Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đi vào khu phố mỹ thực, mùi hương thơm nức mũi.
Trên đường phố người đến người đi, người đến đây mua đồ ăn vặt của các quốc gia vô cùng nhiều, hết sức tưng bừng náo nhiệt, không lâu sau, Ô Nhược bọn họ đã bị các loại ăn vặt đủ màu sắc đủ hương vị hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, mà bên trên mỗi sạp đồ ăn nhỏ đều sẽ treo một chiếc mộc bài đơn sơ, viết tên đồ ăn vặt của mỗi quốc gia.
Ô Nhược hỏi Đản Đản: “Muốn ăn cái gì?”
Đản Đản hưng phấn kêu lên: “Bắt đầu ăn từ quán đầu tiên.”
Quán đầu tiên là của các cô nương Yêu thú tộc bày hàng, bởi vì các nàng là kết hợp giữa người và yêu, cho nên đều có khuôn mặt và thân hình của con người, nhưng màu tóc không hồng thì là xanh, màu mắt cũng không phải trong suốt thì là màu ngân bạch, làn da cũng hết sức quái dị, có màu xanh lá, cũng có màu lam, trên mặt phủ kín những chấm màu đen to nhỏ lấm tấm, trên đỉnh đầu còn có một đôi tai nhòn nhọn dựng thẳng lên, móng tay và hàm răng vừa sắc vừa nhọn, ở phía sau các nàng còn có một chiếc đuôi lông xù to to vẫy tới vẫy lui.
Các cô nương nửa người nửa yêu nhìn thấy người đến quầy hàng của các nàng chính là một đám công tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ cùng mấy đứa trẻ xinh đẹp, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, thậm chí còn to gan lớn mật nhìn bọn hắn chằm chằm, nhưng sau khi nhớ tới mình là nửa người nửa yêu, trong lòng nảy lên tự ti, cuống quít cúi đầu không dám tiếp tục nhìn bọn họ nữa. Bởi vì địa vị của nửa người nửa yêu trong Nhân tộc cùng Yêu tộc hết sức xấu hổ, vừa không được Nhân tộc hoan nghênh, cũng không được Yêu tộc đối đãi hữu hảo.
Ô Nhược nhìn mười cái nồi to bày trên sạp, mỗi cái nồi to chứa các loại thịt không giống nhau, liền nói với các cô nương nửa người nửa yêu: “Mỗi loại thịt đều lấy một phần.”
“Được.” Một trong số cô nương nửa người nửa yêu lập tức múc một chén thịt đặt trước mặt Đản Đản.
Đản Đản mau chóng cầm lấy đôi đũa, bởi vì ngón tay hắn khá là ngắn, cho nên, thoạt nhìn chân tay vụng về, làm đám cô nương nửa người nửa yêu cảm thấy hết sức đáng yêu.
Ô Trúc cùng Dạ Ký, Hắc Tuyển Dực cũng cầm lấy đôi đũa đút cho bọn nhỏ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược nhìn khu phố mỹ thực trải dài nhìn không thấy điểm cuối: “Như này thì phải ăn đến năm nào tháng nào mới có thể ăn hết được đây?”
Huống chi phố mỹ thực không chỉ có một cái, bên trái còn có mấy chục con phố đều là bày bán mỹ thực của các quốc gia, quy mô không kém gì cả một trấn nhỏ.
U Diệp hết sức cưng chiều bọn nhỏ nói: “Tối nay ăn không hết, liền chờ khi nào bọn hắn không tỉ thí, lại cho người dẫn bọn hắn tới đây tiếp tục ăn.”
Dạ Cức liếc nhìn Đản Đản đang ăn như sói đói: “Bọn hắn mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, sao lại ị ra ít như vậy, thật không hợp lý.”
Ô Nhược đang cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị muốn nếm một miếng nghe thấy lời này của hắn, buồn bực trợn trắng mắt: “Ngươi có thể không nhắc tới mấy chuyện vô duyên như thế khi chúng ta đang chuẩn bị ăn cái gì đó hay không?”
Cức Hi nhìn bọn nhỏ ăn uống vô cùng ngon lành: “Bọn hắn còn không phải là vẫn ăn uống ngon lành sao.”
“Bọn hắn căn bản là không thèm nghe ngươi nói.” Ô Nhược gắp lên một miếng thịt nhét vào trong miệng: “Thịt rất thơm, thực sự không tồi, Cức Hi, các ngươi cũng nếm thử xem.”
Cức Hi nhìn chén thịt không nói gì.
Dạ Ký đang đút cho con ăn liền gắp một miếng thịt đút vào trong miệng Cức Hi.
Cức Hi nhai nhai: “Cũng không tệ lắm.”
Sau khi ăn xong thịt, Đản Đản lôi tiểu Ô U tiếp tục đến sạp bên cạnh ăn cơm thịt khô.
Đám cô nương nửa người nửa yêu nhìn bọn nhỏ vừa ăn hết mười bát thịt to lại tiếp tục ăn ngấu nghiến thêm vài chén cơm lớn, không khỏi trừng lớn đôi mắt, sức ăn của đám trẻ này cũng quá khủng rồi.
Ô Trúc cười khẽ: “Ăn được ngủ được là tiên.”
“Ta nghĩ cho dù ta có mua hết toàn bộ mỹ thực ở khu mỹ thực này cũng không đủ bọn hắn ăn.” Ô Nhược nhận mệnh hỏi cô nương nửa người nửa yêu: “Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
“Tổng cộng 1200 lạng bạc.”
Ô Nhược lấy ngân phiếu ra đưa cho các nàng, lại nhìn một thịt nồi to đã trống không: “Các ngươi có phải là có thể thu quán sớm hơn rồi hay không?”
“Đúng vậy.” Các cô nương nửa người nửa yêu cười đến không khép được miệng: “Hoan nghênh các vị công tử lần sau lại đến.”
Ô Trúc vỗ vỗ bả vai Ô Nhược: “Cứ như tình hình này, không có một trăm vạn lượng thì không đủ cho bọn hắn ăn no bụng.”
“Cơ hội lần này vô cùng khó có được, để cho bọn hắn ăn đến đã thì thôi, nếu có bản lĩnh thì ăn hết bạc trên người ta cũng được.” Ô Nhược cười nhìn qua chỗ khác liền nhìn thấy Lâu Khuynh Lạc cùng Thiên Diêu quận chúa dẫn theo hộ vệ trong phủ đang đứng ở sạp đối diện.
Lâu Khuynh Lạc cùng Thiên Diêu quận chúa hơi hơi gật đầu với Ô Nhược, sau đó, lại nhìn Hắc Tuyển Dực đang đút cho Tiểu Tiểu ăn cơm, liền dẫn theo thị vệ rời khỏi khu mỹ thực.
Đợi sau khi đi xa, Thiên Diêu quận chúa nhỏ giọng nói: “Khuynh Lạc biểu ca, nam nhân xấu xí đang ôm Tiểu điện hạ kia có phải Thái Tử biểu ca hay không?”
“Ừm.” Lâu Khuynh Lạc nhàn nhạt trả lời.
“Ngươi không phải là bởi vì biết Thái Tử biểu ca sẽ dẫn theo Đại điện hạ bọn họ tới đây ăn mỹ thực mới cố ý dẫn ta tới nơi này chứ?”
“Đừng đoán mò.” Lâu Khuynh Lạc trầm giọng nói: “Ta là bởi vì biết đồ ăn ở đây vô cùng mỹ vị mới dẫn ngươi tới đây nhấm nháp.”
“Ta đoán mò?” Thiên Diêu quận chúa hừ nhẹ: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy đồ ăn ở đây ăn ngon, trực tiếp sai người mua về đưa đến phủ ta là được rồi, hà tất tự mình đưa ta lại đây? Hơn nữa, ngươi cũng không phải không hiểu về ta, với ta mà nói mỹ thực cho dù có mỹ vị đến nhường nào, cũng không bằng son phấn với trang sức.”
Lâu Khuynh Lạc: “……”
Thiên Diêu quận chúa nói tiếp: “Biểu ca, tuy rằng ta không tham dự chuyện của triều đình, nhưng lại biết ngươi gần đây bởi vì phụ trách quản lý dựng lều trại, phố mỹ thực cùng phố hàng hóa nên đã hơn một tháng chưa được gặp Thái Tử biểu ca, còn nữa, ngươi có thể là bởi vì phụ trách trị an ở nơi này, vì vậy liên tục một tháng liền không được gặp Thái Tử biểu ca, cho nên ngươi mới dẫn ta lại đây xem có thể gặp được hắn hay không.”
Lâu Khuynh Lạc cau mày không nói lời nào, xem như cam chịu những lời nàng nói.
“Ta cho rằng cho dù biểu ca đoạt được trái tim của Thái Tử biểu ca, nhưng mà Thái Tử Phi cùng Thái Tử biểu ca đã có con với nhau, vị trí của y đã vô cùng vững chắc, ngươi muốn…”
Vẻ mặt Lâu Khuynh Lạc trầm xuống: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Thiên Diêu quận chúa cũng ý thức được ở đây người đến người đi, thật sự khó mà nói chuyện này liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lâu Khuynh Lạc nhìn bọn nhỏ chạy tới chạy lui phía trước, gắt gao mím chặt đôi môi.
Ô Nhược đợi sau khi Lâu Khuynh Lạc bọn họ đi rồi, tới bên người Hắc Tuyển Dực nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa rồi có nhìn thấy biểu muội ngươi bọn họ không?”
“Có.” Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Không cần để ý đến nàng.”
“Ừm.”
Từ sau khi Hắc Tuyển Dực tuyên bố bọn trẻ là do hắn cùng Ô Nhược sinh ra, Ô Nhược từng hai lần gặp được Thiên Diêu quận chúa ở trong cung, có thể là bởi vì đã từng chịu trừng phạt cùng cảnh cáo, Thiên Diêu quận chúa nhìn thấy y đều là ngoan ngoãn hành lễ, không dám gây phiền toái với y nữa, mà y cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ mà gây khó xử cho một tiểu cô nương.
Sau đó, Đản Đản bọn họ lại liên tiếp ăn đồ ăn ở vài quán, đám người lớn lại không thể ăn thêm được nữa, chỉ có thể ở một bên nói chuyện phiếm nhìn bọn hắn ăn.
Bọn nhỏ ăn ở quán này xong, Hắc Tuyển Dực cùng U Diệp bọn họ liền dẫn bọn nhỏ đến quán khác ăn, Ô Nhược cùng Ô Trúc liền phụ trách ở phía sau tính tiền.
Ngay sau khi bọn họ thanh toán xong, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé vọt lại đây, ngã xuống dưới chân Ô Nhược.
Ô Nhược cúi đầu nhìn thấy là một đứa trẻ mặc áo choàng màu đen, lập tức ngồi xổm xuống dìu hắn đứng dậy: “Ngươi không sao chứ?”
Đứa trẻ ngẩng đầu, nháy mắt, Ô Nhược chấn động tại chỗ.
Trời ơi, đứa trẻ này trông thật giống Đản Đản.
Đứa trẻ hoang mang rối loạn xoay người liền chạy mất.
Ô Trúc thấy Ô Nhược vẫn ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, vội vàng hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Ta không sao.”
“Làm sao vậy?” Hắc Tuyển Dực đi tới hỏi.
Ô Nhược lộ ra vẻ do dự: “Vừa rồi đứa trẻ kia trông rất giống với Đản Đản, người nào không biết chuyện còn tưởng rằng bọn hắn là hai huynh đệ.”
Ô Trúc nói: “Không thể nào?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Thật sự.”
Hắc Tuyển Dực không thèm để ý nói: “Người có tương tự, vật có tương đồng.”
“Cha, các ngươi mau tới đây, mì xào này ăn ngon lắm.” Đản Đản vẫy vẫy tay về phía bọn họ.
Ô Trúc nói: “Chúng ta qua đó đi.”
“Ừm.”
Hắc Tuyển Dực xoay người, đã bị người bắt lấy cánh tay: “Công tử, ngươi có nhìn thấy một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, lớn lên vô cùng đáng yêu, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen hay không?”
Hắn lạnh mặt cúi đầu vừa thấy, người đang nắm lấy tay hắn là một thiếu phụ trên mặt tràn đầy tàn nhang.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thiếu phụ nhìn thấy mặt của Hắc Tuyển Dực, khiếp sợ, vội vàng buông cánh tay hắn ra, nhảy về sau hai thước.
Ô Nhược biết người thiếu phụ chỉ chính là đứa trẻ lớn lên rất giống Đản Đản, không khỏi đánh giá nàng vài lần mới nói: “Hắn chạy về phía bên kia.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt thiếu phụ rưng rưng, vẻ mặt cảm kích nói lời cảm tạ, liền chạy về phương hướng Ô Nhược chỉ: “Lương Đông, Lương Đông, ngươi ở nơi nào?”
Hắc Tuyển Dực trở lại bên người Đản Đản, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi nhìn thoáng qua về phía thiếu phụ rời đi.
Ô Nhược bọn họ ăn uống ở phố mỹ thực một canh giờ rưỡi, trước khi đi còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, Đản Đản bọn họ mới bằng lòng cùng Ô Nhược bọn họ đến khu hàng hóa dạo một chút, mua mấy vật phẩm mà bọn hắn thích mới rời khỏi khu hàng hóa trở lại thủ đô Tử Linh Quốc ở tầng một.
Bởi vì đêm mai trận đầu là bọn nhỏ tỷ thí, tiểu Ô U cùng Dạ Cức liền thương thảo với nhau ngày mai như thế nào mới đánh thắng được người khác, vì lý do ở lại trong hoàng cung nghỉ ngơi, mấy đứa nhỏ nô lộn đến hơn nửa đêm mới nguyện ý đi ngủ, buổi sáng ngày hôm sau cùng nhau dậy, lại bắt đầu tinh lực tràn đầy chơi đùa ở trong sân.
Đầu của Ô Nhược sắp bị bọn hắn quậy cho nổ tung: “Các ngươi cứ chơi đùa như vậy, đến buổi tối, còn có sức để tỷ thí ư?”
Tiểu Ô U cười hì hì: “Bốn người chúng ta ra tay, tuyệt đối có thể thắng được thi đấu.”
“Bốn người?” Ô Nhược trừng lớn đôi mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tiểu Tiểu trên vai Đản Đản: “Chẳng nhẽ các ngươi định dẫn cả Tiểu Tiểu tham gia thi đấu cùng các ngươi ư?”
“Là ba người.” Tiểu Dạ Cức lãnh khốc mà liếc nhìn tiểu Ô U: “Đếm thôi cũng sai, ngươi xác định là ngươi có thể tham gia tỷ thí?”
Tiểu Dạ Cức chớp chớp mắt, cười hì hì: “Đúng vậy, là ba người.”
Ô Nhược cũng không để ý lắm bọn hắn mấy người tham gia tỷ thí, lấy ra một đống phù nhét vào trong tay bọn hắn: “Các ngươi đừng để cho chính mình bị thương, đấu phải người một nhà, phải cẩn thận, biết không?”
Đản Đản gật gật đầu.
Lúc này, Hắc Tín cười tủm tỉm mà dẫn người bưng mấy cái khay tiến vào, bên trên tất cả đều là pháp khí cùng trang bị cho bọn nhỏ dùng: “Đây là chiến y Thái Tử chuẩn bị cho hai vị điện hạ cùng hai vị công tử, hy vọng các ngươi có thể thắng được tỷ thí.”
Ô Nhược kinh ngạc mà cầm lấy một chiếc áo lót trong đó: “Tiểu Tiểu cũng có?”
“Đúng vậy, Thái Tử nói, đối xử bình đẳng, cho dù có tham gia hay không đều có phần.”
Tiểu Tiểu ngồi ở trên vai Đản Đản, đung đưa hai chiếc chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tươi cười.
Cho đến giờ Thân, Ô Tiền Thanh bọn họ đi đến hoàng cung ăn cơm tốt, sau khi giúp Đản Đản bọn họ thay quần áo xong, liền cùng nhau đến Biên thành tham gia tỷ thí.