Tác giả: Sinh Khương Thái Lang
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thứ bảy hôm nay, mới sáng sớm Hạ Trì đã ra ngoài.
Hắn hẹn Tô Tinh gặp nhau ở đài phun nước giữa đường tại phố Nguyệt Lượng vào 10 giờ sáng chủ nhật.
Phố Nguyệt Lượng là nơi hắn sống thuở nhỏ, trước khi bị đưa về Hạ gia, hắn vẫn luôn sinh sống ở đây cùng Quan Hân Hân.
Hạ Trì theo con phố đi một vòng, đã mười mấy năm không trở về, nơi này không thay đổi gì mấy, ven đường rất nhiều người hóa trang thành những cây kẹo màu hồng nhạt, hẳn là Tô Tinh sẽ thích; hắn nhớ rõ đoạn rẽ phía trước có một cửa hàng bán các loại đồ uống ngọt, nhất định Tô Tinh sẽ thích ăn món chè ở trong đó.
Một mình hắn ôn lại đường đi, muốn ngày mai mang ngôi sao của hắn đi dạo khắp phố này.
Hạ Trì chưa từng yêu đương, cũng không biết ở đâu lúc nào mới thích hợp bày tỏ, cũng chẳng biết Tô Tinh thích thể loại lãng mạn ra sao.
Lần đầu tiên hắn có loại tâm tình như này, vừa lo sợ bất an, lại hưng phấn khó kìm; muốn ngày mai tới thật nhanh, lại mong ngày mai tới chậm một chút.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đưa Tô Tinh tới con phố này.
Vầng trăng và ngôi sao, vốn là trời sinh một đôi.
Bận bịu cả ngày, sắp xếp hết thảy mọi thứ cho ngày mai, chập tối Quan Hân Hân gọi điện cho hắn, trách móc hắn đã hơn một tháng không quay về nhà.
“Tuần sau đi,” Hạ Trì nghiêng đầu, dùng một bên bả vai và lỗ tai kẹp điện thoại, hắn đang ở một cửa hàng bán hoa, duỗi ngón trỏ chỉ bông hoa cát cánh màu trắng, nói với nhân viên cửa hàng, “Muốn màu nhạt, cậu ấy không thuộc kiểu tính cách hoạt bát.”
Chị gái nhân viên cửa hàng mặc chiếc tạp dề màu trắng ngà, trên đầu đính một chiếc nơ bướm đỏ, cười tủm tỉm nói: “Vậy em phối cho anh một ít hoa chấm bi nhé.”
Hạ Trì gật đầu.
“Tuần sau lại tuần sau, lần nào cũng tuần sau!” Quan Hân Hân hơi nóng nảy, thấp giọng nói nhanh, “Rốt cuộc con bận cái gì hả! Ngay cả mẹ cũng muốn bỏ đúng không?”
Hạ Trì bất đắc dĩ mà giải thích: “Cuối tuần này con thật sự có chuyện rất quan trọng.”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng Hạ Châu, cậu ta thất vọng hỏi: “Cuối tuần này anh cũng không về nhà sao?”
“Nào có nào có, nhất định tuần này nó sẽ về.” Quan Hân Hân dịu dàng an ủi cậu ta, ngược lại lại thay đổi giọng điệu, nghiêm khắc yêu cầu Hạ Trì, “Đêm nay phải về, nghe thấy chưa hả?”
Nhân viên cửa hàng bên kia đang hỏi có muốn viết gì lên tấm thiệp hay không, Hạ Trì giơ bàn tay lên, ý bảo nhân viên cửa hàng chờ một chút, hắn muốn tự mình viết; bên kia điện thoại lại có Quan Hân Hân không ngừng thúc giục hắn, đã tới mức nói nếu hắn không về sẽ cắt đứt tình mẹ con, Hạ Trì đành phải cau mày đồng ý: “Được rồi được rồi, lát nữa sẽ về.”
Quan Hân Hân nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới hài lòng mà cúp điện thoại.
Nhân viên cửa hàng lấy một bó cát cánh phối với hoa salem và chấm bi.
“Anh trai, tặng bạn gái sao?” Nhân viên cửa hàng một bên nhập biên lai một bên thuận miệng hỏi thăm.
“Tặng bạn trai.” Hạ Trì mở tấm thiệp viết lên một câu, mỉm cười nói.
“Anh đẹp như vậy, lại còn săn sóc, nhất định bạn trai anh hạnh phúc lắm!” Nhân viên cửa hàng cười tươi, tỏ vẻ hâm mộ.
Hạ Trì cười cười, lắc đầu: “Cậu ấy còn đẹp trai hơn tôi, tốt hơn tôi nhiều.”
Nhân viên cửa hàng che miệng cười, nói: “Mười rưỡi sáng ngày mai, đưa đến đài phun nước giữa đường đúng không?”
Hạ Trì thanh toán, xác nhận thời gian địa điểm với nhân viên bán hàng mãi mới rời khỏi cửa hàng bán hoa.
Bắt xe trở lại biệt thự Hạ gia, Hạ Lỗi mỗi năm có ba trăm ngày làm việc ở bên ngoài, trong nhà ngoại trừ bảo mẫu, cũng chỉ dư lại Quan Hân Hân và Hạ Châu.
Ba người ngồi trên bàn ăn to như vậy, Quan Hân Hân vẫn ân cần trước sau như một, múc canh gắp đồ ăn cho Hạ Châu, chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ.
“Ba con nói lần trước xe máy của con bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi,” cuối cùng Quan Hân Hân cũng chia một ít tinh lực từ trên người Hạ Châu cho Hạ Trì, “Vẫn là nhớ chú Lý xin về đấy.”
“Ừm.” Hạ Trì phát ra một âm đơn.
Quan Hân Hân nói: “Sau này đừng lái chiếc moto kia nữa, toàn đám côn đồ ngoài xã hội mới lái, lúc chú Lý nói chuyện này cho ba con, ông ấy tức giận lắm đấy.”
“Ồ.” Hạ Trì vẫn là một bộ dáng “Mẹ nói con sẽ nghe, nhưng sửa hay không thì mẹ không quản được”.
Quan Hân Hân nghẹn một hơi.
Hạ Châu thong thả ung dung mà uống canh, nhìn người kia giao tiếp với mẹ ruột mình, cảm thấy một màn này vô cùng thú vị, vì thế cười thành tiếng.
“Tiểu Châu, sao thế?” Quan Hân Hân luôn luôn phản ứng nhạy bén với nhất cử nhất động của Hạ Châu.
Hạ Châu lấy tay che miệng, nói: “Anh trai về nhà, con rất vui.”
Hạ Trì ngay cả một ánh mắt cũng không muốn chia cho Hạ Châu, nhà ăn lớn như vậy mà chỉ có âm thanh chén đũa va chạm phía bên hắn.
Quan Hân Hân có hơi thất thố, nhanh chóng mỉm cười với Hạ Châu, nụ cười chút xấu hổ, cũng có điểm muốn lấy lòng.
Hạ Châu đã quen với việc Hà Trì có mắt như mù, cậu ta mặt không đổi sắc, tiếp tục uống canh.
“Ai da!” Ăn được một nửa, Quan Hân Hân chợt nhớ tới cái gì, “Hầm canh bồ câu cho con không biết đã chín chưa!”
“Bà chủ, để tôi mang lên.” Bảo mẫu đứng kế bên vội vàng bước tới.
“Không cần đâu không cần đâu, để tôi tự lấy.” Quan Hân Hân buông chén đũa, đi vào phòng bếp.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hạ Châu và Hạ Trì, hai người ngồi đối diện nhau, không nói nửa lời, rất có mấy phần giằng co.
“Anh,” Hạ Trì uống xong chén canh nhỏ, đặt cái muỗng ở bên chén, nhẹ nghiêng đầu một cái, tò mò hỏi: “Cuộc sống cấp ba chơi vui không?”
Hạ Trì không ngẩng đầu lên, trả lời cho có lệ: “Như nhau.”
Hạ Châu không để ý đến sự lãnh đạm của Hạ Trì, tiếp tục hỏi: “Hôm qua anh thi cuối kỳ phải không? Làm bài thế nào?”
“Như nhau.”
“Nghe nói có bạn học dạy bổ túc cho anh, “ Hạ Châu lấy miếng khăn giấy nhỏ lau miệng, nói: “Hẳn là giúp anh không ít nhỉ.”
Lần này Hạ Trì có phản ứng, hắn thả chén đũa, nhấc mí mắt lên nhìn Hạ Châu, lạnh mặt, trầm giọng hỏi: “Sao cậu biết chuyện này?”
Hạ Châu không trả lời câu hỏi của Hạ Trì, khóe miệng cong lên, vẻ mặt thiên chân vô tà: “Dạo gần đây anh luôn không về nhà, cũng là vì vị bạn học này à?”
Hạ Trì dựa nửa người sau vào ghế, một tay đặt trên bàn, một tay gác trên ghế, hắn nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh đến dọa người.
Hắn thấp giọng, nghiền từng chữ: “Hạ Châu, chuyện của tao, từ khi nào đến lượt mày quản?”
“Hình như anh rất phòng bị em nhỉ……” Hạ Châu chống mặt, bày ra bộ dáng buồn bã, “Em chẳng qua là một phế nhân ngay cả đi lại cũng không được, anh cần gì phải sợ em như vậy?”
“Tới rồi tới rồi!” Quan Hân Hân đeo găng tay cách nhiệt, bưng một nồi lẩu từ trong phòng bếp ra, “Nhiệt độ vừa phải.”
Hạ Châu hít một hơi thật sâu, khen ngợi: “Đúng là rất thơm nha.”
“Tiểu Châu uống nhiều chút, để dì múc cho con.” Quan Hân Hân vui mừng khôn xiết, đảo mắt thấy Hạ Trì ngồi không ra ngồi, lười biếng tựa lưng vào ghế, hạ giọng quát lớn, “Tiểu Trì, ngồi thẳng lên! Ngồi ăn như vậy giống bộ dáng gì, nếu để ba thấy lại bị mắng!”
Hạ Châu chủ động giải vây cho Hạ Trì, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy anh kể chuyện ở trường học cho con, rất thú vị.”
Hạ Trì cười lạnh: “Mẹ, con no rồi, con về phòng đây.”
Ban đêm, Hạ Châu gõ cửa phòng Hạ Trì.
“Anh, anh có ở trong không?”
Hạ Châu gõ cửa ba lần, trong phòng vẫn không có ai đáp lại.
Cậu ta kéo tay nắm xuống, cửa không khóa, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngồi xe lăn vào phòng Hạ Trì.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cửa kính mù mịt hơi nước, Hạ Trì đang tắm rửa.
Hạ Châu xem xét xung quanh một vòng, đầu tiên là lấy ví tiền Hạ Trì vứt trên mặt bàn, mở ra quan sát, bên trong ngoại trừ tiền và thẻ tín dụng thì không còn thứ gì khác.
Cậu ta âm thầm bật cười, cảm thấy mình cũng không khỏi quá lỗi thời, chắc hẳn bây giờ chẳng còn ai chơi loại tình thú bỏ ảnh chung trong ví nữa.
Cậu ta di chuyển xe lăn dạo một vòng quanh phòng, xốc lên một góc đệm chăn, cuối cùng cũng phát hiện điện thoại của Hạ Trì.
Cậu ta cầm lên liền nhìn thấy, màn hình khóa vẫn là tấm ảnh kia, một ngôi sao giữa bầu trời đêm.
Nghe thầy Lưu nói, bạn cùng bạn của Hạ Trì tên là “Tô Tinh”.
Hạ Châu ý vị không rõ mà cười cười, ngón tay trượt trên màn hình, điện thoại nhắc nhở nhập mật mã sáu chữ số.
Tên Hạ Trì này rất đơn giản, cho nên mật mã của hắn cũng sẽ không phức tạp.
Trước tiên Hạ Châu nhập ngày sinh của Hạ Trì vào, điện thoại hiển thị sai mật mã.
Cậu ta không chút hoang mang, tiếp theo nhập “123456”, kết quả vẫn hiển thị mật mã không chính xác.
Cậu ta nhướng mày, nhập vào sáu chữ số, lần này cuối cùng cũng mở khóa thành công.
Hạ Châu trực tiếp mở Wechat, Hạ Trì gán một người lên vị trí trò chuyện đầu tiên, tên là “Star”, ảnh đại diện của người nọ y hệt ảnh trên màn hình khóa của Hạ Trì.
Nụ cười trên mặt Hạ Châu lại tươi hơn mấy phần, cậu ta nhấn vào giao diện trò chuyện, lướt về trước mấy trang, lịch sử trò chuyện dày đặc đập vào mắt.
– Nhóc thủ khoa, ngày mai đem cho tôi mấy viên kẹo bạc hà
– Tôi cảm thấy dạo gần đây mình càng ngày càng đẹp trai, cậu có thấy thế không?
– Sao không uống sữa bò mà tôi mua thế? Cậu giấu trong ngăn kéo để ấp trứng à? Cánh tay còn nhỏ hơn chiếc đũa, cậu chính là đứa kén ăn
– Tối qua xem điện thoại thấy người ta nói ăn nhiều đồ ngọt không tốt, sau này uống sữa đậu nành bỏ ít thôi, trước tiên cứ giảm nửa muỗng
– Thầy Tô à, bài hôm nay còn chưa đọc đúng không? Không nghe giọng cậu tôi ngủ không được
– Hôm nay trời có sao kìa, cậu thấy không?
………
Ngữ khí của Hạ Trì khi trò chuyện với “Star” này rất thân mật, sự chiều chuộng và dung túng trong giọng điệu như muốn tràn ra màn hình.
Hạ Châu vừa nhìn vừa cười, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Cậu ta trực tiếp kéo đến cuộc trò chuyện gần đây nhất, là nửa tiếng trước.
Bố hai của mày: 10 giờ sáng mai, đừng quên
Bố hai của mày: Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhất định phải gặp mặt nói trực tiếp
Star: Nhớ kỹ rồi, không quên đâu
10 giờ sáng ngày mai.
Ngón trỏ của Hạ Châu dừng ở mấy chữ này vài giây, thầm mặc niệm thời gian này mấy lần.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm bỗng nhiên im bặt. Hạ Châu không hoảng loạn chút nào, bình tĩnh đặt điện thoại về vị trí cũ, trùm chăn lên, lại yên tĩnh rời khỏi phòng Hạ Trì, nhẹ nhàng đóng cửa.
Gian phòng hệt như không có ai tiến vào, ví tiền và điện thoại bị xem qua cũng ở vị trí cũ, ngay cả nếp gấp trên chăn cũng y hệt như lúc ban đầu.
Hạ Trì tắm rửa xong xuôi, lấy khăn lông lung tung lau đầu tóc, kế đó ngã vào trên giường, mở Wechat, nhìn ảnh đại diện phát ngốc một lúc, không biết sao lại thế này, hắn nhìn liền cảm thấy không thích hợp, loại cảm giác cả người khô nóng lại tới, rõ ràng mới không gặp nhau một ngày, nhưng hắn chính là không nhịn nổi, không có gì nói thì tìm lời nói mà gửi một tin nhắn Wechat cho Tô Tinh.
Bố hai của mày: Sáng sớm uống ly sữa đậu nành, không ngọt bằng cậu mua, khó uống muốn chết
Bố hai của mày: Đều tại cậu
Qua vài phút Tô Tinh mới trả lời lại.
Star: ………. Liên quan gì đến tôi
Bố hai của mày: Sao cái cậu mua lại ngọt như vậy
Bố hai của mày: Cậu nói xem có phải cậu bỏ thuốc cho tôi không?
Hạ Trì liếm liếm môi, đánh một hàng chữ – – “Nếu không tại sao tôi cảm thấy toàn thế giới chỉ có mỗi cậu ngọt”, đầu ngón tay dừng ở nút “gửi đi” màu xanh lục vài giây, cuối cùng vẫn là xóa dòng chữ đó.
Bỏ đi, ngày mai gặp hẵng nói cho cậu ấy.
Tô Tinh không biết sao mình lại bị gán tội danh đầu độc, cậu cười cười, trở mình nằm trên giường gõ chữ.
Star: Bỏ chứ
Star: Bỏ thuốc não tàn cho cậu
Hạ Trì liếm chiếc răng khểnh của mình, trả lời:
Bố hai của mày: Hôm nay làm gì thế?
Star: Cái gì cũng không làm
Thật ra Tô Tinh làm không ít chuyện, đầu tiên là cậu tới cửa hàng mua quần áo, nhân viên cửa hàng hỏi cậu mua để mặc trong dịp gì, cậu suy nghĩ hồi lâu, không biết nên miêu tả ngày mai đi gặp Hạ Trì rốt cuộc là kiểu gì, vì thế trả lời: “Khá trang trọng.”
Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ đã hiểu, dẫn cậu tới khu âu phục, cho cậu xem một bộ vest trang trọng mà không quá lỗi thời.
Tô Tinh sửng sốt, xua tay nói: “Muốn trang trọng một chút, nhưng lại không muốn đối phương cảm thấy trang trọng.”
Nhân viên cửa hàng chẳng hiểu gì, còn chưa gặp qua kiểu yêu cầu như này từ khách hàng.
Tô Tinh nhìn vẻ mặt khó hiểu của nhân niên, cũng cảm thấy yêu cầu này của mình có hơi gây rối vô cớ, cậu cười cười, lòng cười thầm rõ ràng ngày nào mình cũng gặp Hạ Trì, sao lần này lại cố tình làm như vậy.
Cậu không có kinh nghiệm mua sắm gì, quần áo bình thường toàn là đến cửa hàng bán sỉ chọn một bộ đơn sắc, lớn nhỏ có thể mặc là được, nhưng lần này lại có chút không giống nhau.
Muốn để Hạ Trì thấy bộ dáng đẹp nhất của mình.
Tô Tinh chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc áo len trắng và quần dài màu đen.
Hạ Trì tựa vào đầu giường, tắt đèn sáng trong phòng, chỉ để lại chiếc bóng ngủ mờ mờ.
Bố hai của mày: Tôi cũng chả làm gì cả, ngoại trừ một chuyện
Star: Gì?
Bố hai của mày: Chờ cậu
Sau đó bên kia lâm vào trầm mặc, Hạ Trì đợi nửa ngày cũng không thấy Tô Tinh trả lời, liền gửi tin nhắn tiếp.
Bố hai của mày: Đêm nay sắc trời không tốt, không có sao
Bố hai của mày: Ngày mai mới có
Star: Sao cậu biết?
Bố hai của mày: Tôi chính là biết
Hắn nhét điện thoại trong ngực, nghĩ sao hắn có thể không biết chứ.
Bắt đầu từ ngày mai, ngôi sao này sẽ thuộc về hắn.
Biệt thự rộng lớn chỉ có duy nhất một phòng không bật đèn.
Hạ Châu ngồi bên cửa sổ, thân hình chìm nghỉm trong bóng tối.
Cậu ta nhìn phía ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, hôm nay trời đầy mây, trời đêm là một mảnh đen kịt, không có ngôi sao nào.
Cậu ta cầm một cây gậy dài ở bên cửa sổ, chợt mở cửa ra, gió lạnh gào thét ập vào, cuốn tấm rèm bay phấp phới.
Tấm rèm quét qua mặt Hạ Châu, che khuất cặp mắt âm u của cậu ta.
“10 giờ sáng ngày mai.”
Hạ Châu há miệng, khẽ niệm một lần.
Hạ Châu đẩy xe lăn đến mép giường, phía đối diện là tấm ảnh đen trắng của một người phụ nữ được treo trên tường.
Hai tay Hạ Châu siết chặt tay vịn của xe lăn, bộ mặt dữ tợn mạnh mẽ chống thân thể muốn đứng lên, nhưng hai chân không hề có cảm giác, suốt ngày ở trong nhà khiến thân thể cậu ta càng ngày càng kém, cơ bắp nơi cánh tay cũng dần dần mất đi sức lực, ngã thật mạnh về xe lăn.
Hạ Châu thở phì phò, cậu ta ngẩng đầu nhìn tấm ảnh, hỏi: “Mẹ, vì sao trước kia người chết không phải là bọn họ chứ?”
Hết thảy mọi thứ đến tột cùng là vì cái gì.
Vì cái gì Hạ Trì có tất cả, hắn có mẹ, có thân thể khỏe mạnh, có thân thể cường tráng, còn có thể cất bước chạy nhanh mà không kiêng nể gì, có thể tự tại sinh sống dưới ánh mặt trời.
10 giờ sáng ngày mai, Hạ Trì còn sẽ có được nhiều hơn.
Nhưng vốn dĩ hắn không xứng.
Hạ Châu lẳng lặng ngồi, cậu ta đẩy xe lăn vào phòng tắm, vặn chốt mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ đến mức thấp nhất.
“Rào rào – – ”
Nước lạnh xối từ đầu đến chân, hơi lạnh bắt đầu từ ngón chân, lan tỏa khắp người.