Chương 61
Câu trả lời “Gương thần” khiến Lương Cảnh Tu suýt chút nữa thì bật cười.
Quý Thiếu Yến cùng Nhan Vân Huy cũng nhịn không được, dò hỏi bọn họ tuyển người ra làm sao, biết được đó lại là do rút thăm, Quý Thiếu Yến liền hỏi nói: “Ý của em thế nào?”
Chu Lê nhướng mày.
Quý Thiếu Yến cười phỏng đoán: “Bọn họ khẳng định muốn cho em diễn hoàng tử, em nếu không vui, chỉ có thể tự đưa ý tưởng.”
Chu Lê nghĩ thầm vẫn là Quý Thiếu Yến hiểu mình, “Ừ” một tiếng.
Lương Cảnh Tu tò mò không chịu được, muốn biết ai sẽ đóng vai công chúa Bạch Tuyết, hoàng hậu cùng hoàng tử. Chu Lê đơn giản giới thiệu ngắn gọn rằng, đại ca của lớp bọn họ thành công đắc cử vai công chúa Bạch Tuyết, hoàng hậu là một nam sinh sống nội tâm, còn hoàng tử do một nữ sinh đóng.
Lương Cảnh Tu nói: “ Điềm Điềm của chúng ta đâu? Không bốc thăm sao?”
Chu Lê nói: “Cậu ấy là lão đại của bảy chú lùn.”
Lương Cảnh Tu cười haha, cảm thấy thật thú vị: “Tôi nhất định sẽ đi xem kịch của lớp cậu.”
Chu Lê: “Hoan nghênh.”
Dù sao vai cậu đóng cũng chỉ là một tấm gương, toàn bộ thời gian đều đứng ngốc, không hề áp lực. Cậu nhìn bọn họ, “Lớp của cậu vẫn chưa quyết định à?”
“Vẫn chưa, chuyện này mới bắt đầu xúc tiến, còn đang thảo luận”, Lương Cảnh Tu nhớ tới một chuyện, cười nói, “Lớp của A Yến năm ngoái cũng diễn kịch, anh ấy đóng vai ma cà rồng, lúc ấy cả trường học người người đều phát cuồng, ảnh chụp lại nhiều lắm, giờ cậu vẫn có thể xem trên các diễn đàn.”
Chu Lê nhất thời tò mò, lấy điện thoại di động ra đăng nhập diễn đàn, lát sau quả nhiên xuất hiện một tấm ảnh chụp.
Cậu thấy Quý Thiếu Yến khoanh tay ngồi ở trên chiếc ghế hoa lệ, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng viền vàng, đôi mắt đeo cặp kính áp tròng, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi được tô điểm lộng lẫy, hơi nghiêng người nhìn về phía máy ảnh, luồng khí cường đại và yêu nghiệt ngay lập tức đập vào mặt cậu.
Cậu không khỏi nín thở nhìn chằm chằm vào nó mấy lần, câu hỏi đầu tiên là: “Photoshop hả?”
Lương Cảnh Tu cười nói: “Chà, phải không? Đây là tấm poster bọn họ tuyên truyền thời điểm đó.”
Chu Lê liếc nhìn Quý Thiếu Yến một cái: “Vai gì?”
Quý Thiếu Yến nhạy bén phát giác ra cậu như có một chút không vui, lập tức nhếch khóe miệng bảo hắn chỉ là một nhân vật nước tương*. Chu Lê hỏi: “Ồ, vậy không gặm cổ người ta sao?”
Chú thích: Nhân vật nước tương: ý chỉ nhân vật không quan trọng, chỉ làm nền cho nhân vật chính
Quý Thiếu Yến nói: “Không gặm.”
Trên mặt hắn toàn bộ đều là ý cười không hề che đậy, vì ở nơi đông người nên không có động tay động chân, đang muốn sung sướng hỏi cậu có ghen không, chỉ nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc đột nhiên vang lên.
“Tiền bối”, em gái của Tống Oanh Thời bước tới tươi cười chào hỏi, “Thật trùng hợp, anh cũng ở đây”
Chu Lê cho rằng cô ấy đang bắt chuyện với mình, kết quả đảo mắt qua lại phát hiện cô đang đối mặt với Lương Cảnh Tu.
Tống em gái sau khi chào hỏi mới giả bộ nhận ra sự hiện diện của Chu Lê, cười nói, “Tiền bối.”
Chu Lê gật đầu, không nói gì.
Lương Cảnh Tu tủm tỉm cười hàn thuyên vài câu với cô.
Tống em gái mỉm cười ngọt ngào, nhìn Quý Thiếu Yến cùng Nhan Vân Huy thấy hai người này đều không có phản ứng với mình, cô thức thời không muốn lưu lại, liền vui vẻ vẫy tay từ biệt họ rồi đi đến căn tin để gặp các bạn cùng lớp.
Bạn học của cô đều ngẩn ra: “Cậu quen biết Quý Thiếu Yến và bạn của anh ấy hả?”
Tống em gái trong lòng đắc ý, ngoài mặt lộ ra vẻ thờ ơ mà “Ừ” một tiếng.
Đồng bọn xung quanh trở nên ghen tị: “Làm sao cậu quen được thế?”
Tống em gái cười cười chớp mắt: “Bí mật.”
Cô nói xong cầm cà phê mang ra, tạm biệt đám người Lương Cảnh Tu rồi đưa bạn học rời đi.
Sau khi bóng dáng Tống em gái không còn lởn vởn xung quanh, Qúy Thiếu Yến mới cất lời: “Còn chưa giải quyết xong sao?”
“Sắp rồi,” Lương Cảnh Tu hiện lên một nụ cười ác ý, “Đây không phải tự đến hiến thân sao? Tôi quyết định tặng cho bọn họ một món quà thật lớn nha.”
Nói rồi đám người quay trở về khu lớp học.
Lễ hội ở khuôn viên trường dự kiến tổ chức trong nửa tháng nữa, tất cả các lớp đều trong giai đoạn hồi hộp chuẩn bị.
Các diễn đàn và các nhóm nhỏ càng náo nhiệt hơn trước. Một trong những chủ đề bàn tán sôi nổi chính là hy vọng các bạn ban một, ban hai sẽ tiếp tục đóng kịch, đồng thời đưa ra hàng loạt gợi ý về các phong cách khác nhau, muôn hình vạn trạng, muốn xem giáo thảo* thế hệ trước cùng hội tụ chung trong một tấm poster thêm lần nữa.
Chú thích: Giáo thảo: chỉ những người con trai đẹp nhất trường, giỏi tất cả các mặt về học tập, thể lực,…
Những người trong ban 1 cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì họ đã giành được danh hiệu “Tiết mục được yêu thích nhất” của nhóm trung học vào năm ngoái chỉ với một tấm poster.
Tuy nhiên, thực tế lại giáng cho bọn họ một đòn đau chí mạng — nam thần không làm.
Lần này ngay cả nhân vật nước tương hắn cũng không thèm đếm xỉa, ngoài miệng nói chính là muốn cho các bạn khác cơ hội thể hiện bản thân. Hóa ra sau lưng lại đi bồi người yêu, không ít người nhìn thấy tan học hắn ở cùng Chu Lê giúp cậu diễn tập.
Theo lý thuyết, các lớp tập luyện sẽ không cho phép người ngoài tham dự, nhưng Quý Thiếu Yến là một nhân vật “cầu còn không được”, ngay cả lớp trưởng cũng muốn nghe ý kiến của hắn nên đã để cậu mang hắn đi cùng.
Câu chuyện về “Công chúa Bạch Tuyết” rất đơn giản, về cơ bản thì ai cũng biết, lớp trưởng chỉ dành ra một buổi chiều liền viết xong cái kịch bản, in ra từng cái một phân phát cho mọi người, muốn cho bọn họ diễn thử.
Kết quả đến khi tất cả diễn viên tập trung hết một chỗ, hắn bất giác phát hiện ra vấn đề.
Hoàng hậu là chàng trai sống nội tâm, ngày thường rất ít nói, đeo gọng kính đen và chỉ cao có 1m65. Mà công chúa Bạch Tuyết chính là đại ca của lớp, cao tận 1m83, thân hình vạm vỡ. Hai người đứng chung một chỗ càng tăng thêm sự tương phản, bọn họ trước khi rút thăm đã lập lời thề, dù trời có sập, đàn ông có bầu, đàn bà có râu đều không được đổi ý, nếu không sợ rằng hai người kia đứt gánh giữa đường mà không chịu đóng tiếp.
Lớp trưởng khóc thầm hỏi tại sao lại đi nghe lời của Chu Lê, dở khóc dở cười: “Không được, không thể đi theo cốt truyện bình thường được. Chúng ta trước tiên cứ freestyle thử xem, không thì chuyển sang phong cách hài hước.”
Chu Lê không nhịn xuống được bèn hỏi: “Tôi cũng có thể tự do phát huy?”
Lớp trưởng nhìn người tựa tấm gương nọ, lại lần nữa khiêm tốn thỉnh giáo: “Cậu nói xem tấm gương thì có thể phát huy như thế nào?”
Chu Lê cười nói: “Tỷ như nói hoan nghênh sử dụng gương thần, muốn chụp ảnh có filter thì say 1, tư vấn chuyện tình cảm thì say 2 (high), nói chuyện phiếm giải buồn thì say 3 (bar), nghe ca hát giảm áp lực thì say 4 (for).”
Một đám người tức khắc cười to, ngay sau đó rống lên: “4 (for), Chu ca ca!”
Đường Tử Hân kêu thảm thiết: “Không, đừng ——!”
Nhưng đã quá chậm, không ai có thể ngăn cản một ông hoàng tình ca được thỏa sức đam mê thể hiện tài năng.
Chu Lê lập tức vì bọn họ gào lên một bài hát, thét đến độ bọn họ tựa như gặp ảo mộng, sâu sắc cảm thấy đây rõ ràng không phải là chuyên mục giúp con người ta giảm áp lực mà là bức muốn điên.
Bọn họ nhịn không được liếc qua Quý Thiếu Yến, thấy vẻ mặt của hắn một chút cũng không thay đổi, đang nở nụ cười ôn nhu nhìn Chu Lê, phảng phất thứ âm thanh kinh dị đang xướng bên tai chính là bản cộng hưởng của thiên nhiên, là âm thanh của thiên sứ, là giao thoa giữa hàng vạn âm sắc thánh thót.
Này con mẹ nó……Đây quả thực là chân ái! Bọn họ rời tầm mắt nhưng sâu trong lòng chua chát đến cực điểm.
Khởi động xong xuôi, mọi người trở về vị trí của mình.
Lớp trưởng cảm thấy chủ ý của Chu Lê không tồi, giữ lại thiết lập này. Vì thế hoàng hậu Tiểu Kính* dựa theo kịch bản bước tới, đánh thức gương thần gọi 2 cái, nghe thấy Chu Lê dò hỏi có chuyện gì, liền nói: “Gương thần, khắp… khắp thiên hạ ai là người đẹp nhất?”
Chú thích: Tiểu Kính: mắt kính nhỏ.
Mọi người: “…”
Chỉ với một câu lại làm mọi người cười ồ lên, gương mặt Tiểu Kính phút chốc đỏ bừng.
Lớp trưởng nén cười, vội vàng ngăn cản bọn họ, biết Tiểu Kính tính cách khép kín sẽ khẩn trương cho nên an ủi vài câu, lúc này mới tiếp tục.
Chu Lê trả lời nghiêm túc: “Là công chúa Bạch Tuyết, nàng hiện tại đã so với ngươi đã đẹp hơn, Hoàng hậu.”
Tiểu Kính cả người đều bị kéo căng, nhìn vào kịch bản rồi cứng ngắc thì thầm: “Đáng giận, ta nhất định phải đem nàng triệt… triệt tiêu!”
Mọi người: “Ha ha ha ha!”
Tiểu Kính: “…”
Lớp trưởng lần này không thể kìm lòng được nữa, cảm thấy Tiểu Kính đang quá căng thẳng, liền ý bảo người khác xem thuộc lời kịch, sau đó đem Tiểu Kính gọi vào một bên, kiên nhẫn giúp đỡ.
Chu Lê đi tìm Quý Thiếu Yến, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Có chán không?”
Quý Thiếu Yến cười nói: “Thú vị mà.”
Hắn nhìn cậu một cái, “Gương thần.”
Chu Lê nói: “Hả?”
Quý Thiếu Yến hỏi: “Ai là người đẹp nhất trên thế gian này?”
Chu Lê tự luyến trả lời: “Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tôi.”
Quý Thiếu Yến lại hỏi: “Ai là người đối tốt với cậu nhất trên thế gian này?”
Chu Lê cười cười.
Trên đời này, người ở Chu gia cùng đàn em đối cậu đều không tồi, nhưng muốn nói tốt nhất, cậu đáp: “Quý Thiếu Yến.”
Quý Thiếu Yến nhìn cậu: “Ai là người cậu thích nhất trên thế gian này?”
Chu Lê thầm nghĩ đến câu trả lời mà không khỏi hồi hộp.
Từ lúc xuyên qua đến hiện tại, người vẫn luôn âm thầm bên cạnh cậu là hắn.
Cậu thản nhiên nói: “Quý Thiếu Yến.”
Quý Thiếu Yến cảm thấy trong lòng như có lửa, nắm lấy tay Chu Lê.
Lớp trưởng khuyên xong Tiểu Kính, đang định thúc giục bọn họ quay lại tiếp tục, thấy khung cảnh trước mắt không khỏi một phen mù mắt chó.
Hai người đó thật xứng đôi, chỉ ngồi cạnh nhau mà mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, khiến người khác không có cơ hội xen vào.
Cũng may Chu Lê như có cảm giác nhìn về phía cô, buông Quý Thiếu Yến ra, đứng dậy tiến tới.
Họ chỉ diễn tập một lần rồi giải tán, bởi vì diễn viên quá tự do phát huy.
Khi Thị vệ phụng mệnh giết công chúa Bạch Tuyết, đại ca vén tay áo liền đứng lên, muốn cho Thị vệ mang theo hắn đi tìm gặp con gà con kia, Tiểu Kính sợ đến nỗi linh hồn muốn bay ra ngoài, lại bị một đám người liều mạng ngăn cản.
Lớp trưởng cũng biết đây mới là ngày đầu tiên, hối không được nên yêu cầu mọi người trở về nhà ngẫm lại xem nên diễn thế nào mới tốt, mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
Chu Lê đi theo Quý Thiếu Yến xuống lầu rồi lên xe của Qúy Thiên Dương.
Cậu trước đó đã giải thích với Chu Lộ Văn, Chu Lộ Văn luôn là người đáng để tin cậy, một chút sơ hở đều sẽ không lộ ra, cho nên hôm nay Quý Thiên Dương lại là cùng Chu Lộ Văn ngồi cùng một chiếc xe, Quý Thiếu Yến liền để xe của hắn ở lại.
Sắc trời sớm đã trở tối, Quý Thiếu Yến trước mang theo Chu Lê đi ăn cơm, xong xuôi mới về nhà.
Mới vừa bước vào cánh cửa, quản gia liền nói cho hắn Quý gia gia* ở phòng làm việc chờ hắn, cước chân Qúy Thiếu Yến chậm lại, mỉm cười gật đầu, lên lầu gõ cửa.
Chú thích: gia gia: ông nội
Quý gia gia nói: “Vào đi.”
Quý Thiếu Yến mở cửa đi vào, đi đến ghế trước bàn rồi ngồi xuống đối diện, cố ý hỏi: “Ông tìm con có việc?”
Quý gia gia nhìn hắn: “Ngươi cùng tên tiểu tử nhà họ Chu có quan hệ?”
Quý Thiếu Yến nói: “Là sự thật.”
Hắn biết giấy không gói được lửa.
Trong trường học tuy không có quá nhiều người biết quan hệ giữa hắn và Chu Lê, nhưng vẫn có người được mẹ kế hắn cài sẵn vào giống một con cờ, nhất định sẽ tìm mọi cách nói với người nhà họ Quý, ông nội biết được là chuyện sớm muộn.
Quý gia gia siết chặt bàn tay.
Tiểu Yến trưởng thành từ khi còn bé, tâm tư cũng sâu, không có khả năng tuổi trẻ nhất thời nổi loạn ham mê thứ mới mẻ, hơn nữa việc người con của mình nuôi tiểu tam khiến cháu trai càng chán ghét, cho nên lời cháu mình nói đích thị là thật, chắc cũng đã nghĩ qua một thời gian dài.
Ông trầm giọng nói: “Cháu nghĩ kỹ rồi?”
Quý Thiếu Yến nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ông nội, cháu từ nhỏ sống không thống khoái*. Hiện tại cùng em ấy ở bên nhau, cháu mỗi ngày đều hạnh phúc. Ông nội thấy những người sống trên đời này cần thứ gì nhất?”
Chú thích: thống khoái: vui vẻ, thích thú, thỏa mãn.
Quý gia gia vốn định khuyên can vài câu thử xem, nghe vậy tức khắc mềm lòng.
Tuy rằng biết tiểu Yến đang bán thảm*, nhưng ông cũng không muốn vạch trần, hỏi: “Nó thì sao?”
Chú thích: bán thảm: tỏ ra đáng thương, ra vẻ mình là người bị hại.
Quý Thiếu Yến mỉm cười: “Chu gia có nợ với nhà chúng ta, đương nhiên sẽ không ngăn cản.”
Quý gia gia xem kỹ hắn: “Cháu lần trước bị thương ở mắt cá chân có phải vì nó?”
Quý Thiếu Yến nói: “Ông nội chúng cháu khi đó còn không quen biết.”
Quý gia gia cũng nghĩ như vậy, xem như kết thúc đề tài, xua xua tay kêu hắn lăn.
Quý Thiếu Yến liền mở cửa đi ra ngoài, ở trên hành lang gặp Quý Thiên Dương.
Quý Thiên Dương xuống nhà rót một cốc nước, không nghĩ tới gặp hắn, lập tức dừng lại, gọi: “Ca.”
Quý Thiếu Yến ôn hòa “Ừ” một tiếng, âm thầm liếc mắt thăm dò, thấy biểu hiện của Qúy Thiên Dương cơ bản giống với em trai ngốc nghếch trước đây, nghĩ rằng ảnh đế không có việc gì liền bỏ đi.
Quý Thiên Dương cầm cốc nước trở về phòng, thấy mẹ vừa vặn đứng ở cửa, nghe nàng nói đừng đi tìm ông nội, Quý Thiên Dương liền hỏi: “Vì sao?”
Quý phu nhân cười nói: “Anh trai con thích nam nhân, phỏng chừng ông nội đang tức muốn chết.”
Nàng hỏi: “Mẹ nghe nói đã lan truyền khắp trường con, con biết không?”
Quý Thiên Dương nói: “Biết.”
Quý phu nhân đánh hắn một cái, oán trách: “Biết mà không nói với mẹ, con nếu nói cho mẹ sớm hơn, nhất định mẹ sẽ nói với ông nội.”
Quý Thiên Dương không cất lên lời: “Nhiều năm như vậy, mẹ còn không hiểu anh ta là loại người gì? Qúy Thiếu Yến dám công khai còn sợ bị ông ngăn cản hay sao?”
Quý phu nhân hoài nghi nói: “Không ngăn cản?”
Quý Thiên Dương không muốn cùng nàng nói lời vô nghĩa: “Không tin mẹ quan sát nhìn xem, con muốn làm bài tập.”
Quý phu nhân không quấy rầy nữa, bán tín bán nghi đi ra ngoài.
Chu Lê lúc này cũng gặp tình cảnh tương tự.
Chu phu nhân hôm nay không biết cùng ai ăn cơm, nghe nói con của mình cùng Quý Thiếu Yến ở bên nhau, về nhà liền triệu tập các thành viên trong gia đình mở một cuộc họp, phát hiện cả bọn Tiểu Văn đã sớm biết.
Chu phu nhân nói: “Tại sao lại không nói cho chúng ta?”
Chu Lộ Văn: “Con cảm thấy sự tình này nên để cho chính Chu Lê tự mở lời, đúng không?”
Chu phu nhân nói: “Kia một chữ nó cũng không chịu nói a.”
Chu lão gia cau mày: “Chẳng lẽ là sợ chúng ta phản cảm?”
Chu phu nhân nghĩ thầm có khả năng, suy nghĩ một chút khoảng thời gian này Chu Lê phải chịu đựng đủ thứ giày vò, nhịn không được liền cảm thấy đau lòng.
Vì thế chờ đến khi Chu Lê trở về, bọn họ cố tình mở một bộ phim đồng tính kéo Chu Lê cùng xem.
Chu phu nhân cảm khái: “Thật cảm động.”
Chu lão gia: “Chà, tình yêu đích thực chẳng phân biệt giới tính.”
Chu phu nhân: “Quá đẹp.”
Chu lão gia: “Rất tốt.”
Chu Lộ Bác: “…”
Chu Lộ Văn: “…”
Chu Lê nghe xong hai câu đã hiểu, đánh giá bộ phim chỉ dành cho fan não tàn trước mặt đã khiến hai người cảm động rớt nước mắt.
Cậu dở khóc dở cười, dứt khoát chủ động nói chuyện, kiên nhẫn trả lời xong một loạt câu hỏi bát quái của cặp vợ chồng họ Chu, lúc này mới thành công về phòng ngủ.
Sau đó cậu nhanh chóng đăng trạng thái vào một group chat toàn là nick clone “Tôi đã thành công comeout, gia đình đều rất ủng hộ. Yahooo~”
Yahoo cái đầu mày!
Các bé yêu nick clone khác trợn trắng mắt phẫn nộ, căm hờn block Chu Lê.
Sinh hoạt dần dần trở lại quy luật, một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Vào tối thứ sáu, Chu Lê nhận được cuộc gọi từ dì Tiền.
Sau khai giảng, dì từng gọi cho bọn họ hẹn đi ăn hai lần nhưng đều bị từ chối với lý do bận học.
Cậu vốn tưởng rằng lần này kết quả cũng tương tự như mấy lần trước, hóa ra không phải. Không biết dì từ đâu nghe được cuối tuần này cậu gửi xe sang đón em trai lên thành phố học thêm, liền muốn kêu cậu đưa cả con trai mình theo.
Chu Lê không rõ mà cười một tiếng: “Dì à, dì tin nhóm chúng con sẽ đi học thêm?”
Dì Tiền: “…”
Chu Lê cười nói: “Đưa em họ đi chung cũng được, cùng nhau chơi, ở thành phố có nhiều trò chơi hơn nhiều.”
Dì Tiền cười gượng hai tiếng, đơn giản trò chuyện vài câu, lập tức treo điện thoại.
Chu Lê ước chừng dì Tiền sẽ không quấy rầy trong một khoảng thời gian dài nữa, cảm thấy mỹ mãn lên giường đi ngủ.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức lễ hội trong khuôn viên trường.
Theo kế hoạch diễn ra sự kiện là vào ngày thứ bảy và chủ nhật, Chu Lê tính toán thời gian rồi đưa mấy đứa đàn em đến.
Ngoài các màn biểu diễn của các lớp khác nhau, lễ hội trong khuôn viên trường còn có các gian hàng của một số lớp và câu lạc bộ, đồng thời có bán một vài món ăn, thập phần náo nhiệt. Những người muốn xem buổi biểu diễn có thể đến khán phòng còn không muốn thì lựa chọn đi dạo xung quanh.
Chu Lê có nhiệm vụ, sáng sớm tụ họp ở lớp, mặc vào bộ đồ cổ phục lộng lẫy.
Từ trên xuống dưới quần áo đều có màu xanh lam đậm, thủ công tinh xảo, mặt ngoài được vẽ những chi tiết phức tạp, rất thần bí.
Lũ đàn em nói: “Anh không phải đóng vai gương thần sao?”
Chu Lê trả lời: “Có thấy cái ghế đằng kia không?”
Mấy đứa em đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một cái ghế cùng với quần áo cậu đang mặc có chung màu sắc, ngay cả hoa văn cũng giống nhau, còn kèm thêm chiếc khung hình bầu dục cao bằng vóc dáng Chu Lê đặt ở trước ghế.
Chu Lê nói: “Tao chính là gương thần quý tộc trong giới gương thần, chỉ cần ngồi ở chỗ kia là được.”
Đàn em “chà chà” vài tiếng.
Thế giới của người giàu quả thật khó hiểu, khác xa với trí tưởng tượng của họ, duy mỗi bộ trang phục xa xỉ này đã có thể bán được bộn tiền.
Lương Cảnh Tu nhìn chương trình tiết mục, cười nói: “Khá tốt, buổi chiều mới đến nhóm ban hai.”
Chu Lê biết hắn đang chuẩn bị đại lễ dành tặng cho cặp bào thai rồng phượng kia, bèn xắn tay áo, chạy đi trang điểm.
Tiết mục trình diễn được sắp xếp bằng cách rút thăm, bọn họ rút trúng khoảng thời gian giữa lễ hội, không sớm cũng không muộn, chờ tới lúc đó tất cả mọi người đều có mặt.
Trải qua mấy ngày diễn thử, Tiểu Kính đã có thể đối thoại nhanh nhẹn. Tuy nhiên, luyện tập là một chuyện, còn thực sự lên sân khấu lại là một chuyện khác.
Nam sinh sống nội tâm khi đứng trên sân khấu nhìn dòng người đông đúc bên dưới, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Chu Lê thấy Tiểu Kính đứng trước mặt mình gần như trầm mặc, thầm than một tiếng không xong, liền chủ động mở miệng, đem gương thần kia mở lời đầu tiên, cũng tận lực thả chậm tốc độ, tranh thủ thời cơ giúp Tiểu Kính bình tĩnh.
“Hoan nghênh sử dụng Gương thần – Gương thần, người bạn chân thành nhất của nhân loại, biết rõ sự thật thì mất lòng, có thể khiến bạn tức chết đi được nhưng với đạo đức nghề nghiệp, vẫn lựa chọn nói ra những lời thành tâm nhất. Muốn chụp ảnh có filter thì say 1, tư vấn chuyện tình cảm thì say 2 (high), nói chuyện phiếm giải buồn thì say 3 (bar), nghe ca hát giảm áp lực thì say 4 (for)..”
Tiểu Kính vẫn như cũ chưa hồi thần, cảm giác lời kịch đã học thuộc đều quên hết, nghe Chu Lê hỏi theo bản năng nói: “…4.”
Chu Lê: “…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Tất cả những người từng nghe cậu hát: “…”
Khán giả bật cười, cho rằng đây là một tiết mục ẩn được sắp đặt đặc biệt nên họ chờ mong chiếc gương thần cất tiếng.
Tuy rằng Chu Lê ngày thường rất không đàng hoàng, nhưng cậu biết hôm nay là ngày trọng đại không thể làm loạn, trầm mặc vài giây, cậu tìm thấy một tia cảm hứng, tương đối an tâm bản thân có thể khắc chế nhịp điệu của ca khúc này : “Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Người trong cuộc mới biết người trong kẹt: “…”
Vừa đủ.
Chu Lê không dám chậm trễ, nói: “Giải tỏa áp lực xong, người còn muốn sử dụng dịch vụ nào khác không?”
Lúc này, Tiểu Kính mới tỉnh táo lại, vẻ mặt ủ rũ: “Gương thần, trong… Trong khắp thiên hạ ai mới là người đẹp nhất?”
Khán giả tức khắc bị chọc đúng chỗ cười: “Ha ha ha ha!”
Chu Lê bình tĩnh nói: “Là công chúa Bạch Tuyết, thưa Hoàng hậu.”
Tiểu Kính cố gắng làm ra bộ dáng cực kỳ tức giận, trong lòng khẩn trương liền đem luôn kịch bản quăng mất tiêu, trực tiếp nhảy đoạn ra mệnh lệnh: “Đáng giận, ngươi đi triệt tiêu nàng cho ta!”
Chu Lê: “…”
Thị vệ: “…”
Thị vệ khóc trong lòng nhiều chút, oán thầm thế còn tao? Suất diễn của tao cứ như vậy bị cắt!
Lớp trưởng ở phía sau cánh gà chết một chút trong tim, lại lần nữa hối hận vì cái gì làm theo ý tưởng của Chu Lê! Không nghe cậu, tình hình hiện tại không đến mức mất kiểm soát!
Chu Lê không lường trước được, nói: “Là, chủ nhân của ta.”
Cậu dứt lời đứng lên, vòng qua khung gương đi ra.
Ồ, tinh thần người xem trở nên phấn khích.
Tiết mục lớp này thật thú vị, để Gương thần đi triệt cả Bạch Tuyết!
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, đã lên bài muộn.