Chương 65
Cái danh hiệu ảnh đế của Quý Thiên Dương không phải là nói chơi, Quý Thiếu Yến quan sát hắn hơn nửa học kỳ, vẫn không tìm ra sơ hở gì.
Tuy nhiên khi một người gặp phải tình huống khẩn cấp, khi cảm xúc kích động hay liên quan đến chuyện tình cảm, thường sẽ dễ nhìn ra bản chất của sự vật, hắn ngẫm lại chuyện trước khi dùng ngọc để câu cá, nhìn thái độ của Quý Thiên Dương, không nghĩ ra được chuyện này có gì liên quan.
Chu Lê nghe Quý Thiếu Yến tự thuật xong, nói: “Cũng có thể chuyện này là một sự trùng hợp.”
Cậu cố gắng đặt mình vào vị trí của Quý Thiên Dương, bổ sung thêm, “Tôi nghĩ chuyện này quá đơn giản, hắn ta không thể nào thô lỗ như vậy.”
Nếu như Quý Thiên Dương thật sự dựa vào khối ngọc này sống ở mấy thế giới, ít nhất có thể biết rằng hắn ta không phải là tên ngốc.
Đầu tiên hắn chọn sai thời điểm, tính từ ngày bắt đầu muốn mua ngọc, cho tới bây giờ đã qua hơn một tháng, hiện tại xuống tay, xác suất để người khác nghi ngờ là rất cao; thứ hai hắn hơi ngây thơ, tai nạn xe chỉ là vô tình, người cũng bị thương nhẹ, hắn chỉ là tiện đường đi ngang qua giúp đỡ một chút, nếu như hắn nghĩ rằng việc làm này khiến người khác mang ơn, nên tặng khối ngọc này cho hắn, điều này quá coi thường nhau rồi.
Trong lòng Quý Thiếu Yến cũng phân tích những chuyện này, cho nên mới không vội đưa ra kết luận, trước tiên cứ tìm người gây tai nạn đi.
Kết quả việc này rất đơn giản.
Không cần đợi hắn cho người điều tra, tâm phúc đã mau chóng liên lạc lại, nói cho hắn tin tức mới.
Không lâu trước đó cha của cậu ta bị lừa, cho nên phải đi vay nặng lãi, mức vay gần một triệu tệ, lần này tai nạn xe kia là do những người đó cảnh cáo. Dù sao thì trong xã hội vẫn có pháp luật, bọn cho vay nặng lãi cũng không dám kiêu ngạo, vì vậy chỉ dám đâm xe cho cha cậu ta bị thương nhẹ để cảnh cáo mà thôi.
Dưới tình huống này, vai diễn của Quý Thiên Dương bắt đầu có tác dụng.
Một triệu tệ đối với những gia đình bình thường có lẽ là một số tiền lớn, nhưng đối với gia đình hào môn như cậu ta mà nói, đó chỉ là một chút tiền tiêu vặt.
Không suy nghĩ sâu xa — thì hắn chính là người đã cứu mạng của cha cậu ta, còn giúp giải quyết vấn đề tiền bạc trong gia đình, hắn quả thật là ân nhân lớn.
Còn suy nghĩ sâu xa hơn — hắn biết trước chuyện cho nên đã xuất hiện đúng lúc, việc này chắc chắc có liên quan tới hắn, hắn chính là cố ý, nếu như cậu ta không đưa ngọc ra, sau này còn xảy ra những chuyện nghiêm trọng hơn, lời uy hiếp này có trọng lượng rất lớn, hơn nữa không phải chính miệng hắn nói ra.
Những người bình thường đều không nghĩ đến chuyện sâu xa kia.
Bởi vì không ai cảm thấy rằng Quý nhị thiếu sẽ vì một khối ngọc làm ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Quý Thiên Dương chỉ đề cập đến vấn đề mua ngọc đúng một lần, bị từ chối cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, sau lần đó hắn luôn diễn vai một người “Tuy nhìn không giống ai, nhưng kỳ thật rất coi trọng bạn bè”, nếu đổi lại người khác, khẳng định bọn họ sẽ cho rằng Quý nhị thiếu là một người đầy nghĩa khí.
Trong lòng tâm phúc vừa kinh ngạc vừa tức giận, cố gắng duy trì biểu cảm, tìm một nơi không có ai liên lạc với Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến nói: “Nếu như nó giúp cậu trả nợ, cậu sẽ đưa ngọc cho nó, những gì tôi đối xử lúc trước sẽ gạt hết qua một bên?”
Tâm phúc nói: “Không có.”
Quý Thiếu Yến nói thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Chu Lê vốn dĩ muốn chợp mắt ngủ trưa một lát, nghe xong tin này, không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Tai nạn xe gì đó đúng là quá ngây thơ rồi, chuyện này giống như một người tâm cơ bất khả lộ lảm ra thì đúng hơn. Cậu nhớ tới những người ở Lâm gia, hỏi: “Vì sao hắn luôn thích giao tiếp với những con rắn độc thế?”
“Chắc là trước kia đã từng tiếp xúc qua,” Quý Thiếu Yến tới gần một chút, ôm người vào trong lồng ngực vỗ vỗ, “Hoặc có thể nói nó có thói quen lợi dụng người khác để làm những điều xấu xa.”
Chu Lê nhìn hắn: “Anh nói xem lúc trước hắn tìm anh trở về, đó là thật lòng sao?”
Quý Thiếu Yến nói: “Ai biết được, ngủ đi.”
Chu Lê nói: “Ngủ không được nữa.”
Quý Thiếu Yến dịu dàng nói: “Anh đi dạo cùng em nha?”
Chu Lê không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, nắm tay hắn chạy đi ngắm biển.
Ngay lúc này những người trong gia đình đó có mặt tại bệnh viện ở thành phố Thanh Liên, Quý Thiên Dương nghe xong toàn bộ câu chuyện, lập tức phẫn nộ, vẻ mặt kiêu ngạo như vừa gãi đúng được chỗ ngứa: “Bọn cho vay nặng lãi đầu năm nay còn dám làm ra những chuyện này, không muốn lăn lộn ở nơi này nữa à, mọi người đừng đừng lo lắng, để con tìm cách dạy dỗ bọn họ.”
Hắn ngừng một chút, nói “Nhưng mà chúng ta không có chứng cứ về chuyện bị lừa tiền, thiếu nợ thì trả tiền, đó là điều hiển nhiên, dù sao thì số tiền này cũng phải trả, chi bằng trả sớm thì tốt hơn, bằng không lãi mẹ đẻ lãi con tiền sẽ càng nhiều thêm.”
Khung cảnh bi thảm bao trùm trên toàn bộ khuôn mặt những người đó.
Một người phụ nữ khóc đến mức hai mắt đều sưng húp: “Vậy… Vậy thì chỉ có thể bán căn nhà mà thôi.”
“Giá nhà cao như vậy, bây giờ mọi người bán, sau này muốn mua sẽ càng khó khăn hơn” Quý Thiên Dương nói, “Như vậy đi, con giúp mọi người lót đường trước, con và Tiểu Triệu là bạn bè, mọi người có thể từ từ trả lại cho con.”
Hắn là ra dáng vẻ dửng dưng, “Nếu như tình hình kinh tế quá khó khăn, không cần trả lại cũng được.”
Người phụ nữ kia vội vàng nói: “Chuyện này sao có thể chứ, con yên tâm, gia đình chúng ta sẽ viết giấy nợ, nhất định trả lại hết.”
Sau khi Tiểu Triệu nói chuyện với Quý Thiếu Yến xong, vừa quay về phòng bệnh thì nghe được câu nói này, cậu ta liếc nhìn Quý Thiên Dương.
Những người trong phòng cũng đồng loạt nhìn cậu ta.
Cậu ta cầm điện thoại đi ra ngoài, bọn họ nghĩ rằng có thể cậu ta gọi điện thoại vay tiền bạn học của mình. Quý Thiên Dương cũng đoán như vậy, ở Minh Anh nhiều nhất chính là những người có tiền, bởi vậy hắn mới có thể nhúng tay vào chuyện này.
Người phụ nữ kia nói: “Con… Con đi vay tiền à?”
Tiểu Triệu không hiểu, mơ hồ đáp lại một tiếng “vâng”.
Người phụ nữ kia lại nói: “Thế nào rồi?”
Tiểu Triệu lắc đầu cười khổ.
Quý Thiên Dương nghe xong cảm giác rất thoải mái, nhưng trên mặt lại bất mãn nói: “Cậu thế mà mặc kệ tôi, đi tìm bạn học khác mượn tiền?”
Tiểu Triệu lần nữa cười khổ, không trả lời.
Quý Thiên Dương nghĩ rằng có thể cậu ta không thân với hắn lắm, cho nên đi tới khoác vai cậu ta, còn nói muốn dắt cậu đi thanh toán viện phí.
Gia đình Tiểu Triệu mang ơn hắn, cha Tiểu Triệu bị thương ở chân nằm trên giường không cử động được, mẹ cậu ta kéo con gái vội vàng cảm ơn.
Tiểu Triệu nhìn người nhà mình, cố gắng kìm nén lại cảm xúc nhìn thấu bản chất của tên khốn này, đi theo hắn ra bệnh viện, nhìn hắn thanh toán tiền xong, trầm mặc một chút, nói: “Nhị thiếu, cậu còn nhớ trước kia cậu tìm tôi mua ngọc hay không?”
Quý Thiên Dương nói: “Hả?”
Hắn giả vờ suy nghĩ, một lúc sau mới đáp lại, “Ừ, có chuyện này, làm sao vậy?”
Tiểu Triệu nghiêm túc nói: “Khối ngọc kia rất quan trọng đối với tôi, tôi đưa nó lại cho cậu, còn viết thêm giấy nợ nữa.”
Quý Thiên Dương “Hả” một tiếng, xua tay nói: “Không cần đâu, tôi tin cậu.”
Tiểu Triệu nói: “Cậu nhận đi, ít nhất nó có thể khiến lòng tôi dễ chịu.”
Quý Thiên Dương miễn cưỡng: “Được rồi, cứ làm vậy đi.”
Tiểu Triệu dẫn hắn về nhà lấy ngọc, cậu thầm nghĩ may mà cậu không đưa nó cho Quý thiếu, nếu không việc này không đơn giản như vậy.
Từ trước tới nay tâm tư của Quý thiếu luôn kín đáo, chắc chắn anh ấy đã cân nhắc kỹ lưỡng việc có ngày cậu sẽ dẫn người đến lấy ngọc, cho nên mới không thu hồi lại.
Cậu ta vừa suy nghĩ vừa lấy ngọc ra, giao cho Quý Thiên Dương đang ngồi ở phòng khách.
Quý Thiên Dương lấy ngọc xong thì nhìn qua một chút, nhét vào trong túi, trước khi đi thì mượn toilet nhà cậu ta một chút, sau khi đi ra hắn lắc lắc khối ngọc trong tay, nói: “Đây là giả.”
Tim Tiểu Triệu khẽ đạp nhanh một cái, nhớ đến những gì Quý thiếu căn dặn, nói: “Không có khả năng, đây là ngọc thật, tốn không ít tiền đó, nếu như cậu không tin chúng ta có thể đến trung tâm giám định nhờ người kiểm tra!”
Quý Thiên Dương nói: “Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, ý của tôi tư chất của miếng ngọc này là giả.”
Hắn lựa lời, nói, “Chỗ mẹ tôi cũng có một khối ngọc giống như thế này, là đồ cổ, tôi nghe nói cũng là một đóa hoa, cho nên khi thấy cậu đeo nó, tôi muốn mua lại. Sau này cậu lại nói nó rất quan trọng đối với cậu, trong lòng tôi cũng nghĩ rằng muốn gom lại những cánh hoa này thật sự rất khó, còn chưa tính tới những chuyện tiếp theo, vừa rồi tôi nhìn kỹ lại một chút, phát hiện ra cái này không phải là đồ cổ, là có người mô phỏng lại nó mà thôi.”
Tiểu Triệu ngẩn người, nói: “Cho dù là mô phỏng, nó cũng rất quan trọng đối với tôi.”
Quý Thiên Dương nói: “Tôi biết, khối ngọc này có ý nghĩa rất lớn đối với cậu.”
Hắn thản nhiên dựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười nói, “Nhưng cậu xem việc này bây giờ đơn giản hơn rồi, bởi vì tôi biết ngọc này rất quan trọng đối với cậu cho nên mới từ bỏ, hiện tại tốt rồi, đây là ngọc giả, tôi có thể thông qua ngọc giả này để tìm ngọc thật, tất cả chúng ta đều vui mừng.”
Hắn nhìn người trước mặt, “Ngọc này là ai đưa cho cậu?”
Tiểu Triệu nói: “Một người bạn rất quan trọng của tôi, hiện tại cậu ấy định cư ở nước ngoài, lúc này chắc đã ngủ rồi, chờ sáng ngày mai tôi gọi điện hỏi cậu ấy thử xem.”
Quý Thiên Dương “Ừ” một tiếng, cũng không trả ngọc về.
Bởi vì bọn họ nói dùng ngọc để thế chấp, nếu như hắn trả ngọc về, thì động cơ của hắn quá rõ ràng rồi.
Tiểu Triệu tiễn hắn ra xe, vừa chạy tới bệnh viện, vừa gọi điện thoại cho Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến lặng im một chút: “Tôi biết rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm đi.”
Lúc này Chu Lê đang ngồi trên ban công ngắm hoàng hôn cùng với hắn, thấy vậy cũng hỏi hắn xem có chuyện gì.
Quý Thiếu Yến bèn nói cho cho cậu biết tin tức mới nhất, Chu Lê ngay lập tức nhướng mày, lúc trước bọn họ đã nghĩ tới Quý Thiên Dương chắc chắn sẽ phát hiện khối ngọc kia là được mô phỏng lại, nhưng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy.
“Hình như có điểm không thích hợp,” Quý Thiếu Yến phân tích nói, “Một món đồ, nếu như em nhìn ra đó là hàng giả, chắc chắn sẽ không bao giờ mua chúng.”
Lúc trước Quý Thiên Dương cũng đã xem qua rất khối ngọc chạm khắc kia, vậy mà cuối cùng vẫn quyết định muốn mua, điều này cho thấy hắn căn bản không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, nhưng hôm nay chỉ vừa mới vào toilet là nhận ra được, vậy thì có khả năng hắn có biện pháp gì khác, chỉ là không tiện đưa ra mà thôi.
Chu Lê nói: “Khối ngọc kia chẳng lẽ còn điểm gì chúng ta không biết ư?”
Quý Thiếu Yến nói: “Em không nghiên cứu nó à?”
Chu Lê nói: “Em đương nhiên nghiên cứu qua rồi, lúc ấy… Khụ, lúc ấy xem vô cùng cẩn thận, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Quý Thiếu Yến dịu dàng nói: “Lúc ấy xảy ra chuyện gì?”
Chu Lê nói: “Nói trọng điểm đi.”
Quý Thiếu Yến biết lúc ấy cậu một lòng một dạ nghĩ đến việc dùng ngọc để trở về thế giới của mình, hắn liếc cậu một cái, tạm thời bây giờ không so đo với tên ngốc đáng yêu này. Tên ngốc đáng yêu này có thể nghĩ đến chuyện được nghỉ đông kéo hắn đến một thế giới chỉ có hai người, điều này thực sự làm hắn vui mừng khôn xiết, rất đáng khen.
Hắn nắm tay Chu Lê, nói: “Không cần trọng điểm, chỉ cần xem bước tiếp theo nó có thể bám trụ được hay không thôi.”
Sự thật chứng minh, có thể.
Sáng sớm hôm sau, Quý Thiên Dương vào bệnh viện trấn an bệnh nhân, Tiểu Triệu ngay trước mặt hắn gọi điện thoại, hơn nữa còn mở loa ngoài, đầu tiên là hàn huyên vài câu, sau đó mới nói qua chuyện chính, không đề cập đến việc đó là ngọc giả, chỉ hỏi rằng người bạn đó mua ngọc ở đâu, cậu ta cũng có một người bạn muốn mua nó.
Người đầu dây bên kia đã sớm có chuẩn bị, nói: “Ở Nam thành.”
Tiểu Triệu nói: “Nam thành là nơi nào?”
Người bạn kia nói: “Chính là nơi làm ngọc ấy, chuyện này trôi qua đã mấy năm, tôi cũng quên mất vị trí cửa hàng mua rồi.”
Tiểu Triệu nhìn về phía Quý Thiên Dương, người phía sau mở miệng hỏi: “Loại ngọc này lúc ấy có mấy khối?”
Người bạn kia đáp: “Chỉ có một khối mà thôi, tôi thấy đẹp cho nên mua nó.”
Quý Thiên Dương thấy không có vấn đề gì nữa, trong chốc lát đã biến thành anh em tốt với Tiểu Triệu trong phòng bệnh, sau đó thì chào tạm biệt, mua một vé máy bay gần nhất, bay thẳng đến Nam thành.
Nam thành là nơi có nhiều ngọc cổ cũng như giao dịch buôn bán ngọc cổ lớn nhất ở Hoa Quốc, hằng năm có rất nhiều người đến đó để đãi vàng, cửa hàng lưu động cũng rất lớn, tìm một thương gia mua bán ngọc từ mấy năm trước, không khác gì mò kim đáy bể, riêng việc này thôi đã đủ khiến Quý Thiên Dương bận rộn.
Quý Thiếu Yến nhìn tin tức mà tâm phúc nhắn tới, cất điện thoại, hơi nheo mắt một chút.
Đánh giá tình huống trước mắt, Quý Thiên Dương không giống như một người thiếu kiên nhẫn, nhưng hiện tại hắn lại quá nóng vội, vì cái gì?
Nhưng mà như thế cũng tốt.
Hắn càng sốt ruột, bọn họ càng nhìn ra được rốt cuộc hắn là dạng người gì.
Quý Thiếu Yến nhìn thấy Chu Lê vừa rửa mặt xong, đang đi ra, bèn cười cười tiến lại tặng cho cậu một nụ hôn, rồi kéo cậu xuống lầu ăn cơm.
Hai người muốn ở chỗ này chơi đùa mười ngày, sau đó mới về nhà ăn Tết.
Có rất nhiều trò chơi kích thích trên biển, hai người ném chuyện của Quý Thiên Dương sang một bên, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ kỳ nghỉ, Chu Lê vô cùng vui vẻ, còn bắt Quý Thiếu Yến biểu diễn một màn lướt sóng, cứ như vậy thời gian đã trôi qua được tám ngày.
Buổi tối ngày thứ chín, ở gần nơi này có bắn pháo hoa, vị trí bọn họ đang ở vừa vặn có thể nhìn thấy.
Hai người ăn cơm xong thì trở về khách sạn, ngồi trên ban công nói chuyện phiếm chờ xem pháo hoa, Chu Lê có hơi nhàm chán, vào nhà lấy một bộ bài poker, đặt ở giữa bàn tròn, nói: “Chơi không?”
Quý Thiếu Yến cười nói: “Lại muốn chơi bài cởi quần áo?”
Chu Lê nói: “Chỉ mặc có vài món, không cởi.”
Cậu nghĩ nghĩ, “Chơi dán giấy đi.”
Quý đại thiếu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên chơi dán giấy cùng người khác, liền gật đầu đồng ý.
Vì thế Chu Lê đem giấy ghi chú và hồ dán tới, bắt đầu chơi đánh bài.
Đánh được mấy lượt, trên mặt hai người đã dán rất nhiều giấy.
Quý Thiếu Yến đánh lá bài cuối cùng xuống, thắng thêm một ván nữa.
Hắn nhìn nhìn tên ngốc đáng yêu này, xé một miếng giấy ghi chú dán ở vành tai cậu, chỉnh cho đối xứng một chút, không nhịn được cười thành tiếng.
Tiếng cười này vô cùng vui sướng, còn mang theo giọng điệu rất dễ chịu.
Ngay sau đó, ngay phía xa kia pháo hoa được bắn lên, đẹp đẽ mà nổ vang trên bầu trời, đáy mắt của hắn còn ánh lên một vài tia sáng.
Chu Lê cảm nhận rõ ràng tiếng tim mình đập thình thích.
Cậu không biết từ lúc nào, cậu lại để ý những chuyện đó, rồi chuyển dần sang thích, sau đó lại càng thích hơn, giống như bị trúng độc, là một loại độc làm người khác cảm thấy mê luyến không muốn trở về.
Đời này thích Quý Thiếu Yến, đúng là chuyện khó quên.
Cậu nhìn Quý Thiếu Yến đang ngồi ngắm nhìn bầu trời đêm, nghĩ đến kế hoạch đi du lịch lần này, gọi to: “Đản à.”
Quý Thiếu Yến quay đầu nhìn cậu: “Làm sao vậy, Manh Manh?”
Lời vừa dứt, hắn cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại.
Chu Lê một tay chống bàn tròn, cúi người tặng cho hắn một nụ hôn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, còn mang theo một sự triền miên không nói rõ được.
Chu Lê dưới khung cảnh pháo hoa đẹp đẽ kia ôn hòa nhìn hắn, hai mắt phảng phất ánh sáng, nhẹ giọng cười nói: “A Yến, em thích anh.”
Quý Thiếu Yến: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Quý Thiếu Yến: Chọn một nơi như thế này để xác định quan hệ, tôi nhịn. Lần này rốt cuộc cậu cũng thú nhận nó ngay dưới khung cảnh pháo hoa lung linh, nhưng vì sao đã tính toán tốt như thế, lại còn đề nghị chơi dán giấy lên mặt cơ chứ! Cậu có thể nào làm rơi hết tất cả giấy dán trên mặt chúng ta được hay không!
Chu Lê: Hả?
Quý Thiếu Yến: Không có việc gì, trước mắt chúng ta đừng nói chuyện này nữa.