Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Tuyển Hành nghĩ đến phụ thân mình, đáy mắt hiện lên một vẻ châm chọc nhanh đến không thể bắt giữ: “Chỉ là bị giáo huấn một trận.”
Trưa hôm đó, khi biết được thân phận thật sự của Ô Nhược, hắn cùng Thâm Tụng đã bị phụ thân gọi vào dò hỏi tình hình hắn cùng Ô Nhược quen biết nhau như thế nào, sau đó bị răn dạy một phen, nói hắn là đồ ngu, vậy mà lại không phát hiện ra thân phận thật sự của Ô Nhược, làm lãng phí bao nhiêu cơ hội tốt để giết chết Ô Nhược.
Điều đáng châm chọc nhất chính là các huynh đệ tỷ muội của hắn đều nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, giở đủ mọi thủ đoạn muốn hạ bệ hắn khỏi danh hiệu thiếu chủ, để chính mình có thể thượng vị.
Cho nên, hắn vô cùng hâm mộ những người cả nhà hòa thuận, giống như Hắc Tuyển Dực thân là Thái Tử, rõ ràng cũng là ngồi ở địa vị cao cao tại thượng, mà huynh đệ tỷ muội của hắn lại hết sức ủng hộ hắn.
Tuy rằng Tuyển Hành chỉ nhàn nhạt nói một câu đơn giản, nhưng Ô Nhược vẫn hiểu được tình cảnh của hắn, nhưng mà hắn không muốn nói, thì mình cũng không tiện hỏi nhiều.
Y gắp cho hắn một miếng thịt: “Đừng chỉ lo uống rượu, ăn chút đồ ăn đi.”
“Ừm.” Tuyển Hành gắp thịt vào trong miệng, nuốt xuống rồi hỏi: “Thái Tử thật sự không để ý việc ngươi tiếp tục lui tới với ta sao?”
“Đương nhiên là thật sự, hắn vô cùng tán thưởng ngươi, nói ngươi có tài năng đức độ biết bao nhiêu, ta nghe xong còn cảm thấy ghen tị nữa, ta chưa từng thấy qua hắn khen ngợi một ai như vậy.”
Tuyển Hành thấp giọng cười, nhìn vẻ mặt của Ô Nhược mỗi khi nhắc tới Hắc Tuyển Dực liền trở thành bộ dáng thần thái sáng láng, vừa thu hút hắn, lại vừa làm trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái: “Thái Tử quá khen, so với năng lực của Thái Tử ta tự thấy hổ thẹn không bằng, nhớ khi Thái Tử mới vừa tiếp nhận sự vụ từ trong tay Đế Hoàng chẳng qua cũng mới vừa đến tuổi vũ tượng, xử lý sự vụ lại là sấm rền gió cuốn, đối xử với bá tánh càng là săn sóc có thừa, nếu không phải hai tộc chúng ta đối địch, nói không chừng có thể trở thành hảo bằng hữu.”
Ô Nhược phát hiện Tuyển Hành không có thành kiến lớn đối với hoàng thất: “Các ngươi ngay cả nói chuyện cũng giống nhau.”
Tuyển Hành ngạc nhiên hỏi: “Nói cái gì giống nhau?”
“Hắn nói, nếu ngươi không phải Cựu tộc, hắn cùng ngươi có thể sẽ là hảo bằng hữu.”
Đáy mắt Tuyển Hành hiện lên kinh ngạc, không nghĩ tới Thái Tử cũng có suy nghĩ muốn làm bằng hữu với hắn.
“Hình như ngươi rất giật mình?” Ô Nhược cười khẽ: “Kỳ thật Tuyển Dực hắn không bài xích Cựu tộc như ngươi tưởng tượng, nhưng mà, hắn có thù hận rất lớn với những người giết thân nhân của hắn, nếu không, nói không chừng có thể cùng Cựu tộc ở chung hòa thuận.”
Tuyển Hành tự giễu nói: “Khi chúng ta giết chết thân nhân của hắn, đồng thời, thân nhân của hắn cũng đã giết chết người Cựu tộc chúng ta, muốn chung sống hoà bình rất khó.”
Ô Nhược cười xòa: “Chúng ta khó có dịp ngồi bên nhau, không nói mấy chuyện không vui này nữa.”
Tuyển Hành gật đầu: “Còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, hoàng thất trị khỏi chứng Khuyết Dương như thế nào? Nếu chuyện này không thể nói ra ngoài, ngươi có thể không trả lời ta.”
Danh y hắn mời về từ sau khi nghe thấy có người trị khỏi chứng Khuyết Dương, vẫn luôn vùi đầu nghiên cứu, nhưng mà vẫn không nghĩ ra biện pháp, vì vậy mấy ngày nay hắn vẫn luôn rất tò mò, hoàng tộc trị khỏi chứng Khuyết Dương như thế nào.
“Không có gì không thể nói, huống chi ngươi cũng là một lòng muốn trị khỏi cho bọn nhỏ ở Đồng Trấn.” Ô Nhược ăn một miếng đồ ăn: “Đầu tiên là cần phải điều trị khỏi lục phủ ngũ tạng đã bị hỏng, khi đã gần khôi phục hoàn toàn, chuẩn bị sẵn máu mới có thể dung hợp với máu cũ đã hỏng, hơn nữa không có bất cứ bệnh tật gì, chờ đến khi nội tạng hoàn toàn khang phục, lập tức trút hết máu đã hỏng ra và truyền máu mới đã chuẩn bị sẵn vào trong cơ thể.”
Tuyển Hành nhíu mày: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Đơn giản?” Ô Nhược cười lạnh: “Máu của người mắc chứng Khuyết Dương đều sẽ bị hoại tử, sẽ dễ dàng phá hủy nội tạng khó khăn lắm mới điều dưỡng tốt lên được một chút một cách nhanh chóng, giống như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cho nên, cần phải tăng phân lượng dược liệu điều dưỡng nội tạng lên rất nhiều, nhưng mà, người mắc chứng Khuyết Dương, không, ngay cả đối phương là một người bình thường cũng sẽ chịu không nổi dược tính mạnh như vậy. Còn nữa, càng tiếp tục điều dưỡng về sau, liều lượng của dược liệu sẽ càng tăng thêm một phần, người bệnh sẽ càng ngày càng thống khổ, thậm chí là làm cho người đau đớn muốn chết, cuối cùng đến cả ăn uống cũng khó khăn, động một ngón tay cũng không có sức lực, chỉ có thể nằm trên giường hô hấp gian nan, mà người bệnh đến cả hô hấp cũng cảm thấy thống khổ, căn bản không phải người mắc chứng Khuyết Dương có thể chịu đựng được, đây cũng là lí do vì sao Đế Hoàng lại ra thông cáo bảo người bệnh phải rèn luyện thể chất nhiều hơn.”
“Chẳng phải là không khác gì không thể trị liệu sao?”
“Dù sao thì vẫn tốt hơn là không có biện pháp trị liệu chứng Khuyết Dương, không phải sao? Nhưng mà, hiện tại còn chưa tính là đã trị khỏi hoàn toàn, còn cần quan sát thêm nửa năm nữa, nếu không bị tái phát thì mới chân chính xem như là đã khỏi.”
Tuyển Hành gật gật đầu: “Tại sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy? Khi các thái y trị liệu chứng Khuyết Dương, ngươi cũng ở đó sao?”
Ô Nhược uống ngụm rượu, đạm nhiên nói: “Người là do ta trị khỏi, đương nhiên biết rõ ràng.”
Tuyển Hành giật mình mà nhìn y: “Ngươi trị khỏi?”
“Ừm, lúc ấy ta nói ý tưởng của ta cho thái y, thái y lại không đành lòng nhìn thấy lục đệ của ta thống khổ, liều lượng của dược liệu quá ôn hòa dẫn tới điều trị nội tạng mới vừa có khởi sắc lại bị máu đã hoại tử phá hư, đành phải để ta tới trị liệu.”
Tuyển Hành cười nói: “Từ một khắc nhìn thấy ngươi dùng cổ trùng cứu đứa trẻ trở về từ cõi chết kia, ta liền có một loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy ngươi có thể trị khỏi chứng Khuyết Dương, quả nhiên ngươi thật sự đã trị khỏi bệnh này.”
Ô Nhược ôm quyền đùa giỡn nói: “Đa ta Tuyển Hành đại nhân coi trọng ta như vậy.”
Tuyển Hành rót cho y ly rượu: “Ngươi hẳn là còn đang suy nghĩ biện pháp, cố gắng giúp cho người bệnh ở trong quá trình trị liệu không còn thống khổ như vậy đi?”
“Ừm.” Ô Nhược nhíu mày: “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể xuống tay ở trên phương diện dược liệu, chỉ có dược liệu tốt hơn nữa mới có thể điều trị khỏi lục phủ ngũ tạng trong khoảng thời gian ngắn.”
“Vậy hiện tại ngươi đã nghĩ ra dùng dược liệu gì hay chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà, ta đã bảo tiểu nhi tử của ta giúp ta nghiên cứu sách dược liệu của tất cả các quốc gia, tin rằng không lâu nữa, hắn hẳn là có thể nghiên cứu ra.”
Tuyển Hành nghi hoặc: “Tiểu nhi tử của ngươi? Đản Đản sao?”
Hắn từng nghe nói qua Ô Nhược cùng Thái Tử có hai nhi tử, chỉ là không biết Đản Đản là lớn hay nhỏ.
“Đản Đản là đại nhi tử của ta, ta còn có một tiểu nhi tử gọi là Tiểu Tiểu.”
Tuyển Hành lại lần nữa kinh ngạc: “Đản Đản mới hai tuổi, vậy Tiểu Tiểu chẳng phải là càng nhỏ? Hắn có thể đọc hiểu y thư?”
Ô Nhược nhắc tới nhi tử, đắc ý nói: “Tiểu nhi tử của ta hết sức lợi hại, không chỉ có được năng lực đã gặp qua là không quên được cùng đọc nhanh như gió, hơn nữa học cái gì cũng nhanh, tính tình lại còn ngoan ngoãn, mọi người đều không nỡ nói nặng lời với hắn, ngay cả thanh âm nói chuyện đều nhẹ nhàng hơn ngày xưa.”
“Lợi hại như vậy?” Tuyển Hành hỏi: “Tiểu nhi tử của ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khoảng bốn tháng.”
Tuyển Hành: “……”
Ô Nhược phì cười: “Có phải bị dọa rồi hay không?”
“Đúng là có một chút bị dọa rồi, đứa nhỏ bốn tháng tuổi vậy mà lại có thể đọc hiểu y thư, không hổ là đứa nhỏ do đá tam thất hóa thành.”
“Nếu dựa theo quá trình nuôi lớn một đứa trẻ bình thường để nuôi lớn Đản Đản cùng Tiểu Tiểu mà nói, Tiểu Tiểu hiện tại còn đang phải quấn tã, nhưng mà hắn là đá tam thất, sau khi đút cho hắn uống sữa linh lực, là có thể lớn lên thành một đứa trẻ hai tuổi trong một đêm.”
“Không ngờ lại thần kỳ như thế.”
Ô Nhược tán gẫu cùng Tuyển Hành nói vài chuyện về bọn nhỏ, cho tới giờ Hợi, hai người mới rời khỏi tiệm tạp hóa số một.
Tuyển Hành trở lại Đồng Trấn, dung mạo tuấn tú lập tức hiện lên vẻ mất mát nồng đậm, khi ngồi ăn cơm cùng Ô Nhược, rõ ràng muốn biết được càng nhiều chuyện của y hơn, nhưng nhìn thấy y khi kể về chuyện của y cùng Thái Tử và nhi tử đều là mặt mày hớn hở, trong tim tựa như bị người dùng tay hung hăng nhéo một phen, khó chịu muốn chết.
Nếu ——
Nếu hắn gặp được Ô Nhược sớm hơn Thái Tử một chút thì tốt rồi.
Tuyển Hành nghĩ đến đây, ánh mắt trầm trầm, cho dù gặp được Ô Nhược sớm hơn so với Thái Tử một chút hoặc là cùng Ô Nhược lưỡng tình tương duyệt lại có thể như thế nào, bọn họ cũng không thể được người nhà chúc phúc giống như Thái Tử, cũng không nắm chắc có thể bảo hộ được Ô Nhược cùng người nhà Ô Nhược, bởi vì bên người hắn đa số đều là người không hy vọng có thể giải trừ nguyền rủa.
“Chủ tử, ngươi đã trở lại, thật sự là quá tốt.” Thâm Tụng vội vàng chạy tới.
Tuyển Hành chau mày: “Có việc?”
“Lão chủ tử tới.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Phụ thân ta?”
“Ừm.” Thâm Tụng hạ giọng nói: “Sắc mặt lão chủ tử không tốt lắm.”
Tuyển Hành lạnh mặt hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Hắn ở trong phòng ngươi.”
Tuyển Hành cất bước đi về phía tiểu viện hắn ở, đi vào trong phòng hắn, liền thấy phụ thân hắn Hắc Đồ đang trầm mặt nhìn hắn hỏi: “Đi đâu? Tại sao ngay cả Thâm Tụng cũng không mang đi theo?”
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Tùy ý đi dạo một lát.”
Bang một tiếng, Hắc Đồ lạnh mặt đập thật mạnh chén trà lên trên bàn: “Ngươi đã có thời gian đi dạo một lát, vì sao không bớt ra chút thời gian học hỏi đại ca ngươi bọn họ làm những việc có ích cho gia tộc.”
“Ta hiện tại đang làm những việc có ích cho gia tộc.”
Hắc Đồ châm chọc: “Vậy ngươi nói xem ngươi đã làm được chuyện tốt gì đem lại ích lợi cho gia tộc?”
Tuyển Hành không nói gì.
“Chính ngươi cũng nói không nên lời đi?” Hắc Đồ hừ lạnh: “Ở trong lòng ngươi, chỉ biết cho rằng trợ giúp người mắc chứng Khuyết Dương cùng các bá tánh nghèo khổ chính là làm việc có ích cho gia tộc, nhưng mà trong mắt ta tất cả đều là những chuyện vô ích, phí tâm phí sức không nói, còn vứt đi rất nhiều bạc, ngươi có nhiều bạc không cần dùng đến như vậy, còn không bằng đưa cho đám con cháu trong gia tộc mua thêm mấy cái pháp khí tốt tốt.”
Tuyển Hành nhấp môi không đáp lời hắn nói.
Hắc Đồ tức chết đi được, nhưng cũng không thể làm gì hắn, đành phải nén lửa giận đổi đề tài: “Ta tới đây là để nói cho ngươi, Từ gia cùng ta dự tính qua năm mới chọn ra một cái ngày lành, cũng chính là mùng hai tháng hai ngươi cùng Từ Toàn Huỳnh thành thân, hiện còn có hai tháng cho ngươi chuẩn bị kĩ lưỡng, thời gian tới ngươi đừng có mà gây thêm bất cứ rắc rối nào cho ta nữa.”
Tuyển Hành trầm mặt nói: “Ta sẽ không cùng Từ Toàn Huỳnh thành thân.”
Hắc Đồ giận dữ: “Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta?”
“Ta không chỉ không cùng nàng thành thân, còn muốn giải trừ hôn ước với nàng.”
“Ngươi đang muốn làm phản đúng không? Ngươi cẩn thận ta đá ngươi xuống khỏi vị trí thiếu chủ.”
Hắc Đồ nổi trận lôi đình nâng tay phải lên, khi tay chuẩn bị giáng xuống mặt Tuyển Hành, Thâm Tụng vội vàng vọt vào chắn trước mặt Tuyển Hành: “Lão chủ tử, ngươi đừng nóng giận, chủ tử hắn chỉ là tâm tình không tốt mới có thể chọc ngươi tức giận.”
“Mỗi lần gặp hắn, có lần nào là không chọc ta tức giận, chẳng lẽ mỗi lần đều tâm tình không tốt?”
Thâm Tụng cười gượng một tiếng: “Lão chủ tử, trời cũng không còn sớm, ngươi có phải nên trở về nghỉ ngơi rồi hay không?”
Hắc Đồ cũng không tiện đánh nhi tử trước mặt thuộc hạ, lạnh mặt nói: “Ngươi trông chừng kĩ hắn cho ta, còn có giúp hắn chuẩn bị sính lễ.”
“Nhất định, nhất định.”
Thâm Tụng vội vàng tiễn hắn đi ra ngoài.
Tuyển Hành nhìn bóng dáng Hắc Đồ rời đi, ánh mắt toàn bộ đều là châm chọc, thật sự cho rằng hắn coi trọng chức vị thiếu chủ lắm sao?
Hắn cầm lấy vò rượu đặt ở trên tủ ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén rượu, sau đó, uống một hơi cạn sạch.