Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Dực ngơ ngẩn nhìn Ô Nhược, y nói những lời này làm hắn có chút không phản ứng kịp.
Ô Nhược phát hiện mình quá kích động, chôn mặt vào ngực hắn, giảm bớt cảm xúc rầu rĩ nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
Hắc Tuyển Dực vừa nhớ lại, vừa tiếp tục chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra lúc trước, dần dần, hắn hòa mình vào trong câu chuyện.
Ô Nhược vừa mừng vừa sợ lại vừa lo, chuyện Hắc Tuyển Dực kể rõ ràng chính là những chuyện đã xảy ra ở đời trước, tổ tiên không có khả năng biết mới phải, vậy vì sao Hắc Tuyển Dực lại có thể nhìn thấy những việc này?
“Khi Ô Thần Tử phái người dùng Tiên Khí đả thương ngươi, ông ngoại ngươi tới, nếu không có hắn kịp thời đuổi tới, hậu quả không dám tưởng tượng. Mục đích hắn tới rất đơn giản, chính là muốn đem ngươi về giúp ngươi trọng sinh. Hắn nói với ta nhiều năm trước hắn sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, cho nên những năm gần đây, hắn vẫn luôn đang tìm kiếm biện pháp xoay chuyển càn khôn, cuối cùng hắn đã tìm được trận pháp có thể đưa người trở lại quá khứ thay đổi vận mệnh, ta vốn dĩ không đồng ý, nhưng nếu hồn phách ngươi bị đánh phải thì cũng không tốt, không đưa ngươi đi ngươi sẽ hồn phi phách tán.”
Ô Nhược hỏi: “Vì sao hắn không nói với ta hắn là ông ngoại ta?”
“Hẳn là lo lắng nói ra thân phận của mình, sẽ thay đổi quá nhiều chuyện.”
Ô Nhược nắm chặt quần áo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ở trong ảo cảnh có nhìn thấy những chuyện sau khi ta được đưa đi hay không?”
Hắc Tuyển Dực ôm chặt y, vẻ mặt khổ sở nhìn y, nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Sau khi ngươi được đưa đi, ta vô cùng đau khổ, hận không thể đi cùng ngươi, ta sử dụng Vạn Quỷ Thịnh Yến bí thuật triệu hồi lệ quỷ đỉnh cấp, giết chết toàn bộ mọi người trong thành, bao gồm cả người Ô gia để cho cùng ngươi. Sau đó, Tứ đệ nhắc nhở ta, dược hiệu của tiên quả chúng ta ăn đã sắp hết hạn, cần phải lập tức trở về, nhưng ta không muốn cứ như vậy mà rời đi, huống chi ta đã đồng ý với ngươi phải có một đứa con giống ta, ta liền tìm đến ông ngoại ngươi, thông qua chợ đen đi đến Ma tộc tìm đá tam thất, sau đó, ta gặp được Cức Hi, đá tam thất chính là hắn cho ta, sau đó dùng thịt trên thi thể ngươi kết hợp với máu trên người ta dung hợp với đá tam thất, dùng linh lực luyện ra, tặng nhi tử cho ngươi.”
Hắn hôn hôn đỉnh đầu Ô Nhược, tiếp tục nói: “Sau khi làm xong tất cả những việc này, ta vô cùng không cam lòng, kể cả đối phương chính là ta, ta cũng không cam lòng dâng tay nhường người mình thích cho hắn, cho nên, ta nhân lúc mặt trời sắp mọc, mở ra trận pháp, để cho mặt trời thiêu đốt mình thành tro bụi, sau đó thừa dịp tặng nhi tử cho ngươi, linh hồn chui vào trong thân thể của nhi tử, cùng hắn lại đây……”
“Cái gì???” Ô Nhược khiếp sợ ngẩng đầu kích động mà nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì????”
Nam nhân của y khiến chính mình bị mặt trời thiêu chết, sau đó đi theo Đản Đản đến thế giới này?
Là thật hay giả.
Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Ngươi……” Ô Nhược vốn định bảo hắn lặp lại lần nữa, bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu giường có một bóng trắng bay bay, trong lòng giật mình, vội vàng giương mắt nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa hiện ra trước mắt y.
Đồng tử y co rụt lại, mở to hai mắt: “…… Tuyển Dực……”
Người đang bay bay trên đầu giường vậy mà lại giống nam nhân đang nằm bên cạnh y như đúc?
Đối phương liếc mắt đưa tình mà chăm chú nhìn y, chậm rãi cong cong khóe môi.
“Tuyển Dực……” Ô Nhược lập tức ngồi dậy, tại sao lại có hai Hắc Tuyển Dực?
Y nhìn kỹ, thân thể nam nhân bay ở không trung có hơi trong suốt, cho thấy đối phương chỉ là một linh hồn.
Chẳng lẽ là đời trước……
Hốc mắt Ô Nhược nóng lên.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực nghe thấy Ô Nhược gọi tên của mình, nhưng lại không phải đang nhìn mình, xoay người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt một chút, cảnh giác lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Linh hồn Hắc Tuyển Dực lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắc Tuyển Dực phát hiện giữa mình và đối phương có chút liên kết, dần dần buông cảnh giác, bắt đầu nhìn kỹ đối phương, nhìn linh hồn có diện mạo giống mình, vừa cảm thấy quái dị, lại vừa cảm thấy thân thiết.
Ô Nhược không chớp mắt mà nhìn chằm chằm linh hồn Hắc Tuyển Dực, nếu không phải đối phương là linh hồn, nhất định sẽ nhào qua đó ôm lấy đối phương.
Linh hồn Hắc Tuyển Dực một chút một bay tới gần Hắc Tuyển Dực, sau đó nhập vào thân thể hắn.
Hắc Tuyển Dực không chỉ không kháng cự hắn, thậm chí còn có một loại cảm giác cuối cùng cũng đã trở nên hoàn chỉnh hết sức kỳ diệu, ngay sau đó, đầu tê rần, ký ức không thuộc về hắn giống như núi lửa phun trào xâm nhập vào trong đầu hắn.
“Tuyển Dực!” Ô Nhược nôn nóng mà đỡ lấy Hắc Tuyển Dực đang ôm đầu: “Ngươi không sao chứ?”
“Đầu, đau quá……” Trên trán Tuyển Dực toát ra rất nhiều những hạt mồ hôi.
Ô Nhược vội vàng kiểm tra thân thể cho hắn, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường: “Tại sao đột nhiên lại đau đầu?”
“Ưm……” May thay cơn đau đớn của Hắc Tuyển Dực rất nhanh liền trôi qua, khi hấp thu hết những kí ức cuối cùng, đau đớn lập tức biến mất.
Ô Nhược sốt ruột nắm tay hắn: “Tuyển Dực, ngươi không sao chứ?”
Hắc Tuyển Dực thở dốc, đợi hoàn toàn thích ứng với ký ức trong đầu, ngẩng đầu nhìn Ô Nhược, khẽ cười nói: “Tiểu Nhược, có thể gặp lại ngươi thật tốt.”
“Ngươi, ngươi……” Ô Nhược vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến chân tay luống cuống: “Ngươi, các ngươi……”
Y vừa vui mừng vì nguyện vọng của y cuối cùng cũng có thể trở thành sự thật, cuối cùng cũng có thể được gặp lại Hắc Tuyển Dực đời trước, vừa lo lắng linh hồn của hai người cùng ở trong một thân thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, cũng lo lắng hai Hắc Tuyển Dực sẽ bài xích lẫn nhau.
Hắc Tuyển Dực ôm chặt y vào trong lòng ngực, giải thích nói: “Ngươi đừng lo lắng, tuy nói chúng ta ở hai thế giới khác nhau, nhưng thật ra chúng ta là một, linh hồn cũng là một, ngoài có nhiều thêm ký ức của một đời, còn có thể làm cho linh hồn càng thêm vững chắc ra, cũng không có bất cứ cái gì khác, giống như ngươi trọng sinh vào trong khối thân thể này, không có bất cứ vấn đề gì, những điều này đều là ông ngoại ngươi nói cho ta.”
Ô Nhược đột nhiên ôm chặt Hắc Tuyển Dực, nghẹn ngào kêu lên: “Ngươi là cái đồ ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…… Ngươi là cái đồ vô cùng ngu ngốc.”
Sắc mặt Hắc Tuyển Dực dịu dàng, nói theo y: “Đúng vậy, ta là đồ ngu ngốc.”
“Ngươi thực sự là đồ ngu ngốc, nếu không nỡ rời xa ta, vì sao còn muốn đưa ta rời đi, đáng giận nhất chính là, ngươi vậy mà lại tùy ý khiến cho chính mình bị thiêu thành tro tàn, khi ta thấy một màn như vậy, ngươi có biết ta đau lòng đến sắp chết hay không.”
Khóe môi Hắc Tuyển Dực cong lên kèm theo một tia chua xót: “Sau khi ngươi rời đi, ta vừa đau khổ, lại vừa vô cùng không cam lòng, còn cảm thấy rất mệt mỏi, dần dần cảm thấy thế gian này không còn bất cứ thứ gì vui, liền muốn ích kỷ một lần, buông hết tất cả trách nhiệm cùng gánh nặng, cùng ngươi lại đây.”
“Vậy vì sao ngay từ đầu ngươi không nói? Nếu ngươi nói sớm hơn một chút, ta sẽ không đau lòng khổ sở như vậy.”
“Biện pháp này không nhất định thành công, nếu như Đản Đản không bị linh lực của tu sĩ đả động đến, ta liền không thể bắn ra khỏi thân thể hắn, cũng không nhất định có thể thành công cùng hắn lại đây.”
Ô Nhược nhớ tới lời nói của Đản Đản trước khi rời đi: “Có phải hắn vẫn luôn biết tồn tại của ngươi hay không?”
“Sau khi ta bị bắn ra khỏi thân thể hắn, hắn mới phát hiện ra ta.”
“Linh hồn ngươi vì sao có thể chui vào trong thân thể hắn? Còn có, không phải ta rời đi trước ngươi sao? Vì sao còn có thể nhìn thấy những chuyện sau khi rời đi?”
Hắc Tuyển Dực đau lòng giúp y lau đi những giọt nước mắt sắp chảy xuống: “Hắn là đá tam thất, có được thể chất không giống với người khác, vừa có thể gửi linh hồn, cũng có thể che giấu khí tức của linh hồn ta, ngươi có thể nhìn những chuyện xảy ra sau khi rời đi là bởi vì linh hồn ta ở trong cơ thể của Đản Đản, mà chúng ta là thân nhân của hắn, có chút liên kết với hắn, cho nên, ngươi có thể lấy thân phận người đứng xem nhìn thấy một chút ký ức khi đó.”
Ô Nhược đột nhiên hôn lấy môi Hắc Tuyển Dực, dùng sức thâm nhập, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau triền miên, như là muốn cảm nhận sâu sắc sự tồn tại chân thật của đối phương, hận không thể hút đối phương vào trong thân thể, nụ hôn này không mang theo một chút dục vọng nào, chỉ là đơn thuần muốn truyền đạt tất cả nhớ nhung cùng cảm xúc của mình cho đối phương.
Hắc Tuyển Dực ôm lấy y, cảm nhận tình cảm cùng sự quan tâm của y.
Ô Nhược buông đôi môi hắn ra, lại ôm chặt lấy hắn, tựa vào trán hắn thở phì phò hỏi: “Ta không phải là đang nằm mơ chứ?”
“Không phải.” Hắc Tuyển Dực cầm lấy tay y hôn hôn.
“Vậy có phải ta đang ở trong ảo cảnh hay không?”
“Cũng không phải.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cọ cọ má hắn: “Ta không dám nhắm mắt, ta sợ khi mở mắt ra tất cả đều là giả.”
“Đồ ngốc.” Kỳ thật ngay cả Hắc Tuyển Dực cũng rất sợ hãi tất cả những điều này đều là giả, gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực không muốn buông.
“Nếu không phải hiện tại đang ở nhà ông ngoại, thật muốn hoàn thành nguyện vọng đời trước.” Đời trước sau khi Ô Nhược biến thành quỷ hồn, ngoài muốn báo thù ra, chính là muốn ở trên giường làm tình với Hắc Tuyển Dực đến trời đất u ám, đáng tiếc, cách vách chính là phòng Quản Châm, bọn nhỏ đều ở trong phòng Quản Châm.
Hắc Tuyển Dực cười khẽ: “Về sau có rất nhiều cơ hội.”
“Ừm, đời này chúng ta nhất định phải làm tình thật nhiều.”
“Nhất định.”
Ô Nhược bỗng nhiên nhớ tới Thiên Trầm, sắc mặt trầm xuống: “Về việc Thiên Trầm nhất định phải giải quyết sớm một chút, có hắn ở đây, ta không an tâm. Lúc trước, mọi người đều không hiểu hết ân oán giữa hắn và chúng ta, ta chỉ có thể nghẹn ở trong lòng không thể giải tỏa, hiện tại cuối cùng cũng có một người để nói chuyện.”
Hắc Tuyển Dực nhăn chặt mày: “Tuy ông ngoại nói sẽ không có ai giúp Thiên Trầm, nhưng rốt cuộc nơi này là Bí Ẩn tộc cũng không tiện ra tay, tỷ tỷ hắn khẳng định cũng sẽ hỗ trợ, những người khác cũng sẽ không thật sự trơ mắt nhìn.”
“Ta hôn mê nửa tháng, các ngươi có đi tìm tỷ tỷ hắn hay không?”
“Không, chúng ta chỉ một mực lo lắng cho ngươi, nào có tâm tư đi tìm bọn họ.”
“Vậy phải sớm đi tìm bọn họ mới được, nếu không, Cức Hi bị Thiên Trầm khống chế thân thể liền rắc rối hơn rất nhiều.”
“Ừm.”
Hai người ôm đối phương, nhìn đối phương hàn huyên một suốt đêm, khi chân trời sáng lên, bên ngoài có tiếng người đi lại, Ô Nhược chớp chớp mắt: “Tuyển Dực, vẫn là ngươi sao?”
Hắc Tuyển Dực dở khóc dở cười vuốt ve mặt y: “Ngươi còn như vậy, ta liền phải cảm thấy đau lòng cho đời này của ta, sắp cho rằng ngươi không thích đời này của ta đó.”
Ô Nhược vội vàng giải thích: “Sao có thể chứ? Ta hiện tại chỉ là có thể tìm lại được thứ đã mất, đặc biệt sợ hãi lại mất đi mới lo lắng như vậy.”
“Ta biết.” Hắc Tuyển Dực hôn hôn y.
Lúc này, cửa phòng bị người gõ vang: “Tiểu Nhược, ngươi đã tỉnh chưa?”
Ô Nhược nghe thấy là thanh âm của Ô Trúc, vội vàng đáp: “Tỉnh rồi.”
Hắc Tuyển Dực ôm y xuống giường.
“Tuyển Dực, thân thể có ổn không?”
“Tuyển Dực cũng đã tỉnh, không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi, các ngươi mau dậy rửa mặt chải đầu một chút, sau đó đến đại sảnh ăn cơm sáng.”
“Được.”
Hai người rửa mặt sạch sẽ, tay nắm tay đi vào đại sảnh.
Mọi người nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau đi đến, thầm cảm giác được tình cảm của hai người dường như càng tốt hơn trước kia, ánh mắt nhìn đối phương tràn đầy tình yêu, ngay cả khi ăn cơm sáng cũng không buông tay.