừng
Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không dám bảo Tiểu Nhan hát, Chu Lê cũng không nói cho hắn biết vì sao lại gọi là Đản Đản.
Thuộc tính mạch bá của Chu thiếu gia bùng nổ, tới tới lui lui chạy lên sân khấu hát vài bài nữa, cuối cùng Trịnh Tam thiếu đại diện quần chúng nhân dân tuyên bố kết thúc bữa tiệc, mọi người đứng dậy chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
Về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Chu Lê chơi rất vui vẻ, trên mặt còn mang theo ý cười, rảo bước vào nhà ăn cùng mấy người Chu gia ăn cơm chiều, sau khi ăn xong như thường lệ vuốt vuốt Golden nhỏ, rồi quay về trò chuyện với người nhà vài câu, sau đó lên lầu.
Sắc trời dần dần chuyển sang tối.
Đại khái là trưa nay cậu không ngủ, cho nên cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo tới, rửa mặt xong thì trèo lên giường ngủ một mạch.
Trong giấc mơ là một khoảng không mênh mông ánh sáng.
Không hiểu vì sao, cậu biết mình nằm mơ một giấc mơ rất quỷ dị, tò mò đi đến gần hướng ánh sáng, thì thấy một khối bạch ngọc. Bạch ngọc có hình cánh hoa, trên đó có khắc chữ, giống với khối ngọc mà cậu từng thấy trước kia.
Cậu lập tức kinh ngạc, ngẩng đầu đánh giá một lúc, phát hiện xung quanh chỉ có một khối ngọc nhỏ đó, cậu đi vòng quanh di chuyển nó, còn to gan lớn mật đạp một chân vào — nhưng không dám đạp mạnh.
Cậu cất giọng hỏi: “Có người không?”
Bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ cậu ra, còn lại đều không có sinh vật sống nào.
Hiểu rồi.
Cậu suy đoán có thể là ban ngày nghĩ về cái gì cho nên ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, cậu lười biếng tìm một nơi ngồi xuống.
Sáng hôm sau, người Chu gia lục đục rời giường, vào bàn ăn, phát hiện người mỗi ngày đều dậy sớm dắt chó đi dạo không có ở đây, hỏi bảo mẫu thì biết không thấy ai ra ngoài cả. Chu Lộ Văn liền lên lầu gõ cửa phòng cậu, mở cửa ra thì thấy cậu đang ngủ, thử gọi cậu một tiếng, nhưng không thấy đáp lại dù chỉ nửa câu.
Trong lòng Chu Lộ Văn cảm thấy có một dự cảm không lành, tiến lên gọi cậu lần nữa, nhưng thấy cậu vẫn như cũ không có phản ứng, thử lắc lắc, sắc mặt cậu vẫn không thay đổi, vội vàng chạy như điên xuống lầu, chạy vọt vào bàn ăn: “Mọi người mau lên xem cậu ấy đi, con gọi cả buổi cậu ấy vẫn không tỉnh!”
Cậu từ trước tới nay vững vàng, có thể trở nên như thế này, “Kêu không tỉnh” chứ không phải “Ngủ say như chết kêu không tỉnh”.
Người Chu gia hoảng sợ, chạy lên lầu nhìn xem tình hình của Chu Lê, chạy nhanh bế cậu đi bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói kết quả — tất cả số liệu trong này đều bình thường, không có vấn đề gì cả.
Ông Chu nóng nảy: “Vậy thì tại sao kêu nó nửa ngày nó vẫn không tỉnh?”
Bác sĩ cũng rất khó hiểu: “Cậu ấy trước đây có gặp tình huống nào như thế này hay không, hay là có bệnh tình gì khác hay không?”
Ông Chu sửng sốt, nói: “Có.”
Bác sĩ nghe xong chuyện cậu có hai nhân cách, cảm thấy đã tìm được nguyên nhân căn bệnh, phỏng đoán nói: “Có thể là hai nhân cách trong cơ thể đang tranh đấu với nhau rất kịch liệt, cho nên người bệnh sẽ đột nhiên hôn mê, cứ từ từ sẽ ổn thôi.”
Người Chu gia đồng loạt nhìn người đang nằm trên giường bệnh kia, muốn biết lát nữa khi cậu tỉnh dậy nhân cách nào sẽ xuất hiện.
Kết quả hết một ngày, Chu Lê vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, ngày hôm sau cũng thế, ngày thứ ba, cậu vẫn không hề có một chút dấu hiệu nào của việc tỉnh dậy, rất có thể sẽ ngủ luôn không tỉnh nữa.
Quý Thiếu Yến đã biết được tin tức ngay sau ngày đầu tiên đi học.
Bởi vì hắn thấy Chu Lê không online Wechat, cho nên dứt khoát gọi qua, không ngờ là bà Chu nghe máy, nói Chu Lê đang bị bệnh cho nên không nghe điện thoại được. Hắn nhạy bén phát hiện giọng nói ở đầu bên kia không ổn lắm, đơn giản trấn an bà vài câu, sau đó quay đầu nhờ Lương Cảnh Tu đi hỏi thăm tình hình của cậu, rất nhanh đã biết được Chu Lê hôn mê bất tỉnh, đang nằm ở bệnh viện hắn đang điều trị.
Trong nháy mắt hắn không biết được cảm giác lúc đó như thế nào, chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, cơ thể đã tự động đẩy xe lăn ra ngoài.
Lúc Lương Cảnh Tu nói chuyện cùng hắn thì cũng đã có mặt tại bệnh viện, lúc này vừa mới đến trước cửa, nhìn vẻ mặt của hắn, da đầu Lương Cảnh Tu có chút tê dại: “A Yến…”
Quý Thiếu Yến “Ừ” một tiếng, ổn định trạng thái, ôn hòa nói: “Tôi đi thăm cậu ấy.”
Hộ lý không rõ nguyên do, nhắc nhở nói: “Thiếu gia, còn chưa đến thời gian ra ngoài hóng gió.”
Quý Thiếu Yến ngẩng đầu: “Tôi ra ngoài trước thời gian.”
Ánh mắt của hắn sâu thẳm, sâu đến mức ánh sáng không thể lọt vào được, tuy rằng ngoài miệng vẫn cười nói bình thường, nhưng lại khiến người khác rét run. Hộ lý nhất thời á khẩu, tùy ý để cho Lương Cảnh Tu đẩy hắn đi vào thang máy.
Bọn họ đều không phải bác sĩ, điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi.
Cũng may sự việc không tiến triển đến mức khiến cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng, sáng sớm ngày thứ tư, Chu Lê từ từ tỉnh dậy, mở to hai mắt.
Trong tiềm thức cậu cảm giác đang ở trong phòng ngủ nhà mình, lười biếng duỗi eo ngồi dậy, liền nghe một tiếng “Cạch” bên tai, cái ly trên tay bà Chu rơi xuống đất.
Những người trong phòng đồng loạt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người ngồi trên giường bệnh nhân.
Chu Lê hơi ngạc nhiên về bọn họ, có chút sững sờ, giơ lên tay chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Mọi người: “…”
Sớm cái gì mà sớm, cậu đã ngủ ba ngày còn gì!
Hai ngày nay Quý Thiếu Yến đều đặn sáng trưa chiều tối sẽ đến thăm cậu, thấy thế nhắm mắt lại một lúc, sau đó bật động thanh sắc điều chỉnh lại hô hấp, nói với hộ lý ở phía sau: “Gọi bác sĩ đến.”
Hộ lý ngơ ngác hoàn hồn lại, buông xe lăn, quay đầu chạy ra ngoài.
Chu Lê: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê: Tôi là ai, tôi đang ở đâu? Đã xảy ra gì?