Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Tiền Thanh nhìn thấy đại nhi tử nhà mình bị một nam nhân nắm tay đi vào, bàn tay to run lên, tức khắc, bút chệch sang chỗ khác, một tờ giấy vàng cứ như vậy bị hỏng.
Quản Đồng kinh ngạc đánh giá nam nhân đang cầm tay Ô Trúc: “Ngươi là… U nhi?”
Con dâu nhà nàng mặc quần áo nam tử còn đẹp hơn so với mặc váy áo nữ tử.
Ô Nhược bình tĩnh uống một ngụm trà, lúc trước nhìn thấy U Diệp đổi về nam trang đi tìm đại ca, liền đoán được bọn họ sớm hay muộn gì cũng sẽ đến đây.
“Nương, cha.” U Diệp cung kính gọi.
Ô Tiền Thanh kinh ngạc mà đánh giá trang phục của U Diệp: “U nhi, ngươi đây là……”
Đáy mắt Ô Trúc hiện lên một chút chần chờ cùng khẩn trương, không biết mở miệng nói về chuyện của hắn cùng U Diệp như thế nào. Vốn dĩ là muốn chính mình thẳng thắn nói cho cha nương về của thân phận U Diệp trước, để tránh cha nương hắn không thể chấp nhận sự thật cả hai nhi tử đều cùng nam nhân ở bên nhau. Nhưng hắn vừa mới thay xong quần áo, U Diệp đã đứng ở trước cửa, cứ như sợ hắn chạy mất.
Bỗng nhiên, tay hắn bị người nắm chặt.
Ô Trúc nhận thấy được lòng bàn tay đối phương ướt nhẹp mồ hôi, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía U Diệp.
Đường đường là một Ma Đế cao cao tại thượng như thế vậy mà cũng sẽ khẩn trương đến đổ mồ hôi.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
U Diệp nhấc vạt áo quỳ xuống mặt đất: “Cha, nương, kỳ thật ta là một nam tử, là Ma Đế của Ma tộc, tên là U Diệp, thời gian qua vẫn luôn lừa gạt các ngươi, thật sự là không tốt, nhưng ta cũng không phải là cố ý muốn giấu giếm sự thật mình là nam nhân, mong cha nương có thể tha thứ cho hành vi của ta.”
Ô Trúc ngây ngốc, không nghĩ tới đường đường là Ma Đế lại có thể quỳ xuống vì hắn.
Ô Nhược ngồi ở phía trước bên trái U Diệp vội vàng đứng dậy đi ra một bên.
“Ngươi đây là đang làm cái gì.” Quản Đồng vội vàng đỡ U Diệp lên: “Có nói cái gì đứng lên rồi nói.”
U Diệp không đứng lên, tiếp tục nói: “Nương, ta muốn thành thân với Tiểu Trúc, mong rằng ngươi và cha có thể thành toàn cho chúng ta, về sau chúng ta chắc chắn sẽ hiếu thuận với các ngươi.”
Quản Đồng ngẩn người.
Răng rắc một tiếng, bút trong tay Ô Tiền Thanh bị hắn bóp gãy.
Trong lòng Ô Nhược cảm thấy may mắn vì khi y thành thân với Hắc Tuyển Dực, cha mẹ bị buộc vào thế bất đắc dĩ, mới không phải lo lắng cha mẹ sẽ không đồng ý cho bọn họ thành than giống đại ca bọn họ.
Ô Trúc vội vàng quỳ xuống bên cạnh U Diệp: “Cha, nương, kỳ thật ta đã sớm biết U Diệp chính là nam tử, vẫn luôn giấu giếm các ngươi là ta không đúng, các ngươi muốn trách thì trách ta……”
Quản Đồng ngắt lời hắn: “Các ngươi đứng lên đã rồi nói.”
Ô Trúc cùng U Diệp nhìn nhau một cái, tay nắm tay đứng lên.
Quản Đồng than nhẹ một tiếng, ngồi xuống nói với Ô Trúc: “Ta và cha ngươi cũng đã từng phỏng đoán U nhi là nam tử, dù sao thì bất kể lời nói hay cử chỉ của U nhi cũng thật sự không giống như là hành vi mà một cô nương nên có, nhưng lại cảm thấy ngươi không có khả năng sẽ thích nam tử, cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa.”
Ô Trúc: “……”
Trước khi gặp được U Diệp, hắn quả thật là thích cô nương, nếu không phải U Diệp giả trang nữ tử tiếp cận hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thích U Diệp.
U Diệp thấy Ô Trúc đang ngẩn người, hơi bất an mà nắm chặt tay hắn.
Ô Trúc ngẩng đầu lên cười với hắn.
Quản Đồng nhìn thấy hành động của hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười: “Nói thực ra, ta và cha ngươi rất khó chấp nhận chuyện ngươi cùng nam nhân thành thân.”
Nhi tử thứ hai của bọn họ, lúc trước là bị ép nên mới bất đắc dĩ đem nhi từ thứ hai của mình gả cho nam nhân, không nghĩ đại nhi tử cũng đi vào vết xe đổ, bọn họ thân là cha mẹ dù có nghĩ thoáng như thế nào cũng không có cách nào chấp nhận nhanh như vậy.
Nàng lại thở dài lần nữa: “Các ngươi lui ra đi đã, để ta cùng cha ngươi điều chỉnh lại tâm tình một chút.”
Ô Nhược lên tiếng nói: “Đại ca, để cha nương bọn họ bình tĩnh một chút.”
Ô Trúc nhìn Ô Tiền Thanh trầm mặc không lên tiếng, gật gật đầu, kéo U Diệp rời khỏi đại sảnh.
Ô Nhược cũng đi theo ra ngoài, an ủi Ô Trúc: “Đại ca, ngươi đừng lo lắng, cha nương bọn họ không hề nói phản đối, cho thấy bọn họ sớm hay muộn gì cũng sẽ chấp nhận chuyện của ngươi cùng đại tẩu.”
Cha nương bọn họ cũng được coi như là nghĩ khá thoáng, ít nhất khi nghe thấy nhi tử cùng nam nhân ở bên nhau không làm ầm lên, cũng không đòi chết đòi sống.
“Ta biết.” Ô Trúc cười khổ một tiếng: “Ta nghĩ cha mẹ ngoài không thể chấp nhận nhi tử cùng nam nhân thành thân ra, còn bởi vì chúng ta không thể nối dõi tông đường cho Ô gia.”
“Sao lại không thể nối dõi tông đường cho Ô gia.” Ô Nhược vỗ vỗ bả vai Ô Trúc: “Đại ca, ngươi quên rằng Đản Đản là nhi tử của ta sao? Về sau nhi tử đầu tiên Đản Đản sinh ra liền mang họ Ô.”
Ô Trúc nhướng mày: “Đế Hoàng bọn họ sẽ đồng ý việc này chứ?”
“Nhi tử của ta đã mang họ Hắc của bọn họ, vậy nhi tử đầu tiên của nhi tử ta phải mang họ Ô của ta.” Ô Nhược cười nói: “Chờ ngày mai Tuyển Đường đưa Đản Đản về đây, ta bảo Đản Đản đi dỗ cha nương bọn họ.”
Y nhìn về phía U Diệp vẫn luôn không nói gì: “Đại tẩu, ngươi cũng đừng nghĩ đến đá tam thất trong tay Cức Hi Dạ Ký, bọn họ còn muốn dựa vào đá tam thất để cho người nhà đồng ý bọn họ ở bên nhau.”
Đời trước, là Cức Hi cho Hắc Tuyển Dực đá tam thất, bọn họ mới có được Đản Đản, cho nên, đời này, y hy vọng Cức Hi cùng Dạ Ký không phải tách ra.
U Diệp đang nghĩ tới đá tam thất liền lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Ô Nhược không khỏi gật đầu. Ô Nhược nhắc nhở hắn việc này, hẳn là có liên quan đến thế giới tương lai.
“Đá tam thất?” Ô Trúc nghi hoặc nhìn Ô Nhược cùng U Diệp: “Ở chỗ Cức Hi còn có đá tam thất?”
U Diệp khẽ ừ một tiếng.
Ô Trúc cũng muốn có một đứa con của mình liền hỏi: “Trên đời này có tổng cộng mấy viên đá tam thất?”
Ô Nhược cùng U Diệp nhìn nhau một cái không lên tiếng.
Ô Trúc kỳ quái nhìn bọn họ: “Các ngươi không biết sao?”
Ô Nhược cùng U Diệp đều trầm mặc.
Ô Trúc nhận thấy được không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái: “Các ngươi không biết hay là không thể nói?”
Ô Nhược nói: “Không phải không thể nói.”
U Diệp nói: “Chỉ có một.”
“Một viên?” Ô Trúc nghi hoặc: “Sao lại chỉ có một? Đản Đản không phải là đá tam thất biến thành sao? Vậy vì sao còn có một viên đá tam thất? Vậy không phải là có hai viên sao? Hay là nói đá tam thất có thể tách ra sử dụng?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
U Diệp cùng Ô Nhược nghe được bốn chữ cuối cùng đều ngẩn ra một chút, ngay sau đó, đáy mắt hai người hiện lên ý mừng, nói không chừng thật có thể tách ra sử dụng.
Ô Nhược lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn về phía U Diệp: “Đại tẩu, có thể chứ?”
U Diệp không xác định: “Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thử qua, nói không chừng… Nói không chừng có thể được.”
Ô Nhược kích động nói: “Vậy thử xem.”
Ô Trúc mồ hôi đầy đầu: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hai người bọn họ đang tỏ ra bí hiểm cái gì vậy?
Ô Nhược cùng U Diệp cười mà không nói, trăm miệng một lời nói: “Không có gì.”
Vẻ mặt Ô Trúc lộ vẻ hoài nghi.
“Nhị ca, nhị ca, ngươi mau nhìn xem linh phù ta vẽ có thể bán không?” Ô Hi kích động cầm mấy tấm linh phù chạy tới đưa cho Ô Nhược xem: “Liệu vẽ có xấu quá không bán đi được không?”
Ô Nhược cười nói: “Chúng ta bán linh phù, chứ không phải so bì với người khác xem ai vẽ đẹp, chỉ cần không vẽ quá khó coi, hoặc là vẽ sai là được.”
“Vậy là tốt rồi.” Ô Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Ô Trúc cùng U Diệp, ánh mắt sững sờ, đột nhiên, trừng lớn đôi mắt: “Đại, đại, đại, đại tẩu?”
Nam nhân này trông thật giống đại tẩu, chắc hẳn là đại tẩu đi?
U Diệp cong cong môi, đang định trả lời nàng, liền nghe thấy nàng hét lên một tiếng, xoay người chạy đi giống nhìn thấy quỷ vậy.
“……”
Ô Trúc kỳ quái: “Nàng làm sao vậy?”
Ô Nhược đỡ trán: “Nàng chỉ là phát hiện đại tẩu là nam, cho nên kích động chạy đi rồi.”
“Nhưng mà, ta còn chưa nói U Diệp là nam, chẳng lẽ U Diệp mặc nam trang nàng liền biết hắn là nam?”
“Ta đã từng nói cho nàng.”
Ô Trúc càng thêm khó hiểu: “Nếu đã từng nói qua, nàng còn kinh sợ như vậy?”
Ô Nhược ý vị thâm trường nói: “Cái này thì phải hỏi đại tẩu.”
U Diệp: “……”
Hắn đại khái đoán được sao lại thế này.
Khi hắn nam giả nữ trang, Ô Hi thực sự coi hắn là một nữ tử, từng nhiều lần muốn cầm tay hắn, cùng hắn làm ra những hành động thân mật, hơn nữa nhiều lần còn rủ hắn đi mua mấy đồ riêng tư của nữ nhi, còn hỏi mấy chuyện về kinh nguyệt của nữ nhi.
Bây giờ Ô Hi biết hắn là nam tử, khẳng định là nàng ngượng ngùng không dám đối mặt với hắn.
Kỳ thật, ngay lúc đó hắn cũng rất xấu hổ, nhiều lần muốn nói cho Ô Hi hắn là một nam tử, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của Ô Hi nhiệt tình chủ động tích cực muốn bồi dưỡng mối quan hệ chị dâu em chồng với hắn như vậy, hắn làm sao cũng không mở miệng được, một phần là không mở miệng được, phần khác là hắn cũng muốn kéo gần mối quan hệ giữa chị dâu em chồng.
Ô Trúc nhìn về phía U Diệp: “Ngươi đã làm gì Tiểu Hi?”
U Diệp cạn lời: “Chờ khi nào không có ai, ta nói cho ngươi, bây giờ ta có việc cần làm, lát nữa đến tìm ngươi.”
Ô Trúc gật gật đầu.
Ô Nhược cũng nói: “Ta phải đến thăm Quỷ Bà.”
Ô Trúc nghi hoặc: “Không phải lúc nãy ngươi vừa đi thăm nàng sao?”
“Lúc ấy nàng đang luyện tập mở miệng nói chuyện, ta liền không quấy rầy nàng.”
“Cũng được, ta về phòng vẽ linh phù.”
Ô Trúc rời đi, U Diệp với Ô Nhược cùng nhau đi đến phòng Cức Hi.
Hai người vừa mới đến trước cửa, cửa phòng đã bị Dạ Ký mở ra.
Cức Hi ở phía sau Dạ Ký nói “Biết ngay sau khi Tiểu Nhược nói ra chuyện của đá tam thất, Ma Đế sẽ đến tìm chúng ta.”
Ánh mắt hắn nhìn đến Ô Nhược, lại có chút không đoán được dụng ý của Ô Nhược tới đây.
“Bản tôn tới là muốn nói về chuyện của đá tam thất.” U Diệp thấy Dạ Ký cùng Cức Hi có chút cảnh giác: “Các ngươi đừng lo lắng, bản tôn sẽ không đoạt đá tam thất của các ngươi, tới đây chỉ là cùng các ngươi xác nhận một việc mà thôi.”
Dạ Ký nhàn nhạt hỏi: “Việc gì?”
“Các ngươi đã từng nghe nói về việc đá tam thất có thể tách ra sử dụng chưa?”
Cức Hi hoang mang: “Tách ra sử dụng?”
Ô Nhược nói: “Chính là cắt nó ra thành hai nửa để sử dụng, nói không chừng có thể hóa thành hai đứa nhỏ.”
Dạ Ký chau mày: “Chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.”
Cức Hi nói: “Ta cũng chưa từng nghe qua, Ma Đế đã từng nghe thấy chuyện như vậy sao?”
U Diệp lắc đầu: “Bản tôn cũng chưa bao giờ nghe nói qua chuyện này.”
Ô Nhược đề nghị: “Thử một lần được không?”
Dạ Ký không tán đồng: “Nhỡ đâu không được thì làm sao bây giờ?”
Nếu không được, chẳng phải là phá hỏng đá tam thất sao. Trên đời này sẽ không có khối đá tam thất thứ hai để bọn hắn hóa thành con của mình, cho nên hắn không dám thử.
“Ta cũng không phải muốn các ngươi lập tức tách đá tam thất ra thành hai nửa, hơn nữa, các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, ta cho rằng nếu đá tam thất là linh vật, chắc chắn sẽ không bởi vì bị chia làm hai nửa liền bị hỏng.”
U Diệp nói: “Tiểu Nhược nói đúng, đá tam thất tồn tại trên vạn năm trong thế gian, hấp thu linh khí thiên địa, không thể bởi vì bị cắt thành hai nửa liền biến thành cục đá vô dụng.”
Cức Hi hỏi: “Nếu không tách ra thành hai nửa, vậy thử làm sao?”
Ô Nhược giơ ngón cái của y lên: “Cắt ra một mẩu to bằng ngón cái, các ngươi thấy được không?”