Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Âu Lăng Dật gắt gao cuộn mình đứng lên trong trận nổ mạnh, một đạo khí lực từ đâu truyền đến, y cảm giác chính mình bị hút vào một cái lốc xoáy thật sâu. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó bao vây toàn thân, ấm áp mà thoải mái.
Không có cảm giác đau đớn cùng nóng rực do nổ mạnh gây ra, nghĩ đến trận chấn động trước đó còn văng vẳng bên tai cùng với thanh âm kia, Âu Lăng Dật có chút mạc danh kỳ diệu, yên tâm nhắm mắt lại lâm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Âu Lăng Dật bị cảm giác áp bách thân thể bởi cỗ khí lực nào đó, điều này làm cho y bị bắt thức tỉnh từ trong cơn mê man. Thân bất do kỷ theo áp lực mà ra ùa bên ngoài, một đạo sáng thoáng hiện trước mắt, y phản xạ nhắm hai mắt lại.
“Chúc mừng phu nhân, là bé trai mập mạp kháu khỉnh! Cô xem, rất đáng yêu a!” Thanh âm hân hoan vang lên bên tai, Âu Lăng Dật cảm giác chính mình bị ôm vào lòng, thật ấm áp, xoang mũi tràn ngập mùi hương nước tiêu độc nồng đậm.
Một thanh âm sắc nhọn rống lên theo sau truyền đến:“Nhìn cái gì vậy! Mau đưa nó ra ngoài! Tiểu tạp chủng này làm hại lão nương còn chưa đủ?”
Nghe thấy thanh âm tức giận quen thuộc này, Âu Lăng Dật đột nhiên mở mắt, đầu nhất thời truyền đến một trận đau nhức, trí nhớ như thủy triều chen chúc tiến vào trong não y.
Chịu không được cơn đau đớn bất thình lình ập tới, y rên rỉ thành tiếng, trong tai mọi người nghe thấy chính là tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, vang dội. Còn chưa thể tự nhiên khống chế ngũ cảm, Âu Lăng Dật nghiêng đầu nhìn về phía sản phụ trên giường, ánh vào mi mắt quả nhiên là mẫu thân trẻ tuổi xinh đẹp của y, mang theo biểu tình chán ghét thật sâu trên mặt.
Lúc này, Âu Lăng Dật rốt cục phát hiện, chính mình trọng sinh , trọng sinh trở về một khắc mới ra sinh kia.
Hồi tưởng nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra trong kiếp trước, y nhắm chặt hai mắt, thống khổ nhíu mày.
Kiếp trước Âu Lăng Dật mười bốn tuổi vẫn theo mẫu thân sinh sống. Mẫu thân y ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia, năng lực mưu sinh nửa điểm cũng không, cuối cùng chỉ có thể làm nghề nghiệp hạ lưu nhất— bán, hoa.
Mang thai Âu Lăng Dật cũng là nàng ngoài ý muốn, nhất thời tính kế.
Lúc ấy mẹ của Âu Lăng Dật còn trẻ tuổi, dáng người yểu điệu hoàn hảo, gương mặt hoàn mỹ tinh xảo, diễm quang bắn ra khắp nơi. Dựa vào mỹ mạo hơn người, nàng trèo lên đế vương hắc đạo cũng là tổng tài tập đoàn Âu thị— Âu Hình Thiên, trở thành một nữ nhân trong hậu cung ngàn người mơ ước của hắn.
Âu Hình Thiên lúc ấy đã có con trai đầu lòng — Âu Thiên Bảo, đối với đứa nhỏ đó muôn vàn sủng ái, tất cả che chở. Thấy tình hình như vậy, mẹ của Âu Lăng Dật nổi lên tâm tư, vọng tưởng cũng sinh một đứa nhỏ để được Âu Hình Thiên để mắt đến, không nghĩ tới thời điểm ngả bài, kết cuộc mà nàng chờ đợi chính là bị đuổi ra khỏi nhà.
Mang theo khoản nợ kếch xù, tiền phí dưỡng thai, bị uy hiếp giết người diệt khẩu, mẹ của Âu Lăng Dật không thể không thu thập hành lý rời đi, vụng trộm tìm một chỗ giải quyết đứa nhỏ trong bụng.
Không nghĩ tới muốn phá thai còn gặp rủi ro chí mạng. Xúi quẩy, trong lúc kiểm tra thai nhi, mẹ của Âu Lăng Dật chỉ số kiểm tra đo lường báo hiệu vấn đề, nếu mạnh mẽ phá bỏ đứa nhỏ có thể dẫn tới đông huyết, gây nguy hiểm tính mạng.
Tiến thoái lưỡng nan, nàng chỉ có thể cắn răng sinh ra tiểu nghiệt chủng Âu Lăng Dật này.
Sau khi sinh Âu Lăng Dật không lâu, mẫu thân y liền cùng một chàng trai trẻ dự tính sống cùng nhau tới già, không nghĩ lại gặp kẻ lừa đảo, lừa hết tài sản nàng sở hữu. Cuộc sống bức bách, nàng không thể không quay về con đường cũ, mang theo Âu Lăng Dật tiến vào làng chơi, sống cuộc sống thấp hèn, cơ cực đến cực điểm.
Trong mắt mẫu thân y, Âu Lăng Dật chính là tai tinh, bao nhiêu bất hạnh nàng gặp phải đều từ nơi y mang đến. Bởi vậy thời thơ ấu Âu Lăng Dật bị đánh chửi, ngược đãi thành thói quen.
Khi vừa được mười bốn tuổi, Âu Lăng Dật trổ mã thập phần tuấn tú. Y kế thừa hoàn toàn giá trị nhan sắc của cha mẹ: Dáng người thon dài, khuôn mặt tinh xảo, khiến người vừa gặp đã trầm mê. Này cũng là nguyên nhân dẫn tới cuộc sống bi thảm sau này của y.
Một lần, mẫu thân Âu Lăng Dật tiếp đãi một lão già có sở thích luyến đồng (mê trẻ con), lão nam nhân hướng nàng đưa ra yêu cầu mua đêm đầu tiên của Âu Lăng Dật năm ấy chỉ vừa mười bốn tuổi. Thấy nam nhân ném ra xấp tiền mặt thật dày trong ví, mẹ y không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Từ đó về sau, Âu Lăng Dật bắt đầu nghênh đón chuỗi ngày thống khổ trong cuộc đời: trở thành nam kỹ. Loại cuộc sống dơ bẩn này vẫn kéo dài đến một ngày cuối cùng của năm y mười bốn tuổi, Nhị thúc y Âu Hình Thiến xuất hiện, đưa y quay về Âu gia mới thôi.
Nếu cho rằng bi kịch cuộc đời của Âu Lăng Dật đến đây chấm dứt, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu, liền mười phần sai. Thống khổ lớn hơn nữa đang chờ đợi tiểu thiếu niên lúc ấy vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
Trở lại Âu gia, trong đầu Âu Lăng Dật liền xuất hiện suy nghĩ có thể sống trong cuộc sống giàu có của giới thượng lưu.
Mặc phục sức sang trọng quý phái, thưởng thức đại tiệc ở các quốc gia, ngủ giường cao gối mềm, y cảm thấy chính mình như là đang nằm mơ, trong lòng dần dần nảy sinh ra sự sợ hãi vô bờ. Sợ tỉnh mộng, y đã trở lại căn phòng dơ bẩn chốn làng chơi, chịu đủ mọi hành động nhu, niết, ngoạn, lộng.
Vì liều mạng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp như trong mơ, Âu Lăng Dật bắt đầu liều mạng học tập lễ nghi xã hội thượng lưu, liều mạng mở mang kiến thức phong phú, liều mạng lấy lòng phụ thân, Nhị thúc, ca ca tỷ tỷ của mình, chỉ hy vọng bảo trì giấc mộng mơ hồ hư hư thực thực, tốt đẹp đến như vậy.
Đáng tiếc cảnh trong mơ vĩnh viễn là mộng cảnh, rồi sẽ có một ngày bị đánh vỡ tan tành. Sinh nhật hai mươi tuổi, y theo dưỡng tỷ Âu Lăng Sương đã biết chân tướng nguyên nhân mình có thể trở về gia tộc.
Nguyên lai y chỉ là cơ thể sống dùng để cất trữ trái tim, đợi chờ thời cơ thích hợp, phụ thân sẽ dùng trái tim còn đang đập trong lồng ngực y, đổi sang cho ca ca ruột vốn bị bệnh tim bẩm sinh của mình. Y cố gắng vất vả lấy lòng mọi người, thế mà chuyện sinh tử của y chưa bao giờ tồn tại trong mắt phụ thân Âu Hình Thiên.
Chân tướng kinh khủng làm cho Âu Lăng Dật hoàn toàn không thể chấp nhận. Y không tin người nhà có thể đối xử với mình tàn nhẫn như vậy. Vì thế dẫn đến kết cục bị biến thành Quỷ Hồn, làm cho y vẫn luôn hối hận không thôi.
Y lúc đó xúc động chạy đi cùng Nhị thúc đối chất. Về phần chất vấn phụ thân của mình, Âu Lăng Dật nghĩ cũng không dám nghĩ. Phụ thân Âu Hình Thiên đối với sự tồn tại của y phi thường chán ghét, vô luận Âu Lăng Dật hao hết tâm tư lấy lòng như thế nào, Âu Hình Thiên cũng chưa bao giờ liếc y một cái. Đây đúng là ngọn nguồn của mọi sự bất an trong lòng Âu Lăng Dật .
Vội vàng chạy đến bệnh viện hỏi Nhị thúc, kết quả đương nhiên là Âu Lăng Dật đơn thuần bị Nhị thúc lừa dối thành công. Nhị thúc nói Âu Lăng Sương vốn là vị hôn thê của ca ca y Âu Thiên Bảo, lại cùng trợ thủ đắc lực Lam Vũ của phụ thân có tư tình, thậm chí còn mang thai. Âu Lăng Sương làm như vậy, hoàn toàn là cố tình châm ngòi, ly gián quan hệ của y cùng Âu gia.
Âu Lăng Dật thiếu niên ngây thơ, chưa hiểu thế sự, làm sao có thể lo nghĩ nhiều chuyện như vậy, liền thật sự tin lời nói của Âu Hình Thiến. Y vội vàng chạy đến đại sảnh tập đoàn Âu thị chuẩn bị tìm Âu Lăng Sương đối chất, lại bị Lam Vũ trói mang vào xe Âu Lăng Sương, liền cùng nàng đào vong.
Âu Lăng Dật lúc này đã nhận định Âu Lăng Sương phản bội âu thị, phản bội gia tộc, chết sống không chịu theo nàng rời đi, ở trên xe không quản nguy hiểm, cùng nàng cướp đoạt tay lái.
Xe lay động mạnh, một chiếc xe tải đâm vào từ phía chính diện, Âu Lăng Sương vì bảo hộ Âu Lăng Dật bên cạnh, nhào lên người y, thay y đỡ toàn bộ lực va chạm.
Trong vũng máu, Âu Lăng Sương Dật gắt gao lôi kéo tay của Âu Lăng Dật, vẻ mặt mỉm cười giải thoát:“Tiểu dật, chị vô cùng hối hận vì không sớm nói cho em nghe sự thật, hiện tại đã quá muộn. Đây là ngọc bội mà chị mang theo từ cô nhi viện, mẫu thân trước khi chết đem nó cho chị, nói nó có thể thực hiện ước nguyện của linh hồn. Chị từng có hai nguyện vọng: Một là bệnh tình của Thiên Bảo có thể tốt lên; Hai là thoát ly Âu gia, sống một cuộc đời bình thản. Đáng tiếc hai nguyện vọng này chưa có cái nào thực hiện được! Nhưng là chị tin tưởng nó nhất định có thể nghe thấy nguyện vọng cuối cùng này. Chị hy vọng em có thể sống thật tốt! Sống cuộc đời của chính mình, không hề bị bất kỳ người nào chi phối! Ngọc bội này chị lưu cho em, hy vọng nó có thể thay chị bảo hộ em. Hiện tại nhanh chóng rời đi, người của Âu thị sắp đuổi đến rồi!”
Hai tay Âu Lăng Sương đang gắt gao lôi kéo, dần dần vô lực, nhìn nàng khép lại hai mắt ngã bên trong vũng máu, Âu Lăng Dật khóc đến tưởng chừng như ruột gan đứt từng khúc, làm sao còn có khí lực nghe theo của lời dặn dò của nàng mà chạy thoát đi? Cuối cùng bị bảo tiêu đuổi tới mang về Âu gia.
Trong phòng Âu Lăng Sương, ca ca y Âu Thiên Bảo chính miệng giải đáp nghi hoặc của y, vạch trần chân tướng máu tươi đầm đìa.
Kể từ ngày đó, Âu Lăng Dật hoàn toàn mất đi dũng khí sinh tồn. Không ăn không uống, mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng, thẳng đến một khắc quyết định nhân sinh.
Bị đánh thuốc tê, Âu Lăng Dật không còn cảm nhận được cụ thể xung quanh, nhìn dao phẫu thuật của bác sĩ loé lên hàn quang cắt mở lồng ngực của mình, nhìn trái tim đang đập trong ngực mình bị người khác thật cẩn thận lấy ra, Âu Lăng Dật mỉm cười nhắm lại hai mắt.
Tiếp sau đó chính là năm tháng dài đằng đẵng trở thành du hồn vất vưởng, trống vắng mà đơn độc, y đã mất đi năng lực để mà tiếp tục hồi tưởng.
Tay nhỏ bé loạng choạng vuốt phẳng cần cổ chính mình, Âu Lăng Dật phát hiện không thấy bóng dáng của ngọc bội tại nơi đó nữa.
Xem ra là trong cơn nổ mạnh bị hủy mất rồi. Nguyên lai ngọc bội này thật sự có thể thực hiện nguyện vọng con người, chẳng qua đại giới là một sinh mệnh khác. Kết hợp suy nghĩ trước sau, Âu Lăng Dật lập tức thông suốt ra chuyện chính mình biến thành du hồn bất diệt, lại gặp được cơ hội mà trọng sinh.
Linh hồn của mình có thể kéo dài chính là do chị Lăng Sương một mạng đổi một mạng, chính là không cam lòng, hay là muốn trở lại cái Âu gia lạnh như băng kia! Kiếp này đến lượt tôi đến thủ hộ chị, hoàn thành nguyện vọng chưa trọn vẹn của người! Nơi này chỉ là phàm tục trần thế dơ bẩn, đừng nghĩ mảy may dao động được y. Yên lặng lưu chuyển năng lượng quen thuộc trong cơ thể, tâm tình Âu Lăng Dật lại khôi phục lạnh lùng như trong dĩ vãng.
Môi câu lên, hạ xuống lời thề dành cho chính mình, y mỏi mệt khép lại hai mắt.