Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong cong, ôm chặt y nói: “Đúng vậy, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với mọi người Tử Linh Quốc, nhưng ta vẫn không chút do dự lựa chọn ngươi.”
Hắn cho rằng cho dù người Tử Linh Quốc không thể giải trừ nguyền rủa, ít nhất vẫn còn có thể sống yên ổn, nhưng mà Ô Nhược chết đi chính là chết đi, không bao giờ có thể ở bên cạnh hắn được nữa.
Ô Nhược vui vẻ mà hôn hôn môi hắn: “Như vậy còn được.”
“Này, này, này, ta nói hai người các ngươi có thể đừng coi như chúng ta không tồn tại, chỉ lo thân mật với nhau được hay không?” Thâm Tụng thật sự không chịu nổi bọn họ, cho dù hắn đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, nhưng mà một người yêu thích mỹ nhân như hắn vẫn là không thể chịu nổi mỗi ngày đều phải nhìn thấy hai nam nhân ân ân ái ái.
Những người khác che miệng cười trộm.
Hắc Tuyển Dực hỏi Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi bị khảo nghiệm cái gì?”
Ô Nhược tức giận mà trừng mắt: “Một cái khảo nghiệm ta vĩnh viễn đều không muốn gặp phải, đến cả ý muốn giết người cũng có.”
Mọi người đều tò mò nhìn y.
Ô Nhược kể lại cho mọi người về ảo cảnh của mình: “Lúc ấy, khi ta nhìn thấy Tuyển Dực hôn Lâu Khuynh Lạc, suýt chút nữa liền không nhịn được mà động thủ giết bọn họ. Sau đó ta suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Tuyển Dực sẽ không đối xử với ta như vậy, bởi vì ở trong lòng ta, ta vô cùng tin tưởng Tuyển Dực, cho nên, hoài nghi từ lúc giải trừ nguyền rủa thành công lại nảy lên trong đầu, phỏng đoán liệu có phải mình đã bị lạc vào trong ảo cảnh hay không, nhưng tất cả mọi chuyện đều quá chân thật, làm ta vô cùng bối rối, chỉ có thể thử tìm ra sơ hở để chứng minh suy nghĩ của ta là thật.”
U Diệp cười nói: “Sau khi nghe xong chuyện của ngươi, ta cảm thấy vừa rồi ngươi chỉ đánh hắn một quyền coi như là còn nhẹ.”
Ô Trúc tán đồng gật gật đầu: “Nếu Tuyển Dực dám vừa mới giải trừ nguyền rủa thành công liền cùng người khác thành thân, cho dù ngươi không động thủ giết hắn, ta cũng sẽ động thủ.”
“……” Hắc Tuyển Dực cảm thấy mình rất oan ức, người trong ảo cảnh cũng không phải hắn, tại sao lại trút giận lên người hắn, nhưng mà, hắn cũng rất vui vẻ vì Ô Nhược tin tưởng hắn như vậy.
Ô Nhược gắt gao mà ôm Hắc Tuyển Dực vào trong ngực, cảm nhận sự tồn tại chân thực của người này, một hồi lâu sau, mới nhìn về phía Hắc Tuyển Hành hỏi: “Ngươi thì sao? Sau khi ngươi hôn mê thì như thế nào?”
Hắc Tuyển Hành bất đắc dĩ nói: “Ta lúc ấy lạc vào ảo cảnh trước khi tổ tiên bị giết, trong ảo cảnh thân phận của ta là tộc trưởng Tử Linh Quốc năm đó, nhưng ta không khống chế được thân thể của mình, trơ mắt nhìn từng chuyện mà mình đã biết rõ xảy ra, lúc ấy ta liều mạng giãy giụa muốn ngăn cản, vào giây phút sắp giết chết con của ‘chính mình’, ta cuối cùng cũng phản kháng thành công, đoạt được quyền khống chế thân thể, ngăn cản bi kịch xảy ra.”
Nói đến phía sau, hắn có chút xấu hổ, những chuyện như cuộc sống sinh hoạt cùng tổ tiên sau đó làm hắn khó có thể mở miệng.
Thâm Tụng thở dài: “Nếu năm đó tổ tiên chúng ta cũng có thể kịp thời tỉnh táo lại, Tử Linh Quốc cũng sẽ không phải chịu nguyền rủa.”
Ô Trúc khó hiểu: “Ta biết tổ tiên khảo nghiệm Tuyển Dực, là vì muốn nhìn xem địa vị của Ô Nhược ở trong lòng hắn, cùng với Tuyển Dực có phải thật sự yêu Tiểu Nhược hay không, khảo nghiệm Tiểu Nhược cũng giống như thế, là vì muốn thử xem Tiểu Nhược có tin tưởng Tuyển Dực hay không mới tạo ra ảo cảnh, nhưng ta lại có chút không thể hiểu nổi khảo nghiệm của ngươi, khiến ngươi đi vào ảo cảnh trước khi nàng bị giết, rốt cuộc muốn khảo nghiệm ngươi cái gì?”
Ô Nhược than nhẹ một tiếng, suy đoán: “Tuyển Hành thuộc về huyết mạch Cựu tộc, hẳn là có dung mạo tương tự với tộc trưởng trong ảo cảnh, sau khi tổ tiên nhìn thấy Tuyển Hành liền nhớ tới tộc trưởng năm đó, cũng nhớ tới những chuyện xảy ra năm đó, dù sao thì chuyện năm đó có hiểu lầm rất lớn. Sau khi tổ tiên chết mới biết được tộc trưởng là bị người khống chế mới có thể làm ra những hành động cầm thú như vậy, cho nên, trong lòng ngoài oán hận ra, còn có áy náy, liền tạo ra ảo cảnh, muốn Tuyển Hành thay đổi lịch sử, khiến cho năm đó có một cái kết cục viên mãn.”
Hắc Tuyển Hành tán đồng gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Hắn cũng chính là phát hiện điểm này mới làm theo ý muốn của tổ tiên, ở bên nàng cùng nhau trải qua một đoạn thời gian.
Đột nhiên, mặt đất rung động, như là tán đồng lời bọn họ nói, bên trong chấn động còn mang theo một tia rên rỉ.
Lúc này, Quản Châm đi đến: “Tiểu Nhược, tỉnh lại chưa?”
Ô Nhược trả lời: “Ông ngoại, ta đã tỉnh.”
Quản Châm thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh lại là tốt rồi, chứng minh ngươi cũng đã thông qua khảo nghiệm.”
“Nghe ý tứ của ông ngoại, không thông qua khảo nghiệm liền không thể tỉnh lại?”
“Đúng vậy.”
Mọi người: “……”
Hậu quả của việc không thông qua khảo nghiệm nghiêm trọng như vậy.
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Tại sao trước đó không thấy ngươi nói chuyện này?”
Quản Châm than nhẹ: “Trước đó còn không phải sợ các ngươi lo lắng sao, đúng rồi, Tiểu Nhược mới vừa tỉnh lại, hẳn là rất đói bụng, ta bảo hạ nhân bưng chén cháo đến cho ngươi uống, chờ sau khi ăn xong, chúng ta liền đi gặp tộc trưởng.”
Ánh mắt mọi người sáng ngời: “Tộc trưởng bằng lòng gặp chúng ta?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ừm, lúc trước tộc trưởng cho các ngươi ở lại đây, kỳ thật là đã sớm hẹn ước với tổ tiên, muốn nhân lúc các ngươi ở đây chưa chuẩn bị gì liền khảo nghiệm các ngươi, qua khảo nghiệm, tổ tiên mới gặp các ngươi.”
“Tổ tiên muốn gặp chúng ta?”
“Ừm.” Quản Châm không tiếp tục nhiều lời với bọn họ, xoay người rời khỏi phòng.
Thâm Tụng tò mò hỏi: “Chủ tử, các ngươi ở trong ảo cảnh đều gặp qua tổ tiên, tổ tiên trông như thế nào?”
Ô Nhược nhíu mày: “Ta lúc ấy nhìn thấy tổ tiên, nàng chỉ là một làn khói trắng, không thấy rõ dung mạo nàng, các ngươi thì sao?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Ta cũng vậy.”
Mọi người đều nhìn về phía Hắc Tuyển Hành, chỉ có hắn chân chính từng tiếp xúc với tổ tiên.
Hắc Tuyển Hành chần chờ một lát: “Nàng lớn lên có chút giống với Thiên Trầm.”
Mọi người trăm miệng một lời nói: “Ồ”
“……” Hắc Tuyển Hành cứ cảm thấy tiếng ‘ồ’ này mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Ô Nhược ăn cháo xong, cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ đi ra đại sảnh.
Quản Châm nhìn thấy bọn họ liền đứng lên: “Đi thôi.”
Ô Nhược đi theo phía sau hắn hỏi: “Ông ngoại, tộc trưởng có phải tên là Quản Tàng hay không?”
“Quản Tàng?” Quản Châm ngẩn người: “Không phải, ngươi nghe thấy tên này ở đâu?”
“Ở trong ảo cảnh, ta còn tưởng rằng tộc trưởng trong ảo cảnh chính là tộc trưởng trong hiện thực, nói như vậy, tộc trưởng chúng ta nhìn thấy trông giống với tộc trưởng trong hiện thực.”
“Hẳn là vậy.” Quản Châm nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, ta nhớ đại ca của tổ tiên tên là Quản Tàng. Năm đó, chính là bởi vì đại ca nàng là tộc trưởng mới có thể đem nàng về Bí Ẩn tộc, trấn áp ở dưới Bốn Mùa Cốc. Đại ca nàng xuất hiện ở ảo cảnh của các ngươi, hẳn là do nàng nhớ đại ca của mình, nói không chừng muốn trước khi rời đi được gặp lại đại ca nàng một lần.”
“Đại ca nàng hẳn là không còn ở trên nhân thế đi?”
“Còn.”
Mọi người sửng sốt.
Ô Trúc kinh ngạc nói: “Đã qua hai ngàn năm rồi, đại ca nàng vẫn còn? Sao có thể? Tuổi thọ của đại ca nàng cao như vậy?”
Quản Châm giải thích: “Ở Tu Chân Giới, không có gì không có khả năng, huống chi chỉ là kẻ hèn hai ngàn tuổi, các ngươi không biết có cả khối người ở Tu Chân Giới sống đến 4-5000 tuổi sao?”
“Đại ca nàng ở Tu Chân Giới?”
“Đúng vậy, đại ca nàng ở Tu Chân Giới tu luyện, hiện giờ đã là Hóa Thần kỳ tu sĩ.”
Thâm Tụng kinh nghi hỏi: “Hóa Thần kỳ tu sĩ? Hắn chuẩn bị hóa thành thần?”
“Hóa Thần kỳ cũng không phải ý là hóa thành thần, mà là một cấp bậc, ví dụ như thuật sư được phân thành chín cấp, mà Hóa Thần kỳ tu sĩ tương đương với tu sĩ cấp năm của chúng ta?”
“Nếu chỉ tương đương với tu sĩ cấp năm, vậy ở Tu Chân Giới hẳn là cũng không được coi là rất lợi hại?”
“Ngươi sai rồi, Hóa Thần kỳ ở Tu Chân Giới đã được coi như nhân vật rất lợi hại, ở Tu Chân Giới, người có thể tu đến Hóa Thần kỳ đặc biệt ít, hơn nữa phương thức bọn họ thăng cấp khác với chúng ta, chỉ cần chúng ta đủ linh lực, là có thể thăng cấp, nhưng mà bên trong mỗi một kỳ của bọn họ lại phân 1 đến 9 cấp, cấp cuối cùng gọi là đỉnh kỳ, đạt tới đỉnh kỳ mới có thể tiến lên giai đoạn của kỳ tiếp theo, nhưng mà, không phải mỗi lần đều có thể thành công thăng cấp, nếu thăng cấp thất bại, tu vi sẽ bị lùi lại, nghiêm trọng hơn còn có khả năng mãi mãi không thể thăng cấp.”
Mọi người: “……”
Ô Nhược nghĩ một lát hỏi: “Ông ngoại, hỏi ngươi một vấn đề.”
Quản Châm nghiêng đầu liếc y một cái: “Muốn hỏi chuyện gì?”
“Dựa theo tình hình của Bí Ẩn tộc, mọi người hẳn là đều rất sống lâu mới đúng, như vậy, ông cố ngoại bọn họ hẳn là cũng còn sống trên đời đi, vì sao chúng ta chưa từng gặp qua bọn họ? Bọn họ cũng đi Tu Chân Giới rồi sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đều là những người cuồng tu luyện, sau khi rời khỏi Bí Ẩn tộc, bọn họ liền đi Tu Chân Giới, đến nay cũng chưa từng trở lại đây, đương nhiên chủ yếu là vì ở bên kia tu luyện, có khả năng phải một hai năm hoặc là mười năm hoặc hai mươi năm mới có thể xuất quan.”
“Tu luyện cần thời gian dài như vậy sao?”
“Đương nhiên, ở Tu Chân Giới, trong một trăm năm, có hơn nửa thời gian đều là đang tu luyện.
Ô Trúc nhíu mày: “Bế quan tu luyện mãi, nào còn có thể cảm nhận được lạc thú nhân sinh?”
“Bọn họ cấp linh lực cao, tuổi thọ cũng cao, có rất nhiều thời gian để chiêm nghiệm nhân sinh của bọn họ.”
Hắc Tử Hà thấy bọn họ càng lúc càng đi đến gần căn nhà trên núi, cất tiếng nói: “Lão thông gia, ngươi muốn dẫn chúng ta lên núi sao? Nhưng mà trên núi không phải chỉ có một mình Quản Sách sao?”
Quản Châm cười mà không nói.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ nhìn nhau một cái, loáng thoáng đoán được thân phận của Quản Sách.
Quản Châm dẫn bọn hắn đi đến tòa nhà của Quản Sách, trực tiếp đi vào đại môn rộng mở.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tử Hà nhìn thấy Quản Sách ngồi ở dưới đại thụ đọc sách, vui vẻ lộ ra tươi cười: “A Sách, chúng ta tới.”
Ô Nhược kinh ngạc hỏi Hắc Tuyển Dực: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê, Nhị muội cùng Quản Sách đã thân mật như vậy rồi, đã gọi là A Sách rồi?”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Miệng mọc ở trên người nàng, nàng muốn gọi như vậy, Quản Sách cũng không thể làm gì.”
Ô Nhược hết sức bội phục Hắc Tử Hà, so với Hắc Tử Hà ở trong ảo cảnh nói từ bỏ liền từ bỏ khá hơn nhiều.
Quản Sách nhìn Hắc Tử Hà, buông sách xuống đứng lên nói: “Các ngươi tới.”
Quản Châm cười ha hả nói: “Ta lại một lần nữa giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là tộc trưởng của chúng ta, Quản Sách.”
Ngoài Thâm Tụng, Ô Trúc, Hắc Tử Hà ra, những người khác đều biểu hiện hết sức bình tĩnh: “Bái kiến tộc trưởng.”
Hắc Tử Hà kinh ngạc nói: “Hóa ra A Sách nhà ta là tộc trưởng, thật lợi hại.”
Ô Nhược: “……”
Ha hả, xưng hô lại thăng cấp, từ Quản Sách đến A Sách, lại đến A Sách nhà ta, còn chưa trở thành người của nàng, cũng đã biến thành người của nàng.
Khóe miệng Quản Sách khó nén nổi giật giật, mấy ngày nay đã quen với cách xử sự của nàng, cho dù hắn có sửa lại cho đúng, nàng cũng sẽ lấy lý do không nhớ hoặc là gọi quen rồi để tiếp tục thân mật gọi hắn là A Sách nhà ta.
Quản Châm nhìn tộc trưởng nhà mình đối mặt với Hắc Tử Hà liền trở thành bộ dáng bất lực, cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng có thể tìm được một cô nương trị hắn.
Ánh mắt Quản Sách đảo qua Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Hành: “Xem ra ba người các ngươi đã thông qua khảo nghiệm.”
Ô Nhược hỏi: “Tộc trưởng, đây thật sự là khảo nghiệm?”
Nhưng vì sao phải khảo nghiệm bọn họ như vậy?
“Ừm, các ngươi đi theo ta.” Quản Sách dẫn bọn hắn đi vào hậu viện.
Tận cùng bên trong hậu viện là vách núi, bên trên có khắc rất rất nhiều phù văn cổ xưa, còn dùng hoàng phù dán hình bát quái đồ để trấn giữ một cái đại môn trên vách núi đá.
Quản Sách đặt tay lên trên vách núi đá, dùng linh lực thúc giục, ngay sau đó, đại môn chậm rãi mở ra, lộ ra một cái thông đạo.
Quản Châm nhướng mày: “Tổ tiên đã bị phong ấn ở dưới?”
“Ừm.” Quản Sách lấy ra năm cây đuốc đã đốt lửa đưa cho bọn hắn.
Thâm Tụng tò mò hỏi: “Đại ca tổ tiên tên là Quản Tàng, vậy tổ tiên tên là gì?”
“Quản Nghi.” Quản Sách cầm cây đuốc đi đầu tiên.
Hắc Tử Hà vội vàng chạy theo sau hắn: “A Sách chờ ta.”
Quản Sách cẩn thận mà cầm cây đuốc soi sáng phía dưới, để nàng có thể nhìn thấy rõ bậc đá dưới chân.
Quản Châm nhìn thấy một màn này, vừa lòng gật gật đầu: “Có hy vọng.”
Thông đạo cũng không rộng, chỉ có thể hai người sóng vai đi cùng nhau, càng đi xuống dưới càng lạnh lẽo, lửa trên cây đuốc từ màu đỏ cam dần dần biến thành màu xanh lục.
Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn cây đuốc.
Quản Sách giải thích: “Bởi vì phía dưới có oán linh, cho nên màu sắc của lửa trên cây đuốc mới biến thành màu xanh lục.”
Linh hồn bị trấn áp dưới đây, cảm nhận được bọn họ đã đến, địa đạo đột nhiên run run.
Mọi người vội vàng chống lên vách đá ổn định thân thể.
Quản Sách nói với phía dưới thông đạo: “Tiền bối, chúng ta tới gặp ngươi.”
Lời vừa dứt, chấn động cũng ngừng lại.
Sau một chén trà nhỏ, bọn họ cuối cùng cũng đi xuống dưới đáy động, nhưng mà, phía trước lại có một cửa đá bị đóng lại.
Quản Sách lại lần nữa sử dụng linh lực, ngay sau đó, cửa đá dần dần nhấc lên.
Ô Nhược bọn họ nhìn thấy quang cảnh bên trong, kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
Bọn họ cho rằng phía sau cánh cửa sẽ là một cái sơn động âm u, mà tổ tiên bị trấn áp bên trong, nhưng trong hiện thực, bên trong cửa đá được bố trí thành một cái khuê phòng của cô nương, bốn phía gắn kín những viên dạ minh châu sáng ngời, trong phòng sáng như ban ngày.
Mọi người đặt cây đuốc ở bên ngoài cửa.
Quản Sách nói: “Tiền bối, chúng ta vào được không?”
“Vào đi.” Thanh âm nữ tử truyền ra.
Quản Sách dẫn đầu đi vào trong phòng, khi đi đến trước bàn trang điểm, cung kính hành lễ với người quay lưng về phía bọn họ: “Bái kiến tiền bối.”
Ô Nhược bọn họ cũng vội vàng hành lễ với đối phương: “Bái kiến tổ tiên.”
Quản Nghi mặc áo bào trắng, tóc thả ra sau lưng, nàng chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía bọn họ: “Các ngươi không cần đa lễ.”
Ô Nhược bọn họ nâng mắt lên nhìn, quả nhiên dung mạo giống với Thiên Trầm.
Quản Nghi trực tiếp nhìn về phía Hắc Tuyển Hành: “Ngươi lớn lên rất giống A Trí, khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng A Trí tới. Nhưng ta biết A Trí sớm đã chết.”
Trong mắt nàng hiện lên một tia đau thương, dần dần, hai mắt nàng càng ngày càng đỏ, trên người tản ra một cỗ oán khí cực lớn: “Tất cả đều là lỗi của người Thiên Thánh Quốc, nếu không phải do bọn họ, ta cùng A Trí căn bản sẽ không phải chia lìa.”
Quản Sách vội vàng ngăn nàng lại không để nàng tiếp tục phát cuồng: “Tiền bối, chuyện cũng đã qua, mong ngươi đừng vì những chuyện trước đây mà đau lòng khổ sở nữa.”
Quản Nghi nhìn Quản Sách, lại nhìn về phía Hắc Tuyển Hành, oán khí lập tức tan đi, nàng đi vòng quanh Hắc Tuyển Hành một vòng, dừng lại trước mặt hắn: “Cảm ơn ngươi.”