Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Âu Hình Thiến mang theo Giản Hạo Tường đi vào phòng bệnh, giúp anh thay xong quần áo rồi chuẩn bị gây tê.
Không có biện pháp, tuy rằng hắn ta vô cùng khát vọng có thể tham gia cuộc giải phẫu mang tầm trọng đại như vầy, nhưng đáng tiếc chỉ có hai vị trí trợ thủ, một ghế bị bác sĩ Thạch đoạt đi, một ghế bị chính lão sư của mình đoạt đi, Âu Hình Thiến hoàn toàn trở thành người vô danh tiểu tốt, có thể chen chân làm người gây mê cho Giản Hạo Tường cũng không hề dễ dàng.
Bất quá, đảo mắt thấy người mặc bộ đồ sát trùng, ôm lan can phòng mổ, biểu tình ai oán nhìn hắn ta đăm đăm – Brook, nội tâm Âu Hình Thiên đã cân bằng hơn rất nhiều. So với mình danh tiếng có vang dội đến đâu? So với chính mình kỹ thuật có cao siêu đến mấy? Ngay cả vị trí gây mê cũng không giành được, chỉ có thể ngậm ngùi ôm lan can, thèm khát nhìn mình, mình vẫn còn may chán.
Tâm tư dao động qua lại, Âu Hình Thiến rốt cuộc tìm lại được tự hào, nét mặt mang theo sung sướng.
“Tâm trạng cậu tốt lắm sao?” Bắt gặp Âu Hình Thiến biểu tình mỉm cười chuẩn bị đâm kim, Giản Hạo Tường trong lòng không khỏi khẩn trương, gấp gáp mở miệng dò hỏi.
“Được tham dự vào cuộc phẫu thuật này đương nhiên tâm trạng tốt.” Âu Hình Thiến gật đầu.
“Giải phẫu chắc chắn sẽ thành công?” Ở trên giường bệnh nằm xuống, Giản Hạo Tường đối mặt bạn tốt, lộ ra bộ mặt yếu ớt của bản thân.
“Cậu dù sao cũng là tấm chiếu chưa trải, tôi không biết giải thích với cậu thế nào nữa. Nói chung là, cuộc giải phẫu sắp tới đây chính là một sự kiện trọng đại mang tầm lịch sử giới y học, đích thực là trận chiến vượt thời đại, con cháu sau này khi nhắc lại không thể không nhớ tới… mà Tiểu Dật là người có năng lực tuyệt đối đủ sức vẽ nên lịch sử. Cậu yên tâm đi.” Hồi tưởng nhớ đến tài năng phi thường của cháu nhỏ, Âu Hình Thiên ngữ khí cực kỳ tự tin đinh ninh.
“Được.” Mặc dù hướng bạn tốt nở nụ cười, Giản Hạo Tường vẫn như cũ khẩn trương. Anh chưa từng nghĩ tới một khắc cuối cùng của sinh mệnh lại sợ hãi đến thế, trong lòng tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, còn có không cam lòng.
Đã rất lâu về trước, bởi vì sinh ra với thân phận thấp kém, anh liều mạng không từ mọi thủ đoạn dần dần tiến lên, rốt cuộc mới đạt được thành tựu, đạt được cái danh phận địa vị ngày hôm nay, những ai xem nhẹ anh, coi thường anh, khi nhục anh, hết thảy đều bị Giản Hạo Tường này dẫm nát dưới chân, nhưng Thượng Đế vẫn luôn cùng anh đối nghịch, cho anh một cơ thể rách nát. Tưởng tượng việc sau khi anh chết, người trong gia tộc sẽ vui mừng hân hoan như thế nào, Giản Hạo Tường chỉ biết âm thầm cười khổ.
“Chú nhất định không chết.” Âu Lăng Dật chuẩn bị chu đáo xong xuôi, muốn đến xem qua bệnh nhân trước khi vào phòng mổ. Mới vào cửa đã chứng kiến nụ cười chua xót kia của Giản Hạo Tường, quanh thân bao trùm nỗi tuyệt vọng, y nhăn mặt bình thản nói.
“Cứ xem đây là một trận tiểu phẫu không đáng kể đi. Khi ngủ rồi thì không còn cảm giác gì nữa đâu.” Nhẹ nhàng vỗ vai Giản Hạo Tường, Âu Lăng Dật thanh âm cứng nhắc an ủi, thuận tiện vụng trộm truyền cho anh một ít tinh thần lực có tác dụng an thần. Tâm tình hiện tại nếu nôn nóng hậm hực cũng không phải điều tốt.
“Ha ha, không biết là vì điều gì nhưng chỉ cần cháu cạnh chú, đột nhiên chú sẽ hết khẩn trương. Bây giờ tinh thần tốt lắm. Vậy thì, cái mạng này của chú liền giao hoàn toàn vào tay cháu đi.” Cảm giác cận kề thiếu niên với thanh âm trong trẻo nhiễm lẫn nét lạnh nhạt, cùng động tác an ủi nhất cử nhất động đều mang theo ma lực trấn an, trong nháy mắt loại bỏ sự bất ổn nơi đáy lòng anh, Giản Hạo Tường cảm thấy thoải mái cực kỳ, nét mặt tự nhiên phô ra một loại biểu tình chân thành.
“Được. Vậy thì tôi đi chuẩn bị phẫu thuật.” Nhận thấy biểu tình Giản Hạo Tưởng cuối cùng cũng thay đổi, Âu Lăng Dật thực vừa lòng, đối với hắn cũng thoáng lộ một khuôn mặt tươi cười.
Nhìn thiếu niên thuần mỹ mỉm cười, xoay người lộ ra bóng dáng kiên định, Giản Hạo Tường giật mình ngốc lăng, bỗng nhiên cúi đầu cười rộ lên: Đúng vậy, có một người vĩ đại như thế mổ cho mình, mình còn sợ hãi cái gì
Âu Hình Thiến khó hiểu quan sát nét mặt từ từ giãn ra, đối với đứa cháu nhỏ sung sướng tươi cười ngốc nghếch của Giản Hạo Tường, nội tâm hắn ta không nếm được tư vị, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đã đến giờ giải phẫu, sau khi bệnh nhân hoàn toàn tiến vào trạng thái gây mê, Âu Lăng Dật cũng đã hoàn thành xong giai đoạn khử trùng cơ thể và thiết bị dụng cụ, mang theo vẻ mặt nghiêm túc như gỗ mục, theo sau là hai trợ tá cùng đi vào phòng giải phẫu.
Đèn phẫu thuật hạ xuống, Giản Hạo Tường hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường.
“Giải phẫu bắt đầu.” Cầm lấy dao mổ đặt trên khay, Âu Lăng Dật thì thào tự nói, hít sâu một hơi, vững vàng rạch xuống một đường ở lồng ngực bệnh nhân, mở ra. Cơ tim hoại tử cùng phần mô bị ung thư bao bọc dần dần xuất hiện.
Nhìn trái tim đập “bình bịch” trên tay mình, y nhắm lại hai mắt, đem tinh thần lực toàn bộ xuất ra bao bọc lấy rồi hòa làm một với trái tim. Du cho y vẫn luôn nhắm mắt nhưng chỉ chốc lát sau, tần suất đập cùng chu kỳ của trái tim rõ ràng hiện lên trong đầu Âu Lăng Dật.
“Tiểu chủ nhiệm? Không có vấn đề gì chứ?” Chứng kiến Âu Lăng Dật lâm vào trạng thái chẳng nói chẳng rành, cứ thế nhắm mắt không có hành động chỉ thị, hai gã trợ tá trong lòng có chút bồn chồn.
“Không có chuyện gì, bắt đầu đi.” Đã nắm được vị trí, mỗi địa phương hư hại cần loại bỏ chỗ cơ tim, Âu Lăng Dật mở mắt tuyên bố, động tác xuất thủ cũng thuần thục nhanh chóng.
Cắt bỏ tâm thất bên trái, giảm dung, sau đó thành hình nhị nếp gấp, tam nếp gấp, mỗi một động tác của y hạ xuống nơi trái tim kia cùng bộ y phục theo đó mà tung bay cao thấp, đẹp đẽ duyên dáng giống như vũ công nhảy múa, lại vững vàng chính xác vô cùng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng giải phẫu theo dõi y không chớp mắt, mỗi một cái đưa tay đều xuất quỷ nhập thần. Brook đứng một bên quan sát lại cuộc phẫu thuật hai mắt mở to quên cả hô hấp.
Xem hình ảnh là một chuyện, nhưng khi tận mắt chứng kiến một màn này ở trước mặt mình trình diễn, thậm chí từ trái tim thỏ con biến thành trái tim người sống, vốn là hai chuyện hoàn toàn khác xa, cực kỳ kinh tâm động phách.
Trong phòng giải phẫu mọi người hoàn toàn bị dọa sợ, ngoài phòng giải phẫu, Âu Hình Thiên cũng vô cùng nóng lòng.
“Nghe nói mỗi lần gặp sự cố đều sẽ đem CD quay lại đi kiểm chứng, nếu như vậy thì nhất định cũng có nơi để quan sát phải không? Đưa tôi đến đó.” Ở phòng nghỉ đứng ngồi không yên Âu Hình Thiên gặp Phó viện trưởng bưng trà tiến vào, bá đạo ra lệnh.
“Đúng là cò một phòng dùng để quan sát. Mời ngài đi theo tôi.” Viện trưởng là Âu Hình Thiến đã chạy đi làm chuyện trọng đại – gây hôn mê cho Giản Hạo Tường, vậy nên mọi chuyện ở đây đều được giao lại cho Phó viện trưởng giải quyết, bao gồm cả việc hầu hạ lão đại Âu Hình Thiên, gã có chút kinh sợ, tự động hắn bảo gì thì nghe nấy.
“Được.” Đối diện với thái độ ân cần của Phó viện trưởng, Âu Hình Thiên vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu đứng dậy đi theo gã đến phòng quan sát.
Hai người rất nhanh đã đẩy cửa phòng quan sát, nhưng lại bị cảnh tượng bên trong dọa sợ. Chỉ mới lướt qua đã thấy lớp lớp người đứng chật ních, chen chúc một chỗ, ai nấy đều khoác trên mình chiếc áo blouse trắng vô cùng tinh anh. Nhiều nhất là đội ngũ phẫu thuật của Brook mang đến, tiếp theo là những gương mặt quen thuộc, các chuyên gia, nhân viên lúc trước đã từng làm việc chung với Âu Lăng Dật ở sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật và sinh học Âu thị.
Bọn họ ánh mắt sáng quắc nhìn màn hình trước mặt, vẻ mặt say mê, thỉnh thoảng có người còn lôi kéo người bên cạnh nhiệt liệt thảo luận vài câu, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Những người này đều dành cho y học một niềm yêu thích mãnh liệt, còn có thể gọi là cuồng nhiệt, đương nhiên đối với cuộc phẫu thuật hiếm có mang tầm lịch sử như vầy tuyệt đối không thể bỏ qua, vốn đã quen thuộc với địa hình sở nghiên cứu nên sớm đóng đô, chiếm chỗ trước. Người đến muộn như hắn cũng khó có cơ hội chen chân vào. Phó viện trưởng bối rối nhìn căn phòng chật ních, không có lấy một khe hở, mặt mày tái xanh quay đầu nhìn về phía lão đại.
“Tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy?” Âu Hình Thiên trông thấy đám người kia ai nấy đều dùng loại ánh mắt soi mói con trai mình, thanh âm tự động lạnh lẽo xuống.
“Việc này… việc này, tôi cũng không biết, rõ ràng vừa rồi không có đến một người.” Phó viện trưởng lấy ra khăn tay lau mạnh mồ hôi lạnh trên chán.
“Còn có chỗ khác có thể quan sát không?” Nhìn nhân số trước mắt cho dù có nổ súng cũng khó có thể giải quyết được vấn đề, Âu Hình Thiên gân xanh gằn lên rõ ràng, nhẫn nại dò hỏi.
“A, tôi nhớ ra rồi, còn có một phòng dành cho thực tập sinh ở ngay gần đây, sát vách phòng phẫu thuật luôn, có thể quan sát toàn bộ quá trình , so với chỗ này tương đối rõ ràng hơn” Phó viện trưởng thời khắc mấu chốt linh quang chợt lóe.
“Dẫn đường.” Thật sự nóng lòng mong muốn lập tức nhìn thấy con trai, Âu Hình Thiên ngữ khí vội vàng vài phần.
“Bên này, bên này, xin ngài theo tôi .” Phó viện trưởng lắc lắc thân thể béo phì cồng kềnh, năng nổ ở phía trước dẫn đường, cuối cùng cũng tới nơi tiễn được hung thần ác sát đằng sau, gã thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt lắm, cậu có thể đi rồi, để tôi tự đi vào.” Không muốn để quá nhiều người dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm con mình, Âu Hình Thiên cất giọng đuổi người.
Mệnh lệnh của lão đại vừa hay gãi đúng chỗ ngứa, Phó viện trưởng biểu tình sung sướng nhảy nhót lui xuống.
Đứng tại căn phòng rộng rãi thênh thang, trước mắt là cảnh tượng trong phòng phẫu thuật rõ ràng hiện lên, khoảng cách giữa Âu Hình Thiến và đoàn người bên trong chỉ là một tấm kính mỏng manh, nếu không có chiếc gương hai chiều này cách trở, một cái duỗi tay thôi đã có thể chạm được người bên kia. Âu Hình Thiến lặng lẽ nhìn ngắm người đằng sau tấm kính, gương mặt nghiêm túc xinh đẹp của Âu Lăng Dật từ từ hiện lên, hắn không thể kiềm chế được nét ôn nhu mà nở nụ cười.
Thiếu niên dùng đôi tay ở trên trái tim thuần thục vũ động, tuy rằng khung cảnh bị máu tươi vấy bẩn, nhuốm đỏ một mảnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác quỷ dị vô cùng nghệ thuật, Âu Hình Thiên đắm chìm, si mê mở miệng:“Thấy thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”
Quay đầu lại nhìn, hắn mang theo vẻ mặt kiêu ngạo hỏi hai gã bảo tiêu đứng đằng sau, A Trung, A Dũng.
A Trung, A Dũng chứng kiến khung cảnh đang diễn ra sau tấm kính, một lồng ngực bị mở toang, một trái tim lồ lộ xuất hiện, một cái khay chứa đầy ngũ tạng bị cắt bỏ, còn có một đám người cầm máu, cầm dao to dao nhỏ, đeo một thân thiết bị khoa học kỳ cục, bọn họ đồng loạt sắc mặt trắng bệch, gật đầu run run: “Vâng… đẹp… lão đại… đúng… là rất… phi thường đẹp.”
“Ha ha.” Bệnh cuồng con giai đoạn cuối của Âu cha không khỏi khiến hắn cảm thấy tự hào về kỹ năng tài nghệ của con trai bảo bối, không chú ý đến khẩu âm bảo tiêu không được đúng lắm, nhận được đáp án muốn nghe, vui vẻ cười hai tiếng, lại tiếp tục quay đầu chuyên chú quan sát con trai.
A Trung, A Dũng thấy vẻ mặt sung sướng của lão đại, rồi quay qua thấy cảnh tượng khủng bố kia, nỗi lòng kẻ tiểu nhân không thể không bội phục Âu lão đại cùng Âu tiểu thiếu gia: Không hổ là người đứng đầu hắc đạo, cái cảnh máu me ghê rợn như thế, vậy mà mặt không đổi sắc còn luôn miệng khen đẹp. Tiểu thiếu gia còn cao tay hơn, mổ tim rồi vá tim cứ như khâu một manh áo, cắt một mảnh vải. Cực kỳ thuần thục, chẳng trách hai ta chỉ có thể làm được bảo tiêu.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Khi con người lâm vào trạng thái tận tâm tận lực làm việc, thời gian đặc biệt trôi đi rất nhanh. Bất tri bất giác, hơn mười mấy giờ qua đi, cuộc phẫu thuật cũng bước vào giai đoạn cuối cùng.
“Được rồi. Tiến sĩ Alberta phụ trách kết thúc.” Loại bỏ cơ tim hư hại cuối cùng ra khỏi trái tim Giản Hạo Tưởng, triệt để không bỏ sót một mối nguy cơ nào, Âu Lăng Dật để cho phụ tá bên cạnh dùng khăn lau đi mồ hôi ướt đẫm trên chán, ngắn gọn phân phó.
“Được.” Alberta cùng phụ tá bắt đầu xắn tay vào chỗ Âu Lăng Dật chưa hoàn thành, chuẩn bị sẵn sàng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Quá trình mấu chốt phía trước đã được Tiểu chủ nhiệm hoàn thành xuất sắc, hắn cũng không thể lơ là mắc phải sai lầm ở công đoạn này, nếu không hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Mang theo loại suy nghĩ này, rốt cuộc tinh thần mọi người cũng khởi sắc, phấn chấn hẳn lên, hết sức chuyên chú vào động tác trên tay.
“Được rồi, tốt lắm, phẫu thuật chính thức kết thúc.” Quan sát Alberta hoàn thành bước cuối cùng, đem vết mổ khâu lại kỹ càng, Âu Lăng Dật kiểm tra một chút trên bản đồ nhịp tim, thấy các hạng trị số của bệnh nhân đều bình thường, ngữ khí lạnh nhạt tuyên bố.
“Oh, My, God, You’ve, Done!” (Ôi Chúa ơi, cậu thật sự đã làm được!) Cả căn phòng yên tĩnh quỷ dị sau khi nghe thanh âm lạnh nhạt của Âu Hình Thiên, lại bị tiếng hét đầy bất ngờ của Brook phá vỡ hoàn toàn.
“Ha ha, chúng ta thành công rồi!” Theo hắn hưng phấn kêu to, mọi người bắt đầu bừng tỉnh, nhiệt liệt hoan hô đứng lên. Thậm chí có mấy người hộ sĩ kích động chạy đi qua trái ôm phải ấp tiểu thiếu niên.
“Ổn rồi, đã không còn vấn đề gì, trước tiên đem bệnh nhân đến phòng ICU* đã.” Âu Lăng Dật đột nhiên bị mọi người từ trẻ đến già nườm nượp nhào tới ôm chặt, y có chút không được tự nhiên, giãy dụa, bình tĩnh nhẹ giọng dặn bọn họ đừng quên chính sự.
(ICU: từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực. Hay còn được xem với tên gọi thân thương là I See You, nghĩa là Tôi (bác sĩ) luôn dõi theo bạn (bệnh nhân).)
Mọi người thế này mới bừng tỉnh, nhìn về phía người đang nằm trên chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo đã bị bọn họ lãng quên, bệnh nhân Giản Hạo Tường cô tịch. Vài tên hộ sĩ không khỏi đỏ mặt, vội vã tiến lên đem bệnh nhân đi.
“Dật nhi, con thành công rồi! Mau cùng papa về nhà đi.” Sớm chờ trước phòng phẫu thuật từ lâu, Âu Hình Thiên liếc mắt một cái liền thấy cảnh tượng nhi tử bị vây quanh chật kín, vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi qua, bá đạo kéo y vào lòng ôn nhu cất giọng nói.
“Ưm.” Nhẹ nhàng né tránh cỗ lực đạo mạnh mẽ đang kiềm chế trên vai y, cuộc giải phẫu này thành công đã khiến cho Âu Lăng Dật không khỏi tươi cười xán lạn đáp lại một tiếng. Trải qua một cuộc giải phẫu dài đằng đẵng, không nghỉ ngơi nhiều giờ, sức khỏe cùng tinh thần lực của y quả thật đã bị tiêu hao cạn kiệt. Nếu không phải gắng gượng nương nhờ tinh thần lực thì hiện tại có lẽ y đã ngất đi.
Trông thấy con trai ngẩng đầu nhìn chính mình hiếm khi lộ ra dáng vẻ yêu kiều như vậy, trái tim Âu Hình Thiên cứ như bị đánh mạnh rung động một trận, hô hấp rối loạn, trong lòng khó khăn kiềm chế dục vọng, âm trầm quyết đoán: Tươi cười xinh đẹp như vậy, đơn thuần như vậy, đặc biệt như vậy, ngoại trừ ta ra bất luận một kẻ nào cũng không được nhìn thấy.