Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
158. Ảnh Trộm bí thuật
Trong thời gian Ô Thần Tử không giữ chức vụ thật sự vô cùng cẩn thận, cửa lớn cũng không dám ra, cũng không làm ra chuyện gì để đối phó với Ô Nhược, ông ta làm như vậy cũng là vì đề phòng Thái Tử và Ô Nhược tính kế.
Hắc Dương lại nói: “Thái Tử đã điều tra rõ ràng vấn đề trên người Đế Quân, quả thật đã trúng tử chú của Quốc Sư. Hơn nữa, Đế Quân chỉ còn sống được thêm một năm nữa, trừ khi bị hạ chú bất tử, nếu không thì không còn cách nào khác để giải trừ.
Ô Nhược hỏi: “……”
Trong vòng một năm, nhất định phải diệt trừ Ô Thần Tử, bằng không, Đế Quân vừa chết, giữa Thái Tử cùng Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ xảy ra một trận ác đấu.
Sau khi Hắc Dương nói xong toàn bộ, liền biến mất ở đại sảnh, lúc ấy cũng đoán ra được mục đích mà Ô Trước Hồng tới nơi đây. Vốn dĩ là muốn gặp mặt Ô Trước Hồng để nói cho rõ ràng nhưng Ô Nhược lại không đồng ý cho hắn làm như vậy, vì nếu thế hắn sẽ bị mang danh bất hiếu, cũng khiến cho mọi việc trở nên phiền toái hơn. Bởi thế nên mọi việc đều do Ô Nhược xử trí, hắn không ở cùng với mẫu thân không phải vì hắn không hiếu thuận, mà bởi vì mẫu thân đối với thê tử cùng con trai của hắn có một thành kiến quá lớn. Nếu mọi người thật sự chung sống dưới một mái nhà, hắn biết sớm muộn mọi thứ sẽ bị mẫu thân hắn làm loạn không yên, thậm chí có khi còn toàn gia ly tán. Hắn thực sự không muốn mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Ay!
Sau khi đại tỷ trở về, hẳn là đã cùng mẫu thân nói như lời Ô Nhược vừa kể, hắn tin rằng mẫu thân sẽ dọn ra khỏi Ô Gia, về sau nếu có rảnh hắn sẽ đến thăm mẫu thân tại nhà tổ phụ hoặc ngày lễ tết sẽ đón tiếp, cũng coi như là hiếu kính với người thân sinh ra mình.
Ô Nhược nhìn về phía Ô Tiền Thanh: “Cha, ngươi sẽ không trách con nói năng vô tình chứ?”
Ô Tiền Thanh lắc đầu: “Con không làm như vậy, đại tỷ khẳng định sẽ không rời đi dễ dàng như thế, con……”
Hắn nói dừng một chút, lại mở miệng hỏi: “Con có phải cùng Thái Tử liên thủ đối phó Quốc Sư đại nhân hay không?”
Từ lời nói của Hắc Dương vừa rồi có thể nhìn ra Thái Tử vô cùng tín nhiệm Ô Nhược, nếu không hắn cũng sẽ không đem chuyện của Đế Quân nói với Ô Nhược.
Ô Nhược cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”
“Tuy rằng ta không biết con làm thế nào mà khiến cho Thái Tử tín nhiệm, nhưng con có thể tưởng tượng rằng, nếu lún quá sâu vào vũng nước đục này thì muốn rút chân ra cũng sẽ không được nữa. Sau này nếu như Thái Tử thua cuộc thì Quốc Sư đại nhân cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho chúng ta.”
Ô Nhược nhẹ giọng nói: “Cha, Ô Thần Tử đã theo dõi chúng ta rồi”
Từ khi bắt đầu bị đổi linh giai lúc tỉ thí, y liền đoán được Ô Thần tử muốn giết chết y, sau đó còn phí không biết bao nhiêu tâm tư để giải quyết y, sợ rằng Ô Thần Tử đã sớm đoán được việc y cùng Thái Tử hợp mưu.
Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Vậy mọi việc đều phải hết sức cẩn thận, nếu muốn ta hỗ trợ nhất định hãy nói ra.”
Ông ta cũng không phải người yếu đuối, sau khi bị Ô Thần Tử giết đi người thân liền có thể bình tĩnh thờ ơ. Ông cũng không phản đối Ô Nhược và Thái Tử đối phó Ô Thần tử, nếu có thể giết Ô Thần Tử báo thù thì càng tốt.
“Phu nhân, phu nhân. “Đột nhiên, ngoài cửa lớn vang lên thanh âm vô cùng nôn nóng: “Phu nhân, tiểu thư bị thương.”
Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh bỗng chốc đứng lên, vội vàng đi ra đại sảnh, chỉ thấy Ô Hi bị người của Quỷ tộc ôm trở về.
Ô Tiền Thanh nhìn thấy Ô Hi cả khuôn mặt đều là máu, sắc mặt đại biến: “Tiểu Hi, Tiểu Hi con không sao chứ?”
“Cha, ngài không cần lo lắng, con không có việc gì cả, máu trên người đều là máu của thị vệ, không phải là của con.” Ô Hi nhanh chóng nhảy từ trên người của Quỷ tộc xuống : “Ta vừa gặp được mấy người vô cùng kỳ quái, bọn họ muốn bắt ta, đằng sau là Giác Giác cùng thị vệ, Quỷ tộc phải ngăn bọn họ lại ta mới có cơ hội chạy thoát.”
Ô Nhược và Giác Giác có khế ước, cảm nhận được Giác Giác bị trọng thương, chỉ vào phía nam: “Bọn họ ở bên kia, Tuyển Dực, ngươi mau đi xem.”
Hắc Tuyển Dực nhảy lên, bay ra đại trạch, chỉ qua nửa nén hương đã bay trở về, trong tay là bàn tay của Giác Giác. Ô Nhược lập tức lấy ra thuốc trị thương cho nó ăn vào, lại sai người đem nó đưa về trong phòng nghỉ ngơi.
Sắc mặt của Hắc Tuyển Dực trầm xuống: “ Là người của Tu Quân làm.”
Ô Tiền Thanh nghi hoặc: “Tu Quân là ai?”
“Là địch thủ của Tuyển Dực, cha, Tiểu Hi, mọi người về sau nếu như nhìn thấy một người ăn mặc như thư sinh, trong tay cầm một quyển sách màu xanh, nhất định phải tránh xa hắn.” Ô Nhược bỗng nhiên nhớ ra trong lúc tỉ thí đã gặp qua Tu Quân: “Đúng rồi, Tuyển Dực, ngày tỷ thí trong hoàng gia luận võ ta đã thấy Tu Quân.”
Hắc Tuyển Dực cau đôi lông màu, đầy căng thẳng: “Hắn có làm gì ngươi không?”
“Không có, hắn hẳn là cố kỵ Lưu tiền bối ở ngay cạnh ta nên không động thủ. Tuy thế, nếu như hắn không động thủ với chúng ta, vì sao lại động tay với một người xuất hiện ngoài khu luận võ, còn cố ý để ta thấy? Hắn muốn bắt Tiểu Hi có phải là vì muốn uy hiếp chúng ta?”
Hắc Tuyển Dực cho rằng khả năng này rất có thể xảy ra: “Tiểu Hi, muội tạm thời không cần đến phủ của Lưu tiền bối để học huyền thuật đâu.”
Ô Hi gật đầu: “Muội có cần phải báo riêng với sư phụ một tiếng không?”
Hắc Tuyển Dực thấy thế liền phân phó hộ vệ cạnh bên đi nói rõ với Ô Thần Lưu.
“Các ngươi đứng ở trong đại viện làm gì?” Hắc Tuyển Đường từ bên ngoài trở về kỳ quái nhìn bọn họ, khi hắn đến đây, thì cả mặt Ô Hi đều là máu, hắn khẩn trương chạy tới: “Tiểu nha đầu, ngươi bị thương ư?”
Ô Hi chạy chóng giải thích: “Không phải là máu của ta.”
“ Của ai thế? Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Có phải đã gặp việc gì bất trắc hay không?”
Ô Hi đem mọi việc vừa phát sinh nói lại một lần nữa.
Hắc Tuyển Đường vẻ mặt tức giận: “Lại là bọn họ, đại ca, sau khi chúng ta trở về, nhất định phải giải quyết mọi chuyện cho êm đẹp.”
Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn, thấy hắn trở về cùng với Dạ Ký liền hỏi: “Các ngươi đi đâu?”
Khuôn mặt tức giận của Hắc Tuyển Đường nhanh chóng hiện ra một tia chột dạ.
Dạ Ký nói: “ Hắn cùng bổn tọa đã đi xử lý người trộm viên đá.”
Hắc Tuyển Đường xấu hổ cười. Hắn cũng là nhàm chán, mới có thể đi cùng Dạ Ký.
Ô Nhược hỏi bọn hắn: “Ban ngày thế này mà các ngươi đi xử lý người kia, không sợ có người sẽ nhìn thấy các ngươi sao?”
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nói: “Không sao đâu, toàn bộ đều bị bọn ta giết sạch.”
Ô Tiền Thanh cùng Ô Hi lộ ra gương mặt kỳ quái, trong lòng không nghĩ đến hai người suốt ngày hi hi ha ha như họ lại có thể đi giết người.
Dạ Ký liếc Hắc Tuyển Đường một cái: “Chạy thoát một người, hình như tên là Thuận Nhân.”
Hắc Tuyển Đường trợn trắng mắt, vị huynh đệ này, nói như thế nào bọn chúng cũng là người của Ma tộc, người của Ma tộc không phải đều tà ác, dối gạt sao? Có sai giống như ngươi chuyện gì cũng thành thật mà nói chứ?
Ô Nhược nhíu mày, không phải là Ô Thuận Nhân đi?
“ Người này có nhìn thấy mặt của các ngươi không?”
Hắc Tuyển Đường sờ sờ gương mặt của chính mình: “Ta lớn lên đẹp trai tuấn lãng như vậy, hắn hẳn là nhớ rất kỹ.”
Ô Nhược không còn gì để nói: “Thời điểm các ngươi làm chuyện xấu xa, có thể che đi gương mặt một chút được không hả?”
Đó chính là người của Ô gia, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm tới đây.
Dạ Ký thanh đạm nói: “ Ma tộc khi giết người cũng có che gương mặt đâu.”
“……” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Đường.
Hắc Tuyển Đường cười : “ Hắn cũng không che mặt, còn ta che mặt đi thì thật kỳ cục làm sao.”
Ô Nhược: “……”
Chỉ là một ít chuyện nhỏ, Dạ Ký phái người đi giải quyết không phải sẽ tốt hơn sao? Vì cái gì lại muốn đích thân giải quyết? Thôi đành thế, khi về nói chuyện lại với Cức Hi, hắn nên tự mình mà làm lấy.
Hắc Tuyển Đường không nghĩ bản thân sẽ bị đại ca và đại tẩu trách cứ, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Đại ca, khi ta trở về đã nghe được một việc.”
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta vào đại sảnh rồi nói.” Hắc Tuyển Đường dẫn đầu tiến đến đại sảnh, chờ những người khác cùng đi vào mới nói: “ Lúc ta trở về, nghe bằng hữu kể rằng rất nhiều thuật sư đều nói ngàn năm trước đã thất truyền một bí thật tại hiện lại nhân gian.”
Ô Nhược trong lòng nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy bí thuật mà hắn nói đến là cái gì.
Ô Hi tò mò hỏi: “Là bí thuật gì vậy?”
Hắc Tuyển Đường thần thần bí bí nhìn mọi người: “ Là Ảnh Trộm bí thuật.”
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc hắn.
Quả nhiên là Ảnh Trộm bí thuật. Ô Nhược gắt gao cắn môi, kiếp trước, khi y chết được hai năm, thứ này mới bắt đầu được lưu truyền, sao bây giờ lại trước thời điểm đó nhanh như vậy? Có phải là sắp có chuyện gì xảy xa?
Ô Hi nghi hoặc: “Đây là bí thuật gì vậy?”
Hắc Tuyển Đường lắc đầu: “Không biết, nhưng bên ngoài người người đều lưu truyền rằng chỉ cần tu luyện Ảnh Trộm bí thuật, là có thể biến thành thiên hạ vô dịch. Đây là dạng bí thuật gì thì không rõ ràng lắm, hiện tại các nhóm thuật sư đều rục rịch không yên, ai ai cũng muốn đạt được bí thuật này.”
Ô Nhược: “……”
Y phát hiện thời điểm Hắc Tuyển Đường nói những lời này, ánh mặt đã dừng lại trên người y một chút rồi rời đi.
Ô Tiền Thanh phát ra tiếng nói: “Ta đã nghe nói về bí thuật này rồi.”
Ô Nhược: “!!!!!!”
Cha y cũng biết bí thuật này ư? Chẳng lẽ là do mẹ hắn nói?
Ô Hi vội nói: “Cha, người nói nhanh lên cái này là bí thuật gì vậy?”
“ Ta cũng là nghe Tằng tổ phụ nói đến, ngàn năm trước đã được lưu truyền, khi sở hữu được Ảnh Trộm bí thuật chẳng khác nào sở hữu được thiên hạ bí thuật, nó bao gồm cả pháp thuật của Yêu tộc, Quỷ tộc cùng Ma tộc. Chỉ là mấy trăm năm qua đi, ai cũng chẳng biết được bí thuật năm trong tay người nào, giấu ở nơi đâu, dần dần, lời đồn cứ như vậy mà biến mất, không tin được là sau mấy trăm năm, lại có người nhắc đến chuyện này.”
“ Sở hữu được huyền thuật của thiên hạ?” Ô Hi kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt: “Không có khả năng đi? Giống chúng ta sau khi học tập âm dương chi thuật thì sẽ không thể học được huyền thuật của những môn phái khác nữa, sao có thể học được huyền thuật của cả thiên hạ được chứ?”
Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Có thể là sau khi học được Ảnh Trộm là có thể học được những huyền thuật khác.”
“Việc kia là ý gì?” Ô Hi đối với Ảnh Trộm không có hứng thú: “Con hiện tại cảm thấy âm dương chi thuật đã tiêu phí của con rất nhiều thời gian để học tập, huống hồ lại còn muốn học tập những huyền thuật khác chẳng phải là muốn học đến chết sao? Có khi học đến chết cũng không học xong sở hữu huyền thuật. Còn nữa, nếu linh giai không cao, học sở hữu huyền thuật còn có tác dụng gì? Học xong vẫn sẽ bị những người linh giai cao hơn đánh?”
Hắc Tuyển Đường xoa xoa tóc mai của nàng, cười ha ha: “Tiểu Hi muội muội, nàng thật đáng yêu.”
Ô Tiền Thanh cười nói: “Tiểu Hi nói không phải không có lý.”
Dạ Ký nói: “Nếu sau khi sở hữu được Ảnh Trộm, nó có thể giúp ngươi trong một ngày hoặc trong một khoảng thời gian ngắn học được tất cả những huyền thuật khác thì sao?
Ô Hi nói: “Ta vừa không phải nói rồi sao, linh giai không cao, học tập lại nhiều huyền thuật cũng vô dụng, còn không bằng tăng cấp bậc linh giai.”
“Đúng vậy, Tiểu Hi nói đúng.” Hắc Tuyển Đường lập tức vỗ tay.
Ô Hi có chút ngượng ngùng.
Ô Nhược nhìn bọn họ: “Nếu như Ảnh Trộm có thể vừa khiến cho mọi người học được tất cả huyền thuật đồng thời tăng cả cấp bậc linh giai thì sao?”