Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược tìm vài con phố cũng không tìm thấy Hắc Tuyển Dực, hơn nữa, chung quanh một người đều không có, chỉ có cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.
Y chạy về phía phát ra tiếng đánh nhau, đột nhiên, một bóng trắng từ trong phòng nô lệ vọt ra công kích về phía Ô Nhược.
Ngay lúc đó, hai đạo thanh âm vang lên từ hai bên trái phải giao lộ: “Cẩn thận.”
Vẻ mặt Ô Nhược nghiêm lại, vội vàng tránh né, ngay sau đó, hai bóng người vọt tới trước mặt Ô Nhược đánh về phía bóng trắng đánh lén Ô Nhược.
Bóng trắng vội vàng né tránh công kích.
Ô Nhược thấy là người đến là Hắc Tuyển Dực cùng Tuyển Hành, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía người công kích y là một người mặc quần áo màu trắng, đội mũ có rèm trắng.
Y nhíu mày căng thẳng, bộ dạng của người này cùng Thánh Tử giống nhau như đúc, chẳng lẽ là Thánh Tử đuổi tới Tử Linh Quốc?
Hắc Tuyển Dực cùng Tuyển Hành không hề có ý định buông tha cho người đánh lén, bắt đầu ngưng tụ linh lực cường đại, định là một chiêu bắt được bạch y nhân.
Bạch y nhân biết hắn không thể lấy một địch ba, liền mau chóng xoay người chạy đi.
Ô Nhược muốn đuổi, lại bị Hắc Tuyển Dực ngăn lại: “Đừng đuổi theo.”
Tuyển Hành quan tâm hỏi: “Tiện Nhân, ngươi không sao chứ?”
Ô Nhược lắc đầu, có chút không cam lòng thả cho tên đó chạy đi như vậy: “Không sao.”
Hắc Tuyển Dực nhìn Tuyển Hành: “Nơi này vô cùng hỗn loạn, các ngươi mau rời khỏi chợ nô lệ.”
Ô Nhược do dự một lát: “Nhưng mà chúng ta có một người bằng hữu không thấy tung tích.”
“Chỉ cần bằng hữu của ngươi không phải người môi giới, quan phủ sẽ không bắt hắn, còn sẽ đưa hắn ra khỏi chợ nô lệ, các ngươi hiện tại rời khỏi nơi này nói không chừng là có thể nhìn thấy hắn.”
Ô Nhược cùng Tuyển Hành liếc nhau gật gật đầu, khi xoay người chuẩn bị rời đi, y nói một câu: “Đợi sau khi tìm được Thối Tha, ta liền về nhà.”
Lời này như là cùng Tuyển Hành nói, nhưng kỳ thật là nói cho Hắc Tuyển Dực nghe.
Tuyển Hành ừ một tiếng.
Hắc Tuyển Dực cũng theo bản năng trả lời Ô Nhược ừm một cái.
Tuyển Hành kỳ quái mà nhìn Hắc Tuyển Dực, người này ừ theo hắn làm cái gì?
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực nắm tay che lên trên miệng, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, ngay sau đó, xoay người rời đi.
Ô Nhược nhìn Tuyển Hành: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Chỉ là cảm thấy thân phận của người này không đơn giản.”
Ô Nhược cười thầm, thân phận Thái Tử có thể đơn giản sao?
Hắn đổi đề tài hỏi: “Thâm Tụng đâu?”
“Ta đã bảo hắn đến cửa thành chờ chúng ta.”
“Được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi.”
Hai người rời khỏi chợ nô lệ, đi đến nơi đã hẹn, nhìn thấy Thâm Tụng cùng Trọng Dung đang nôn nóng chờ bọn họ.
Thâm Tụng nhìn thấy bọn họ trở về, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: “Các ngươi cuối cùng cũng ra ngoài.”
Tuyển Hành nhìn về phía Trọng Dung: “Ngươi đi đâu vậy?”
Trọng Dung giải thích: “Ta cứu các nô lệ xong liền rời khỏi chợ nô lệ, sau đó liền gặp Thâm Tụng đại nhân.”
Tuyển Hành nghiêm khắc nói: “Lần sau không được đơn độc hành động như vậy nữa.”
“Tuân lệnh.”
Ô Nhược nói: “Nếu Trọng Dung công tử đã trở về, vậy ta cũng phải trở về nhà thôi.”
Tuyển Hành hỏi: “Có cần ta đưa ngươi trở về hay không.”
“Không cần, hôm tỷ thí gặp lại.” Ô Nhược xoay người rời đi.
Tuyển Hành bọn họ cũng trở lại Đồng Trấn.
Sau khi đưa Trọng Dung về viện hắn ở, Tuyển Hành cùng Thâm Tụng mới trở lại viện của bọn họ.
Tuyển Hành ngồi lên trên ghế: “Thâm Tụng, ta có vấn đề này muốn hỏi ngươi.”
Thâm Tụng đang chuẩn bị lấy nước cho Tuyển Hành tắm xoay người hỏi: “Chủ tử, ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Nếu……” Tuyển Hành do dự một lát, nói tiếp: “Ta nói là nếu, có một nam nhân sinh ra phản ứng đối với một nam nhân khác, ngươi cảm thấy là bởi vì cái gì?”
Thâm Tụng hoang mang mà nhìn Tuyển Hành: “Chủ tử, ngươi đang muốn nói là phản ứng gì?”
Tuyển Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Xem ra là ta hỏi sai người.”
“Chủ tử, ngươi nói rõ ràng một chút đi, ngươi không nói rõ ràng một chút, sao ta có thể biết ngươi hỏi cái gì được chứ?”
Tuyển Hành: “……”
Hắn nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tuyển Hành nhìn tên thủ hạ thật sự không hiểu được hắn nói cái gì, lại nói rõ ràng hơn một chút: “Chính là một nam nhân sinh ra phản ứng muốn lên giường đối với một nam nhân khác, ngươi cảm thấy là bởi vì cái gì?”
Thâm Tụng tức khắc ngây người, khó có thể tin mà há to miệng nhìn hắn: “Không phải chứ? Chủ tử, sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, chẳng lẽ ngươi sinh ra phản ứng đối với nam nhân khác sao?”
Tuyển Hành: “……”
Thật đúng là bị hắn một lời đoán trúng.
Vào lúc hắn nghe thấy tiếng kêu rên của Từ Phán Dương, thân dưới xác thật đã nổi lên phản ứng, may mắn hắn phản ứng nhanh, vội vàng dùng linh lực áp chế lửa dục trong cơ thể mình, nếu không liền quá là xấu hổ rồi. Lúc ấy Trọng Dung còn dựa vào trong lòng ngực hắn, nếu như bị Trọng Dung phát hiện, còn tưởng rằng hắn có ý tứ với hắn.
“Không đúng, chủ tử ngươi không có khả năng là thích nam nhân.” Thâm Tụng vội vàng phủ nhận, hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Tuyển Hành nhiều năm, chủ tử nhà hắn có thích nam nhân hay không chẳng nhẽ hắn lại không biết?
“Chủ tử, ngươi có phải là nói Từ Phán Dương hay không?” Hắn càng nghĩ càng thấy có cái khả năng này, không khỏi kích động nói: “Không phải là Từ Phán Dương có suy nghĩ nào đó không đúng với ngươi chứ? Nổi lên phản ứng muốn lên giường với ngươi ư?”
Tuyển Hành: “……”
Thật là hoàn toàn tương phản.
“Đáng chết, ta biết rõ y thích nam nhân, còn để cho y tới gần ngươi, không được, ta tuyệt đối không thể lại dâng chủ tử lên miệng sói nữa.” Thâm Tụng tức giận nói: “Chủ tử, lần sau chúng ta không được cùng y gặp mặt nữa, để cho y từ bỏ cái tâm tư này, tóm lại, ta tuyệt đối không thể để cho y đưa chủ tử vào vực sâu, làm bại hoại thanh danh của chủ tử.”
Tuyển Hành trầm giọng cắt đứt suy nghĩ miên man của hắn: “Ta chỉ là hỏi ngươi một vấn đề, ngươi liền đoán mò lung tung làm mọi chuyện rối hết cả lên, chuyện này thì liên quan gì đến Từ Phán Dương?”
“Chủ tử, ngươi muốn nói không phải Từ Phán Dương sao?” Thâm Tụng vỗ vỗ ngực: “Thật là làm ta sợ muốn chết, nếu là bởi vì như vậy không thể tiếp tục lui tới với Từ Phán Dương, không thể làm bằng hữu với y, thật đúng là rất đáng tiếc.”
Tuyển Hành lạnh lùng liếc mắt một cái: “Nếu ngươi không thể trả lời vấn đề của ta, liền đi ra ngoài.”
“Hả, chủ tử, vấn đề này còn cần trả lời sao? Một nam nhân có phản ứng với một nam nhân khác, đương nhiên là bởi vì có hứng thú với nam nhân rồi, giống như nam nhân có phải ứng với nữ nhân vậy.”
“Chỉ là có hứng thú?”
“Nếu có thể có phản ứng với nam nhân, cũng có thể chứng tỏ là người đó thích nam nhân, giống như Từ Phán Dương thích nam nhân vậy.”
Tuyển Hành: “……”
Hắn nổi lên phản ứng đối với Từ Phán Dương, chẳng lẽ chính là thích Từ Phán Dương?
Không, không có khả năng, hắn chưa bao giờ biết bản thân mình sẽ thích nam nhân.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy Thâm Tụng khoác tay trên vai Từ Phán Dương, lại cực kỳ không vui vì có người đụng chạm Từ Phán Dương, điều này chứng tỏ cái gì chứ?
Thâm Tụng thấy hắn không nói lời nào, cẩn thận hỏi: “Chủ tử, ta nói sai gì sao?”
“Không, ngươi đi chuẩn bị nước tắm đi?”
“Tuân lệnh.”
Sau khi Thâm Tụng rời đi, Tuyển Hành lâm vào trầm tư.
Sau khi Ô Nhược chia tay với Tuyển Hành bọn họ, liền gặp được Hắc Càn Hắc Tuyển Dực phái tới đón y.
“Phu nhân, chủ tử bảo ta tới đón ngươi.”
Ô Nhược ngồi lên xe thú: “Tuyển Dực khi nào hồi cung.”
Hắc Càn nói: “Hắn bảo chúng ta ở cửa thành chờ hắn, một lát nữa hắn sẽ ra khỏi chợ nô lệ cùng chúng ta hồi cung.”
“Việc của hắn làm xong rồi ư? Không cần bắt đám người môi giới nữa sao?”
“Người hắn muốn bắt đã đào tẩu, chỉ cần dặn dò một chút chuyện liền có thể cùng chúng ta trở về.”
“Được, chúng ta đi chờ hắn.”
Đại khái qua khoảng hai ngọn trà thời gian, Hắc Tuyển Dực rời khỏi chợ nô lệ, ngồi lên xe thú.
Ô Nhược lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, cười nói: “Sao hôm nay ngươi lại chạy đến chợ nô lệ?”
Hắc Tuyển Dực kéo mặt nạ trên mặt xuống, ôm chặt người ở trong ngực nói: “Hiện nay ngày tỷ thí giữa các thuật sư càng ngày càng gần, thuật sư của các quốc gia khác kéo tới Tử Linh Quốc tham gia tỷ thí cũng càng ngày càng nhiều, liền có người nhân cơ hội làm loạn, muốn bắt một đám thuật sư đến Tử Linh Quốc bán đấu giá kiếm tiền, bởi vì người bị mất tích càng ngày càng nhiều, quốc quân của rất nhiều quốc gia biết được việc này, liền gởi thư tín tới bảo chúng ta nghiêm khắc chỉnh đốn việc này, không thể để cho đám người môi giới làm xằng làm bậy nữa, vốn dĩ không cần ta tự thân xuất mã, nhưng nghe nói người môi giới lần này vô cùng lợi hại, bất đắc dĩ mới phải tự mình đi một chuyến đến chợ nô lệ.”
Ô Nhược hỏi: “Lúc trước ta nhìn thấy có một thuật sư cấp chín mắt có hai con ngươi, hắn là người của chợ nô lệ sao?”
“Hắn không phải người của chợ nô lệ, chỉ là người phụ trách bắt thuật sư tới bán đấu giá, theo ta điều tra, hắn là người Thiên Thánh quốc.”
“Thiên Thánh quốc?” Ô Nhược nhíu chặt mày “Nếu là người Thiên Thánh quốc, rất có khả năng chính là hắn.”
Hắc Tuyển Dực cúi đầu hỏi: “Ai?”
Ô Nhược nói lại cho hắn nghe lời nói của tộc trưởng Giáng Đầu tộc.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Sao lúc ấy ngươi lại không nói cho ta chuyện này.”
“Lúc ấy vội vã rời khỏi Hoàng Đô, sau đó lại bởi vì đủ mọi loại chuyện xảy ra liền quên nói cho ngươi.”
“Ta sẽ gia tăng nhân lực, toàn diện bắt giữ người này, chờ sau khi bắt được người này, ta sẽ thẩm vấn hắn thật kĩ.” Hắc Tuyển Dực khẽ vuốt tóc của y: “Hôm nay người đi cùng ngươi là bằng hữu của ngươi?”
“Ừm, đúng vậy.”
Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: “Vậy vì sao bọn họ lại gọi ngươi là Tiện Nhân?”
Lúc ấy khi nghe thấy bọn họ gọi Ô Nhược là Tiện Nhân, hắn liền nổi lên tâm tư muốn giết bọn hắn.
Ô Nhược cười hì hì, giải thích cho hắn tình huống lúc đó: “Chúng ta chính là gọi cho vui.”
“Ngươi đó, thật là……” Hắc Tuyển Dực cạn lời xoa xoa tóc của y: “Bằng hữu của ngươi là người như thế nào?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ta nghe những người khác đều gọi bọn hắn đại nhân, hẳn là đại thần thuộc hạ của ngươi, sau này chờ khi nào ngươi rảnh sẽ dẫn ngươi đến giới thiệu cho bọn họ làm quen, nhưng mà, ta sợ bọn họ có thể sẽ bị ngươi dọa sợ, ngươi nghĩ xem, bọn họ thế mà lại làm bằng hữu với Thái Tử Thái Tử Phi, liệu có cảm thấy thực khủng hoảng hay không?” Ô Nhược nói giỡn.
Hắc Tuyển Dực buồn cười mà hôn hôn đôi mắt y, sau đó, ở trong đầu tìm kiếm đại thần toàn triều, ai có được khí thế cường đại như vậy, nếu là có người này, hắn hẳn là không thể quên mới đúng.
Ô Nhược hỏi: “Đúng rồi, bạch y nhân công kích ta lúc trước, ngươi nói hắn có phải là Thánh Tử hay không? Hắn ăn mặc giống như đúc Thánh Tử.”
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nheo mắt lại: “Quả thật là hắn.”
Ô Nhược vội vàng ngồi thẳng lên hỏi: “Thật là hắn?”
“Ừm, linh lực dao động của hắn cùng Thánh Tử giống nhau như đúc.”
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Hắn vậy mà lại cũng tới Tử Linh Quốc? Không phải là vì đuổi giết ta mới chạy tới nơi này chứ? Đúng rồi, sao hắn lại biết ta ở chợ nô lệ? Chẳng lẽ hắn một đường theo dõi ta sao?”
Nếu là như vậy, năng lực của Thánh Tử thật sự cao hơn rất nhiều so với y, vậy mà lại có thể một đường đi theo y đến chợ nô lệ mà không bị y phát hiện.
Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: “Hình như hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, sau này ngươi ra khỏi cung phải cẩn thận mới được.”
“Ừm, ta sẽ cẩn thận.”
Nghi ngờ từ đầu, cảm giác Tuyển Hành là thủ lĩnh của Cựu tộc, nếu thiệt thì ಥ‿ಥ
Lúc mới xuất hiện t nghĩ đó là thuộc hạ của công nhưng qua 3 4 lần s thì t nghĩ chắc là Cựu tộc r