Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhược liền nhìn thấy trên cổ Cức Hi có vài cái ấn ký màu tím đến cả cổ áo cũng không che hết được, không khỏi mà nhìn Dạ Ký cười ha hả: “Ta bảo ngươi sau khi kiểm tra thân thể của Cức Hi xong liền tới phòng ta báo cáo tình hình, vậy mà, ta đợi ngươi cả một buổi tối cũng không thấy ngươi lại đây.”
Lời này đương nhiên là nói giỡn, sau khi xác định Dạ Ký sẽ không tới, y liền ôm nam nhân của y ngủ.
Vẻ mặt của Cức Hi vừa giận vừa thẹn mà trừng mắt với Dạ Ký, hừ nhẹ một tiếng cúi đầu uống cháo.
Khóe miệng Dạ Ký hơi cong lên: “Trên người hắn không có phù ấn.”
“Nói như vậy là chúng ta đã đoán sai.” Ô Nhược nghĩ nghĩ lại hỏi: “Lúc sau, thân thể Cức Hi còn có chỗ nào không thoải mái hoặc là xuất hiện tình huống té xỉu nữa hay không.”
Cức Hi đang mải trừng mắt nhìn Dạ Ký, vội vàng nói: “Không có.”
Độ cong trên khóe miệng Dạ Ký lại cong thêm một phần.
Ô Nhược nhìn Cức Hi, lại nhìn Dạ Dực, cũng hiểu được đại khái sao lại thế này, ý vị thâm trường cười nhìn Cức Hi.
Trên khuôn mặt tuấn tú luôn bày ra vẻ cao ngạo của Cức Hi lúc này lại hiện lên một đám hồng nhuận, xấu hổ trừng mắt Ô Nhược, vội vàng uống hết bát cháo liền đứng dậy nói: “Ta trở về nghỉ ngơi.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cười khẽ.
Dạ Ký hỏi: “Dạ Cức bọn họ đã trở lại chưa?”
“Bọn hắn chơi đến giờ Sửu mới trở về, bây giờ đang ngủ ở trong phòng, đến buổi trưa ta mới gọi bọn hắn dậy ăn cơm trưa.”
Dạ Ký gật gật đầu, cũng đi theo Cức Hi về phòng nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, đến phiên tỷ thí giữa các thuật sư cấp bốn. Ô Nhược bọn họ đi cùng Ô Hi nhau đến đài tỉ thí ở Biên thành, theo như lời của nàng, chỉ là muốn xem xem thực lực của chính mình như thế nào, cho nên, sau khi bị người đánh khỏi đài cũng không có cảm thấy khổ sở, thậm chí còn hết sức hưng phấn mà đi theo Ô Nhược bọn họ trở về thành nghỉ ngơi.
Tới đêm tỷ thí thứ ba, mọi người rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đêm nay trận đầu sẽ đến phiên Ô Tiền Thanh cùng Ô Trúc, hai người chính là lên lôi đài với quyết tâm đánh thắng đạt được mười xếp hạng đầu tiên, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người liền đi đến Biên thành.
Từ trận pháp trong nha môn đi ra ngoài, bọn nhỏ hưng phấn mà kéo tay nhau chạy lên phía trước nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
U Diệp đi đến bên người Ô Nhược, cúi đầu, hạ giọng hỏi: “Ngươi có cảm thấy Đản Đản bọn họ gần đây đều mang một bộ dáng thần thần bí bí hay không?”
Ô Nhược nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy bọn nhỏ có chút quái lạ: “Nghe ngươi nói lời này, ta cũng phát hiện từ sau khi tỷ thí bắt đầu, bọn hắn dường như không muốn ở bên cạnh chúng ta, bốn người ăn cơm tối xong liền mang theo thị vệ xuất cung, đến nửa đêm mới trở về ngủ, khi nói chuyện, luôn là thần thần bí bí mà ghé vào tai nhau nhỏ giọng nói chuyện.”
“Vậy bọn hắn có nói là muốn đi nơi nào hay không?”
“Bọn hắn nói với ta là muốn đi phố mỹ thực.”
“Lời này ngươi cũng tin? Ngươi liền không hỏi xem đám thị vệ âm thầm bảo vệ bọn hắn xem bọn hắn đi đến nơi nào?”
“Nếu là Đản Đản, Dạ Cức cùng Ô U nói với ta, ta nhất định sẽ không tin, nhưng chính là Tiểu Tiểu nói với ta, ta không thể không tin tưởng, cũng liền không có hỏi thị vệ xem có phải là sự thật hay không.”
U Diệp: “……”
Ấn tượng Tiểu Tiểu để lại trong mắt người ta thật sự quá ngoan ngoãn, không giống một đứa trẻ sẽ nói dối người nhà, đổi lại là hắn, hắn cũng chỉ tin tưởng lời nói của Tiểu Tiểu.
“Khi bọn hắn trở về, trên người còn có mùi của đồ ăn, hẳn là không phải là giả.”
U Diệp nhìn bọn nhỏ, cảm giác bọn hắn tối nay dường như có chút hưng phấn quá mức, bỗng nhiên, một ánh mắt bức người khiến cho hắn chú ý, ngẩng đầu lên thì thấy, một nam nhân anh tuấn đứng trước cửa một gian hàng đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, một bộ dáng muốn ăn sống nuốt tươi hắn luôn.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn quen biết người này sao?
U Diệp không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm lại hắn.
Nam tử anh tuấn nhìn thẳng hắn một lát, liền chuyển ánh mắt tới trên người Ô Nhược, nháy mắt, ánh mắt sắc lẹm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
U Diệp quay đầu nhìn về phía Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi có phải là quen biết nam nhân kia hay không?”
“Ai?” Ô Nhược nghi hoặc nhìn hắn.
U Diệp hếch hếch cằm chỉ về phía nam nhân anh tuấn kia: “Bên kia.”
Ô Nhược nhìn qua đó, nhìn thấy nam nhân mà U Diệp chỉ chính là Tuyển Hành, ánh mắt hơi hơi sáng ngời, sau đó, nói với U Diệp: “Là bằng hữu của ta, ta qua đó chào hỏi một cái.”
“Ừm.” U Diệp trở lại bên cạnh Ô Trúc.
Ô Nhược đi qua đó: “Tuyển Hành, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt của Tuyển Hành ở trên mặt y lưu luyến một lát, nhàn nhạt cong khóe miệng lên: “Ừm, chúng ta ước chừng đã khoảng một tháng không gặp, không biết ngươi có thể cùng ta ngồi xuống uống ly trà hay không.”
Ô Nhược khó xử nói: “Xin lỗi, người nhà ta sắp tham gia tỷ thí, cần phải qua đó xem.”
“Người nhà của ngươi?” Tuyển Hành liếc nhìn U Diệp còn chưa đi xa: “Nam nhân vừa rồi đứng ở bên cạnh ngươi cũng là người nhà của ngươi?”
Người kia hẳn chính là nam nhân Từ Phán Dương thích, dung mạo diễm lệ quả thật là đẹp hơn nữ nô lệ ở chợ nô lệ, nữ nô lệ cũng quả thật là đến một đầu ngón chân của hắn cũng không bằng, hắn cùng Từ Phán Dương đứng chung một chỗ, thật sự là vô cùng xứng đôi.
“Đúng vậy.”
“Hắn……”
“Sao vậy?”
Tuyển Hành lắc đầu: “Không sao, nếu ngươi không rảnh, hôm khác chúng ta lại tâm sự.”
“Được.” Ô Nhược nhìn xung quanh hắn: “Hôm nay sao lại chỉ có một mình ngươi, Thâm Tụng cùng Trọng Dung công tử đâu?”
“Bọn họ lát nữa mới tới đây.”
“Vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa, chờ khi nào rảnh chúng ta lại tâm sự.”
Tuyển Hành ngăn lại nội tâm mất mát, gật gật đầu.
Ô Nhược trở lại bên người U Diệp.
U Diệp hỏi: “Nói chuyện với bằng hữu ngươi xong rồi?”
“Ừm.”
U Diệp quay đầu lại nhìn Tuyển Hành, thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm bọn họ, không khỏi nhướng mày, sau đó, một nam tử lớn lên đẹp như thần tiên hạ phàm đi đến bên người Tuyển Hành, Tuyển Hành mới thu hồi ánh mắt.
“Tuyển Hành đại nhân, ngươi đang nhìn cái gì vật?” Trọng Dung nhìn theo ánh mắt hắn, bởi vì quá nhiều người, cũng không nhìn thấy có cái gì hấp dẫn người.
“Tùy tiện nhìn vậy thôi.” Tuyển Hành không khống chế được ánh mắt của mình, lại nhìn về phía Ô Nhược bọn họ rời đi.
Lúc trước trong nháy mắt nhìn thấy Từ Phán Dương, nội tâm đã bình tĩnh một tháng đột nhiên nhảy lên vô cùng lợi hại, vui mừng đến nỗi quên cả tình hình hiện tại ra sao, đang là ngày nào tháng nào, đang ở chỗ nào, tràn đầy trong mắt hắn đều là bóng dáng của Từ Phán Dương, chỉ cần nhìn thấy y liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng mà khi nhìn thấy có một nam tử diễm lệ đang đứng bên người y, tức khắc, tâm tình từ trên cao ngã xuống vực thẳm, thậm chí còn có loại xúc động muốn hủy diệt nam nhân kia.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Trọng Dung lại thấy Tuyển Hành nhìn nơi xa xuất thần, lại lần nữa nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này đây, hắn thấy được khuôn mặt quen thuộc, tuy rằng chỉ có liếc mắt một cái, cũng có thể cực kì chắc chắn đó là Từ Phán Dương.
Hắn thu hồi ánh mắt, cười nói với Tuyển Hành: “Tuyển Hành đại nhân, Thâm Tụng đại nhân đang chờ chúng ta ở cửa hàng, chúng ta mau qua đó đi.”
“Ừm.” Tuyển Hành xoay người rời đi.
Trọng Dung liếc nhìn Ô Nhược đã đi xa mới đuổi theo bước chân của Tuyển Hành.
Lúc này, Ô Nhược đang nói chuyện với người trong nhà vô cùng vui vẻ.
“Cha, đại ca, các ngươi có niềm tin sẽ vào được xếp hạng mười người giỏi nhất không?”
Ô Tiền Thanh cười khẽ: “Để cho đám trẻ các ngươi phải chê cười rồi, ta thật đúng là không có nắm chắc có thể đạt được vị trí mười người giỏi nhất, nhưng ta chắc chắn sẽ cố hết sức thử một lần.”
Bởi vì hắn muốn thắng được thứ tốt nào đó để làm của hồi môn hoặc là sính lễ cho bọn nhỏ.
Ô Trúc nói: “Lần này người tham gia tỷ thí quá nhiều, ta cũng không có niềm tin cho lắm.”
U Diệp vỗ bả vai an ủi hắn: “Ngươi liền yên tâm đi thi đấu, thắng thua đều không sao cả, việc đạt được vị trí xếp hạng mười người đứng đầu để ta làm thay ngươi cũng được.”
Ô Trúc tức giận trừng hắn một cái.
Quản Đồng nhấp môi cười, hỏi Cức Hi: “Tiểu Hi, thân thể ngươi có khỏe không? Nếu có chỗ nào không thoải mái, không cần cùng chúng ta đi xem tỷ thí nữa, chờ sau khi có kết quả, chúng ta lại trở về nói cho ngươi.”
Cức Hi thấy nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp: “Ta không sao.”
Ô Nhược nói: “Hắn hai ngày nay không còn hôn mê nữa, nhưng mà, còn cần quan sát thêm mấy ngày nữa xem sao.”
Quản Đồng nói: “Tiểu Hi, nếu ngươi có chỗ nào không thoải mái, phải nói ngay cho Tiểu Nhược.”
“Ta biết rồi.”
Lúc này, Đản Đản bọn họ chạy trở về.
Đản Đản giang hai cánh tay với Ô Nhược: “Cha, ta muốn được cưỡi cao cao.”
“Cưỡi cao cao?” Vẻ mặt Ô Nhược hoang mang.
Đản Đản chỉ vào đứa trẻ phía trước đang cưỡi trên cổ phụ thân: “Cưỡi cao cao giống như hắn.”
Ô Nhược nhìn đối phương, liền bế Đản Đản đặt lên trên cổ: “Ngươi phải ôm Tiểu Tiểu cẩn thật, đừng để hắn ngã xuống.”
Đản Đản trực tiếp đặt Tiểu Tiểu ngồi lên trên đỉnh đầu Ô Nhược.
U Diệp cũng xách tiểu Ô U lên đặt lên trên vai hắn ngồi, mà tiểu Dạ Cức liền trực tiếp tự mình bay lên.
Dạ Ký bắt hắn lại đặt lên vai mình ngồi.
Mông nhỏ của tiểu Dạ Cức vặn vẹo một hồi, cuối cùng đành phải an phận ngồi đó, nhìn bộ dáng dường như rất không tình nguyện, nhưng cái miệng nhỏ lại cong lên thật cao.
Cức Hi thấy thế, nhướng mày, hóa ra con của bọn hắn cũng sẽ giống những đứa trẻ bình thường, muốn người lớn thương hắn.
Bọn họ đi vào sân nơi tổ chức tỷ thí, người đến đây xem ít hơn một nửa so với ngày đầu tiên diễn ra tỷ thí, Ô Nhược bọn họ rốt cuộc cũng có thể tiến vào chỗ gần hơn một chút để xem thi đấu.
Ô Tiền Thanh tiến lên đài tỷ thí, liền nhìn đông nhìn tây khắp nơi, tìm kiếm xem có bóng người quen thuộc hay không.
Trong lòng Ô Nhược than nhẹ, cha y biết rõ Ô Thần Tử bọn họ đoạt vị không thành công, Ô gia chắc chắn bị tru chín tộc, người chi thứ Ô gia tuyệt đối trốn không thoát kiếp nạn này, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định xem xem có người Ô gia tới tham gia thi đấu hay không.
Quản Đồng cũng biết trượng phu của mình đang tìm người Ô gia, cũng hỗ trợ tìm kiếm.
“Cha, ngươi đang nhìn cái gì?” Ô Hi tò mò hỏi.
“Ta……” Ô Tiền Thanh thở dài, lắc đầu: “Không có gì.”
Ô Trúc lại đoán được ý nghĩ của cha hắn, liền bảo U Diệp ôm bay hắn lên xem xem.
U Diệp hỏi Ô Trúc: “Còn nửa canh giờ nữa là diễn ra tỉ thí, ngươi muốn đi dạo ở đâu?”
“Kỳ thật ta là muốn giúp cha ta tìm xem có người Ô gia hay không.”
“Bọn họ không phải……”
“Nói không chừng có người may mắn chạy thoát được.”
Ô Trúc cũng không muốn gặp được quá nhiều người Ô gia, chỉ cần có một người để trấn an tâm tình của cha là được.
“Ừm.” U Diệp cũng hiểu rõ trong lòng nhạc phụ vẫn luôn nhớ về chuyện của Ô gia, liền tận tâm tận lực bế Ô Trúc bay một vòng quanh sân, đáng tiếc, dạo qua một vòng, cũng không nhìn thấy người Ô gia.
Tất cả những người Ô gia giúp đỡ Nhị hoàng tử đoạt vị, Thái Tử sao có thể bỏ qua cho bọn họ được chứ.
Ngay vào lúc Ô Trúc muốn từ bỏ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn kích động chỉ vào người phía trước nói: “U Diệp, ngươi mau nhìn xem, kia có phải người Ô gia hay không.”
U Diệp nhìn về phía hắn chỉ, nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi: “Ta không quen biết người Ô gia, không biết có phải hắn hay không.”
“Ngươi mau mang ta qua đó, hắn hình như là Ô Bách.”