Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Lịch Quận Vương nhìn Thiên Diêu quận chúa mặt đầy nước mắt, giúp nàng vén sợi tóc trên má ra sau tai, nức nở nói: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hắn không hề hối hận vì đã làm nhiều việc sai trái như vậy, nếu hắn có thế lực, còn sẽ trực tiếp tạo phản giống như trước đây hoàng thất lật đổ Cựu tộc, đáng tiếc hắn lại không có, chỉ có thể từng bước một tính kế.
Thiên Diêu quận chúa ngơ ngẩn nhìn hắn, phụ vương nàng đây là đang thừa nhận hắn làm những chuyện như vậy sao?
“Không, phụ vương, ngươi không thể bỏ mặc ta như vậy.” Nàng nhào lên, ôm chặt lấy Lịch Quận Vương kêu rên khóc lớn.
Ánh mắt của người một nhà Ngự Hiền thân vương vẫn lạnh lùng nhìn cha con bọn họ.
Hắc Tuyển Dực tiếp tục nói: “Lịch Quận Vương, tội ác ngập trời, nhiều tội hợp lại, khó thể tha thứ, dựa theo luật lệ của vương triều Tử Linh Quốc, tước bỏ tước vị, niêm phong vương phủ, chém đầu thị chúng, toàn tộc Lâu Thị cũng khó thoát phải chịu tội, theo luật biếm thành nô tịch, đưa vào nhà quan làm nô lệ, nhưng xem xét toàn tộc Lâu Thị chưa từng tham dự mưu quyền đoạt vị là thứ nhất, cùng với toàn tộc Lâu Thị trăm ngàn năm qua tận tâm tận lực đóng góp công sức cho triều đình là thứ hai, chỉ tước bỏ chức quan, niêm phong phủ đệ, biếm thành bình dân, vĩnh viễn không được vào triều làm quan……”
Lâu Khuynh Lạc ngơ ngẩn mà nhìn Hắc Tuyển Dực, hắn hẳn là phải cảm thấy may mắn vì Thái Tử không tru sát người Lâu gia, nhưng mà, hắn lại không vui vẻ nổi, sau này bị tước đi chức quan, hắn muốn gặp lại người này liền càng khó.
“Không, ta không muốn phụ vương……” Thiên Diêu quận chúa xoay người dập đầu với Hắc Tuyển Dực: “Thái Tử biểu ca, phụ vương ta chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc nên mới có thể mạo phạm ngươi, cầu xin ngươi, tha cho phụ vương ta một mạng, hoặc là dùng mạng của ta để đổi lấy phụ vương cũng được.”
Nàng từ nhỏ liền không có mẫu thân, là phụ vương nàng nuôi dưỡng nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, hiện tại lại sắp mất đi phụ thân, nàng sao có thể chịu đựng được.
Lịch Quận Vương trầm mặt xuống: “Diệu Nghi, ngươi đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy.”
Người một nhà Ngự Hiền thân vương vốn dĩ rất có địch ý với Thiên Diêu quận chúa bọn họ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng, cũng không đành lòng nhiều lời trào phúng.
“Thái Tử biểu ca, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng nhẫn tâm khiến cha con ta sinh tử cách biệt như vậy.”
Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày, trong lòng hơi hơi thở dài.
Tuy nói Diệu Nghi là biểu muội của hắn, nhưng cũng nhìn nàng lớn lên giống như muội muội ruột thịt, nếu không phải tội của Lịch Quận Vương không thể tha thứ, hắn cũng không muốn làm cho biểu muội nhà mình lại phải chịu nỗi đau mất đi phụ thân.
Thiên Diêu quận chúa thấy Hắc Tuyển Dực thờ ơ, vội vàng bò dậy: “Ta muốn tìm dì, ta phải tìm dì cầu tình, dì nhất định sẽ giúp ta.” Nàng chạy như bay lao ra khỏi Hình Bộ.
Hắc Tuyển Dực không ngăn cản nàng: “Chém đầu sẽ chấp hành vào sau Tết Thượng Nguyên.”
Lịch Quận Vương thấp giọng cười, không có phản ứng gì.
Thị vệ áp giải hắn trở về trong nhà lao.
Người nhận hối lộ của Lịch Quận Vương cũng không chỉ có Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân, còn có một vài đại nhân, Hắc Tuyển Dực giao cho các đại thần khác xử lý.
Mới vừa khôi phục thượng triều, liền tước đi mười mấy quan viên lớn lớn bé bé, cũng niêm phong mười mấy cái phủ đệ, việc này gây ra không ít xôn xao, khiến cho các bá tánh khiếp sợ nhất chính là Võ Huyền Các từ trước đến nay làm việc thiện lại là ác ma giết người, mọi người không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy về sau không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được nữa.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực từ Hình Bộ đi ra ngoài, hỏi: “Nương có biết ngươi xử quyết Lâu gia như thế nào không? Biếm người Lâu gia cùng Thiên Diêu quận chúa thành bình dân.”
“Có biết, nàng vô cùng tán đồng ta làm như vậy.” Hắc Tuyển Dực dắt tay y : “Bị biếm thành bình dân dù sao thì cũng tốt hơn là mất đi tính mạng, hơn nữa nàng còn nói Thiên Diêu quận chúa có bị biếm thành bình dân hay không đều không khác nhau là mấy, có chúng ta ở đây nàng cũng sẽ không chịu quá nhiều khổ sở, cũng may là Lâu gia từ trước cho tới nay đều trung thành và tận tâm với hoàng thất chúng ta, cống hiến rất nhiều thứ cho hoàng thất chúng ta, nếu không, phải bị tru di cửu tộc, thậm chí toàn tộc đều phải chém đầu.”
“Toàn tộc Lâu Thị đều bị Lịch Quận Vương làm liên luỵ, bọn họ nhất định hận chết Lịch Quận Vương.”
“Người cũng sắp chết, hận cũng vô dụng.”
Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Cũng phải.”
Trên đường hai người trở lại Hành Tinh Cung, khi đi qua tiểu viện các vách, Niệm Hạ từ bên trong chạy ra: “Thái Tử, Thái Tử Phi, nô tỳ đã hơn mười ngày rồi không được gặp nhi tử Lương Đông, cầu xin các ngươi cho chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lóe, cong môi đáp: “Được thôi.”
Niệm Hạ vui sướng nhìn y: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, ta bảo người đưa Lương Đông lại đây.” Ô Nhược nói với Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, sau khi ngươi trở về, bảo Hắc Tín đưa Lương Đông qua đây.”
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược, gật gật đầu.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược đi vào bên trong tiểu viện.
Niệm Hạ nghi hoặc đuổi theo: “Thái Tử Phi, ngươi đây là……”
“Đương nhiên là ở lại đây trông chừng ngươi, ta cũng không muốn lại nhìn thấy Lương Đông bị ngươi đánh nữa đâu.”
Niệm Hạ vội vàng giải thích: “Thái Tử Phi, nô tỳ từ xưa đến nay đều chưa từng đánh Lương Đông.”
“Phải không? Vậy lần trước là như thế nào?”
“Lần trước là bởi vì……”
Ô Nhược ngắt lời nàng: “Thôi bỏ đi, chuyện lần trước cũng đã qua rồi, không cần nhắc lại. Ngươi sống ở đây đã quen chưa? Đồ ăn ở đây hợp khẩu vị ngươi chứ?”
“Nô tỳ sống ở đây rất tốt, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị.” Trong lòng Niệm Hạ cảm thấy kinh ngạc, người này tại sao lại đột nhiên quan tâm đến nàng.
Ô Nhược cười đánh giá nàng: “Thấy ngươi dạo gần đây mập lên không ít, mấy ngày qua hẳn là ăn ngon ngủ yên.”
Niệm Hạ sợ nói nhiều sai nhiều, liền cười cười không đáp lời.
“Đúng rồi, ngươi ở trong tiểu viện không biết đã nghe nói về chuyện kia hay chưa?”
Niệm Hạ sửng sốt: “Nghe nói về chuyện gì?”
“Về chuyện Lịch Quận Vương.”
Trong lòng Niệm Hạ đột nhiên hoảng hốt: “Không, không có.”
Mỗi ngày nàng đều ở trong tiểu viện không đi đâu cả, cũng không có ai chạy tới nói chuyện với nàng, nàng căn bản là không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, người này thật sự rất kỳ quái, vì sao đột nhiên lại nhắc tới Lịch Quận Vương, chẳng lẽ là đã phát hiện chuyện của nàng cùng Lịch Quận Vương?
Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng này, bởi vì tên tiểu thái giám kia nói muốn tìm Lịch Quận Vương hỏi ý kiến, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, còn chưa nhìn thấy bóng dáng người đâu cũng thật sự quá cổ quái.
“Lịch Quận Vương đã xảy ra chuyện, hắn không chỉ lén thành lập Võ Huyền Các, còn hối lộ một vài đại thần, đáng giận nhất chính là hắn vì muốn đoạt được quyền lực chí tôn, tính kế Thái Tử không thành, liền trộm đi tôn tử của Ngự Hiền thân vương giả mạo làm nhi tử của Thái Tử.”
Sắc mặt Niệm Hạ đại biến.
Ô Nhược nhìn thấy sắc mặt nàng khó coi như vậy, vừa lòng cười: “Hiện tại hắn đã bị nhốt ở trong nhà lao Hình Bộ, chờ qua tết Thượng Nguyên, sẽ bị chém đầu thị chúng, đồng phạm với hắn cũng là một kết cục giống nhau.
Y quả nhiên biết Lương Đông không phải nhi tử nàng. Hai chân Niệm Hạ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Ô Nhược giả vờ mang vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng: “Ơ, sao ngươi lại ngã ngồi xuống rồi?”
“Thái Tử Phi, xin tha mạng.” Niệm Hạ vội vàng bò dậy, quỳ dập đầu với Ô Nhược.
“Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi chính là mẫu thân của Lương Đông điện hạ, tại sao lại tùy ý quỳ dưới chân người chứ?” Ô Nhược gọi cung nữ đứng đằng xa tới đỡ Niệm Hạ đến đình hóng gió ngồi, lại bảo cung nữ rót hai ly trà nóng lại đây.
“Ta, ta……” Niệm Hạ do dự không biết có nên tự khai thật trước khi Ô Nhược vạch trần nàng hay không, bỗng nhiên, cảm giác cái mũi nóng lên, hai luồng nhiệt từ trong mũi chảy ra.
Nàng giơ tay lên lau, trên mu bàn tay đều là máu, hơn nữa, không thể ngừng chảy.
Ô Nhược sửng sốt: “Tại sao ngươi lại chảy máu? Mau ngẩng đầu lên, đừng để máu tiếp tục chảy nữa, nhất định là do gần đây ngươi ăn quá nhiều đồ ăn chiên xào nhiều dầu mỡ, dẫn tới âm dương không thuận, nóng trong người, nếu ngươi không ngại, ta xem bệnh cho ngươi, như thế nào?”
Cho dù Niệm Hạ có ngẩng đầu lên cũng không thể làm cho máu ngừng chảy, trong lòng không khỏi luống cuống, nghe thấy Ô Nhược nói, nghĩ nghĩ một lát liền dơ tay cho y bắt mạch.
Ô Nhược nghiêm túc bắt mạch cho nàng, nhưng lại không tra ra nguyên nhân bệnh: “Thân thể không có vấn đề.”
“Vậy, vậy vì sao ta cứ chảy máu không ngừng? Đúng rồi, mau truyền thái y khám bệnh cho ta.” Niệm Hạ sợ hãi kêu lên với cung nữ đứng bên cạnh.
Cung nữ nhìn về phía Ô Nhược, thấy Ô Nhược gật đầu mới đi gọi thái y.
Ô Nhược nhìn mặt nàng đầy máu, có lòng tốt nói: “Ngươi thử dùng khăn tay bịt lỗ mũi lại xem?”
Niệm Hạ vội vàng lấy khăn tay ra bịt lỗ mũi lại.
Không lâu, thái y đến, nhưng mà, vẫn không tra ra nguyên nhân bệnh.
“Lang băm.” Niệm Hạ giận dữ quát mắng.
Thái y tức giận: “Ngươi chỉ là một tỳ nữ cỏn con, còn dám bất kính với thái y.”
“Ngươi có biết ta là ai hay không, ta chính là……” Niệm Hạ bỗng nhiên nhớ tới hiện tại mình đã không còn là mẫu thân của Lương Đông, không thể lại ỷ vào thân phận mẫu thân điện hạ để chèn ép người được nữa, nàng xấu hổ mà đứng đực ra, khí thế lập tức yếu xìu.
Lúc này, Hắc Tín bưng một cái khay đi vào tiểu viện, đặt lên trên mặt bàn.
Ô Nhược bảo thái y trở về, lại gọi một thái y khác lại đây.
Niệm Hạ vội vàng nói lời cảm tạ Ô Nhược.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cười chỉ vào cái ly nói: “Biết hai ly này là trà gì không?”
Niệm Hạ ngẩn người: “Trà gì?”
“Chúng từng được gọi là thanh tỉnh trà, nhưng mà, sau đó lại có một tỳ nữ bảo nhi tử giả của nàng thả hai viên đan dược vào đây, sau đó chúng liền biến vị, cho nên, bây giờ ta cũng không biết hai ly này gọi là trà gì, ngươi có thể thay ta nếm thử không?”
Thoáng chốc, vẻ mặt Niệm Hạ trắng bệch, bởi vì đang bị chảy máu mũi, môi cũng tái nhợt không ít.
“Đây, đây không phải, không phải đã……”
“Đã cái gì?” Ô Nhược hài hước mà cong cong môi: “Đã bị Đản Đản bọn họ uống hết rồi sao?”
Vẻ mặt Niệm Hạ khiếp sợ nhìn y.
“Có phải là không biết vì sao ta lại biết được chuyện này hay không?” Ô Nhược cầm lên một chén trà: “Từ khi ngươi bước chân vào tiểu viện này, chúng ta liền phái người giám sát nhất cử nhất động của ngươi.”
Y kể lại một lượt ngày đó Lương Đông hạ dược vào nước trà như thế nào: “Sau khi hắn hạ dược liền đi đến phòng tìm Đản Đản, cũng không biết người của ta đã đổi ly trà khác, cho nên nhi tử ta cũng không uống phải hai ly trà này, mà ta cố ý giữ lại hai ly nước trà này, chính là để cho ngươi uống.”
Ánh mắt Ô Nhược bỗng nhiên trở nên tàn ác, làm cho Niệm Hạ sợ tới mức ngã vật từ trên ghế xuống.
Hai cung nữ phía sau một tay nắm đầu nàng ngẩng lên, bóp miệng nàng mở ra, sau đó, cầm lấy chén nước trà Ô Nhược đang cầm rót vào trong miệng nàng.
“Đừng, đừng mà……” Niệm Hạ hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, có một loại cảm giác cái chết ngay ở trước mắt, đặc biệt sợ hãi.
Cung nữ rót hết nước trà vào miệng nàng mới buông nàng ra.
“Khụ… Khụ……” Niệm Hạ cuống quít moi họng mình.
Ô Nhược lạnh lùng cong môi nói: “Biết vì sao ngươi đổ máu không ngừng không? Đó là bởi vì kẹo mà ngươi đưa cho Lương Đông đã bị nghiền thành bột phấn, trộn lẫn vào trong đồ ăn mấy ngày qua ngươi đã ăn, lúc ấy, ta còn lo lắng ngươi sẽ nhận ra mùi vị lạ, nhưng vừa rồi nghe ngươi nói đồ ăn rất hợp khẩu vị, ta liền an tâm rồi.”