Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thấy Giản Kiều vội vàng rời đi, Lôi Triết vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, trong con ngươi lập loè ánh sáng nguy hiểm.
An Đức Liệt thân vương chậm rãi uống một hớp rượu, dùng giọng điệu người từng trải đưa ra kiến nghị: ” Thân mến, biểu hiện vừa nãy của cậu quá thẳng thắn, như vậy sẽ đem con mồi dọa chạy mất.”
Lôi Triết thập phần hiểu rõ những ” Chiến tích vĩ đại ” của An Đức Liệt thân vương. Người này từng dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu chiếm đoạt một tên Nam tước, sau đó lại vô tình vứt bỏ đối phương. Hắn chỉ có thể duy trì niềm vui sướng được 3 phút, nhưng người khác phải mất cả đời để chữa lành vết thương trong lòng.
Ỷ vào huynh đệ của chính mình là quốc vương, hắn liền có thói quen muốn làm gì thì làm. Thời điểm chính mình cũng trở thành quốc vương, hắn chắn chắn sẽ càng thêm trắng trợn không hề kiêng dè.
Rất rõ ràng, hắn coi trọng Giản Kiều.
Lôi Triết nhắm mắt lại, trong đầu không khống chế được hiện ra dáng dấp vừa nãy của Giản Kiều.
Bởi vì nóng sốt, da thịt cùng tóc tai người kia bị mồ hôi làm ướt, dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng trơn bóng ẩm ướt, khiến người ta muốn chạm vào. Gò má cùng đuôi mắt của cậu hiện lên có một vệt đỏ thẫm, như mây tía đẹp nhất chân trời. Đồng tử đẫm lệ ẩm ướt đổ đầy nước mắt, thời điểm nhìn người khác phảng phất đưa theo ẩn tình, mơ hồ hồ đồ.
Cậu vừa mong manh yếu đuối như một đứa trẻ, vừa như yêu tinh đi nhầm vào nhân gian.
Thời điểm Lôi Triết liếm qua mu bàn tay của cậu, nhiệt độ nóng bỏng kia như là một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, thuận theo đầu lưỡi lan tràn đến đáy lòng Lôi Triết.
Nếu như hắn thực sự là một đầu sư tử, lúc đó hắn chắn chắn đã đem cậu ăn hết.
Lôi Triết không giải thích được ý niệm này, sau đó liền vô cùng ý vị mà liếm liếm răng nanh sắc bén của bản thân.
” Cậu ấy là con mồi của tôi, cậu đồng ý không?” Hắn nhìn về phía An Đức Liệt thân vương, ngữ khí nghiêm túc dò hỏi.
Nếu đã giúp Giản Kiều một lần, hắn không ngại giúp tới cùng. Bằng không, những người này sẽ như đỉa đói không ngừng quấn lấy Giản Kiều.
Đã tại tâm lý đem Giản Kiều nghĩ ra ý dâm vô số như An Đức Liệt thân vương không khỏi ngẩn người. Đây là con mồi mỹ vị mà hắn phát hiện gần đây, hắn thật sự không nỡ buông tay. Mà Mộ An hoàng hậu cùng Lôi Triết là người ủng hộ hắn mạnh mẽ nhất, nếu như không có hai người kia giúp đỡ hắn đọ sức trong ngoài cung, hắn căn bản sẽ không chiếm được đỉnh vương miện kia.
Ngay lập tức, An Đức Liệt thân vương đã làm ra cân nhắc: ” Đương nhiên, cậu ấy là của cậu.”
Dứt lời, hắn giơ ly rượu lên, cao giọng cười to: “Thân mến, tôi cầu chúc cho cậu sẽ sớm thành công!”
” Cảm tạ.” Lôi Triết giơ ly rượu lên cùng hắn chạm cốc, trong mắt tràn đầy tràn đầy tham vọng chiến thắng.
Tất cả mọi người cười rộ lên. Bọn họ biết rằng, chỉ cần Lôi Triết không chơi chán, vị Hoa Đô bá tước kia liền không phải là vật phẩm mà bọn họ có thể tùy ý đụng vào. Ban đầu họ định ép người ở lại, sau khi quá chén đưa lên giường của An Đức Liệt thân vương, chờ An Đức Liệt thân vương chán ghét, bọn họ có thể thay phiên cùng mỹ nhân lăn lộn một chỗ.
Bọn họ vẫn luôn làm như vậy, mà các lãnh chúa lãnh chúa nhỏ từ những nơi xa xôi đến Ba Nhĩ Tát căn bản đều không dám phản kháng.
Có người ở trong cuộc sống thối nát náy trầm luân, có người bị hủy diệt ở bên trong sự khuất nhục, cũng có người chạy mất dép vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Tuy nhiên, những điều kia cùng bọn hắn có quan hệ gì đâu?
Bọn họ chỉ cần tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo, tận tình hưởng thụ vòng cực lạc kế tiếp là đủ rồi.
Lôi Triết đối với bản tính đám người kia rõ như lòng bàn tay, hắn quá rõ Giản Kiều phải đối mặt với cái gì, cho nên hắn đứng dậy, tuy rằng hắn hoàn toàn không biết được chính mình tại sao phải làm như vậy.
Trước đó, thời điểm Giản Kiều cùng Lưu Dịch Tư công tước rời đi, Lôi Triết vẫn luôn không nhịn được nhìn về phía đối phương.
Bởi vì nguyên nhân sốt cao, người kia qua mỗi một khoảng thời gian đều sẽ lặng lẽ đi tới địa phương yên lặng, sau đó nhẹ nhàng hất đầu nỗ lực để cho bản thân mình duy trì tỉnh táo. Nếu như vậy vẫn không được, cậu liền lấy ra một bình muối để ngửi, thậm chí mạnh mẽ bấm chính mình một cái.
Lén lén lút lút làm xong tất cả những thứ này, cậu sẽ dùng tư thái ưu nhã nhất trở lại trường danh lợi, dùng lời nói uyển chuyển không kém phần nhiệt liệt đi khen tặng người khác.
Không người nào có thể chống đối mị lực của cậu.
Khuôn mặt u sầu của cậu thậm chí không thể nở một nụ cười tử tế, nhưng người khác có thể bởi vì cậu mà cao giọng cười to.
Vẻn vẹn chỉ là nhìn nhất cử nhất động của cậu, Lôi Triết liền có thể cảm nhận được lạc thú đếm không hết. Mà trước đó, Lôi Triết đã sớm chán ghét hoa phục, rượu ngon, giai nhân, yến tiệc. So với trường danh lợi như hoa mai di động, hắn càng yêu thích chiến trường huyết tinh khắp nơi hơn.
Bây giờ, người kia đi rồi, Lôi Triết cũng cảm thấy mất hết cả hứng. Hắn ngoắc ngoắc tay với một tên phục vụ, trầm giọng nói rằng: ” Đưa một hộp rượu mạnh nhất lại đây.”
Phục vụ theo lời mà đi.
Nửa giờ sau, Lôi Triết mang theo một thân nồng nặc mùi rượu, ngẩng đầu mà bước đi khỏi phòng yến hội, sau lưng hắn, An Đức Liệt thân vương cùng một đám quý tộc đã ngã trái ngã phải nằm một chỗ. Họ luôn thích làm người khác quá chén, gặp phải Lôi Triết chỉ có bị rót đến say như chết.
—
Giản Kiều đã nằm trong khách sạn trong năm ngày. Trận bệnh này hoàn toàn đã làm rối loạn kế hoạch của cậu.
Sau năm ngày, cậu rốt cục cũng khôi phục một ít khí lực, cuối cùng quyết định ở lại Cách Lan Đức thêm hai tháng nữa, một là vì thân thể hư nhược của cậu căn bản không chịu nổi đường xa lặn lội dằn vặt ; thứ hai, cậu có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.
Khi khỏi bệnh, cậu liền dẫn hai tên quản gia đi thị sát cửa hàng của mình.
Cũng trong lúc đó, Lôi Triết đang ở một cửa hàng khác trên cùng con phố, Đặng Khẳng nam tước là chủ nhân cửa hàng này.
” Cậu có thích bộ trang sức này không? Có muốn tôi giúp cậu một tay đưa đến quý phủ của Lị Lị Ty tiểu thư hay không?” Đặng Khẳng nam tước chỉ vào một cái dây chuyền ru-bi nói.
“Tôi đã sớm không có hứng thú với Lị Lị Ty.” Lôi Triết buồn bực ngán ngẩm mà xua tay, tầm mắt tản mạn không mục đích quét về phía đường phố.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa điêu khắc tộc huy hoa sen bạc chậm rãi từ bên ngoài chạy qua.
Lôi Triết đang nằm nghiêng trên ghế sa lon bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, ý thức được hành động của mình quá mức đột ngột, liền lười biếng nằm xuống. Nhưng mà, tia sáng lấp lóe trong con ngươi hắn lại không cách nào che giấu nổi.
Hắn khoanh chân một lúc một phút, rồi một phút chốc sau liền đổi thành tư thế ngồi bệ vệ, thân thể không an phận hoàn toàn bại lộ ra sự nóng nảy trong nội tâm. Không biết tại sao, khi được biết người kia ở cách đó không xa, hắn làm sao cũng không thể ngồi yên.
Hắn hắng giọng, giả vờ nghiêm túc hỏi: ” Gần nhất trong cửa hàng làm ăn thế nào? Khách ăn bị cướp đi đã trở về rồi sao?”
” Không có! Khách hàng bị cướp đi càng ngày càng nghiêm trọng, cậu nhất định phải nghĩ một biện pháp giúp tôi thủ tiêu đối thủ cạnh tranh.” Đặng Khẳng nam tước nhắc đến đương nhiên là ám chỉ cửa hàng của Giản Kiều.
” Vậy thì để tôi đi sang chỗ bọn họ bên kia nhìn xem đã —— “
Lôi Triết câu nói còn chưa dứt lời, thì một tú bà liền lôi kéo chính mình “Nữ nhi” vọt vào cửa hàng, đem cái hộp châu báu trong tay vỗ vào quầy, chỉ vào mũi Đặng Khẳng nam tước cố sức chửi một trận. Nhưng hóa ra là Đặng Khẳng nam tước dĩ nhiên đem cáo thạch xem là kim cương bán cho con gái của bà ta, lừa gạt đi một số tiền lớn.
May mà tú bà là một người người sành đồ kim hoàn, lúc này mới mang theo con gái hùng hùng hổ hổ tìm đến. Các cô gái dưới tay bà ta luôn duy trì quan hệ thân thiết với nhiều đại quý tộc, nên bà ta tự nhiên không sợ đắc tội với một tên nam tước nhoi nhỏ.
Sau khi chửi bới trong cửa hàng xong, bà ta liền chạy đến lối đi vào cửa hàng mắng mỏ, khiến người đi đường dồn dập phải đứng lại vây xem.
Danh tiếng của cửa hàng đã bị hủy hoại hoàn toàn, vốn là khách hàng đang bị mất đi nghiêm trọng thì giờ đây lại càng ngày càng chẳng có ai thèm ngó tới nơi này nữa.
Đặng Khẳng nam tước trả một bộ trang sức kim cương và tặng rất nhiều thứ tốt cho họ, lúc này mới đưa được hai mẹ con kia đi.
Hắn tức giận bất bình mà nói rằng: ” Gặp khách biết hàng thì bán hàng xịn, gặp khách không biết hàng thì bán hàng giả, hết thảy cửa hàng đều làm như thế này, dựa vào cái gì lại chỉ gây sự với tôi? Tôi không tin cửa hàng của Giản Kiều không xảy ra tình huống ấy. Không được, danh dự thương nghiệp của tôi đã bị hủy hoại nghiêm trọng, nếu đã như thế thì danh dự của cậu ta cũng không thể khá hơn tôi được. Tôi phải tìm một người đi mua phải hàng giả ở cửa hàng của cậu ta, sau đó sẽ đem sự tình làm lớn lên!”
Đặng Khẳng nam tước đầy bụng xấu xa lập tức tìm đến một cô gái hồng lâu, ý định sẽ nhử con cá to lớn kia.
Mà vị gái hồng lâu này cũng chính là ” Nữ nhi ” của tú bà vừa nãy. Tú bà biết hàng, tính tình lại mạnh mẽ, bà ta khẳng định cũng sẽ đi tìm Giản Kiều gây phiền phức.
” Tôi đi cùng cậu.” Lôi Triết đứng lên chậm rãi xoay người.
Gái hồng lâu thụ sủng nhược kinh mà đồng ý, Đặng Khẳng nam tước lại kiên quyết phản đối: ” Không được, không được! Cậu không thể đi cùng cô ta được! Có cậu ở đó, ai dám bán cho cô ta hàng giả nữa? Cậu quên mất rồi hay sao? Cậu đã nói phải bắt được nhược điểm của Giản Kiều, đây là một cơ hội hiếm có!”
Lôi Triết hừ lạnh một tiếng, tự mình đi ra ngoài.
Hắn căn bản không thèm để ý người tự cho là khôn khéo nhưng thực ra lại tự phụ ngu xuẩn này.
Vị gái hồng lâu kia vội vã nhấc theo làn váy đuổi theo, sau đó đưa tay ra, muốn kéo lại cánh tay Lôi Triết. Các chị em của cô trong thời điểm rảnh rỗi luôn yêu thích thuê một chiếc xe ngựa sang trọng ở trên đường rêu rao khắp nơi. Bọn họ nhất định sẽ phát hiện cô và quý tộc có quyền thế nhất Cách Lạc Thụy đi chung với nhau.
Đây là vinh quang lớn lao cỡ nào!
Nếu như có thể leo lên cây đại thụ này, liền có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận…
Gái hồng lâu mặc sức tưởng tượng nhưng đã bị hành động thô lỗ của Lôi Triết triệt để hủy diệt.
” Tiểu thư, chưa có sự cho phép của tôi, xin cô hãy đừng động vào người tôi.” Hắn tránh được cánh tay nữ nhân, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đối với nữ nhân lại không hề có thêm được chút hứng thú. Hiện tượng này quá khác thường, thậm chí là có chút đáng sợ.
Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn mỹ của Lôi Triết đột nhiên cứng đờ. Yên lặng một hồi lâu, hắn mới liếm liếm răng nanh sắc bén của bản thân, bất đắc dĩ đổi giọng: “Được thôi, cô cứ tự nhiên, thế nhưng tốt nhất không được bám quá chặt.”
Cô gái hồng lâu một giây trước còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, một giây sau liền nhoẻn miệng cười. Cô vui mừng nắm lấy cánh tay Lôi Triết, vòng qua vòng eo thon thả mảnh khảnh của mình, để chiếc váy lót mềm mại đung đưa như đuôi chim công, sau đó nhích từng bước, chậm rãi đi về phía cửa hàng của Giản Kiều.
Trán Lôi Triết nổi lên vài đường gân xanh.
Chỉ có trời mới biết, thời điểm nhìn thấy xe ngựa của bá tước tiên sinh từ trên đường đi qua, hắn hận không thể ba chân bốn cẳng mà đuổi theo. Hắn căn bản là không có cách chịu đựng tốc độ con rùa của nữ nhân này.
Cuối cùng khi bước đến cửa cửa hàng của Giản Kiều, sự kiên nhẫn của Lôi Triết đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng cáu kỉnh của hắn lại chuyển thành phấn khích và mong đợi.
Hắn đẩy cửa tiệm ra, nhanh chân đi vào.
Người phụ nữ vòng tay ôm lấy hắn bị những bước chân gấp gáp đi về phía trước, lại vấp phải chiếc váy lót to tướng ngáng chân, thiếu chút nữa bị đánh gục. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cô ta phát ra tiếng rít gào cao vút.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều nhìn về nguồn gốc của tiếng hét, bao gồm cả Giản Kiều, người đang ngồi trên chiếc ghế salong nhung đỏ. Trong tay cậu đang nắm hai quả cầu thủy tinh lớn như quả trứng gà, đầu ngón tay dài nhỏ linh hoạt gảy mặt cầu, khiến cho chúng nó luân phiên chuyển động.
Thân thể mềm mại của cậu chìm vào trong một chiếc gối, mí mắt hơi khép, ánh mắt trầm tĩnh, yên lặng như sắp chìm vào giấc ngủ. Tiếng hét bất ngờ làm gián đoạn giấc ngủ trưa của cậu, giờ khắc này cậu mở to mắt, lộ ra vẻ mặt kinh sợ hiếm thấy.
Nhìn thấy Giản Kiều như vậy, Lôi Triết xanh mặt.
Đây hoàn toàn không phải là cuộc gặp gỡ mà hắn tưởng tượng.