Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người ăn hết một nửa bánh bao mừng thọ hình quả đào, lễ vật của Đại Linh Sư cùng Cao Tổ đế bọn họ cũng đưa đến Hành Tinh Cung.
Tiểu Tiểu nhìn thấy lễ vật xếp thành núi, vừa lòng cười, nói với thị vệ của Cao Tổ đế: “Chúng ta mời thiên tổ phụ bọn họ ăn bánh bao mừng thọ hình quả đào.”
Hắc Tín cười tủm tỉm mà đưa cho thị vệ một mâm bánh bao mừng thọ hình quả đào chưa ai đụng tới để mang về.
Thị vệ cẩn thận mà bưng mâm bánh bao mừng thọ hình quả đào rời khỏi đại điện.
Cao Tổ đế bọn họ trốn ở một góc quan sát tình hình, nhìn thấy thị vệ bưng mâm bánh bao mừng thọ hình quả đào ra, vội vàng túm người đến trong một góc, hung dữ hỏi: “Mâm bánh bao mừng thọ hình quả đào này không phải là thưởng cho ngươi chứ?”
Thị vệ vội vàng nói: “Đây là tiểu điện hạ đưa cho các ngươi.”
Cao Tổ đế bọn họ tức khắc tươi cười như hoa nở rộ: “Tiểu, Tiểu Tiểu tặng cho chúng ta?”
“Đúng vậy.”
Cao Tổ đế kích động đến không lời nào có thể diễn tả được, vội vàng lấy một chiếc bánh bao mừng thọ hình quả đào trên mâm bỏ vào trong miệng: “Ăn ngon lắm, thật sự là ăn quá ngon, ăn ngon hơn tất cả những chiếc bánh bao mừng thọ ta từng ăn.”
Năm người khác cũng vội vàng cầm bánh bao lên cắn một miếng.
“Thật sự ăn ngon.”
“Bên trong còn có nhân thịt.”
“Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Tiểu phản ứng lại chúng ta.”
“Nỗ lực của chúng ta cuối cùng cũng đã có hồi báo, nếu còn chưa thể dỗ cho Tiểu Tiểu cùng Đản Đản vui vẻ, chúng ta liền không có biện pháp nào đối mặt với cháu dâu.”
“Ừm, chứng tỏ chúng ta bỏ tâm tư lên trên người Ô Nhược là chính xác.”
Cao Tổ đế ngẩn ngơ, sau đó, yên lặng mà cắn một miếng bánh bao, lại có một tâm tư khác.
Trong đại điện, Đế Hậu nhìn đống lễ vật chất thành núi, cười tủm tỉm nói: “Bọn họ rốt cuộc cũng đã biết phải dỗ bọn trẻ vui vẻ như thế nào.”
Ô Nhược cười mà không nói.
Hắc Tuyển Dực nói: “Tối nay sau khi trời tối có hoạt động hiến tế, chúng ta chờ sau khi trời tối có thể đi nhìn xem.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Hiến tế?” Đôi mắt của Ô Hi, Hắc Tử Nhã cùng bọn nhỏ đều tỏa sáng long lanh mà nhìn Hắc Tuyển Dực.
“Ừm, xem như một hoạt động cầu phúc trước ngày tỷ thí, thuật sư của 53 quốc gia đều sẽ tham gia, lúc đó sẽ cực kỳ náo nhiệt.”
Ô Trúc hỏi: “Người Thiên Hành quốc cũng tới sao?”
“Có tới. Chợ đen khai thông tất cả các thông đạo, tất cả thuật sư sẽ thông qua chợ đen đến Biên Thành trên mặt đất, thời gian tỷ thí vào khoảng nửa tháng đến trên dưới một tháng.
Ô Hi kinh ngạc: “Thời gian diễn ra tỷ thí lâu như vậy?”
“Người tới đây để tỷ thí rất nhiều, thời gian liền phải kéo dài.”
“Các thuật sư của các quốc gia khác đang ở đâu?”
“Các khu đất trống lân cận Biên Thành đều dựng đầy lều trại, người tới nơi này đều sẽ ở trong lều trại.” Hắc Tuyển Dực xoa xoa đầu nhỏ của Đản Đản: “Chúng ta còn xây dựng một khu mỹ thực, mỹ thực của các quốc gia đều sẽ tập trung ở nơi đó.”
Hai mắt Đản Đản càng trở nên sáng lấp lánh: “Thật ư?”
“Ừm.”
Đản Đản nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng ngực Ô Nhược: “Cha, ta muốn ăn mỹ thực của các quốc gia.”
Ô Nhược buồn cười mà lau đi nước miếng của hắn: “Được, lần này nhất định phải cho ngươi ăn thật no cái bụng.”
Xem ra y phải chuẩn bị thật nhiều ngân lượng mới được, bằng không nào đủ cho con của y ăn no.
Ô Hi kích động nhìn về phía Quản Đồng nói: “Không biết có thể gặp được sư phụ hay không.”
Ô Nhược nói: “Chỉ cần hắn tới tham gia tỷ thí, tuyệt đối có thể gặp được hắn.”
Ô Thần Lưu rất lâu trước đây đã bị trục xuất khỏi Ô gia, sau đó lại là sư phụ của Ô Hi, cho nên, Linh Mạch Hàn cũng không làm khó xử Ô Thần Lưu, nhưng sau khi Ô gia bị tru di cửu tộc, Ô Thần Lưu cũng rời khỏi Hoàng Đô, nhưng mà đi nơi nào thì không biết.
“Hy vọng có thể gặp được sư phụ.”
Quản Đồng vuốt tóc Ô Hi: “Nếu gặp được sư phụ ngươi, nhất định phải mời hắn ở lại lâu hơn một chút.”
“Vâng.”
Ô Nhược thấy Ô Hi nhắc tới sư phụ, làm y không khỏi mà cũng nhớ tới Nỗ Mộc: “Hy vọng sư phụ ta cũng tới.”
Ô Hi vui vẻ nói: “Ta cũng hy vọng có thể gặp lại Nỗ Mộc sư phụ.”
Ô Nhược thấy Ô Tiền Thanh vẫn luôn cau mày không nói gì, đoán hắn nhất định là đang nhớ tới Ô gia, liền đổi đề tài nói: “Cha, hôm nay các ngươi liền không cần trở về nữa, chờ ăn tối xong, chúng ta cùng đi Biên Thành xem hoạt động hiến tế.”
Ô Tiền Thanh gật gật đầu.
Tới buổi trưa, Hắc Tuyển Dực sai người mời Đại Linh Sư đến Hành Tinh Cung cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho Ô Nhược, mười mấy người vô cùng náo nhiệt ăn đến tận tối mới giải tán.
Hắc Tuyển Húc Hắc Tử Hà, Hắc Tử Nhã thân là Vương gia cùng Công chúa nên phải phụ trách tuần tra vào buổi tối, sau khi rời khỏi Hành Tinh Cung lập tức đi chấp hành nhiệm vụ. Đế Hoàng cùng Đế Hậu bởi vì thân phận tôn quý, không nên đến những nơi người người hỗn tạp, liền về tẩm cung của bọn họ nghỉ ngơi, mà Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Đường bởi vì đã ăn quả tiên nên không sợ ánh nắng, liền phụ trách nhiệm vụ tuần tra ban ngày, cho nên, bọn họ có thể cùng Ô Nhược bọn họ cùng đi tham quan hoạt động hiến tế.
Hắc Tuyển Dực đeo da giả lên, mọi người đều nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Ô Nhược cười đứng dậy sửa sang lại cổ áo cho hắn: “Đã hơn một năm rồi chưa từng nhìn thấy ngươi đeo da giả, hiện tại vừa thấy, còn chưa quen lắm.”
“Làm hoàng tộc thật đúng là phiền toái, đi ra ngoài chơi còn phải ngụy trang.” Hắc Tuyển Đường từ trong tay áo móc ra một tấm mặt nạ khuôn mặt dữ tợn đeo lên trên mặt hỏi Ô Hi: “Tiểu Hi, ta đẹp không?”
Ô Hi cực kỳ thành thật nói: “Mặt nạ thật xấu.”
Hắc Tuyển Đường vỗ ngực nói: “Tiểu Hi, đến vài câu dễ nghe người cũng không thể nói để lừa gạt ta hay sao?”
“Nếu mà ta nói mấy lời dễ nghe với ngươi, cái đuôi của ngươi chắc lại vểnh lên tận trời.”
Đại Linh Sư cười nói: “Ta đã có hẹn với người khác đi xem hoạt động hiến tế, liền không cùng các ngươi đi Biên Thành nữa.”
Ô Nhược gật đầu: “Được.”
Hắc Tuyển Dực sờ sờ da giả trên mặt, xác định không dễ bị bong ra liền nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Thật tốt quá, rốt cuộc có thể đi rồi.” Đản Đản phải đeo mặt nạ đặc biệt vui vẻ: “Đi đến Biên Thành, ta muốn ăn hết tất cả đồ ăn của các quốc gia.”
“Ta cũng muốn ăn.” Tiểu Ô U cũng đã bị hắn cảm nhiễm, hưng phấn mà lôi kéo tay hắn, dẫn đầu chạy ra bên ngoài Hành Tinh Cung.
Tiểu Dạ Cức chậm rì rì mà đi theo phía sau bọn họ.
Cức Hi nhướng mày: “Sau khi đi đến Biên Thành, phải trông chừng bọn họ cẩn thận mới được, bằng không, đảo mắt một cái liền không thấy bóng người đâu.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Đừng lo lắng, ta phái rất nhiều người đi theo bọn họ.”
Ô Nhược bế Tiểu Tiểu lên hỏi: “Muốn đi chơi đùa cùng Đản Đản bọn họ không?”
Tiểu Tiểu tối nay cũng có chút hưng phấn: “Để Dạ Cức ôm ta.”
Ô Nhược đem Tiểu Tiểu giao cho Dạ Cức, trong ba đứa trẻ lớn, y cũng tương đối tin tưởng tiểu Dạ Cức từ trước đến nay khá trầm mặc.
Ô Hi cười nói: “Vẫn là Tiểu Tiểu an tĩnh.”
Ô Nhược than nhẹ.
Nếu Tiểu Tiểu lớn bằng Đản Đản bọn họ, khẳng định cũng muốn chơi đùa cùng Đản Đản bọn họ.
Hắc Tuyển Dực nhẹ ôm bờ vai của y: “Đi thôi.”
“Ừm.”
U Diệp kéo tay Ô Trúc: “Chúng ta đi.”
Ô Trúc cười cũng nắm lấy tay hắn.
Dạ Ký nhìn về phía Cức Hi đang bay ở trên không trung: “Ngươi có thể xuống dưới đi đường hay không?”
“Thói quen.” Trước kia Cức Hi vẫn luôn ở trong bộ dáng của một đứa trẻ, nhưng lại không cam lòng lùn hơn một đoạn so với người khác, liền mỗi ngày đều bay ở không trung để có thể nhìn thẳng Ô Nhược bọn họ, hiện tại đột nhiên biến trở về dáng vẻ người lớn, liền nhất thời không thể thay đổi thói quen.
Dạ Ký yên lặng mà đi ở bên người hắn không nói chuyện nữa.
Ô Hi đi ở phía trước quay đầu lại nhìn một cái, không khỏi chu miệng nhỏ giọng nói: “Đều là có đôi có cặp.”
Hắc Tuyển Đường đi bên cạnh da mặt dày mà nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Ta cùng ngươi không phải cũng là một đôi sao?”
Ô Hi trừng hắn một cái.
Nói thực ra, tuy rằng con người Hắc Tuyển Đường có đôi khi rất không đáng tin cậy, nhưng con người thật đúng là rất không tồi, tính tình rộng rãi, lại vô cùng hài hước, nàng thường thường bị hắn chọc cho cười, hơn nữa, đối xử với nàng cũng rất tốt, cũng sẽ không ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, hoặc là có những mối quan hệ dây dưa với các cô nương khác, giống như cha nàng nói, nam nhân như vậy không nhiều lắm. Mà nàng cũng rất thích Hắc Tuyển Đường người này, nhưng mà nàng không biết cái thích này là tình cảm giữa ca ca muội muội, hay là tình cảm giữa phu thê, cho nên, cây trâm kia vẫn luôn chưa đưa cho Hắc Tuyển Đường, ngược lại còn thu được càng ngày càng nhiều lễ vật.
Hắc Tuyển Đường cười tủm tỉm từ ống tay áo to rộng lấy ra một chiếc túi lông nhỏ dùng lông của yêu thú chế tạo thành đưa cho Ô Hi: “Tặng cho ngươi.”
Ô Hi nhìn thấy chiếc túi lông xù màu vàng vàng, ánh mắt sáng ngời, vô cùng thích chiếc túi này, sau đó, trong lòng cũng cực kỳ rối rắm không biết là có nên nhận lấy lễ vật hay không, bởi vì gần đây nàng nhận được rất nhiều đồ vật của Hắc Tuyển Đường, tuy rằng đại bộ phận đều là Hắc Tuyển Đường mạnh mẽ tặng cho nàng, nhưng những đồ vật Hắc Tuyển Đường tặng đều là thứ nàng thích, làm nàng cũng luyến tiếc không nỡ trả lại.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Đường trực tiếp treo túi lên trên người nàng, vừa lòng gật gật đầu: “Rất xứng với chiếc váy màu xanh nhạt của ngươi.”
“Cảm ơn.” Ô Hi do dự một lát, vẫn là không có cự tuyệt, chỉ là, quyết định chờ sau khi tỷ thí xong cũng sẽ tặng lại Hắc Tuyển Đường mấy món đáp lễ.
“Ngươi thích là được.”
Quản Đồng đi ở sau cùng che miệng cười khẽ: “Nhìn thấy con cái đều tìm được một nửa kia của mình thật tốt.”
Ô Tiền Thanh nắm lấy tay nàng nói: “Chờ sau khi bọn họ đều thành thân, ta liền dẫn ngươi đến các quốc gia khác du ngoạn, thế nào?”
“Được.” Khóe miệng Quản Đồng nhếch lên một nụ cười tươi vừa mỹ lệ vừa hạnh phúc.
Mọi người đi đến Biên Thành, đã bị cảnh tượng khắp nơi đều là người người chen chúc làm cho kinh ngạc.
Ô Nhược vội vàng bế Đản Đản lên, để tránh bị đám người tách ra.
Dạ Ký cùng U Diệp cũng vội vàng bế con của mình lên.
“Nhiều người như vậy?” Ô Tiền Thanh ôm Quản Đồng vào trong lòng ngực che chở.
Hắc Tuyển Dực nói: “Hiện tại là đêm trước ngày tỷ thí, mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ngày mai, đợi lát nữa hoạt động hiến tế bắt đầu, người ở đây sẽ bớt đi một chút.”
Ô Hi nhìn cửa hàng đối diện đang bị chen chúc sắp vỡ đến nơi, mừng như điên nói: “Oa, trong tiệm tạp hóa số một thật nhiều người.”
Khách nhân trong tiệm tạp hóa số một nhiều đến mức không thể chen vào nổi, tiểu nhị trong cửa tiệm bận đến đầu óc choáng váng, căn bản là tiếp đón xuể, đến cả hộ vệ đều bị gọi vào đại đường hỗ trợ.
Dạ Dực nói: “Kinh doanh thật phát đạt.”
Ô Nhược nhếch môi cười: “Tốt nhất là trong một đêm liền bán hết được hàng hóa.”
Từ sau khi có con dấu pháp khí, y không bao giờ sợ thiếu hàng hóa, một canh giờ là có thể in ra được hơn một ngàn tấm linh phù, nếu tốc độ nhanh hơn một chút, hai ngàn tấm cũng tuyệt đối không có vấn đề, mà đan dược cũng thu được rất nhiều, hơn nữa số đan dược Đại Linh Sư đưa cho, cũng đủ cho y bán được trên một tháng, dược liệu thì lại càng không thiếu, có người chuyên môn phụ trách đến các quốc gia khác thu mua dược liệu, cơ hồ cách 5 ngày liền có người vận chuyển hàng hóa trở về.
Ngay cả pháp khí trên lầu 4 cùng cổ trùng trên lầu 5 cũng không cần lo thiếu, nhà kho còn có trên dưới hai vạn món pháp khí, còn có thể bán được một khoảng thời gian nữa. Mà cổ trùng bình thường lại cực kỳ dễ dàng luyện chế, mỗi lần có thể luyện chế được hàng đống mang ra bán.
“Hoạt động hiến tế ở ngoài thành, chúng ta ra khỏi thành đi đã rồi nói tiếp.” Hắc Tuyển Dực dẫn theo bọn họ đi về hướng bên trái cửa thành.