Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược nhận lấy hộp dược liệu dược đồ mang đến, sau đó cùng Hắc Tuyển Chiếu trở lại tiểu viện trên mặt đất.
Tân quản sự chuyên phụ trách hầu hạ Hắc Tuyển Chiếu lập tức đẩy Hắc Tuyển Chiếu trở về phòng nghỉ ngơi.
Ô Nhược khó hiểu: “Lục đệ, bây giờ trời vẫn còn sớm, ngươi đã buồn ngủ rồi? Hay là ngươi mệt?”
Hắc Tuyển Chiếu mỉm cười nói: “Không buồn ngủ cũng không mệt.”
“Vậy ngươi……”
“Dược thái y nói thân thể của ta không khỏe, không thể để quá mệt.”
Ô Nhược nhíu mày: “Cho nên, bình thường ngươi đều là nằm ở trên giường ngủ?”
“Phần lớn thời gian là nằm, có đôi khi sẽ được người đẩy ra vườn phơi nắng.” Hắc Tuyển Chiếu trở lại trong phòng từ trên xe lăn đứng lên.
Ô Nhược lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Lục đệ, chân của ngươi có thể đi lại?”
“Có thể chứ.” Hắc Tuyển Chiếu cười nói: “Đại tẩu, chẳng nhẽ ngươi luôn cho rằng ta không thể đi lại ư?”
Ô Nhược lúng túng nói: “Ta vẫn luôn cho rằng hai chân ngươi tàn tật, nếu có thể đi lại, vì sao phải ngồi xe lăn?”
“Các thái y nói ta không thể quá mệt.”
“Cái này đúng là……” Ô Nhược chán nản, nhưng lại khó mà nói lời của các thái y không đúng, liền trầm mặt nói: “Nếu mà bị bệnh nào đó nặng, đúng thật là không thể quá mức mệt nhọc, nhưng mà, ngươi bị chứng Khuyết Dương, ngoài mỗi ngày phải phơi nắng, mỗi ngày còn phải rèn luyện sức khỏe để không còn yếu đuối như vậy nữa.”
Ánh mắt Hắc Tuyển Chiếu sáng ngời: “Ý của đại tẩu là ta có thể dùng hai chân của mình đi lại khắp nơi ư?”
Ô Nhược gật đầu: “Ừm, hiện tại ta phụ trách chữa trị cho ngươi, cho nên làm theo lời ta nói, sau này mỗi ngày ngươi đều đứng lên ra ngoài đi lại nhiều một chút, nhưng bởi vì ngươi quanh năm không rèn luyện sức khỏe, thân thể vô cùng yếu ớt, rất dễ cảm thấy mệt, nếu thấy mệt, liền phải lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.”
“Được, ta đã nhớ.” Hắc Tuyển Chiếu hưng phấn mà liên tục gật đầu: “Bây giờ ta liền ra bên ngoài đi dạo.”
Tân quản sự lập tức lên tiếng ngăn cản: “Công tử, thái y nói……”
“Hiện tại người phụ trách bệnh tình của ta chính là đại tẩu, tất cả đều nghe đại tẩu.”
“Ta đi cùng ngươi.” Ô Nhược bảo Tân quản sự cất xe lăn đi.
Rời khỏi tòa nhà, Hắc Tuyển Chiếu cảm thán: “Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên đi xa như vậy.”
Ô Nhược yên lặng quay đầu lại nhìn tòa nhà lớn phía sau, cách bọn họ còn chưa được mười trượng.
“Cảm giác đi ra ngoài bằng chính đôi chân của mình nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài thật là tốt.” Hắc Tuyển Chiếu dang tay ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Gió nhẹ phất qua, làm cho Ô Nhược có một loại cảm giác rằng hắn có thể bị gió quấn đi bất cứ lúc nào, không khỏi đi lên xoa xoa tóc của hắn: “Sau này ngươi sẽ được ngắm nhìn càng nhiều phong cảnh hơn nữa.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ừm.” Hắc Tuyển Chiếu cười hì hì: “Đại tẩu, ta tin ngươi nhất định có thể trị khỏi bệnh của ta.”
Ô Nhược có chút áp lực, lại có chút cảm kích Hắc Tuyển Chiếu tín nhiệm y như vậy: “Vì sao ngươi lại chọn ta chữa trị bệnh cho ngươi?”
“Khi Dược thái y nói nếu làm theo biện pháp của ngươi thì không thể chữa lành nội tạng cho ta, ta thấy ngươi hình như có chuyện gì muốn nói, cho nên, ta đoán nhất định là Dược thái y không hề làm theo phương pháp của ngươi để trị bệnh cho ta, với cả……” Hắc Tuyển Chiếu bất đắc dĩ cười: “Ta thân là hoàng tử, trong lòng các thái y chắc chắn có điều cố kỵ, lo rằng nếu không may ta chết sẽ bị cha ta tru di cả nhà, bởi vậy, khi dùng thuốc cũng phải luôn cẩn thận, lại không đành lòng lấy những người khác làm thí nghiệm, dẫn tới không cách nào trị khỏi bệnh của ta, nhưng đại tẩu thì khác.”
Ô Nhược trêu ghẹo hắn: “Ý của ngươi là ta tàn nhẫn độc ác hơn các thái y ư?”
“Đương nhiên không phải.” Hắc Tuyển Chiếu vội vàng giải thích: “Đại tẩu không có những băn khoăn giống các thái y, ở trong lòng ngươi chỉ muốn trị khỏi bệnh cho ta, nhất định sẽ dùng hết tất cả mọi biện pháp, cho dù có thể làm ta đau đớn muốn chết, ngươi cũng sẽ đành lòng làm như vậy.”
Tâm tư của Ô Nhược đều bị hắn nói ra, chỉ đành cười ôm bờ vai của hắn: “Cứ đi mãi như vậy thật sự quá nhàm chán.”
Hắc Tuyển Chiếu hưng phấn nhìn Ô Nhược: “Đại tẩu, ngươi có phải có chỗ nào chơi hay không?”
“Đúng vậy.” Ô Nhược tươi cười.
Tân quản sự vẫn luôn yên lặng theo ở phía sau theo bản năng muốn ngăn cản bọn họ đi đến nơi quá xa, nhưng lời chuẩn bị đến môi, liền thấy cảnh sắc chung quanh bỗng nhiên biến đổi, từ con đường nhỏ cong cong trong cánh rừng biến thành đại dương mênh mông.
Hắn khiếp sợ mà đứng ngây tại chỗ, nhìn phong cảnh phía trước.
Hắc Tuyển Chiếu sửng sốt, vui vẻ nói: “Trời ơi, đây, đây là……”
“Đây là ảo thuật của ta.” Ô Nhược cười tủm tỉm nói: “Cảnh sắc ngươi đang nhìn lúc này chính là bờ biển của Thiên Hành quốc, trước khi chúng ta tới Tử Linh Quốc, đã từng ở lại thôn trang bên bờ biển một khoảng thời gian, phong cảnh nơi này có phải rất đẹp hay không.”
“Đây là biển? Đây là biển cả sao?” Hắc Tuyển Chiếu vui vẻ chưa từng thấy: “Ta chưa từng nhìn thấy biển cả, thật sự là cực kỳ đẹp.”
Tân quản sự cũng chưa từng nhìn thấy biển cả, nhìn thấy sóng nước lóng lánh trên mặt biển, trong lòng vô cùng kích động.
Hắc Tuyển Chiếu hỏi: “Ta có thể nghịch nước không?”
“Đương nhiên có thể.” Ô Nhược cười nói: “Ở trong ảo cảnh của ta, ngươi có thể cảm nhận được tồn tại của nước một cách chân thật, nhưng mà, trong hiện thực thứ ngươi nghịch là đất cát.”
Hắc Tuyển Chiếu chạy đến bờ biển ngồi xổm xuống dưới, nhẹ nhàng mà chạm chạm mặt nước: “Thật sự là nước, thật sự là nước, Hắc Tân, ngươi mau tới đây thử xem, oa, còn có gió biển, thật là thoải mái.”
Vẻ mặt Tân quản sự có chút do dự, sau đó đi qua đó.
Ô Nhược nhìn bọn họ chơi vui vẻ, cũng không quấy rầy bọn họ, chờ bọn họ chơi thỏa thích rồi, cảnh sắc lại biến đổi, từ biển rộng biến thành thác nước lớn mỹ lệ: “Đây là rừng hoa đào ta từng đến, ở tận cùng bên trong cánh rừng có một cái thác nước rất đẹp.”
“Thật đẹp.” Hắc Tuyển Chiếu vừa vui vẻ lại vừa hâm mộ Ô Nhược từng đi qua nhiều nơi như vậy: “Cảm giác như được tự mình đi đến rừng hoa đào một chuyến.”
Ô Nhược cười nói: “Còn có rất nhiều nơi đẹp đến không thể tưởng tượng được, ngày mai lại mang ngươi đi xem.”
“Hiện tại không được sao?”
“Hiện tại đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.”
“Thôi được, chúng ta trở về ăn cơm.”
Tân quản sự nói: “Công tử, ta đẩy ngươi trở về.”
“Không cần, hiện tại ta không mệt.” Hắc Tuyển Chiếu hưng phấn mà nhảy nhót tung tăng trở lại tiểu viện, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đang khoanh tay đứng trong tiểu viện chờ bọn họ, vui vẻ chạy qua đó: “Đại ca, đại ca.”
Hắc Tuyển Dực lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như vậy, nhướng mày: “Gặp chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“Đại tẩu dẫn ta đi xem biển cả, thác nước với rừng hoa đào, nơi đó rất đẹp.”
“Biển cả?” Hắc Tuyển Dực nghi hoặc, ở đây có biển cả sao?
“Đại tẩu sử dụng ảo cảnh với chúng ta, nhưng không khác gì người lạc vào trong cảnh thật, gió với nước đều vô cùng chân thật.” Hắc Tuyển Chiếu vẫn còn đang chìm đắm trong phong cảnh vừa rồi được nhìn ngắm.
Ô Nhược đi tới hỏi: “Sao ngươi lại rảnh rỗi mà lại đây?”
“Ta nghe nói lục đệ phát bệnh, liền chạy tới nhìn xem.” Hắc Tuyển Dực nắm lấy tay y: “Về sau liền phiền ngươi chăm sóc lục đệ.”
“Vậy ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm rồi hẵn đi.”
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu.
Ô Nhược cùng bọn họ đi vào đại sảnh: “Đúng rồi, Tuyển Dực, sao khi ta đến Tử Linh Quốc, liền không còn nhìn thấy Thi Nguyên bọn họ nữa, bọn họ đi đâu rồi?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Bọn họ vốn dĩ chỉ là cô hồn dã quỷ, sau đó được ta đặt vào trong thân thể của người khác làm thi phó, trước khi quay lại đây, ta từng hứa với bọn họ, chỉ cần bọn họ lại chết đi, không phải là rời khỏi thân thể hiện tại, ta sẽ siêu độ cho bọn họ, thả bọn họ đi đầu thai. Khi trở lại Tử Linh Quốc bọn họ bị lũ lụt cuốn đi làm cho chết đuối, ta liền thả cho bọn họ đi đầu thai chuyển thế.” Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Vì sao ngươi đột nhiên hỏi cái này?”
Ô Nhược rất luyến tiếc Thi Nguyên bọn họ, nhưng mà nếu bọn họ đi đầu thai, y cũng mừng cho bọn họ: “Ta thiếu mấy người để ta sai vặt giống Thi Nguyên bọn họ.”
“Ta sẽ phái mấy tên thi phó cao cấp đến cho ngươi sai bảo.”
“Có huyền thuật hay không đều không sao cả, nhưng nhất định phải làm việc nhanh nhẹn.”
“Được.” Ô Nhược thấy đồ ăn còn chưa bày lên bàn, liền sai người chuyển bếp lò sắc thuốc đến đại sảnh trước cửa, y muốn vừa ăn cơm vừa trông thuốc.
Hắc Tuyển Chiếu nhìn Ô Nhược bận tới bận lui, nhỏ giọng nói bên tai Hắc Tuyển Dực: “Đại ca, ngươi được một nam phu nhân thật là tốt bụng.”
Hắc Tuyển Dực nghe thấy đệ đệ khen Thái Tử Phi của hắn, khóe miệng cong lên một độ cong vô cùng đẹp.
Ăn cơm trưa xong, hắn lại đi làm công vụ.
Hắc Tuyển Chiếu nằm trên ghế dài trong đại sảnh đợi thuốc của Ô Nhược, khi hắn sắp ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng của Ô Nhược ngoài cửa nói: “Lục đệ, thuốc sắc xong rồi.”
Hắn đứng dậy đi đến trước bàn ngồi xuống.
Bọn hạ nhân bưng thuốc đến trước mặt Hắc Tuyển Chiếu.
Trước khi hắn uống, Ô Nhược nhắc nhở: “Lần đầu tiên ngươi uống thuốc điều trị nội tạng, nhất định sẽ thống khổ vạn phần, có thể còn khó chịu hơn cả lúc ngươi phát bệnh, nhưng bất kể thế nào, ngươi nhất định phải nhịn xuống.”
Hắc Tuyển Chiếu gật đầu: “Chỉ cần có thể khỏe lên, cho dù có đau hơn nữa, ta cũng sẽ cố nhịn.”
“Rất tốt, ngươi có quyết tâm như vậy là tốt.” Ô Nhược dùng cây quạt quạt chén thuốc cho nguội bớt, chờ độ ấm vừa phải có thể một ngụm liền uống hết vào trong bụng mới bảo Tuyển Chiếu uống vào: “Nhân lúc còn ấm mau uống đi.”
Hắc Tuyển Chiếu đã uống thuốc ròng rã nhiều năm, một chút cay đắng này của thuốc với hắn mà nói không tính là gì cả.
Hắn một hơi uống sạch chén thuốc vào bụng.
Ô Nhược nói: “Ngươi mau trở về phòng nằm.”
“Được.” Hắc Tuyển Chiếu mới vừa trở về phòng nằm xuống, đau đớn kịch liệt tập kích toàn thân, lục phủ ngũ tạng giống như bị người xé rách, đau đến toàn thân hắn đều rúm ró cả lại.
Ô Nhược vừa giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, vừa trấn an hắn: “Lục đệ, ngươi chỉ cần nhịn qua nửa canh giờ là được.”
Hắc Tuyển Chiếu gian nan mở miệng: “Ta… có… thể…”
Tân tổng quản bó tay không còn biện pháp nào, sốt ruột đến độ đi đi lại lại ở bên cạnh.
Hắc Tuyển Chiếu vô cùng kiên cường, cho dù đau đến mức nào cũng không phát ra bất cứ tiếng kêu rên gì, điều này ngược lại khiến Ô Nhược càng thêm đau lòng cho hắn.
“Ngày mai, ta ‘mang’ ngươi đi xem biển hoa, phong cảnh ở đó vô cùng mỹ lệ, đủ mọi loại hoa……” Ô Nhược cố ý phân tán lực chú ý của hắn: “Ngoài cảnh sắc, ta còn có thể ‘mang’ ngươi đi mạo hiểm?”
“Mạo, mạo hiểm?” Hắc Tuyển Chiếu chịu đựng đau nhức làm hắn sống không bằng chết hỏi: “Mạo hiểm như thế nào?”
“Ảo cảnh có thể cho ngươi xem cảnh sắc mỹ lệ, cũng có thể cho ngươi được trải nghiệm các loại mạo hiểm ngươi không thể tưởng tượng, chỉ cần tim ngươi có thể chịu đựng được, ta có thể tạo ra những cảnh tượng mạo hiểm mà ngươi không thể tưởng tượng ra.”
“Ta, tim ta rất khỏe.”
Ô Nhược nói đông nói tây nói đủ mọi thứ trên đời với hắn.
Sau nửa canh giờ, đau đớn dần dần tiêu tán.
Hắc Tuyển Chiếu mệt đến ngủ thiếp đi.
Tân quản sự vội vàng hỏi: “Thái Tử Phi, công tử ……”
Ô Nhược bắt mạch cho Hắc Tuyển Chiếu, thở phào nhẹ nhõm nói: “Đừng lo lắng, hắn chỉ là ngủ rồi.”