Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Được mọi người đồng ý, Ô Nhược sử dụng thôi miên đổi mới ký ức cho Lương Đông, hơn nữa còn đổi tên cho đứa nhỏ thành tên mà mấy năm trước Ngự Hiền thân vương bọn họ đã đặt cho hắn, hiện nay Lương Đông được sửa tên thành Tương Ngôn.
Sau khi Tương Ngôn bị sửa đổi ký ức, nhìn thấy Ngự Hiền thân vương bọn họ liền không còn sợ hãi, hơn nữa còn vui vẻ thân mật mà bổ nhào vào trong lòng ngực Thế Tử Phi: “Mẫu thân ——”
Thế Tử Phi tức khắc đỏ bừng mắt: “Để mẫu thân ngắm nhìn ngươi thật kĩ.”
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ của Tương Ngôn lên, độ ấm truyền đến làm nàng không khắc chế được mà chảy nước mắt, thật tốt quá, nhi tử của nàng vẫn còn sống ở trên nhân thế, thật sự là quá tốt, ông trời đã mở mắt.
Thế Tử Phi kích động mà ôm lấy đứa nhỏ.
Thế Tử cùng Ngự Hiền thân vương cũng đỏ hốc mắt: “Có thể trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Ngự Hiền Vương phi vừa lau nước mắt vừa nói: “Tuyết Nhàn, ngươi đừng làm đứa nhỏ sợ.”
“Mẫu thân, ngươi đừng khóc.” Tương Ngôn hết sức hiểu chuyện mà giúp Thế Tử Phi lau nước mắt.
“Được, ta không khóc, ta không khóc.” Thế Tử Phi ngoài miệng nói không khóc, nhưng nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt, vừa vui vẻ vì nhi tử đã trở lại bên cạnh nàng, vừa vui vẻ vì nhi tử ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng cảm thấy đau lòng nhi tử mấy năm nay ở bên ngoài chịu khổ.
“Tương Ngôn, để tổ mẫu ôm một cái được không?” Ngự Hiền Vương phi dịu dàng nức nở nói.
Thế Tử Phi tuy rằng rất không nỡ buông nhi tử ra, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ mẹ chồng cũng vô cùng nhớ nhung tôn tử giống như nàng, nàng lau nước mắt: “Đi qua chỗ tổ mẫu đi.”
Tương Ngôn bổ nhào vào trong lòng ngực Ngự Hiền Vương phi: “Tổ mẫu.”
Thanh âm non nớt ngọt ngào len lỏi vào sâu trong tâm khảm của Ngự Hiền Vương phi: “Tương Ngôn, thật ngoan.”
Thế Tử hít hít một hơi, hỏi: “Cha, ngươi từ khi nào biết về chuyện của Tương Ngôn?”
Ngự Hiền thân vương thở dài: “Ta cũng là hơn nửa tháng trước mới biết được, bởi vì sợ rút dây động rừng, cho nên mới không nói với các ngươi.”
Thế Tử vỗ vỗ bả vai Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi, có lẽ chúng ta cả đời đều không gặp được con của chúng ta.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Việc này còn phải nhờ Tiểu Nhược, nếu không có y, ta cũng không nghĩ tới lại có người trộm đi con của các ngươi để giả mạo nhi tử ta.”
Ô Nhược cũng không dám kể công, vội vàng nói: “Đây là nhờ một người hầu của ta vô tình phát hiện Niệm Hạ có vấn đề, nếu không, ta cũng không đoán được chuyện này lại có thể là như vậy.”
Ngự Hiền thân vương hỏi: “Không biết người hầu của ngươi hiện tại nơi nào? Ta muốn cảm tạ hắn.”
Ô Nhược nói: “Chuyện cảm tạ có thể để về sau rồi nói, hiện giờ quan trọng nhất chính là đưa đứa nhỏ hồi phủ cùng nhau vui vẻ đón năm mới.”
Ngự Hiền Vương phi nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta trở về còn phải cho người làm gấp quần áo mới cho hắn, làm cho hắn vài món đồ chơi mới.”
Ngự Hiền thân vương cười nói: “Ta đã sớm dặn dò quản gia chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ dùng.”
“Khó thấy được ngươi chu đáo như vậy.”
Thế Tử nói: “Cha, chuyện cảm tạ liền chờ sang năm mới chúng ta tìm một dịp qua đây nói lời cảm tạ đàng hoàng, hiện tại ta chỉ muốn mang nhi tử của ta mau chóng hồi phủ.”
Thế Tử Phi lau nước mắt nói: “Đúng, chúng ta muốn mang nhi tử hồi phủ, cho hắn trở về nhà của mình.”
Ngự Hiền thân vương gật gật đầu, quay đầu nghiêm khắc nói với Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, ngươi nhất định phải xử lý nghiêm khắc Lịch Quận Vương, không thể bởi vì hắn là dượng của ngươi liền nhân từ nương tay với hắn.”
“Ta sẽ xử lí nghiêm khắc.” Hắc Tuyển Dực đưa người một nhà bọn họ ra khỏi Hành Tinh Cung, khi trở về, liền nghe thấy Đản Đản nói với Ô Nhược: “Về sau Lương Đông ca ca không thể chơi với chúng ta nữa sao?”
Ô Nhược sửa lại lời của hắn cho đúng: “Hiện tại phải gọi là Tương Ngôn ca ca, ta không xóa đi ký ức của hắn về chúng ta, hắn còn sẽ tìm đến chơi với các ngươi, đương nhiên các ngươi cũng có thể đi tìm hắn chơi.”
Tiểu Tiểu nói: “Tương Ngôn ca ca tìm được cha nương ruột thịt của hắn thật tốt, ta cảm thấy vui mừng thay cho Tương Ngôn ca ca.”
Hắc Tuyển Dực bảo Hắc Tín đưa bọn nhỏ ra bên ngoài đi chơi.
Ô Nhược nhìn đại điện yên tĩnh, thoáng mà thở phào nhẹ nhõm: “Yên tĩnh rồi, chuyện về Tương Ngôn cũng coi như là đã hạ màn, về sau ngàn vạn lần mong là đừng có mà lại xuất hiện thêm một đám trẻ tới nhận thân nữa. Nhìn thấy nhị bá bọn họ đau xót Tương Ngôn như vậy, tin rằng bọn họ sẽ đối xử với Tương Ngôn rất tốt, đúng rồi, ngươi định xử lí Lịch Quận Vương như thế nào?”
Hắc Tuyển Dực không trả lời y, lại kéo y ngồi lên trên đùi mình: “Người Thánh Tử thích là ai?”
Chuyện này từ đêm qua đến giờ hắn vẫn luôn đau đáu ở trong lòng.
Ô Nhược: “……”
Xoay chuyển đề tài cũng quá nhanh rồi đi?
Hắc Tuyển Dực hỏi lại một lần: “Người Thánh Tử thích là ai?”
Ô Nhược thành thật nói: “Người hắn nói là Tuyển Hành.”
Hắc Tuyển Dực lập tức nheo mắt lại: “Ở trong mộng của Thánh Tử, ngươi cùng Hắc Tuyển Hành ở bên nhau?”
Ô Nhược vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải, Thánh Tử nói ta đoạt người hắn thích là bởi vì bất kể là trong mộng hay là hiện thực, Tuyển Hành đều không thích hắn, cho nên hắn liền cảm thấy ta đoạt người hắn thích.”
“Trong hiện thực Hắc Tuyển Hành thích ngươi?”
“Thánh Tử nói như vậy, nhưng mà ta một chút cảm giác đều không có, có lẽ hiện tại Tuyển Hành còn chưa thích ta, nhưng mà, hắn nói ta cùng Tuyển Hành có duyên phận to lớn.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu: “Về sau không được cùng Hắc Tuyển Hành lui tới nữa.”
Ô Nhược cười nói: “Ngươi ghen sao? Ngươi yên tâm, trải qua vụ hiến tế vừa rồi, cơ hội cùng hắn lui tới rất ít.”
Y ngáp một cái: “Ta mệt rồi, chúng ta đi ngủ một lát đi.”
“Ăn cơm trưa rồi ngủ.”
Ô Nhược ôm lấy cổ hắn: “Năm mới sắp tới ngươi có thể ở cùng chúng ta mấy ngày?”
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong cong: “Từ hôm nay trở đi cho đến ngày chúng ta thành hôn, ta đều khá nhàn rỗi.”
Ô Nhược vui vẻ rạo rực hôn một cái lên trên môi hắn: “Thế còn tạm được.”
Ăn cơm trưa xong, hai người trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ đến giờ Thân mới bị thái giám gọi dậy tắm gội thay quần áo.
Khi tắm, Tiểu Tiểu hết sức hưng phấn đập đập nước: “Ăn tết, ăn tết.”
Ô Nhược lần đầu tiên thấy một mặt trẻ con của Tiểu Tiểu như vậy: “Tiểu Tiểu rất thích ăn tết?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật gật đầu.
Hắc Tuyển Dực chọc chọc nhẹ khuôn mặt nhỏ của hắn: “Ăn tết, ngươi có muốn thứ gì hay không?”
“Ta muốn một bàn đồ ăn ngon có thể bày từ cửa lớn hoàng cung bày đến cửa sau.” Đản Đản hết sức tự giác nói.
Hắc Tuyển Dực xoa nhẹ cái đầu nhỏ của hắn, cười khẽ: “Chỉ biết ăn.”
Ô Nhược kéo Đản Đản qua kì lưng cho hắn: “Bất tri bất giác, Đản Đản đã hai tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Đản Đản cười khúc khích: “Sau hai tuổi, ta liền có thể dần dần lớn lên biến thành người lớn, về sau ta có thể cao lớn giống như phụ thân rồi.”
Tiểu Tiểu nói: “Ta cũng có thể lớn lên.”
“Đều có thể.” Ô Nhược cực kỳ vui vẻ, hôn một cái lên mặt hai nhi tử, sau đó, quay đầu hôn hôn môi Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực đứng lên: “Canh giờ không còn sớm, không thể để cha nương bọn họ đợi lâu.”
“Ừm.”
Phụ tử bốn người mặc vào hoa bào mới, đầu tiên là phát lì xì cho các thái giám cung nữ trong cung, sau đó đi đến Ngự Tường Cung, trên đường, bọn họ gặp được Hắc Tuyển Đường, Hắc Tuyển Húc, Hắc Tử Hà cùng Hắc Tử Nhã tiến cung đón giao thừa.
Bốn người trầm mặc ít lời, không hề có không khí ăn tết.
Ô Nhược hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Hắc Tuyển Đường nhíu mày: “Đại tẩu, khi chúng ta tiến cung, bị Diệu Nghi vẫn luôn chờ ngoài đại môn ngăn cản xe thú.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực vừa nghe liền biết sao lại như vậy.
Hắc Tử Nhã thở dài: “Chúng ta vừa xuống xe, nàng liền nhào lại đây quỳ trên mặt đất cầu chúng ta mang nàng vào cung gặp nương, nhưng mà thị vệ nói đại ca không cho nàng tiến cung.”
Hắc Tuyển Đường hỏi: “Đại tẩu, hôm nay có người truyền tin tức Lịch Quận Vương phái người ám sát Đản Đản bọn họ, có phải sự thật hay không?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Là sự thật, chính hắn cũng thừa nhận.”
“Đồ khốn kiếp, tại sao Lịch Quận Vương lại có thể làm ra chuyện như vậy, vì sao hắn lại muốn giết chết Đản Đản bọn họ?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Chờ mấy ngày nữa, chúng ta lại bàn những việc này, lát nữa đừng nhắc đến Diệu Nghi trước mặt nương, miễn cho nàng không vui, khi trở về, có thể khuyên Diệu Nghi trở về liền khuyên nàng trở về, không thể khuyên thì bảo nàng ở ngoài hoàng cung chờ.”
Bốn huynh muội gật gật đầu.
Mọi người đi vào Ngự Tường Cung, Ô Nhược bước vào trong điện liền nhìn thấy Đế Hậu buồn bực không vui, liền thả Đản Đản cùng Tiểu Tiểu xuống dưới: “Đi tìm tổ phụ tổ mẫu chơi.”
“Tổ phụ, tổ mẫu.” Hai đứa trẻ chạy về phía Đế Hoàng cùng Đế Hậu.
Đế Hậu nhìn thấy đám tôn tử, u sầu trên mặt cũng vơi đi không ít, bế Đản Đản cùng Tiểu Tiểu một thân hồng bào lên, cười nói: “Hôm nay Đản Đản cùng Tiểu Tiểu mặc hồng bào trông thật vui tươi, trông giống như là hai tiểu Kim Đồng.”
Đản Đản chu cái miệng nhỏ nói: “Ta khá là thích làm đồng tử chiêu tài.”
Đế Hoàng ngơ ngác: “Vì sao?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Làm đồng tử chiêu tài, là có thể chiêu được rất nhiều lì xì.”
Đế Hậu bị lời hắn nói chọc cho cười, Đế Hoàng cũng dở khóc dở cười: “Hóa ra là Đản Đản muốn lì xì.”
Nàng móc từ trong tay áo ra hai cái lì xì chia cho Đản Đản cùng Tiểu Tiểu: “Cho các ngươi lì xì.”
“Cảm ơn tổ mẫu.” Đản Đản vui vẻ mà hôn một cái ở trên mặt nàng.
Đế Hậu cười đến không khép miệng lại được.
Đế Hoàng cũng lấy ra lì xì đưa cho hai đứa nhỏ.
Hắc Tuyển Đường nhỏ giọng nói bên tai Ô Nhược: “Vẫn là Đản Đản có biện pháp, hai ba câu liền dỗ cho nương vui vẻ trở lại.”
Ô Nhược đắc ý nói: “Đương nhiên, Đản Đản chính là hạt dẻ cười của mọi người.”
Lúc này, Hắc Tuyển Hi từ trên mặt đất đi xuống đây, nhìn thấy ở cửa đầy người, lập tức tràn ra tươi cười chào hỏi: “Đại ca, đại tẩu, nhị tỷ, tam tỷ, tứ ca, ngũ ca, năm mới như ý.”
Ô Nhược theo bản năng liền cầm lấy tay hắn bắt mạch: “Thân thể tốt hơn chút nào chưa?”
Hắc Tuyển Hi dang hai tay ra: “Ừm, hiện tại ta đã có thể thoăn thoắt ngược xuôi giống người bình thường, đi đây đi đó du sơn ngoạn thủy đều không thành vấn đề.”
Hắc Tuyển Húc gõ nhẹ đầu hắn: “Thân thể tốt lên rồi cũng không thể qua loa, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hắc Tuyển Hi cười hì hì gật gật đầu: “Ta đi thỉnh an cha nương.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Cao tổ phụ bọn họ không cùng chúng ta ăn tết sao?”
Hắc Tuyển Dực hạ giọng nói: “Nhị bá mới vừa tìm về được tôn tử, vui mừng quá, liền mời cao tổ phụ bọn họ qua đó ăn mừng một phen.
Ô Nhược mỉm cười: “Hẳn là phải ăn mừng một phen.”
Đứa con đã mất mà tìm lại được, bất kể là ai cũng đều nóng lòng ăn mừng.
Đế Hoàng nhìn về phía bọn họ: “Mấy người các ngươi còn đứng ở đại môn làm gì, còn không mau lại đây ngồi xuống.”
Hắc Tuyển Đường cười hì hì chạy đến bên cạnh Đế Hoàng: “Ta tưởng rằng cha có tôn tử liền quên mất đám nhi tử chúng ta.”
Đế Hoàng dở khóc dở cười: “Lớn từng này rồi, còn ghen tị với bọn nhỏ.”
Hắc Tuyển Đường cười tủm tỉm mà ôm lấy Đế Hậu: “Nương, lì xì của ta đâu?”
“Đều có, đều có.” Đế Hoàng cùng Đế Hậu lại lấy ra mấy bao lì xì chia cho bọn họ.
Mọi người vui vẻ nhận lấy lì xì, sau đó Đế Hoàng tuyên bố khai thiện.
Sao lại là Hắc Tuyển Hi, không phải Hắc Tuyển Chiếu sao?
Đều là 1 mà
Hắc Tuyển Hi = Hắc Tuyển Chiếu
Dạ Cức = Dạ Ký
T chú ý 2 tên này , hay bị lộn vs nhau . K bt là do tg nhầm hay là tên t.Trung na ná nhau nên dịch ra nhầm nữa. Mà kệ , bt cg 1 người là đc
Hình như Dạ Cức là con của Cức Hi và Dạ Ký mà?